Nguyền Kiếm Cơ
Luo Jiang Shen, Carrot Sauce
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 7 - Núi Ooe

Chương 96 - Heian-kyō Hắc Ám (Hạ)

0 Bình luận - Độ dài: 2,601 từ - Cập nhật:

Chương 97 - Heian-kyō Hắc Ám (Hạ)

Dưới màn đêm, đội quân giáp đen đến từ Kanto mà có lẽ cả tám tỉnh Kanto cũng gần như không ai hay biết, hùng hùng hổ hổ, tiến vào Heian-kyō.

Trong đó có vài vị võ sĩ vô cùng cao lớn, tỏa ra khí tức đáng sợ. Có lẽ, chỉ có những nguyên lão võ sĩ của thế hệ trước như Taira no Kiyomori mới có thể nhận ra một vài người.

Kato Keiren, Sasaki Marioka, Amano Tokage… đây đều là những võ tướng cổ xưa đã theo Minamoto no Yoritomo, đánh chiếm giang sơn võ sĩ này.

Không ai biết những năm nay họ đã ở đâu, bây giờ lại tại sao suất lĩnh đại quân xuất hiện.

Theo ghi chép của sử quan, những võ tướng tâm phúc này của Minamoto no Yoritomo phần lớn đều đã chết từ nhiều năm trước.

“…Quá đáng sợ. Chưa từng thấy qua một đội quân loài người mạnh mẽ như vậy. Đặc biệt là mấy vị võ tướng trong đại quân, chỉ cần nhìn từ xa thôi cũng không kìm được mà run rẩy…” Yuuta trốn trong bóng tối, cũng hoàn toàn bị đại quân này dọa sợ.

“Yuuta, cổng Nam chúng ta e rằng không đi được rồi, hay là đến các cổng khác xem sao.”

“Tin tức này phải nhanh chóng cho Kimiko đại nhân biết!” Yuuta trong lòng quyết định.

Hai chú tanuki nhỏ lặng lẽ rút vào trong những con hẻm u ám.

Lúc này, bên trong Tướng phủ.

“Tướng quân…” một thị đồng thân tín của Minamoto no Yoritomo ghé vào tai ông ta nói nhỏ điều gì đó.

Minamoto no Yoritomo nghe xong, vẻ mặt cũng có chút thay đổi nhỏ.

“Các vị cứ tiếp tục thương nghị, việc tiếp quản quyền hạn của Cố Vấn Tối Cao và các vấn đề tiếp theo của Heian-kyō. Ta phải đi diện kiến Pháp hoàng bệ hạ.”

Minamoto no Yoritomo không đi con đường thông thường, mà đến sân sau của phủ. Chiếc kiệu khổng lồ đó bay tới, Minamoto no Yoritomo lên kiệu, trực tiếp bay vào trong cung Heian. Bây giờ quân phòng vệ của cung Heian là quân Rokuhara, vốn do Shenzu thống lĩnh, Minamoto no Yoritomo tự nhiên là không bị cản trở.

Chiếc kiệu đó trực tiếp hạ xuống ngoài Pháp hoàng Điện. Minamoto no Yoritomo tiến vào Pháp hoàng Điện u ám.

Bên trong điện đường, khói hương lượn lờ. Pháp hoàng ngồi trên đài cao, sau tấm rèm.

“Pháp hoàng bệ hạ, không biết đêm khuya gọi ta đến có việc gì?”

Pháp hoàng đó vung tay một cái, tất cả các tấm rèm bên ngoài Pháp hoàng Điện đều tự động hạ xuống.

Chỉ riêng tấm rèm che Pháp hoàng lại được kéo lên.

“Hôm nay quả thật là một ngày không tầm thường, hê hê hê hê hê.” Giọng nói già nua mà the thé đó của Pháp hoàng vang vọng trong điện, “Chúng ta có thể nói chuyện thoải mái, bên ngoài không ai có thể dò xét được, Kibo đại nhân.”

Trên khuôn mặt có phần dạn dày sương gió của Minamoto no Yoritomo không có bất kỳ thay đổi nào, mà là hơi cúi đầu, “Thần đã hiểu, Pháp hoàng Go-Shirakawa bệ hạ, Daitengu đệ nhất thiên hạ.”

“Ô hô hô hô hô hô.” Pháp hoàng nghe thấy cách xưng hô như vậy lại không cảm thấy mấy kinh ngạc, “Kibo, hôm nay lão phu tìm ngươi đến là muốn ngươi gặp một người.”

“Ồ? Người nào?”

Dưới ánh đèn u ám, cái đầu trọc của Pháp hoàng đầy những vết tích già nua, tỏa ra một ít ánh sáng u ám. Nhưng đôi mắt của ông ta lại xảo quyệt không tương xứng với tuổi tác. Ông ta nhìn về một góc, nói: “Xin hãy hiện thân, phu nhân Momiji.”

Thực tế, với cảnh giới của Minamoto no Yoritomo, sao lại không biết trong điện còn có người, chỉ là cố ý ra vẻ mà thôi.

Trong bóng tối, một vị mỹ phụ yêu kiều mặc bộ kimono màu đỏ tím bước ra, trên mái tóc búi của cô có những món đồ trang sức lộng lẫy, yêu dị.

“Pháp hoàng bệ hạ.” Momiji lại quỳ ngồi xuống, hướng về phía Pháp hoàng hành lễ, rồi lại quay sang hướng Minamoto no Yoritomo hành lễ, “Tướng quân đại nhân.”

Minamoto no Yoritomo liếc nhìn, cười nói: “Momiji, ta đã sớm biết cô đến rồi. Nói đi, bên phía Shuten Doji có hồi âm như thế nào?”

Momiji nói: “Shuten Doji bằng lòng cùng với triều đình hiện tại kết minh. Chỉ là, ngoài những điều đã hứa trước đó, hắn còn có một điều kiện.”

“Ồ? Là gì?” Pháp hoàng hứng thú hỏi.

Momiji vẻ mặt yên tĩnh, “Muốn triều đình giúp hắn, thảo phạt Tamamo-no-Mae.”

Điều kiện này vừa nói ra, Minamoto no Yoritomo và Pháp hoàng không những không kinh ngạc, khó xử, ngược lại còn nhìn nhau trao đổi một ánh mắt.

“Ô hô hô hô hô hô!” Pháp hoàng cười nói: “Thảo phạt Tamamo-no-Mae, hắn không yêu cầu chúng ta, chúng ta còn đang nghĩ làm sao để thuyết phục hắn đây! Chỉ là, chuyện này cũng quá thuận lợi rồi phải không? Shuten Doji, tại sao lại chủ động đề xuất thảo phạt Tamamo-no-Mae?”

Minamoto no Yoritomo lại không có vẻ nghi ngờ như vậy.

Không đợi Momiji nói, Pháp hoàng hỏi: “Sao? Kibo đại nhân, lẽ nào ngài đã sớm liệu được rồi?”

Minamoto no Yoritomo nói: “Bệ hạ, ta cũng là trước khi đến đây mới nhận được tin tức. Tamamo-no-Mae đó, ngay trước đó không lâu, đã xông vào núi Ooe, trước mặt Shuten Doji ép buộc cứu đi hai người phụ nữ Kagami Lily và Uesugi Rei. Shuten Doji tự nhiên là tức giận đến đỏ mặt tía tai.”

Thực tế, trước khi Momiji đến Heian-kyō, đã sớm thông qua phương thức bí mật báo cáo chuyện này cho Minamoto no Yoritomo. Momiji tuy là Yêu Vương dưới trướng Shuten Doji, nhưng cô vẫn là tình phụ của Mino. Cô rốt cuộc trung thành với bao nhiêu thế lực, chủ nhân thực sự là ai? E rằng thiên hạ không có mấy người biết.

“Cái gì!?” Pháp hoàng giật mình, lại lộ ra một chút vui mừng: “Nói như vậy, Lily đó không rơi vào tay Shuten Doji?”

Momiji đó nói: “Dù Shuten Doji đã bày kế bắt được Kagami Lily, nhưng cũng đã phải trả giá rất đắt. Lily đó không biết tại sao thực lực lại đột phá mạnh mẽ, lại còn giết gần hết Thập Quỷ Thị, những thuộc hạ quan trọng của Shuten Doji, còn giết chết một Yêu Vương. Ngay cả ta cũng bị cô ta làm bị thương không nhẹ. Tuy nhiên, Tamamo-no-Mae lại ngang ngược cứu Lily đi trước mặt Shuten Doji, còn cùng Shuten Doji đại chiến một trận. Nếu không phải Shuten Doji khởi động đại trận cổ xưa đã kinh doanh mấy trăm năm để làm trọng thương Tamamo-no-Mae, e rằng ngay cả bản thân hắn cũng sẽ gặp nguy hiểm! Chỉ là, dù vậy, Tamamo-no-Mae vẫn cứu được người đi. Tamamo-no-Mae và Lily gần như đã làm tổn thương đến hơn nửa nền tảng của núi Ooe, lại còn sỉ nhục Shuten Doji một cách nặng nề, hắn sao có thể không hận Tamamo-no-Mae đến tận xương tủy.”

Pháp hoàng thở dài một tiếng: “Xem ra, sự cấu kết của Tamamo-no-Mae, Kagami Lily, Ayaka còn chặt chẽ hơn chúng ta tưởng tượng. Vốn dĩ chúng ta chỉ tìm một cái cớ để trừng trị Ayaka, nhưng bây giờ xem ra, chúng ta cũng không hề oan uổng cho Ayaka!”

Momiji lại nói: “Kagami Lily, người phụ nữ này, tiềm lực thực sự đáng sợ, phải trừ khử càng sớm càng tốt, nếu không chắc chắn sẽ là một mối họa lớn trong lòng các vị đại nhân. Mà hiện tại, nghe nói Ayaka đã bị đại quân triều đình đánh thành trọng thương, bị vây khốn trong phủ Cố Vấn Tối Cao, bị bắt chỉ là vấn đề thời gian. Mà Tamamo-no-Mae lại vừa hay bị thương nặng. Momiji mạo muội phát biểu ý kiến của mình, bây giờ chính là thời cơ tốt nhất để thảo phạt Tamamo-no-Mae, bắt giữ Kagami Lily!”

Minamoto no Yoritomo cũng gật đầu: “Quả thực, mục đích chúng ta liên hợp với Shuten Doji vốn là để đối phó với Tamamo-no-Mae. Như vậy, thực sự là trời giúp chúng ta. Bệ hạ ngài thấy sao?”

“Ô hô hô hô hô hô, lúc này cũng không cần phải coi ta là Bệ hạ nữa. Thiên hạ này sau này chẳng phải là do Kibo đại nhân định đoạt sao?”

“Đâu có, đâu có, mọi chuyện vẫn phải dựa vào Pháp hoàng bệ hạ làm chủ.”

Trên khuôn mặt già nua nhưng cường tráng của Pháp hoàng cũng lộ ra những nếp nhăn dày đặc của nụ cười: “Momiji, ngươi có thể hồi đáp lại cho Shuten Doji Điện hạ, Tamamo-no-Mae là kẻ thù chung của chúng ta. Hiện tại mối đe dọa trong triều đình là Ayaka đã bị chúng ta đánh bại. Tiếp theo, triều đình chắc chắn sẽ dốc hết sức lực, cùng với Shuten Doji, thảo phạt Tamamo-no-Mae, một trận chiến tiêu diệt con yêu hồ đã gây họa cho thiên hạ ngàn năm này!”

“Shuten Doji đã nói, nếu như vậy, ta có thể đại diện cho hắn, cùng với triều đình đạt thành minh ước!” Momiji cúi người lạy sâu trước Pháp hoàng và Minamoto no Yoritomo.

“Chỉ là, không biết triều đình có hành động cụ thể gì? Dù sao, nếu trì hoãn thời gian, Tamamo-no-Mae đó mà bình phục vết thương thì không dễ đối phó nữa.” Momiji lại ngẩng đầu hỏi.

“Xin hãy hồi đáp lại cho Shuten Doji, ta có ba mươi vạn quân cần vương, ngay trong ngày có thể xuất phát, đi đường núi Settsu, tiến quân đến Nasuno! Nếu Shuten Doji cũng có thể phái một đội quân cùng ta hiệp lực, vậy thì chắc chắn có thể tiêu diệt Cửu Vĩ Yêu Hồ.” Minamoto no Yoritomo nói.

Pháp hoàng bổ sung: “Lão phu cũng sẽ phái quân Karasu-tengu đi trợ chiến!”

Momiji nghe vậy cũng sáng mắt lên, cười một cách yêu diễm: “Như vậy… ba cường giả hợp lực thảo phạt Tamamo-no-Mae, xem ra truyền thuyết ngàn năm của cô ta cũng rất nhanh sẽ cuối cùng hóa thành truyền thuyết thật sự.” (Ừ ừ, truyền thuyết về 1 nữ chiến thần huyền thoại lưu danh thiên cổ)

Đêm dài vẫn tiếp diễn. Trong kinh thành Heian-kyō, ba mươi vạn đại quân tiến vào. Ngay cả những con phố bình thường cũng khắp nơi có từng đội quân giáp đen tuần tra.

Những binh lính này vô cùng tỏa ra khí tức âm hàn khiến người ta run rẩy, sống chết khó phân, im lặng không nói, vô cùng hung tàn. Bất kể là yêu ma hay là người, chỉ cần không nghe lệnh hoặc vi phạm lệnh giới nghiêm, tại chỗ giết chết, không chút lưu tình.

Chưa đầy mấy ngày, toàn bộ Heian-kyō đã khắp nơi tỏa ra mùi máu tanh, trong các con mương chảy đầy máu, bên đường tùy ý có thể thấy xác chết, bao trùm trong một bầu không khí kinh hoàng.

Trong một ngôi nhà nhỏ bên một con phố.

Nơi đây ánh sáng lờ mờ, đã sớm đóng cửa.

Mizue một thân yukata cũng qua khe cửa sổ, cẩn thận nhìn ra ngoài đường. Thấy đội quân tuần tra giáp đen đáng sợ đó đi xa, mới đóng cửa sổ lại.

Quay người đến trước mặt Shiu đang ngồi trong nhà.

“Shiu tiểu thư, bây giờ tình thế này, cô muốn ra khỏi thành quá khó rồi.”

Shiu một thân trang phục ninja, áo lưới bó sát hở ngực, váy ngắn, tất lưới.

Cô mặt mày mày chau mặt ủ: “Vậy… vậy phải làm sao? Ta phải nhanh chóng đem tin tức Ayaka đại nhân gặp nạn báo cho chị Lily!”

“Suỵt—nhỏ tiếng một chút.” Mizue nhắc nhở, “Ta nào có không muốn, nhưng cô cũng thấy rồi đấy, bên ngoài khắp nơi đều là quân tuần tra. Hơn nữa đó không phải là binh lính bình thường, đều là những quỷ võ sĩ vô cùng hung tàn. Thực lực của họ quá mạnh! Thủ lĩnh của mỗi đội tuần tra e rằng đều có thực lực cấp Vĩnh Tục! Binh lính cũng đều là cấp Thức Hồn, Hồn Ngọc. Hơn nữa số lượng lại nhiều như vậy! Chúng ta cứ thế liều lĩnh ra ngoài chính là chết, căn bản không ra khỏi thành được đâu!”

Trán Shiu vã mồ hôi, trong lòng vô cùng lo lắng: “Tại sao, rốt cuộc từ đâu đến một đại quân đáng sợ như vậy… chúng ta rốt cuộc nên làm thế nào? Không thể ngồi đây chờ chết được? Sớm muộn gì họ cũng sẽ tra ra chúng ta! Hơn nữa, vạn nhất chị Lily không biết tình hình mà quay về, chẳng phải là rơi vào hang cọp sao!”

Thực tế, vào ngày Lily xuất chinh, Shiu theo sự sắp xếp của Lily đã vẫn luôn ở trong phủ Cố Vấn Tối Cao tu luyện đợi lệnh. Vào lúc đại quân tiến về phía phủ Cố Vấn Tối Cao, Shiu vừa hay không ở trong phủ, mà là ra ngoài đến chợ ở Heian-kyō để mua một số vật phẩm tiêu hao cho việc tu luyện ninja.

Dù sao, Magatama của Thung lũng Hoa Anh Đào vẫn đang không ngừng sản xuất ra. Trước đây Yukiko và Mayumi cùng nhau thông qua trận pháp dịch chuyển đến Nara để tìm một nơi khởi nguồn của các bộ chúng nữ ninja. Vừa hay đã mang phần sản lượng Magatama mới được phân cho Shiu đến cho cô. Bản thân Shiu cũng khá có tiền, không muốn chuyện gì cũng phải nhờ đến phủ Cố Vấn Tối Cao.

Nào ngờ, lần đi này lại không thể trở về phủ Cố Vấn Tối Cao nữa.

Nhưng Heian-kyō dân số đông đảo, tam giáo cửu lưu, người nào mà không có. Một nữ ninja thực lực yếu như vậy căn bản không nằm trong danh sách bắt giữ người của phủ Cố Vấn Tối Cao. Lúc đại chiến đỉnh cao càng không có ai để ý đến cô. Shiu từ xa trốn trong bóng tối đã nhìn thấy tất cả mọi chuyện xảy ra.

Cô đương nhiên muốn lập tức đi báo cho Lily, lại phát hiện toàn bộ Heian-kyō đã bị phong tỏa, thế là chỉ có thể đến chỗ của Mizue để ẩn nấp.

Đúng lúc hai người đang mày chau mặt ủ, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.

“Cái gì!?” hai người giật mình.

Mizue đó cũng đặt tay lên thanh kiếm samurai bên cạnh.

Nếu thật sự thân phận của họ đã bị bại lộ, cũng chỉ có thể liều chết một trận.

Mizue và Shiu nắm chặt kiếm, cảnh giác đến trước cửa. Mizue cách tấm ván cửa hỏi: “Ai?”

“Là tôi, là tôi đây. Mizue tiểu thư, mau mở cửa.” bên ngoài truyền đến một giọng con gái quen thuộc.

Mizue mở cửa trượt ra, chỉ thấy Taira no Shizuru một thân kariginu váy ngắn màu vàng đang đứng ở cửa.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận