Quyển 1: Tân Sinh Viên Học Viện Craft
Chương 27: Cứu Giúp Bất Ngờ
0 Bình luận - Độ dài: 1,552 từ - Cập nhật:
Ngày càng nhiều không khí bị ép ra khỏi cổ họng, mắt Ella dần tối sầm lại, đầu óng trở nên choáng váng. Cô bé cố gắng hết sức để gỡ bàn tay đang nắm chặt cổ họng mình, móng tay cào ra những vết máu dài. Ella đưa một tay ra để sờ khẩu súng lục giấu ở eo, nhưng nhất thời lại không thể lấy nó ra.
Mình sẽ chết sao? Bị Will bóp cổ chết? Kiểu chết này thật nực cười quá đi mất.
Ella đột nhiên muốn cười. Con quái vật ở nhà máy đã không giết được cô bé, Giáo sư Anderson biến thành quái vật cũng không làm hại cô bé, nhưng cuối cùng cô bé lại suýt bị một người bình thường bóp cổ đến chết chỉ vì lòng tham trên phố Smith?
Nhưng đồng thời, cô bé cũng cảm thấy có chút gì đó không đúng. Người anh họ vốn nhút nhát đó lại ra tay giết mình sao? Điều này có lẽ không liên quan đến sự kiện lần này.
"Nhưng chuyện đó cũng chẳng liên quan gì đến mình nữa rồi. Mình sắp chết rồi." Cô bé nghĩ vậy, từ từ buông tay, từ bỏ sự giãy giụa.
"Buông cô ấy ra!"
Một bóng trắng lao ra từ trong bóng tối, tung một cú đá mạnh vào mặt Will!
Cú đá đó sắc bén đến mức gần như làm bay nửa hàm răng của Will, khiến người thanh niên béo phì có dáng dấp ban đầu của Henry văng ra xa.
Sự siết chặt trên cổ Ella đột nhiên biến mất. Cô bé hít mạnh một luồng không khí lạnh, hai tay ôm lấy cổ họng, quỳ xuống và ho dữ dội. Nước mắt không kiểm soát được làm mắt cô bé mờ đi, chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng trắng nhanh nhẹn như báo.
Khi bóng trắng đó đến gần, Ella dụi mắt. Đó là Linh, người bạn cùng phòng với mái tóc ngắn đen, mặc một bộ trang phục thợ săn màu trắng, trông giống một cậu bé.
Linh ôm Ella một cái, rồi nhìn cô bé từ trên xuống dưới.
"Cậu có sao không?!"
Ánh mắt Linh dừng lại trên chiếc cổ trắng ngần của Ella. Vài vết ngón tay đỏ tươi trông thật đáng sợ. Biểu cảm của Linh gần như trở nên hung tợn ngay lập tức. Cô ấy không do dự rút con dao găm ra khỏi eo. Đó là một con dao găm Cossack đã được mài sắc, lưỡi dao vẫn còn thô ráp, nhưng chắc chắn có thể giết người! Will ngã xuống bên đường, đã bất tỉnh, hoàn toàn trong trạng thái mặc cho người khác định đoạt.
Nhưng Ella kéo tay Linh, dùng cổ áo che đi cổ của mình, rồi lắc đầu.
"Linh, tớ không sao. Đừng bốc đồng!"
Ella có chút sợ hãi. Lời của Adolf về tầm quan trọng của chiến đấu thực tế quả thật rất đúng. Một cô bé đã nắm vững hơn mười chú ngữ lại suýt bị một người bình thường giết chết. Mặc dù điều này có liên quan đến việc cô bé hoàn toàn không phòng bị gia đình Henry, nhưng sự may mắn không thể lặp lại. Chết là chết, lấy lý do gì cũng vậy. Adolf không phải là chưa dạy cô bé cách tự cứu mình trong tình huống này, nhưng một mặt Ella quá hoảng loạn sau khi bị tấn công, mặt khác, thể chất của cô bé cũng thực sự quá yếu. Cô bé định sau này sẽ đến chỗ lão Jack mua một chiếc bao súng, đặt khẩu súng lục ở vị trí có thể chạm vào bất cứ lúc nào.
Ella lấy lại nhịp thở và nhịp tim bình thường, khẽ gõ trán mở Linh thị. Đúng như cô bé dự đoán, trên người Will cũng có màu sắc giống như bà Morris.
Cô bé vẫy Linh cùng nhau kéo Will vào trong hẻm. Toàn bộ tâm trí của Linh đều đang nghĩ đến chuyện chém giết gì đó, run rẩy vì phấn khích.
Nhưng điều làm cô ấy thất vọng là Ella chỉ sắp xếp vài cây nến để xây dựng một bàn thờ tạm thời.
Đã có kinh nghiệm một lần, Ella hoàn thành nghi thức cầu nguyện rất thuận lợi. Trong cốc bạc xuất hiện thêm một con cá chết. Giống như con chuột trong nhà Morris, con lươn phổ biến ở sông Thames này đã thối rữa gần hết, và trên cơ thể nó mọc đầy những con mắt xanh lá cây lớn nhỏ một cách kỳ lạ.
"Đây là cái thứ gì vậy, ghê tởm quá đi mất?"
"Tớ cũng không rõ nữa. Có lẽ nó giống một loại lời nguyền. Tớ đã viết thư hỏi Giáo sư Crest rồi."
Will đang hôn mê rên rỉ một tiếng. Một bên má của cậu ta sưng vù lên, có vẻ cú đá của Linh thật sự không nhẹ.
Ella liếc nhìn người suýt giết mình, rồi nhìn quần áo dày của cậu ta.
"Cứ để cậu ta ở đây đi. Sẽ không chết cóng đâu. Tỉnh lại chắc sẽ tự về thôi."
"Cứ thế mà tha cho hắn sao?"
Ella không nói gì, kéo Linh rời khỏi con hẻm. Cô bé thực sự không muốn dính dáng gì đến gia đình Henry nữa.
"Không nói chuyện này nữa. Linh, sao cậu lại đến London vậy?"
"Sau Giáng sinh, ông già cho phép tớ ra ngoài. Tớ hỏi thăm được cậu sống ở số 304 phố Smith, khu Whitechapel, London. Định đến cho cậu một bất ngờ năm mới."
"Đúng là một bất ngờ. Nếu không thì tớ đã chết rồi. À mà cậu ở đâu?"
"Tạm thời tớ cũng chưa biết. Nhưng cậu sẽ cho tớ ở lại, đúng không?"
Ella cười. Đây vẫn là cô bạn cùng phòng bốc đồng của mình. Chẳng chuẩn bị gì cả mà đã một mình đến London tìm mình. Đúng là việc cô ấy sẽ làm.
"Tại sao không chứ? Cậu đã cứu tớ mà."
Đợi rất lâu, ở góc phố vẫn không thấy chiếc xe ngựa nào. Ella đành cùng Linh đi bộ đến phố Horn. Chắc phải mất hơn nửa tiếng.
Tuyết vẫn không ngừng rơi. Hai cô gái áp sát vào nhau để giữ ấm cơ thể, vội vàng đi dọc theo vỉa hè. Đèn đường trông có vẻ mờ ảo trong tuyết bay, chỉ tạo thành những vòng sáng nhỏ xung quanh.
Đêm đã khuya. Trong thời tiết này, hầu như sẽ không có người đi bộ. Ella dứt khoát niệm chú ngữ, khiến vài quả cầu lửa chập chờn bay xung quanh họ. Điều này giúp xua tan một chút cái lạnh.
Ella kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Linh. Linh lộ ra biểu cảm khoa trương.
"Cái gì, tên đó lại là anh họ cậu sao? Tớ thật không biết những năm này cậu đã sống như thế nào."
"...Anh ta trước đây không đáng sợ như vậy. Điều này chắc chắn có liên quan đến lời nguyền kỳ lạ đó. Khi nào Giáo sư Crest trả lời thư thì sẽ biết đó là lời nguyền gì."
Đang nói chuyện, Ella phát hiện màu sắc xung quanh trở nên rõ ràng hơn. Không gian xuất hiện những gợn sóng. Người sứ giả đội mũ lưỡi trai từ trong đó xuất hiện. Cơ thể nhỏ bé, gầy gò của nó rõ ràng run lên trong tuyết lớn. Sau khi đưa phong bì cho Ella, nó vội vàng chui trở lại vào gợn sóng bán trong suốt.
Sứ giả cũng sợ lạnh sao?
Ella có chút tò mò, vừa đi vừa bóc phong bì. Trong thư, Crest nói rằng, thông qua hình ảnh mờ ảo đó, mặc dù ông ta có một vài giả thuyết, nhưng vẫn chưa dám chắc đó rốt cuộc là nghi thức gì. Tuy nhiên, tác dụng của lời nguyền đã được phân tích. Nó sẽ tiêu hao một lượng sinh lực nhất định, và khuếch đại những cảm xúc tiêu cực của người bị nguyền rủa.
Ella suy nghĩ một chút, trong lòng đã có chút manh mối. Bà Morris có lẽ vì quá già yếu nên đã rơi vào hôn mê ngay lập tức sau khi mất đi một chút sinh lực. Còn Will thì bị khuếch đại cảm xúc tham lam và ghen tị.
Ở cuối thư, Crest trước hết đã khen ngợi cách xử lý lời nguyền của Ella. Nghi thức Mặt trời là lựa chọn tốt nhất để loại bỏ linh hồn oán giận hoặc lời nguyền. Sau đó, vị hiệu trưởng này khuyên Ella không nên dấn thân quá sâu vào sự kiện này. Điều tra, rồi chờ đợi sự hỗ trợ của những người thực thi pháp luật mới là một quyết định sáng suốt.
Họ cuối cùng cũng đến dưới tấm biển hiệu khiêm tốn của phố Horn. Ella đẩy cánh cửa gỗ của quán bar "Người Cổ Đại" ra, cảm nhận được mùi thức ăn và hơi ấm từ lò sưởi, phủi lớp tuyết trên người. Ngay lập tức, cô bé cảm thấy một sự xúc động tương tự như khi được cứu lần trước.


0 Bình luận