Thị trấn nhỏ Prache khá u tịch khi màn đêm buông xuống. Dẫu có nhiều ngôi nhà xinh xắn nằm san sát và những lối đi bộ tuyệt đẹp, nhưng người qua lại thì không nhiều.
So với diện tích đất rộng lớn, dân cư lại thưa thớt nên có nhiều chỗ âm u. Là một thị trấn nhỏ nằm ở tỉnh lẻ, số lượng đèn đường và đèn chiếu sáng cũng thiếu thốn trầm trọng.
Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là an ninh trật tự ở nơi này tệ, vì đã có một đội dân quân do chính người dân lập nên. Ngoại trừ những khách du lịch từ bên ngoài vào, không cần phải lo lắng nhiều khi đi bộ vào ban đêm.
“Hehe…”
Cô gái bán Elf với mái tóc đỏ nhỏ nhắn đang ve vẩy đôi tai nhọn trông thật đáng yêu. Dodo đang vô tư dạo bước trên con đường tan sở như thường lệ. Mục tiêu là gặp gỡ Cretas, người đàn ông cô thầm yêu bấy lâu.
Tối nay, cô định sẽ dành thời gian ấm cúng bên chàng mỹ nam to xác tại một nhà hàng có bầu không khí lãng mạn. Cretas là một người mà ngay cả những cư dân Prache có trình độ học vấn thấp cũng coi là đồ ngốc, nhưng với cô, anh là người đàn ông quý giá hơn bất cứ ai.
Chẳng phải tình yêu đơn phương này đã kéo dài hơn cả trăm năm rồi sao? Đối với một cô gái đã say đắm trong tình yêu, ánh mắt của thiên hạ không phải là điều đáng để cân nhắc.
Tối nay cũng như mọi lần, Dodo đang tận hưởng khoảng thời gian yên bình trong làn gió đêm. Đây là con đường mà cô vẫn thường đi. Cũng bởi sự yên ả ấy đã quá đỗi quen thuộc, nên dù chỉ có một thân một mình dạo bước giữa đêm khuya, cô vẫn chẳng hề cảm thấy sợ hãi.
‘Hay là mình thử dùng chiêu tiến công mang thai giống như cô Cora nhỉ? Nhưng anh Cretas ngây thơ không biết gì về chuyện đó, làm vậy mình thấy hơi có lỗi…’
Trong đầu cô đầy ắp những ý tưởng làm sao để chinh phục được gã to xác ấy. Dodo nhớ lại chuyện mẹ nuôi đã đánh úp cha nuôi trong quá khứ.
‘Không, có lẽ không nên…’
Dodo lắc đầu và thở dài. Cretas là một người đàn ông có thân hình to lớn hơn cô rất nhiều, nhưng lại có nhiều điểm ngây ngô hơn tưởng tượng. Nghĩ đến việc đối diện với đôi mắt thuần khiết của anh sau khi hạ gục anh là tim cô lại đập thình thịch.
‘Lâu lắm rồi mới tô son, trông mình có kỳ cục không nhỉ?’
Cô gái nhẹ nhàng ấn vào môi để kiểm tra kết cấu. Nếu bầu không khí ở nhà hàng tối nay thuận lợi, cô sẽ tiến thêm một bước bằng một nụ hôn nhẹ. Dẫu có nôn nóng đến mấy, cô cũng không muốn bỏ qua những bước cần thiết.
Chỉ là một buổi hẹn hò với gã ngốc nhất làng thôi.
Nhưng tại sao tô một thỏi son lại khiến cô cảm thấy vui lạ thường thế này? Và tại sao người phụ nữ xinh đẹp lại quan tâm đến người đàn ông một cách thái quá như vậy?
Câu trả lời rõ ràng quá rồi còn gì.
“Hihi…”
Người đàn ông suốt ngày chỉ đi bắt côn trùng, đào đất hoặc luyên huyên những triết lý vớ vẩn, thế mà lại có một buổi hẹn hò như vậy. Có lẽ nào hôm nay là khởi đầu cho một giai đoạn mới giữa cô và gã ngốc đó? Dodo bắt đầu cảm thấy có chút mong đợi.
–Lóc cóc.
Cô bước vào một con hẻm vắng với vẻ mặt phấn khởi. Chỉ cần băng qua con hẻm này là có thể đến nhà hàng ngay.
Nỗi tương tư day dứt giục giã bước chân của cô gái. Khoảnh khắc gót giày tăng tốc sắp sửa vượt khỏi con hẻm.
–Quỵt.
Một bàn tay bất thình lình xuất hiện và chộp lấy vai cô.
“Á!?”
Dodo giật mình, cố gắng vùng ra khỏi bàn tay đó. Nhưng bàn tay đặt trên vai cô lại khỏe như một cái còng sắt.
“…Dodo, em định đi đâu vậy?”
Dodo mở to mắt nhìn người đàn ông đã tấn công mình.
“…Ngài Robert?”
Cô đã toát mồ hôi lạnh vì nghĩ rằng đó là một tên côn đồ, nhưng không, danh tính của người đàn ông thô lỗ lại là Robert, một người dân bản địa của Prache.
Là ông chủ của hàng chục xưởng rèn, Robert là một trong những bán Elf giàu có nhất vùng. Hắn cũng là một trong những kẻ phiền phức thường xuyên tán tỉnh Dodo hiền thục.
“Nếu làm em hoảng quá thì anh xin lỗi. Nhưng anh không còn cách nào khác.”
“…Không còn cách nào khác là sao ạ?”
“Dạo này em cứ cố tình phớt lờ anh còn gì?”
“Chuyện đó là đương nhiên mà…?”
Mặt Dodo chợt nhăn lại. Chẳng trách Dodo chu đáo lại nhăn mặt như vậy. Vì Robert là kẻ bám đuôi dai dẳng nhất trong số những người đàn ông thầm yêu cô.
‘Rõ là mình đã bảo đừng làm quen nữa rồi?’
Do hắn lớn hơn cô khoảng hai mươi tuổi nên cô vẫn giữ phép lịch sự. Cái cách hắn liếc trộm trong khi ra vẻ hối lỗi thật chẳng ưa nổi. Một ông chủ mà cứ hở là lại viện cớ ốm đau để đến phòng khám cũng thật chướng mắt.
Ban đầu cô vẫn mỉm cười và đối xử với hắn như một bệnh nhân rồi tiễn về. Nhưng khi thấy cô không ngừng từ chối, hắn đã đến tận nhà, dúi hoa vào tay và ép cô phải chấp nhận tình cảm của mình. Có lúc hắn còn tức giận lớn tiếng hỏi tại sao cô lại từ chối.
Những căng thẳng này sẽ được giải quyết nhanh gọn nếu cô báo cho mẹ nuôi Cora. Nhưng Dodo đã mang ơn bà ấy hàng chục năm rồi.
Cora đã hết lòng nuôi nấng cô dù gia cảnh không mấy khá giả. Bà nói rằng không thể bỏ mặc cô vì nhớ lại người chồng từng là trẻ mồ côi.
Dẫu sao, việc những người đàn ông thôn quê tán tỉnh một người phụ nữ độc thân và xinh đẹp là chuyện thường tình. Dodo không muốn phải kể từng chuyện lặt vặt như thế cho mẹ nuôi nghe.
“Tôi đã nói với ngài từ lần trước rồi mà? Tôi không có hứng thú gì với ngài cả?”
“Thì cứ thử hẹn hò đi đã, biết đâu tình cảm lại nảy sinh thì sao?”
“Không, tuyệt đối không có chuyện đó.”
“Làm sao mà em chắc được?”
“Không cần phải đoán, tôi đã có người mình thích rồi.”
“Ồ, ý em là cái thằng ngốc đó à? Em cũng quá cố chấp rồi đấy. Anh không hiểu nổi em thích gì ở cái loại đó mà cứ lẽo đẽo theo hoài.”
“Ngài nói gì? Cẩn thận lời nói của ngài đi. Anh Cretas còn tốt hơn gấp trăm, gấp ngàn lần so với một kẻ bám đuôi như ngài.”
“Bám đuôi? Em nói hơi quá rồi đó? Sao em cứ thích suy diễn lung tung về cách anh theo đuổi người con gái mình thích nhỉ?”
“Không p…!”
Dodo định hét lên thì chợt im bặt. Ánh mắt của Robert nhìn cô lúc này vô cùng u ám.
Người phụ nữ mình yêu lại bênh vực một gã ngốc trước mặt mình. Chính sự thật này khiến tâm trạng của hắn trở nên tồi tệ. Đôi mắt trợn trừng kia chứa đầy sát khí.
Nghĩ lại thì, rất hiếm khi Robert và Dodo ở riêng vào đêm khuya như thế này. Dodo hiểu rõ không nên để những tên đàn ông đang nhắm đến mình có cơ hội, nên khi đi dạo vào ban đêm, cô thường đi cùng bạn bè, hoặc khi tan làm, cô sẽ nhờ các thành viên đội dân quân hộ tống. Nhưng hôm nay, vì quá háo hức mà cô đã lơ là cảnh giác.
Đôi mắt tròn xoe của Dodo ánh lên vẻ hoảng hốt. Robert cũng đã nhận ra sự thay đổi ấy, vì hắn đã liên tục liếc trộm cơ thể và ngực cô từ đầu buổi.
“T-Tôi hiểu rồi. Chuyện đó để sau hẵng nói, chúng ta có thể giải thích rõ ràng hơn. Bây giờ ngài có thể để tôi đi được không? Trễ quá rồi…”
Nhận thấy có điều gì đó không ổn, Dodo bắt đầu hạ mình. Bởi một người con gái yếu đuối không nên khiến tâm trạng của một gã đàn ông lệch lạc trở nên méo mó hơn.
“Dodo, anh hỏi lại lần nữa. Em ăn mặc xinh đẹp như vậy là định đi đâu?”
Ánh mắt thèm muốn dơ bẩn quét qua cơ thể của người phụ nữ mặc váy. Cô ấy, người thường thích mặc quần áo chỉnh tề, lại đang mặc một bộ đồ xẻ ngực sâu. Cả chiếc túi thơm thấp thoáng bên trong đùi kia nữa. Dáng vẻ đó như đang có ý định mê hoặc đàn ông.
“Anh đã nói với em rồi. Anh thích một người phụ nữ đoan trang, nhớ không? Đó là lý do tại sao anh thích em, nhưng nếu em cứ lang thang vào ban đêm như gái làng chơi thế này thì thất vọng thật.”
“……”
Mồ hôi lạnh túa ra trên cái đầu nhỏ của Dodo. Khi chỉ còn lại hai người, hắn không còn giả vờ là một quý ông như mọi khi, bắt đầu trơ tráo để lộ ra dục vọng của mình. Thậm chí, việc hắn đưa mắt dáo dác như thể đang xác nhận xem có ai ở quanh đây không rất giống với hành vi của một kẻ chuẩn bị gây án.
Ý của Robert là:
"Mày là con gái tao đã chọn, nên trước khi thuộc về tao thì hãy giữ gìn cho cẩn thận."
“Lẽ nào em định dạng chân ra cho thằng khác ngoài anh ư? Chẳng lẽ em ăn diện như vậy là để cho Cretas xem à? Cái thằng ngốc đó còn không nhận ra được nét quyến rũ của em nữa là?”
Dodo ngậm chặt miệng, mắt dõi về cuối con hẻm phía sau vai người đàn ông. Nếu là ở nơi đông người hoặc vào ban ngày sáng sủa thì cô đã trợn mắt và tranh cãi đủ điều rồi, nhưng không hiểu sao lúc này, đôi môi hoạt bát của cô lại không thể mở ra. Chỉ còn bản năng mách bảo hãy rời khỏi nơi này ngay lập tức.
“T-Tôi thực sự phải đi rồi. Tôi có việc gấp…”
Dodo cố đẩy hắn ra, vờ như đang vội. Nếu cô thú nhận rằng mình đã ăn mặc khêu gợi để quyến rũ Cretas ngây thơ, thì cô có cảm giác mình sẽ gặp phải một tai nạn lớn từ Robert đang nổi điên.
“Um!?”
Dĩ nhiên, chẳng đời nào mọi chuyện lại trôi qua suôn sẻ. Tên côn đồ bất ngờ bịt miệng cô lại, đè vai và cánh tay xuống rồi ép vào tường.
Robert là thợ rèn nhiều năm nên cơ bắp vô cùng săn chắc. Cô gái nhỏ không thể chống lại sức mạnh của người đàn ông to lớn, bị ép đến nỗi trẹo mắt cá chân. Cô ú ớ với cái miệng bị bịt kín và hét lên trong lòng.
“Không trả lời câu hỏi của tao mà định đi đâu? Hóa ra là mày định cho nó thật hả? Con điếm này, bộ chỗ đó của mày bị thằng ngốc kia làm hỏng rồi à?”
Ngay từ đầu cô vốn đã không phải là bạn gái của hắn, nhưng hành động của hắn lại giống như đang mắng mỏ một người vợ ngoại tình vậy.
‘Đau, đau quá!’
Mất cơ hội trốn thoát, Dodo vùng vẫy hai tay cố gắng kháng cự lần cuối. Tuy nhiên, chút phản kháng yếu ớt đó chẳng có tác dụng gì với một gã thợ rèn cơ bắp cuồn cuộn.
‘Aa…’
Miệng bị bịt kín nên không thể kêu cứu. Bị kẹt giữa bức tường và thân thể gã đàn ông, Dodo bắt đầu chìm trong tuyệt vọng.
“Con điếm bẩn thỉu, biết vậy tao đã đè mày từ lâu rồi…”
Ngay lúc Robert đang vội vàng cởi bỏ phần áo trước ngực cô gái thì…
“Bỏ cái tay đó ra, tên súc sinh khốn kiếp.”
Một tiếng quát trầm đục và đáng sợ vang lên trong con hẻm.


3 Bình luận