Khóa sách bật ra với tiếng “cạch” khẽ vang.
Ngay khoảnh khắc đó, tôi cảm nhận được sự hiện diện của cuốn sách trở nên mạnh mẽ hơn.
“…Là ma đạo thư à? Cuốn này.”
“Chắc vậy rồi ạ.”
“Vậy à?”
Rain gật đầu, còn Marina thì nghiêng đầu bối rối.
Cảm giác này chỉ những ai sử dụng ma pháp mới hiểu được.
Với chúng tôi – những người dùng ma pháp – ma đạo thư là thứ đặc biệt, là sức mạnh giúp mở rộng khả năng bản thân, thường mang theo một loại áp lực kỳ lạ.
Và cuốn sách này cũng mang đến cảm giác đó.
“Không biết bên trong viết gì nhỉ.”
Tôi lật các trang sách.
Tuy không đọc được chữ, nhưng có thể thấy các ma pháp trận, ma pháp thức, cùng nhiều chú thích liên quan.
Gần như chắc chắn đây là một ma đạo thư.
“Có vẻ như các ma pháp thức tương tự nhau được xếp chồng lên.”
“Nhưng hình như cũng hơi khác nhau đấy. Như cái này với cái này… chỗ này khác… ừm… ở đây thì trên dưới bị đảo lộn, chắc vậy…?”
“Khó hiểu thật.”
Tôi nghiêng đầu suy nghĩ, và Marina cùng Nene đang đứng cạnh cũng nghiêng đầu theo.
“Em chịu luôn, chả hiểu gì cả.”
“Em cũng thế.”
“Đừng bận tâm. Tôi cũng không hiểu. Giá mà đọc được thì tốt…”
Tôi liếc sang một chút, thấy Run đang ngồi trên đùi Moria, chăm chú giải mã cuốn sách đỏ.
Nhìn sơ thì giống như ông đang kể truyện cho cháu nghe, nhưng thật ra người đang được đọc truyện lại là Moria.
Bên đó có vẻ cũng đang bận rộn, không tiện nhờ cậy.
“Yuke-san. Có lẽ em có thể giúp được.”
“Silk, em ổn rồi chứ?”
“Vâng. Em đã làm quen được rồi ạ.”
Quanh Silk, những cuốn sách tí hon cỡ lòng bàn tay đang bay lơ lửng.
“Dễ thương quá…!”
Rain mắt sáng rỡ.
Cô ấy hiếm khi nhìn những thứ không phải đạo cụ ma pháp bằng ánh mắt như thế này.
…Hoặc cũng có thể cô ấy nghĩ đây là một dạng đạo cụ?
“Em nghĩ là nếu mượn sức của tinh linh này thì có thể hiểu được nội dung.”
“Vậy à?”
“Vâng. Xin hãy đưa tay cho em ạ.”
Tôi nắm lấy bàn tay được đưa ra, và Silk cất lời bằng ngôn ngữ tinh linh như thể đang hát.
Những tinh linh mang hình hài cuốn sách nhảy múa theo giai điệu đó, bay lượn uyển chuyển trong không trung.
Ngay sau đó, cảm thức của tôi rơi xuống như thể đang rơi tự do.
“Úi… chà.”
“Giật cả mình nhỉ.”
Silk vẫn nắm tay tôi, khúc khích cười.
Xem ra không có gì trục trặc xảy ra cả.
“Đây là đâu?”
『Trên sách, trong sách, bên cạnh ký ức』
Tiếng thì thầm vang lên từ khắp xung quanh.
Khi tôi nhìn quanh, một sinh vật giống như con rắn trắng đang thò đầu ra từ một cuốn sách lơ lửng.
“Đây là tinh linh sách – Biblion. Có lẽ một tinh linh sư cổ đại đã triệu hồi để bảo vệ thư viện.”
『Silk. Đây… là người tốt.』
“Vâng. Đây là thầy của tôi mà.”
『Cuốn sách này… hơi nguy hiểm. Cẩn thận.』
Nhìn quanh, tôi nhận ra mình đang đứng trên một cuốn sách.
Dựa vào hoa văn trên sàn, có lẽ đây chính là cuốn khi nãy.
“Biblion, tôi muốn biết nội dung cuốn sách này. Phải làm sao?”
『Đọc là việc của con người. Bọn ta dùng lý lẽ để hiểu. Được chứ?』
“Ý cậu là sao? Biblion. Không phải là đọc à?”
『Bọn ta hiểu và truyền đạt. Con người chỉ đọc mà không truyền.』
Silk ban đầu đã gọi Biblion là “tinh linh của khúc ca và truyền thuyết”.
Nếu vậy thì bản chất của chúng có chút khác biệt so với việc “đọc sách”.
Đọc, không chỉ là nhìn chữ mà là giải mã, diễn giải và tiếp thu vào bản thân.
Trong khi đó, bản chất của Biblion có lẽ là “ghi nhớ và truyền lại”, không phải đọc hiểu như con người.
Bởi không phải điều gì cũng có thể được viết ra hết bằng chữ.
Nếu đúng vậy, thì ngay lúc này, nếu tôi nhờ, Biblion sẽ truyền đạt cho tôi bản chất thật sự của cuốn ma đạo thư này.
…Với một người theo đuổi ma pháp như tôi, đây là trải nghiệm quý giá không gì sánh được.
“Vậy thì nhờ ngươi đấy, Biblion. Nhưng chỉ cho mình tôi thôi nhé. Silk không có tố chất dùng ma pháp.”
“Yuke-san? Có ổn không vậy ạ?”
“Nếu đầu óc không có khả năng tiếp nhận ma pháp mà lại bị khắc đầy ma pháp thức thì mới là vấn đề đấy. Nếu là loại đặc biệt, có khi chỉ nhớ lại thôi cũng khiến đầu óc sôi lên mất.”
Tôi nói đùa vậy, nhưng thực tế thì, ép một người không dùng được ma pháp phải tiếp nhận tri thức ma pháp có thể thành độc.
Đã từng có tiền lệ người ta trở nên tàn phế vì ký ức bị lấp đầy bởi những ma pháp thức vô nghĩa.
Giống như việc nhồi nhét sách vào đầu.
Pháp sư thì có thể gom tất cả thành một cuốn sách có tựa đề “ma pháp” và cất gọn trên kệ.
Còn người bình thường thì chẳng khác gì làm rơi từng trang sách ra và rải khắp căn phòng.
『Yuke? Được chứ?』
“Ừ. Nhờ ngươi. Silk, tôi giao phó bản thân cho em.”
Tôi nói nghe hơi kỳ cục, nhưng vì Silk đang điều khiển Biblion, nên cô ấy chính là sợi dây sinh mệnh giữ tôi lại.
“Hiểu rồi. Biblion, nhờ cậu nhé.”
『Đã nhận lệnh.』
Cơ thể tôi chìm dần vào trong cuốn sách.
Dù vậy, tôi vẫn cảm nhận được bàn tay Silk đang nắm lấy.
Xung quanh trở nên tối, rồi sáng, rồi rực rỡ, rồi nhạt màu.
Nhiều giọng nói vang lên từ khắp nơi, có tiếng thì thầm sát tai, có lúc lại như chính miệng mình đang nói.
Tất cả những điều đó dần dần hội tụ, và cảnh vật trở nên rõ ràng.
Một người đàn ông tóc nâu, đeo kính, đang ngồi trước bàn làm việc.
Bất an, lo lắng, cảm giác nguy cấp.
Anh ta đang làm việc gì đó trong tâm trạng bị dồn ép.
À… giống hệt tôi khi đã để lại Jamie trong "Vô Sắc Ám”.
Vừa tin vào điều gì đó, vừa bị dằn vặt bởi bất an và hối hận, nhưng vẫn bước tiếp về phía trước.
Không hiểu sao, tôi lại hiểu được anh ấy đang cố làm gì.
“Thì ra là vậy, ma pháp này…”
Khi tôi lẩm bẩm, người đàn ông quay lại nhìn.
Dù tôi chỉ là người quan sát trong ký ức, lẽ ra không thể bị nhìn thấy, nhưng anh ta vẫn mở miệng.
“────”
Ý nghĩa của lời nói – dù không nghe rõ – lại tràn thẳng vào tôi.
“À… tôi hiểu rồi.”
Ngay khoảnh khắc tôi đáp lại, một cảm giác bồng bềnh mạnh mẽ ập tới.
Tôi rời khỏi thế giới trong cuốn sách và quay lại với ý thức hiện thực.


0 Bình luận