“Xin lỗi. Giờ thì tôi ổn rồi.”
Sau một hồi nghỉ ngơi, tôi tỉnh táo trở lại và lên tiếng xin lỗi cả nhóm.
“Không sao đâu! Em chỉ hơi giật mình chút thôi mà…”
“Anh mệt đến thế mà bọn em không nhận ra, xin lỗi anh.”
Marina và Silk nhìn tôi đầy lo lắng.
Tôi cười nhẹ, rồi ngẩng đầu nhìn lên cầu thang.
“À… thật ra là… ánh sáng này trông giống với lúc đánh bại Simon, đúng không? Nên tôi bị ám ảnh một chút.”
Tôi nhìn luồng sáng chiếu vào, thở dài khẽ.
Nỗi day dứt chất chứa bao lâu, giờ lại thốt ra dễ dàng hơn tôi nghĩ.
Có lẽ là nhờ đã kể trước cho Rain và Nene nghe rồi, nên tôi cũng không còn ngại khi để lộ điểm yếu nữa.
…Mặc dù, chính vì nói ra, hai đứa đó lại im lặng hẳn.
“Nghỉ ngơi rồi thì tôi cũng ổn. Gần đây tôi bắt đầu quen dần rồi. Chẳng qua do đang ở trong mê cung nên bị khơi lại ký ức cũ thôi… Nhưng giờ thì không sao. Ta bắt đầu kiểm tra tình hình đi.”
Tôi nói lảng sang chuyện khác, nhưng ngay lúc đó—Marina và Silk cùng lúc ôm lấy tôi từ hai bên.
“Này, này…”
May mà đã tắt stream từ trước.
Nếu cảnh này mà phát sóng toàn quốc thì rắc rối to.
Vốn đã bị dòm ngó nhiều rồi mà.
“Em không biết là Yuke từng đau lòng đến vậy…”
“Tại sao anh không nói với bọn em chứ ạ?”
Tôi nhẹ nhàng ôm lại hai người, rồi nói “Xin lỗi.”
“Không phải tôi không tin bọn em đâu. Chỉ là tôi nghĩ mình nên tự đối mặt với những việc mình đã làm.”
Nhưng chính vì như vậy mà tôi cứ mãi mang theo nỗi ám ảnh, đến khi thốt ra mới thấy lòng nhẹ hẳn.
Nói cách khác, có lẽ tôi đã sai.
“Lần sau anh phải nói với bọn em đấy nhé? Yuke.”
“Và với em nữa. Anh hứa rồi đó?”
“Từ lần sau, tôi sẽ làm vậy.”
Tôi cười nhẹ và gật đầu, hai người họ cũng hài lòng mà buông ra.
Tôi vẫn thấy chút luyến tiếc vì hơi ấm vừa rồi, nhưng cũng nhanh chóng xốc lại tinh thần.
Bởi nơi đây vẫn đang là giữa mê cung.
“Rồi, giờ thì họp đi. Mình sẽ tiếp tục khám phá tầng này, hay lên tầng trên?”
“Em nghĩ nên lên trên thì hơn ạ.”
“Em cũng vậy!”
Nene và Marina giơ tay.
Marina chắc vì tò mò, còn Nene thì sao nhỉ?
“Em cũng chọn đi lên. Chỗ này khác mấy mê cung khác, cảm giác hơi kỳ lạ.”
“Yuke nghĩ sao ạ?”
Tôi định là sẽ nói sau cùng, nhưng nếu hầu hết đã đồng ý thì cũng không sao.
“Tôi cũng thấy tò mò về tầng trên. Nói thật thì khu cống ngầm này chẳng có thu hoạch gì mấy. Tốt nhất là kiểm tra nốt cầu thang rồi chuẩn bị cho đợt đánh mê cung lần hai.”
“Em cũng cùng ý kiến. Em cảm nhận được sự xáo trộn của ma lực môi trường và tinh linh lực từ chỗ cầu thang này, nên muốn biết có gì ở trên.”
Tôi nhìn quanh cả nhóm rồi gật đầu.
Tệ lắm thì ta có thể quay lại cống ngầm khi trở về, tranh thủ kiểm tra xem tên đàn ông xích có xuất hiện lại không, rồi vẽ bản đồ sau.
Quan trọng hơn là tôi muốn xác minh luồng khí kỳ lạ toát ra từ phía trên cầu thang.
“Nhưng trước hết, ăn đã.”
Tôi lấy dụng cụ nấu ăn và bàn ra từ túi ma pháp Magic Bag, rồi mỉm cười với mấy gương mặt đang còn căng thẳng.
Chúng tôi vào mê cung đến giờ cũng đã năm tiếng.
Nếu không nạp năng lượng thì lúc có chuyện gấp sẽ không chịu nổi.
“Ủa, còn phát sóng thì sao ạ? Mình không stream à?”
“Nếu muốn thì cũng được…”
“Yay!”
Marina lục đồ lấy ra chiếc Gopro-kun mini rồi thả nó lơ lửng giữa không trung.
Marina khá khéo tay nên cũng biết dùng vài món đạo cụ ma pháp.
Với mấy món để stream như cái này thì còn tự sắm riêng nữa.
“Quay bằng cái đó hả?”
“Phải tách ra chứ. Cái stream nhiệm vụ quốc tuyển kia không dính vào được.”
Con bé cũng biết lúc nào cần nghiêm túc.
“Rồi, bắt đầu stream nhé!”
“Oki.”
Tôi cười nhẹ rồi bắt đầu chuẩn bị như thường lệ—dù là đã một tháng rồi mới làm lại.
Trước tiên, tôi đặt chảo lên bếp đun bằng ma thạch, cho bơ vào làm nóng.
“Hôm nay có súp gì thế ạ?”
Rain nhìn tôi với ánh mắt trông chờ.
Tôi cười khổ, gõ nhẹ muôi lên mép nồi Súp Dự Trữ
Ngay lập tức, mùi thơm nồng của bò hầm lan tỏa.
Ừm, lần này là món trúng tủ rồi.
“Là súp thịt hầm!”
“Món em thích nè!”
Marina và Nene vỗ tay reo lên.
Rain cũng có vẻ hài lòng.
…Dù vẻ ngoài thế chứ thật ra ăn khỏe lắm.
Trong lúc đó, chảo cũng đã nóng đều, tôi cho thịt gà và rau thơm vào xào sơ, rồi tưới chút rượu vang trắng, đậy nắp.
Hôm nay sẽ là món thịt gà hấp rau thơm.
“Anh càng ngày nấu càng ngon hơn ấy ạ.”
“Cho bọn em ăn ngon cũng là trách nhiệm của người hỗ trợ mà.”
Tôi tận dụng nhiệt còn dư trên bếp để làm ấm bánh mì, rồi xắt phô mai, cà chua và cam ra.
Phô mai thì nhiều dưỡng chất, còn rau quả thì phải ăn đủ mới tốt cho cơ thể.
“…Xong rồi.”
Thịt gà hấp nóng hổi được dọn ra kèm các món phụ trông cũng khá bắt mắt.
Bên cạnh, Silk đang múc súp và xếp ra giúp tôi.
“Nào, ăn đi thôi. Súp và bánh có thể lấy thêm.”
“Nhìn ngon quá trời!”
Marina đưa đĩa sát lại Gopro-kun và cười rạng rỡ.
Nếu bọn nhỏ vui như vậy thì công sức nấu nướng cũng đáng.
“Vậy thì, mời cả nhà dùng bữa~”
Marina vừa khoe xong với Gopro-kun thì lập tức cắn miếng thịt đầu tiên—và thế là bữa trưa ấm cúng giữa lòng mê cung chính thức bắt đầu.


0 Bình luận