Vol 2
Chương 3: Người phụ nữ mạnh mẽ của Duna và vụ ẩu đả ầm ĩ
0 Bình luận - Độ dài: 1,164 từ - Cập nhật:
“Chào mừng đến với Hội mạo hiểm giả Duna.”
Sau khi nộp phiếu yêu cầu tại quầy tiếp tân và đợi vài phút, người xuất hiện là một nhân viên trung niên gầy gò với ánh mắt sắc bén kỳ lạ.
“Ta là Maniella, Hội trưởng ở đây. Mong được giúp đỡ.”
Dù đã lớn tuổi, bà ấy vẫn giữ phong thái mạnh mẽ, toát ra một khí chất không hề tầm thường.
Người này, chắc chắn rất mạnh.
Tôi cảm thấy áp lực không kém gì Benwood hay chị Mamal.
Tốt nhất là đừng dại gì mà chống đối người ta.
“Tôi là Yuke Feldio, thủ lĩnh của tổ đội hạng C ‘Clover’. Đây là phó thủ lĩnh, Silk Amberwood.”
“Tôi là Silk Amberwood. Rất mong được giúp đỡ.”
Tôi và Silk cùng cúi đầu chào thật sâu.
Trong lúc gặp mặt hội trưởng, tôi để Marina và nhóm kia ở lại quán rượu.
Nghe ngóng ở quán rượu là cách thu thập thông tin khá hiệu quả.
Đặc biệt là Nene rất thính tai, chắc chắn sẽ nắm được không khí và lời đồn trong thị trấn trong lúc chờ.
“Ta không ghét những đứa lễ phép đâu. Vậy thì vào việc luôn nhé. Theo ta.”
Không thay đổi biểu cảm chút nào, Maniella rảo bước nhanh về phía cầu thang phía trong.
Có vẻ bà là người khá nóng vội.
Dù vậy thì tôi cũng hiểu cảm giác ấy.
Một mê cung mới xuất hiện đột ngột trong khu vực quản lý của bà.
Phải lo thủ tục báo cáo với quốc gia, điều tra khu vực xung quanh, rồi còn phải ứng phó với dòng mạo hiểm giả kéo tới nghe tin đồn.
Trong hoàn cảnh ấy, việc muốn sớm hoàn thành nhiệm vụ khảo sát để quyết định mở cửa hay phong ấn mê cung là điều hoàn toàn hợp lý.
“Đã nắm sơ bộ nội dung chưa?”
Tại phòng tiếp khách, Maniella trải các tài liệu lên bàn.
Chính là mấy bản tôi từng thấy chỗ Benwood.
“Benwood đã giải thích một lượt rồi ạ.”
“Làm việc nghiêm túc thế là tốt. Tiêu chuẩn khảo sát có chỉ thị từ trên, ta sẽ nói từ giờ. Mục tiêu là thám hiểm thông tầng 5 của mê cung. Cũng xác nhận giúp xem có boss tầng không. Việc phát trực tiếp thì không giới hạn người xem. Ta, Benwood và bọn học viện Hoàng gia sẽ theo dõi, từ đó đánh giá độ nguy hiểm và quy mô mê cung.”
Nói một lèo rồi Maniella tạm ngừng lại.
Ánh mắt bà lúc này đang dõi theo ngón tay của Silk đang ghi chép.
Thoạt nhìn có vẻ khó gần, nhưng bà là người rất để ý đến người khác.
Khi thấy tay Silk vừa ngừng, tôi cũng tranh thủ đặt câu hỏi.
“Việc vẽ bản đồ thì sao ạ?”
“Không cần. Cũng có người chuyên làm việc đó.”
“Về vật phẩm nhặt được và nguyên liệu từ ma vật thì?”
“Cơ bản là các người toàn quyền giữ. Nhưng phải đưa về để ta kiểm tra và lập danh sách. Không thể loại trừ khả năng có thứ nguy hiểm.”
Trả lời rất nhanh và rõ ràng, đúng kiểu người làm việc chuyên nghiệp.
Khác hẳn với Benwood.
“Này. Đừng đánh giá người già thấp thế chứ.”
“…!”
Bị phát hiện rồi.
Lạ thật, lần đầu bị như vậy.
“Tuổi già có cái hay của nó. Mà, đề phòng người mới gặp cũng là điều nên làm thôi. Nhất là… khi mang theo toàn mỹ nữ như vậy.”
Lúc đó, Maniella mới lần đầu mỉm cười nhẹ.
“Xin lỗi. Tôi xin phép được tạ lỗi.”
“Không sao. Từ giờ tụi mình là đối tác làm ăn mà. Hợp tác vui vẻ nhé.”
Bà chìa tay ra, khi tôi bắt lấy thì bà lại nở nụ cười.
Ra là bà cũng đang thử thách tôi.
Nếu vượt qua được thì tốt rồi.
“Thế khi nào mấy người định vào mê cung?”
“Ừm… Vậy chúng tôi sẽ dùng hai ngày tới để nghỉ ngơi và chuẩn bị, ngày thứ ba sẽ tiến vào.”
“Không gấp cũng không chậm. Quyết định khôn ngoan đấy. Quả nhiên là người được Benwood chọn mặt gửi vàng.”
Khóe môi Maniella khẽ nhếch cười.
“Bà quen Benwood à?”
“Gì vậy, không biết ta sao? Ta từng là đồng đội của Benwood đấy. Người đầu tiên đặt chân đến nơi sâu nhất của ‘Vô Sắc Ám’— chính là ta.”
“Bà cũng…!”
“Phải. Tức là ta cũng là đồng đội của bác cậu, Yuke.”
Vậy ra bà biết thân phận tôi từ đầu rồi.
Cảm giác như bị lừa vậy.
“Ta sẽ xem thử bản lĩnh của cậu đến đâu.”
“Mong bà nương tay cho.”
Tôi mỉm cười gượng và cúi đầu thật sâu.
Nếu là đồng đội của bác tôi, thì phải đối đãi bằng sự kính trọng.
…Trừ Benwood.
“À phải, suýt nữa quên.”
Vừa đứng dậy khỏi ghế sofa, Maniella ném cho tôi thứ gì đó.
…Bản đồ?
“Ta thấy chẳng tiện chút nào khi bắt nhóm nhận nhiệm vụ quốc tuyển phải tự đi tìm chỗ ở. Hội đã chuẩn bị sẵn một nơi để làm căn cứ tạm thời cho mấy người. Tới địa điểm ghi trên bản đồ đó đi.”
“Cảm ơn bà rất nhiều.”
Tôi và Silk lại cúi đầu thêm lần nữa, rồi rời khỏi phòng tiếp khách.
Đóng cửa lại, nhìn sang bên thì thấy Silk thở phào thật mạnh.
“Căng thẳng à?”
“Vâng. Rất căng luôn. Vậy mà anh Yuke vẫn giữ được bình tĩnh… Quả là đáng nể ạ.”
“Không đâu, tôi cũng run lắm đấy.”
Tôi không nói dối hay đùa gì cả.
Bà cụ Maniella kia tỏa ra khí thế sắc bén đến mức khiến người ta tê liệt cũng không lạ.
“Nhưng mà, còn chuẩn bị cả chỗ ở cho mình nữa…”
“Đó là tấm lòng người ta dành cho mình. Cứ nhận lấy với lòng biết ơn đi.”
“Vâng. Dù sao cũng là thị trấn lạ, có người giúp vậy là quý lắm.”
Nếu mà phải tự đi tìm thì đó sẽ là việc của tôi— người hỗ trợ.
Silk không cần phải lo.
“Hy vọng mấy đứa kia không phải đợi lâu quá… Không sao chứ?”
“Dù đi xe ngựa nhưng hành trình cũng hơi dài, chắc họ cũng hơi mệt rồi ạ.”
“Ngày mai với ngày kia phải nghỉ ngơi đầy đủ mới được.”
Vừa trò chuyện, hai đứa tôi vừa bước xuống cầu thang.
Mỗi bước chân lại nghe tiếng ồn ào bên dưới rõ hơn, khiến tôi nghĩ “Hội nào cũng giống nhau thật”.
Nhưng… có vẻ vụ này ồn quá thì phải?
“Hmm?”
Nhận ra đó không phải tiếng ồn bình thường, mà là một vụ ẩu đả.
Và điều bất ngờ là… Marina và bọn kia lại đang ở ngay trung tâm của vụ hỗn loạn đó.


0 Bình luận