Hôm nay, đã lâu lắm rồi căn nhà gỗ của Cora mới lại có khách ghé thăm.
Thực ra, nếu xét đến vòng tròn quan hệ hạn hẹp của Cora, thì chẳng có mấy người có thể gọi là khách. Cùng lắm thì có Bathory, Dodo, và người cuối cùng là cô bạn thân Sophia.
Thế nhưng, người đến hôm nay lại là một vị khách lạ, hiếm khi ghé qua.
“Thưa dì Cora, dạo này dì vẫn khỏe chứ ạ?”
“Ồ, Rabbit!”
À, nói là đã lâu không gặp thì đúng, nhưng bảo là lạ mặt cũng hơi sai. Bởi vì đã có một thời, thằng nhóc ấy từng chạy ra chạy vào căn nhà này như đi chợ.
Dù bây giờ đã trở thành một gã khổng lồ với thân hình đồ sộ như núi Thái Sơn, khiến người ta khó tìm lại được những nét xưa cũ, nhưng đứa trẻ này chắc chắn là cậu nhóc mà Cora từng rất mực yêu quý.
Cora ôm nhẹ lấy người khổng lồ tóc bạch kim, giọng hơi cao lên vì vui mừng. Một High Elf vốn lạnh lùng mà lại tỏ ra chào đón như vậy là có lý do. Bởi người đàn ông tên Rabbit này…
“Đứa cháu quý hóa của dì, ngọn gió nào đưa con đến tận đây thế?”
“Hahaha…”
Rabbit là con trai ruột của Fay, chị họ kiêm bạn thanh mai trúc mã của Cora.
Và vì Fay đã kết hôn với anh trai cả của Cora, nên xét theo vai vế, Rabbit vừa có thể xem là cháu ruột, lại vừa là cháu họ của cô.
Loài High Elf cực kỳ coi trọng huyết thống thuần chủng, cộng thêm số lượng cá thể cực kỳ ít, nên việc kết hôn giữa anh em họ là chuyện khá phổ biến. Do đó, đây không phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên. Thậm chí phải xem nó là chuyện thường ngày ở huyện.
Cora, người mang tư tưởng của một người hiện đại, trước đây cũng từng gào lên phản đối vì luân thường đạo lý của xã hội Nho giáo này nọ, nhưng sau khi biết High Elf thuần chủng có khả năng miễn dịch hoàn toàn với các bệnh di truyền, cô đã phải ngậm miệng lại.
Nói dễ hiểu hơn, trái ngược với giống người thường, High Elf càng kết hôn với người cùng tộc thì xác suất sinh ra dòng dõi ưu việt càng cao.
“Rabbit này, mà chồng dì đâu rồi?”
Túc, túc. Cora vừa cười vui vẻ vừa huých nhẹ vào sườn thằng cháu. Rabbit cũng chính là thị vệ (Squire) của chồng cô. Nếu Rabbit xuất hiện, rất có thể Kasta cũng đang ở đâu đó gần đây. Còn nếu chồng cô bận, anh ấy sẽ nhờ thị vệ Rabbit chuyển lời.
Có lẽ vì thấy dì mình phấn khích như vậy nên Rabbit cũng vui lây. Cậu vẫn giữ nụ cười trên môi và tiếp tục cuộc trò chuyện.
“Sư phụ chắc khoảng tuần sau sẽ trở về ạ. Cháu được nghỉ phép trước nên mới ghé qua đây.”
“À, thế hả~? Chắc anh ấy định mang quà về chứ gì? Khư khư…”
Rabbit trò chuyện phiếm với Cora một lúc rồi liếc nhìn xung quanh, điệu bộ như đang tìm kiếm ai đó.
“Mà dì ơi, Stella đâu rồi ạ?”
“Á, S-Stella!?”
Nàng High Elf giật mình, đồng tử đảo loạn. Bởi lẽ Rabbit đang đơn phương thầm thương trộm nhớ con gái cô, Stella.
“Chuyện là, cháu biết đấy…”
Bộ não đang đóng băng của Cora bắt đầu hoạt động hết công suất.
‘Nên bảo là nó đi dạo nhỉ? Nhưng thế thì tối nó sẽ về, hay là bảo nó đi du lịch rồi? Thế nhỡ Rabbit lo lắng rồi lên đường đi tìm Stella thì sao…’
Dù cố xoay xở đủ đường, cô vẫn không thể tìm ra lời bịa nào nghe cho lọt tai. Hơn nữa, đường đường là dì mà lại đi nói dối cháu mình thì cũng không phải lẽ.
“Haizz…”
Vì thế, Cora quyết định khai thật.
“Stella đang ở trong tù, tội danh là vu cáo…”
“Vậy ạ.”
“…?”
Phản ứng quá đỗi bình thản của thằng cháu làm Cora ngớ người. Nhưng Rabbit chỉ cười trừ khi thấy biểu cảm của dì mình. Cậu thừa biết Stella là một kẻ lập dị có hạng.
“Nếu là Stella mà cháu biết thì hành động đó cũng có thể hiểu được ạ.”
“Ờ, ừm, t-thì đúng là vậy ha?”
Cora lúng túng đảo mắt. Thực ra, đúng là cô đang e ngại thằng cháu Rabbit, nhưng đó không phải là lý do chính. Và Rabbit cũng biết điều đó.
“Cháu tuyệt đối sẽ không nói cho sư phụ đâu ạ.”
“Th-Thật sao!?”
“Giữ bí mật có gì khó đâu ạ. Chuyện đó đương nhiên cháu phải làm cho dì rồi.”
“C-Cảm ơn cháu, Rabbit. Để dì làm cho cháu món canh súp dồi nhé?”
“Haha, nếu dì cho thì cháu xin nhận ạ.”
‘May quá.’
Cora thầm thở phào nhẹ nhõm. Cũng may là khẩu vị của thằng cháu không kén chọn. Vì dù sao trong nhà bây giờ chỉ còn mỗi món canh súp dồi để đãi khách. Khoai tây mang về đã bị Cretas chén sạch từ đời nào rồi.
–Sùng sục.
Vì chỉ cần hâm nóng lại nồi canh đã nấu sẵn nên món canh súp dồi được dọn ra rất nhanh. Chiếc bàn duy nhất trong nhà đã bị Cora đập nát trước đó, nên vị khách Rabbit đành phải ngồi bệt xuống đất mà ăn.
“Rabbit, xin lỗi nhé nhưng cháu chịu khó ngồi đất ăn tạm. Dì đập gãy cái bàn rồi, a! Chuyện này cũng phải giữ bí mật với sư phụ của cháu đấy nhé?”
“V-Vâng.”
Dù nhà có nghèo đến mấy thì tối thiểu cũng phải có một cái bàn, nên việc ngồi ăn trên sàn nhà trống trơn quả thật có chút lạ lẫm. Nhưng dù sao cậu cũng đã sống kiếp thị vệ hơn 100 năm nên bữa ăn này không đến nỗi quá bất tiện. Rabbit dùng bữa với một tư thế trang trọng và nhanh chóng xử lý hết phần thức ăn được chiêu đãi.
“Uống trà đi cháu.”
“Cháu cảm, ừm…?”
Thấy cháu trai đã dùng bữa xong, Cora liền mang ra một tách trà nóng. Nhưng một hương vị kỳ lạ, ngai ngái, chẳng ra đâu vào đâu tỏa ra ngập tràn căn nhà gỗ.
“Hương thơm độc đáo thật ạ.”
“Đúng không? Trà hãm từ vỏ khoai tây đấy. Cũng là một món đặc sản ra phết.”
“H-Hô…?”
Tiếng cảm thán nghe như thán phục, lại vừa giống một tiếng thở dài thất vọng.
Rabbit thầm nghĩ.
Quả không hổ là mẹ của Stella, dì mình cũng quái tính chẳng kém.
–Xì xụp.
Dù vậy, Rabbit vẫn cố tỏ ra bình thản nhất có thể và nuốt ngụm trà xuống. Cứ coi như đang uống nước nóng có pha liệu hương khoai tây thì hình như cũng uống được?
‘Thằng bé này đẹp trai thật.’
Người thường nhìn vào thì sẽ thấy con mình đẹp trai hơn, nhưng vì lũ con của cô toàn đứa trời đánh nên Cora lại thấy cháu trai mình sáng sủa hơn hẳn.
Dù sao thì đãi khách đến đây chắc cũng đủ rồi, có lẽ nên vào vấn đề chính thôi. Dường như Rabbit đang rất ngần ngại mở lời, nên Cora quyết định sẽ là người khơi mào trước.
“Thế?”
“Dạ?”
“Cháu đến đây có việc gì? Dì biết là cháu có lý do mới tìm đến căn nhà gỗ này, nhưng từ mấy chục năm trước, vì Stella nên cháu đã không hay ghé thăm nữa mà?”
“À, chuyện đó…”
Vừa vào đề, Rabbit bắt đầu tỏ ra khó xử, nhưng Cora chỉ im lặng chờ đợi đứa cháu đang ngập ngừng trả lời.
Khác với lũ con ruột của cô, đứa trẻ này có đầu óc bình thường và tử tế, nên cô cũng rất quý nó.
Lý do Rabbit né tránh Stella không phải vì Rabbit ghét Stella, mà là vì Stella ghét Rabbit. Đứa cháu trai yêu đơn phương con gái cô đã ngừng bước chân đến đây vì sợ bị ghét bỏ.
‘Rabbit lúc nào cũng dè chừng Stella như vậy sao? Rốt cuộc là tại sao chứ? Ngày xưa đâu có thế.’
Người mẹ vẫn nhớ như in khoảnh khắc hai đứa trẻ nắm tay nhau đi dạo.
Stella nhút nhát từng rất quý mến Rabbit chững chạc. Tình yêu của nàng công chúa bé bỏng thực sự rất lớn, đến mức cô bé còn đặt Rabbit ngang hàng với anh ruột của mình là Daisy.
‘Hồi Stella bị bắt nạt, Rabbit cũng đã giúp đỡ con bé rất nhiều.’
Trong khi Daisy bị bắt nạt vì sinh ra là một người bạch tạng, thì Stella lại bị tẩy chay vì quá xinh đẹp. Dĩ nhiên, đám con trai đều thích Stella, nhưng những bé gái mà Stella cần kết thân thì lại ghét cô bé.
Vì vậy, Rabbit từng là người bạn thân duy nhất của Stella. Dù bây giờ Stella đã kết giao với đủ loại người(?), song nếu nói đến độ quý trọng thì chắc chắn chẳng ai có thể sánh với Rabbit.
‘Nghĩ thế nào đi nữa, Stella ở vào hoàn cảnh ấy hẳn phải biết ơn mới phải…’
Vậy tại sao mối quan hệ bạn thân đặc biệt này lại trở nên xa cách? Ngay cả người mẹ Cora cũng không biết. Rabbit thì kín như bưng, còn Stella thì chỉ biết miệt thị cậu là đồ yếu sinh lý, thằng loser, thằng đần to xác.
Trước đây cô từng dùng roi để răn dạy Stella, nhưng thời gian trôi qua, giờ cô chỉ nghĩ rằng mối quan hệ của chúng rạn nứt là do Stella đã trở thành một đứa dở hơi.
‘Hmm, nhưng nếu là Rabbit thì…’
Cora thử đặt cháu trai Rabbit vào vị trí đối tượng xem mắt lần này. Tính theo họ hàng, Stella và Rabbit là anh em họ, nhưng con gái cô dù sao cũng mang một nửa dòng máu High Elf, nên sự ổn định về mặt di truyền còn cao hơn nhiều so với kết hôn với tộc đoản mệnh, chẳng có gì xấu cả.
< Ừm, để xem? Cao tầm giữa mét chín là đẹp. >
Cao 2m15. Có hơi quá khổ không nhỉ? Nhưng trong xã hội High Elf thì cũng chưa gọi là cao đột biến. Tầm này là ổn. Vì Stella cũng khá cao mà.
< Phải là một mỹ nam cao ráo, dáng chuẩn. >
Gương mặt của vị công tử nhà công tước mà Stella gặp hôm nay chắc chắn còn kém xa Rabbit. Vốn dĩ loài High Elf, trừ những trường hợp đặc biệt như Bathory, thì không có đối thủ cạnh tranh trong hạng mục sắc đẹp.
< Cơ bắp cũng phải săn chắc vừa đủ. >
Cơ bắp? Không chỉ vừa đủ mà là cơ bắp chiến đấu được tôi luyện săn chắc đến từng thớ thịt. Nhưng tỷ lệ cơ thể lại hài hòa nên trông không bị béo mà chỉ cảm thấy bản thân người đó to lớn, toát lên vẻ vĩ đại và vững chãi vô cùng.
< Phải là người có tư tưởng tiến bộ, đủ sức tài trợ cho phong trào nhân quyền mà con điều hành! >
Rabbit yêu Stella chân thành hơn bất kỳ người đàn ông nào. Chuyện đó cậu ta sẽ hỗ trợ mà không cần suy nghĩ.
< Tuổi tác thì tầm hai mươi đến tối đa giữa ba mươi là con chấp nhận được! >
High Elf 180 tuổi thì đúng là quá trẻ, nhưng thời gian sẽ giải quyết vấn đề này thôi, đúng không?
< A! Với cả con ghét râu ria xồm xoàm lắm. >
Còn trẻ nên râu chưa mọc.
< Tài sản phải đủ mua chừng mười mỏ vàng. >
Là High Elf.
< Nếu được, con mong anh ấy hái sao trên trời cho con. >
Là High Elf.
< Địa vị tối thiểu phải là Công tước thì con mới không mất mặt. >
Là Hoàng tộc High Elf.
< Tuổi thọ phải ngắn để còn chết sớm cho con thừa kế tài sản! >
Với tính cách của Rabbit, dù Stella có tiêu tiền như nước thì cậu ta cũng sẽ không can thiệp.
Đối chiếu mọi phương diện, không có một chàng rể nào tốt hơn thế này. Nhưng vì lẽ gì một Rabbit hoàn hảo như vậy lại vẫn thích con gái cô chứ?
Hồi nhỏ không biết gì, bị tình yêu làm cho mờ mắt thì không nói, nhưng giờ Stella đã lớn tướng rồi, chẳng lẽ cậu ta không biết con bé đã là đỉnh cao của một gái lỡ thì rồi sao.
‘Thực lòng mà nói, để Rabbit lấy nó thì phí phạm quá.’
Dù Rabbit đúng là chàng rể cực phẩm, nhưng kết hôn với con gái cô thì chẳng được lợi lộc gì, thành ra bảo mong hai đứa nên duyên cũng thật khó mở miệng. Thực ra đây không phải là lần đầu tiên Cora, mẹ của Stella, có suy nghĩ này. Chính vì vấp phải những vấn đề thực tế như vậy mà cô đã tự nhiên chọn cách đứng ngoài quan sát.
‘Vẫn còn ngồi thừ ra đó à?’
Ánh mắt Cora thoát khỏi dòng suy nghĩ, hướng về phía chàng thanh niên tóc bạch kim đối diện. Không biết định nói chuyện gì mà đến giờ vẫn mím môi chẳng hé nửa lời?
‘Giờ thì đến mồ hôi cũng rịn ra rồi…’
Lúc mới gặp trông cậu ta vẫn ổn, nhưng khi bảo nói ra lý do đến đây thì Rabbit bắt đầu căng thẳng quá độ.
“Th-Thực ra là!”
Nhưng sự im lặng này không kéo dài mãi. Như đã hạ quyết tâm, chàng High Elf trẻ tuổi với vẻ mặt kiên quyết khó nhọc mở lời.
“Cháu đến đây không phải để tìm Stella, mà vì có chuyện muốn nói với dì Cora ạ.”
“Dì cũng nghĩ vậy.”
Cora gật đầu. Cũng phải, nếu đến vì nhớ Stella thì sau khi chào hỏi qua loa với cô, cậu ta đã phóng thẳng đến nhà tù rồi. Lý do cậu ta ngồi lì ở đây, như Rabbit đã nói, là vì có chuyện muốn nói với người mẹ này.
“Cháu trai của dì căng thẳng quá nhỉ? Chuyện gì mà ghê thế? Cứ nói thoải mái đi.”
Cô vỗ nhẹ vào vai thằng cháu, cố gắng giúp cậu ta thả lỏng. Tuy không đoán được cậu ta định nói gì, nhưng với gia cảnh nghèo rớt mồng tơi chẳng còn gì để mất, cô nghĩ mình có thể bình thản đón nhận bất cứ câu chuyện nào.
Nhìn đứa cháu ruột thịt mà đồng tử cứ rung lên bần bật, cô cũng thấy thương.
“Ch-Chuyện là…!”
Thế nên Cora, với tấm lòng rộng lượng của một người dì, đã cố gắng lắng nghe lời cháu nói.
___________________
“Cháu xin lỗi.”
Cô đã nghĩ rằng mình có thể bình thản đón nhận bất cứ câu chuyện nào.
Nhưng rõ ràng đó là một phán đoán sai lầm của người mẹ.
Khi Rabbit dứt lời và thậm chí đã nói lời xin lỗi, căn phòng chìm vào tĩnh lặng.
“…Rabbit, mày thật sự.”
Và sự tĩnh lặng ấy không kéo dài lâu.
“Muốn chết phải không?”
Bởi vì gương mặt của người mẹ đã biến dạng trong cơn thịnh nộ.
4 Bình luận
=> Nếu kết hôn với người ngoài tộc thì tỷ lệ nghịch à:))