Người dân Prache có lẽ sẽ không hiểu hành động này của Robert.
Đúng vậy nhỉ?
Cho dù họ không biết rằng con trai cả nhà Cora chính là Hoàng đế.
Ngay cả khi họ chẳng hay rằng Cora thực chất là một cá thể siêu việt vượt xa người thường.
Ở cái thị trấn nhỏ bé này, không ai không biết Dodo là con gái nuôi của một nữ Elf có sức mạnh phi thường.
Vậy tại sao hắn lại làm ra hành vi như thế?
‘Nếu kinh doanh phá sản thì ít nhất cũng phải có được một cô gái đã.’
Chà, lý do cũng chẳng có gì cao siêu. Vì việc mở rộng kinh doanh vô tội vạ cùng sự quản lý cẩu thả đã khiến chuỗi lò rèn của Robert rơi vào thảm cảnh phá sản.
‘Phải trốn sang nước khác để làm lại cuộc đời thôi.’
Robert đã lên kế hoạch biển thủ số tiền tài trợ từ các nhà đầu tư và bỏ trốn đến một vùng đất mới. Một kẻ thất bại không còn lý trí thì chẳng có gì để mất.
Sống hơn 100 năm trên đời, hắn biết rõ rằng nếu đến nơi khác, sẽ chẳng dễ gì tìm được một người con gái như Dodo nữa. Thế thì phải nhanh chóng làm nhục cô để biến cô thành của mình, rồi cùng nhau cao chạy xa bay.
‘Chết tiệt, người nhỏ mà vú to kinh.’
Khoảnh khắc hắn đang vội vã cởi áo trước với ý định thực hiện một cuộc mây mưa...
“Bỏ cái tay đó ra, tên súc sinh khốn kiếp.”
Một tiếng quát bất thần vang lên khiến Robert giật mình quay đầu lại.
“Hộc!”
Ngạc nhiên thay, người đàn ông đang đứng đó là Cretas. Khi một gã to xác cao hơn 2 mét nhìn chằm chằm vào hắn với đôi mắt đỏ rực, ngay cả một thợ rèn có vóc dáng khỏe mạnh cũng phải rùng mình.
‘Tưởng gì, hóa ra là thằng ngốc?’
Nhưng hắn chỉ sững người trong giây lát. Cretas nổi tiếng là một tên ngốc chất phác, ngoài to xác ra thì chẳng có gì đáng ngại. Nó đúng chuẩn là thằng đần trong các loại đần, dẫu có bị mỉa mai thế nào cũng không hiểu được mà chỉ cười ngây ngô. Robert cảm thấy xấu hổ vì đã sợ hãi một kẻ như vậy.
“Mày gọi anh mày là súc sinh sao, thằng khốn này điên rồi à? Nếu không muốn bị đánh chết thì biến đê.”
Robert hất cằm ra hiệu “cút” trong khi vẫn giữ chặt cơ thể Dodo.
“……”
“Tao bảo mày biến, không nghe thấy à…?”
Lạ thật. Cretas không cúi đầu gọi anh như mọi khi, mà ngược lại, còn trừng đôi mắt đỏ đáng sợ nhìn chằm chằm ư?
Robert không hài lòng với thái độ bất động của tên ngốc ấy nên đã định ra tay dạy dỗ, nhưng…
“Ặc!”
Gã thợ rèn lực lưỡng bật lên một tiếng nghẹn như sắp tắt thở rồi ngã vật xuống. Một nắm đấm to hơn đầu người đã nghiền nát vai hắn.
Tuy nhiên, thảm họa vẫn chưa kết thúc.
–Vù vù vù.
Robert run rẩy vì cơn đau tột độ, rồi bị túm lấy bắp chân và lơ lửng trong không trung một thời gian ngắn.
–Bùm!
Sau đó bị nện thẳng xuống đất.
Tên tội phạm đã bị tách ra khỏi nạn nhân bởi một lực tác động mạnh bên ngoài. Cretas ghì chặt lưng tên côn đồ đang nằm sấp trên mặt đất và khống chế hắn bằng đầu gối chắc khỏe của mình.
“Aaaa!! C-Chết tao! Chết tao! Tại sao mày lại làm thế hả Cretas!”
Trước cú đấm của thằng ngốc mà hắn chưa từng chạm trán bao giờ, Robert đã lập tức hiểu ra một điều. Dù nổi tiếng là một trong những người khỏe mạnh nhất vùng, hắn cũng không phải là đối thủ của tên này.
“T-Tao chỉ đang đùa thôi. Ờ, phải rồi, là trò chơi sờ ngực!”
Một cái cớ ngớ ngẩn đến nực cười. Nhưng gã khổng lồ đang đè lên hắn là một kẻ cực kỳ ngu ngốc, thường thì chỉ cần thế này là đã đủ qua mặt. Tuy nhiên, Cretas nghe thấy điều đó lại nhíu mày và dứt khoát mắng:
“Dù có là một tên ngốc, tôi cũng biết phân biệt cái gì nên làm và cái gì không nên.”
Đúng vậy. Bất kể Cretas có ngốc đến đâu, anh vẫn hiểu việc một người đàn ông lạ chạm vào ngực của một cô gái là không đúng. Chẳng phải mẹ đã luôn dặn đi dặn lại đó sao? Nếu có bất kỳ người đàn ông nào dám động đến Dodo, tuyệt đối đừng để yên cho hắn.
“Không phải! Không phải như vậy!”
Từ chỗ gầm gừ hung hãn, Robert lập tức thay đổi thái độ và bắt đầu chối cãi, lại còn rên rỉ như thể hắn là nạn nhân.
Thật không may, hôm nay tên ngốc này không dễ đối phó như mọi lần.
“Bớt nói nhảm đi.”
Lời bào chữa vớ vẩn của tên cặn bã chẳng lọt vào tai gã khổng lồ đang sôi máu.
Con hẻm âm u tuy là nơi lý tưởng để phạm tội, nhưng cũng là chỗ mà dù có biến kẻ gây tội thành phế nhân đi nữa cũng chẳng có ai nói gì. Cretas dồn thêm sức nặng vào đầu gối đang ghì chặt rồi giơ tay phải lên cao.
–Bùm! Bùm! Bùm!
Là một tên ngốc chất phác, Cretas cũng chẳng hề che giấu cảm xúc của mình ngay cả trong cơn nóng giận. Tên tội phạm đã đầu hàng từ lâu và liên tục xin lỗi bằng kính ngữ, nhưng gã to xác không màng đến mà vẫn tiếp tục vung nắm đấm.
Một con dao găm và vài đoạn dây thừng ngắn rơi ra từ túi của người đàn ông đang vùng vẫy. Mục đích của hắn đã rõ như ban ngày.
Ngay sau đó, Cretas tóm lấy đầu tên côn đồ và đập xuống đất một tiếng CỘP! Robert gào lên đau đớn rồi mềm nhũn ra.
“Grừ!”
Vẫn chưa hả giận sao? Cretas dường như muốn biến Robert thành nửa người nửa ngợm, cố gắng đập đầu hắn xuống đất lần nữa.
“Anh Cretas!”
Nhưng đã dừng lại trước tiếng khóc nức nở yếu ớt gọi tên mình. Anh vô thức quay đầu lại và nhìn thấy một cô gái tóc cam đang vô cùng sợ hãi.
“D-Dodo…”
Như thể chưa từng ra tay đánh người, Cretas chẳng biết từ lúc nào đã trở về dáng vẻ của một tên ngốc hiền lành. Ánh mắt e sợ của Dodo đang nhìn về phía này khiến anh không khỏi nghĩ, chẳng lẽ mình đã làm điều gì quá đáng hay sao.
Thế nhưng, những lo lắng ấy của Cretas hoàn toàn là vô nghĩa. Bởi Dodo đã mừng rỡ òa vào ôm chầm lấy anh, vừa khóc vừa dụi mắt vào lòng người mình thương.
“Anh ơi, anh ơi…”
Dù tuổi tác có lớn đến mấy.
Dù thời gian có trôi qua bao lâu.
Dù có ngốc nghếch đến mức nào.
Thì với Dodo, Cretas vẫn luôn là một người anh trai đáng tin cậy để dựa vào.
Dodo không sợ hãi Cretas. Cô chỉ mong người đàn ông mình yêu sẽ vỗ về trái tim đang hoảng loạn của mình hơn là đánh đập kẻ phạm tội.
Cô gái tóc đỏ đã sống nhiều năm, nhưng đây thực sự là lần đầu tiên cô bị một ác ý trần trụi chụp lấy. Có lẽ là vì suốt thời gian qua, cô vẫn luôn được bảo bọc bởi sự hiện diện thầm lặng của mẹ nuôi.
Gặp phải tình huống nguy hiểm khiến cô khổ sở, nhưng cũng hạnh phúc vì người đàn ông mình yêu đã bảo vệ cô như mọi khi. Vì bao xúc cảm trào dâng, đôi mắt Dodo chẳng thể ngừng rơi lệ.
Không cần phải sợ hãi anh trai chỉ vì anh ấy biểu hiện hơi thô bạo hơn bình thường. Việc một người thuần khiết như vậy lại có thể bộc lộ cơn giận lớn đến thế có nghĩa là người đàn ông ấy vô cùng trân trọng cô.
“À, không, đó là vì, tự tiện chạm vào ngực phụ nữ là xấu nên…”
Tên ngốc đó làm sao có thể hiểu được những cảm xúc phức tạp trong lòng cô lúc này. Cretas bắt đầu ấp úng, lúng túng quan sát sắc mặt của Dodo. Anh cứ tưởng là cô sợ mình, thế mà chẳng hiểu sao lại đột ngột ôm chầm lấy. Lại càng không hiểu nổi vì sao cô lại bật khóc nức nở.
Người đàn ông ngốc nghếch không biết cách đối xử với phụ nữ chỉ có thể dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài. Phải đó, giống như khi hiệp sĩ đối xử với công chúa.
Qua kẽ ngón tay đang lau nước mắt, khuôn mặt cô gái ửng hồng lên rõ rệt. Bây giờ thì thực sự không còn lối thoát nào nữa rồi. Nữ bác sĩ đã càng yêu người đàn ông ngốc nghếch này sâu đậm hơn.
Gần đây, cô đã có lúc định từ bỏ tình cảm của mình dành cho tên ngốc này. Có lẽ đó đã là cơ hội cuối cùng của cô rồi.
Dodo dù đang rơi nước mắt, vẫn nở một nụ cười khẩy nhìn tên côn đồ nằm bẹp như xác chết trên đường. Sự trong trắng của cô thuộc về người đàn ông non nớt và ngây thơ này, hắn ta nghĩ mình là ai mà dám thèm muốn nó?
Cảm giác những thớ cơ bắp săn chắc đang đập cũng thật tuyệt. Dodo vùi đầu vào ngực Cretas và quyết tâm phải đưa tên ngốc lạc lối này vào khuôn khổ.
“Anh làm em phát điên mất thôi.”
“…X-Xin lỗi Dodo!”
Thấy anh cúi đầu líu ríu xin lỗi với vẻ mặt hốt hoảng khiến cô cảm thấy buồn cười. Chẳng biết mình sai ở đâu mà đã vội vàng xin lỗi trước, quả là phong cách của Cretas mà.
“Thôi, ôm em đi.”
“Hả…?”
“Ôm. Em bảo anh ôm em.”
Khi mệnh lệnh của cô gái nhỏ được ban ra, gã to xác hơi chần chừ một chút, rồi nhẹ nhàng kéo đầu cô vào lòng. Dodo mỉm cười và tựa toàn bộ cơ thể nhỏ bé của mình vào anh. Được ôm trong vòng tay vạm vỡ của anh, cô cảm thấy an tâm đến mức như thể những giọt nước mắt vừa rồi là giả vậy.
“Ừm…?”
Chính lúc ấy, Cretas bỗng nhiên có một vẻ mặt khó hiểu.
“Sao vậy ạ?”
“Môi…”
“Môi làm sao?”
“Màu môi của em khác với thường ngày?”
Dodo chớp đôi mắt tròn vài lần trước câu hỏi bất ngờ. Cô nhớ ra mình đã tô son hôm nay và đỏ bừng mặt.
“Vâng.”
Dodo kết thúc bằng một câu trả lời ngắn rồi tiếp tục vùi đầu vào lồng ngực cứng như đá. Người anh trai ngốc nghếch này cuối cùng đã tinh ý hơn một xíu, thật là tốt quá.
Khuôn mặt xanh xao vì tuyệt vọng dần lấy lại sắc thái của nó. Trái tim đang đập thình thịch như động đất cũng dần dịu lại.
Đêm nay, cô gái nhỏ sẽ không mơ thấy ác mộng.
Bởi vì cô sẽ dành thời gian với một người đàn ông ngốc nghếch nhưng đáng tin cậy hơn bất cứ ai.
______________________________________________________________
Cora nhẹ nhàng đặt nồi súp dồi đang cầm trong tay phải xuống.
Cô sợ nếu đấm bằng tay không thì sẽ gây án mạng nên đã lấy cái nồi này ra khỏi kho chứa không gian, nghĩ rằng nếu đánh vừa đủ để làm vỡ nó thì thằng ôn con sẽ không chết.
Cô đang theo dõi Cretas vì lo thằng bé sẽ làm gì đó dại dột, ai ngờ rằng lại xảy ra sự cố thế này. Nhưng mà, có lẽ cô không cần phải dùng đến cái nồi này nữa.
Vì trên khuôn mặt của gã khờ luôn tỏ ra ngốc nghếch kia, cô đã nhìn thấy hình bóng của một hiệp sĩ.
High Elf dừng việc theo dõi và từ từ quay gót về nhà, vừa đi vừa nghĩ.
Một mẩu bít tết chẳng đủ làm no cái bụng của gã to xác ấy, nên cô quyết định sẽ chuẩn bị một bữa ăn khuya thật thịnh soạn.


3 Bình luận