Hai ngày sau khi trở về từ "Glad Shi=im".
Tôi, Rain, và Moria — tri thức giả của "Skordia" — đã triệu tập các bên ủy thác, bao gồm cả Hầu tước Bediboa, đến phòng họp của Guild.
Thật ra, gọi cả đám quý tộc cấp cao như họ đến đây cũng hơi quá, nhưng lần này thì khác.
Vụ này quá nghiêm trọng để khách sáo.
"Ý cậu là, cái mê cung đó vốn là một thành phố ở dị giới, rồi dùng thứ ma pháp đặc biệt nào đó để chuyển nhà sang thế giới chúng ta, đúng chứ?"
"Hiểu đơn giản thì là vậy. Vốn dĩ đó là loại ma pháp dùng để đẩy một người sang dị giới, nhưng lần này đã bị cải biến để di chuyển nguyên cả thành phố."
Tôi giải thích, còn Hầu tước Bediboa thì nghiêng đầu khó hiểu.
"Thế còn dân cư thì sao? Họ biến mất rồi, giờ chỉ còn lũ ma vật kỳ quái lượn lờ trong đó thôi mà?"
"…Chính những con ma vật đó mới là cư dân của 'Glad Shi=im', thưa ngài."
Cuốn bút ký tìm thấy ở đường cống ngầm.
Cuốn nhật ký trong một căn nhà.
Và nhật ký sinh hoạt đọc được ở đại thư viện.
Tất cả đã giúp tôi lần ra kết cục của thế giới đó.
Sự kiện được gọi là "Tà Dương" — khi toàn bộ các vị thần chống lưng cho thế giới ấy rơi vào nội chiến.
Thế giới bắt đầu sụp đổ.
Để cứu lấy quốc gia mình, vị vua đồng thời là thần — Wodan — đã quyết định đưa "Glad Shi=im" đến một vùng đất mới.
Từ bỏ thế giới sắp diệt vong, hướng tới một khởi đầu khác.
Có lẽ chính lúc đưa ra quyết định đó, Wodan đã chẳng còn tỉnh táo nữa.
Bởi vốn dĩ, chuyện đó làm gì có khả năng.
…Không, nếu nói là "không thể" thì cũng không đúng.
Có thể, là đằng khác.
Giả sử thế giới của chúng tôi rơi vào hoàn cảnh tương tự, một số người vẫn có thể đào thoát.
Tiêu biểu như đám mạo hiểm giả chúng tôi.
Vượt qua "Vô Sắc Ám", rồi đến cánh "Cánh Cửa Thâm Uyên - Abyss Gate" nằm sâu tận cùng.
Nếu suy đoán của tôi là đúng, thì chỉ cần vượt qua được đó, là có thể sang thế giới khác.
Nhưng quá trình ấy đầy rẫy hiểm nguy.
Kể cả toàn bộ mạo hiểm giả cùng tiến vào, thì đến được tận cùng chắc chỉ 1 phần 10 là may.
Còn thường dân thì khỏi nói.
Chính vì vậy, nhà vua đành dùng đến một phương pháp điên rồ.
Biến điều không thể thành một "khả năng lệch chuẩn".
"Đánh đổi nhân tính."
"Ý cậu là sao?"
"Loại ma pháp mà tôi chạm vào trong đại thư viện của thành Wodan… nó lớn, phức tạp, và hoàn toàn không phải thứ mà người còn lý trí có thể nghĩ ra."
Một cách thức khiến người ta không muốn mở lời.
Tôi không chắc mình có thể truyền đạt đúng mức độ khủng khiếp của ma pháp đó.
"Yuke, không sao. Em sẽ bổ sung nếu cần."
Rain ngồi cạnh tôi, khẽ gật đầu.
Moria ở ghế bên kia cũng gật đầu với tôi.
Người tiếp xúc trực tiếp với ma pháp đó là tôi.
Vậy thì tôi phải nói.
"Chúng tôi suy đoán đó là một đại ma pháp hoán đổi, dùng 'Hoàng Kim' làm môi giới."
"'Hoàng Kim'? 'Hoán đổi ma pháp'? Ta chưa nghe tới hai loại này bao giờ. Còn ông, Bá tước Bordman?"
"Tôi cũng không rõ. Thôi, cứ để cậu ấy giải thích đã. Trước hết, cậu nói về 'Hoàng Kim' đi."
Tôi gật đầu với Bá tước Bordman, rồi lấy chiếc nhẫn vàng ra từ túi.
Chính là chiếc nhẫn mà đám ma vật trong "Glad Shi=im" mang theo.
"Đây là một phần của 'Hoàng Kim'… Hay nói đúng hơn, vừa là một phần, vừa là toàn thể."
"'Toàn thể', là sao? Ta nghe nói có khá nhiều chiếc loại này nhặt được từ đám ma vật đấy chứ?"
"Vâng. Chúng tuy là các cá thể riêng biệt, nhưng cũng là cùng một thể. Một cái là tất cả."
"Rain, làm đi."
"Ừm."
Rain lấy ra từ túi ma pháp một dụng cụ giống kẹp nhỏ có gắn tinh thể pha lê hình vuông.
"Đây là thứ mà Học viện Hoàng gia từng chế tạo phải không?"
"V-Vâng. Mời mọi người xem."
Cô đặt chiếc nhẫn vào pháp cụ rồi truyền một chút ma lực vào.
Trên tinh thể bắt đầu phát hình ảnh kèm theo nhiễu.
“Hôm nay trời vẫn đỏ lòm… Không biết rồi bọn mình sẽ ra sao nữa.”
Góc nhìn xoay nhẹ, có vẻ là góc nhìn con người.
Cảnh phố chính ở "Glad Shi=im" hiện ra, mọi người đang đi lại tấp nập.
"Chiếc nhẫn này được tìm thấy trong cơ thể con ma vật hình kén từng tấn công chúng tôi."
"Nghĩa là… chiếc nhẫn đóng vai trò như một loại ma thạch lưu trữ hình ảnh à?"
Ban đầu tôi cũng nghĩ vậy.
Nhưng thực chất nó còn tồi tệ hơn thế.
"Không, thưa ngài. Thứ ghi lại trong chiếc nhẫn này… là thông tin của con người."
"Không thể nào…"
Một ý tưởng điên rồ.
Chắc chắn Wodan đã bị "Tà Dương" làm cho điên loạn.
Nếu không thể vượt thế giới với tư cách con người, thì hãy từ bỏ làm người.
Một "Hoàng Kim Duy Nhất" khổng lồ, như ma thạch có ý chí.
Nhà vua dùng nó làm vật trung gian cho ma pháp "thực hiện điều ước".
Từ đó, ông tạo ra những "nhẫn vàng" và trao cho thần dân.
Vì muốn cứu quốc gia, ông đã lưu giữ "nhân tính" của dân mình trong những chiếc nhẫn.
Nhưng đó không phải một hệ thống hoàn hảo.
Bởi "Hoàng Kim Duy Nhất" ấy, cũng đã bị "Tà Dương" làm cho méo mó, điên loạn.
Dù vậy, ma pháp vẫn phát động khi chưa hoàn chỉnh.
Và như thế, "Glad Shi=im" đã vượt không gian, mang theo cả cơn đại diệt gọi là "Tà Dương".
Điều may mắn là, vì ma pháp chưa hoàn thiện, thành phố ấy chỉ hiển hiện dưới dạng một mê cung.
Nhờ vậy, chúng tôi mới có thời gian — lợi thế trong cuộc chiến này.
Tôi tạm ngưng và nhìn sang Hầu tước Bediboa.
Ông đang trầm ngâm với vẻ mặt u ám.
"Hiểu rồi. Nhưng… nếu cứ để mặc như thế thì sao? Nói ta nghe đi, dũng giả."
"Từ đây chỉ là suy đoán, nhưng khả năng cao là cả lục địa sẽ bị mê cung nuốt trọn. Dưới ánh sáng 'Tà Dương', tinh linh lực sẽ bị vặn vẹo. Khu vực từng là Vương quốc Wodan sẽ lan truyền 'lời nguyền Hoàng Kim', ăn mòn mọi sự sống."
"Nghĩa là gì? Nếu ta không can thiệp, thì toàn thế giới này sẽ biến thành cái chốn quái đản đầy lũ ma vật kia?"
Tôi gật đầu.
Đây là kết luận mà tôi, Moria, Rain và cả Silk đã đi đến.
"Phải phát lệnh triệu tập mạo hiểm giả hạng A trên toàn cõi."
"Phải vậy thôi. Giờ không còn thời gian để chọn cách hay không hay. Dấu hiệu 'Tà Dương' lan rộng đã bắt đầu rồi."
"Ừm… e rằng không còn nhiều thời gian nữa. Ta sẽ tiếp tục ủy nhiệm cho 'Clover'. Yuke Feldio, với tư cách 'Dũng giả', cậu có quyền và nghĩa vụ phải phụng sự cho vương quốc."
"Rõ."
Tôi đứng dậy sau khi đáp ngắn gọn.
Rain và Moria cũng làm theo.
"…Ánh mắt đó. Cậu vẫn còn giữ một con át chủ bài, đúng chứ?"
Maniella, người im lặng quan sát nãy giờ, khẽ liếc tôi với ánh nhìn sắc lẹm.
Quả là người không bao giờ lơ là.
"Tôi sẽ làm những gì có thể."
Tôi chỉ trả lời vậy, rồi rời khỏi phòng họp của Guild.


0 Bình luận