Ngày hôm sau sau khi bọn tôi trở về từ chuyến chinh phạt mê cung đầu tiên.
Tôi được gọi đến một góc trong trạm chỉ huy – nơi Maniella đang túc trực.
“Dù sao thì… cũng thành ra kỳ cục thật đấy.”
Maniella vừa thở ra một làn khói, vừa nhả khói thuốc từ cái tẩu trong tay.
Tôi hứng trọn đám khói đó và cũng đăm chiêu suy nghĩ.
Sau khi quay lại ngay lập tức, bọn tôi đã báo cáo cho Maniella ở trạm chỉ huy cùng với Tử tước Boardman – người phụ trách hiện trường của Học viện Hoàng gia.
Tuy nhiên, nội dung báo cáo của bọn tôi lại có vài chỗ không khớp với những gì họ xem qua buổi truyền hình trực tiếp.
Trước hết, cả hai bên đều xác nhận rằng sau khi vượt qua cống ngầm thì đã bước vào một thành phố bí ẩn nào đó.
Cuộc chiến với gã đàn ông xiềng xích trong cống ngầm cũng được ghi lại đầy đủ, cả cảnh bọn tôi tiến về hang ổ lẫn lúc Marina phát sóng "bữa tiệc hầm ngục" đều được chiếu rõ ràng.
Tuy nhiên—ông già khả nghi kia, Rougue, thì không hề xuất hiện trong video, cả giọng nói lẫn hình bóng đều không có.
Tôi đã xem lại bản ghi hình, mà trông y như thể tôi đang độc thoại với không khí vậy, không có chút dấu vết nào cả.
Phía Học viện cho rằng có lẽ ngay khoảnh khắc bước lên cầu thang, bọn tôi đã rơi vào một dạng ảo giác nào đó.
Khả năng đó… cũng không phải là không có cơ sở.
Ngay cả tôi – người trực tiếp gặp ông ta, cũng thấy có điều gì đó khó tin ở con người tên Rougue ấy.
“Chuyện uỷ thác lần này thì bên ta sẽ bàn bạc lại sau. Hoàn thành hay tiếp tục, mấy đứa cứ ở lại trại này cho đến khi có quyết định chính thức.”
“Vâng, mong bà xử lý giúp. Mà… cô bé đó thì sao ạ?”
“Cô bé ấy tạm thời được xem là người đi lạc. Ta đã nhờ người dò hỏi ở Duna và mấy ngôi làng quanh đây rồi. Chờ thêm chút nữa nhé.”
Ngay trước khi rời khỏi "Vương Đô Hoàng Hôn Glad Shi=im", Marina đã phát hiện ra một bé gái nhỏ.
Tuy đã tỉnh lại, nhưng vẫn còn rất nhiều điều chưa rõ về cô bé.
Bé không nói lời nào, nên cũng chẳng biết vì sao lại xuất hiện ở nơi đó nữa.
Cơ bản, sinh vật trong mê cung là không thể mang sống ra ngoài.
Việc cô bé thoát ra khỏi mê cung mà vẫn còn sống… có nghĩa là em ấy không phải ma vật.
Bọn tôi cho rằng rất có thể đó chỉ là một người bình thường chẳng may đi lạc vào mê cung vì lý do nào đó.
“Hiểu rồi. Vậy tạm thời để bé ở lại chỗ bọn tôi nhé.”
“Ừm, phiền cậu rồi. Ta sẽ sắp xếp để sớm chuyển bé vào trong thành phố.”
Dù khu trại cũng có một trạm cứu hộ, nhưng cô bé cứ bám lấy Marina không rời.
Tôi thấy không nên ép bé tách ra, nên đã đề nghị để bé ở lại lều nghỉ của "Clover" bọn tôi tạm thời.
Vì cô bé rất thân với Marina, mà có vẻ đã bị dọa sợ trong mê cung đến mức không nói được, nên tôi không muốn gây thêm áp lực cho bé nữa.
"Tôi xin phép quay về lều nghỉ.”
“Này, nhóc.”
“Dạ?”
Tôi đang đứng dậy chuẩn bị ra ngoài thì bị Maniella gọi lại.
“Cậu nghĩ nơi đó là gì?”
"Tôi vẫn chưa rõ. Bản ghi báo cáo cũng chỉ mới là giả định…”
“Ta đâu có hỏi lý thuyết khuôn mẫu. Cái ta muốn nghe là: cảm giác của cậu cơ.”
Chà, cái khoản này thì đúng là giống hệt Benwood.
Không hiểu sao mọi người cứ hay đòi hỏi cảm giác chủ quan từ một mạo hiểm giả như tôi.
“Bởi vì cậu là người nhà của Saga đấy.”
Có lẽ thấy nét mặt tôi thay đổi, Maniella nở một nụ cười quỷ quyệt.
Tôi xin phép đính chính lại – bà này còn khó chịu hơn cả Benwood.
“Coi như đây chỉ là lời tán gẫu đi.”
"Bà nói vậy thì tôi đành chịu.”
“...Tôi nghĩ, đó là một dị giới.”
Tôi lựa lời, tìm một cách diễn đạt thích hợp nhất.
“Dị giới?”
“Vâng. Cảm giác ở đó... giống như bên trong 'Vô Sắc Ám', hoặc thậm chí còn nặng nề hơn. Tôi có cảm giác mình đã vượt khỏi rìa thế giới vậy.”
“Nghe kiểu đó, chắc là cậu đã biết 'Vô Sắc Ám’ thực chất là gì rồi nhỉ?”
“Dạ, vẫn chỉ dừng ở mức suy đoán thôi.”
Maniella phả ra làn khói mỏng, nhìn tôi chăm chú.
“Nhưng khả năng cao là đúng đấy. Thật đấy, cậu giống Saga quá mức. Này, cậu không phải con riêng của ổng đấy chứ?”
"Tôi từng nghĩ giá mà được thế thì tốt.”
Maniella cười khúc khích, nhưng sau câu nói của tôi thì chợt nghiêm mặt lại.
“Thật ra ta đến giờ vẫn nghi vậy đấy. Cũng vì thế mà ta muốn trông cậy vào trực giác và năng lực của cậu. Mê cung xuất hiện ngay sau hàng loạt hiện tượng dị thường... ‘Vương đô hoàng hôn Glad Shi=im’ chắc chắn sẽ là một vụ lớn.”
Đôi mắt của một mạo hiểm giả lão luyện, pha trộn giữa kinh nghiệm và trực giác, nhìn thẳng vào tôi.
“Dù sao thì, ta sẽ tiếp tục giao nhiệm vụ cho ‘Clover’ mấy đứa. Trông cậy đấy, nhóc.”
"Bà đừng kỳ vọng quá nhiều là được.”
Dù miệng thì nói vậy, nhưng bản thân tôi cũng cảm thấy bị cuốn hút bởi thành phố ấy.
Tất nhiên, chuyện tiếp theo sẽ phải bàn lại với cả nhóm.
“Vậy tôi xin phép.”
Tôi cúi đầu chào và rời khỏi lều nghỉ nơi đặt trạm chỉ huy.
Bên trong được sưởi bằng đạo cụ ma pháp nên rất ấm, nhưng ra ngoài thì vẫn khá lạnh.
Dù vị trí cũng khá gần phía nam, ấm hơn Finis một chút.
…Mà giờ nghĩ lại, "Glad Shi=im" cũng đâu có lạnh nhỉ.
Đúng là một nơi tách biệt với thế giới này.
Tôi chạy nhẹ về lều nghỉ dành riêng cho nhóm mạo hiểm giả – về cơ bản là chỗ ở cố định của "Clover" bọn tôi.
Ngay lúc đó, có thứ gì đó bay lướt qua đầu tôi.
“Hử?”
Một sinh vật trắng muốt nổi bật giữa nền trời xanh—hình dáng của một con chim.
…Là thư điểu.
Hội trưởng hội mạo hiểm Duna vừa nãy còn ở với tôi, nên chắc không phải từ bà ấy.
Cũng lạ.
Thư điểu là loại được gửi đến đích danh từng cá nhân, nếu là gửi cho "Clover" thì phải bay đến tôi – thủ lĩnh nhóm mới đúng.
Vậy thì… nó gửi cho ai?
Vừa nghiêng đầu suy nghĩ, tôi vừa tiếp tục chạy đến lều nghỉ thì thấy Rain bước ra từ trong.
Thư điểu đang lượn quanh mái lều nghỉ liền nhẹ nhàng đáp xuống, biến thành một bức thư ngay trước mặt Rain.
Thư gửi cho Rain?
Lạ thật.
“À, Yuke.”
“Thư điểu gửi thư cho em đúng là hiếm thật.”
“Ừm. Không biết là từ ai nữa.”
Rain lật mặt sau phong bì xem người gửi.
Và rồi… mặt cô ấy tái đi trông thấy.


0 Bình luận