Học viện nhỏ.
Một cơ sở giáo dục tại vương quốc Talas dành cho trẻ em từ 5 đến 12 tuổi. Nếu so với thời hiện đại, có thể xem đây là một mô hình tích hợp giữa mẫu giáo và tiểu học.
Dù ở kiếp trước hay kiếp này của Cora, các buổi họp phụ huynh đều tồn tại. Cora đang tham dự một buổi họp phụ huynh vì Racine đã nhập học tại Học viện nhỏ.
"Chào cô Cora."
"...Ừ."
"Rất vui được gặp lại cô. Nhưng hôm nay trông cô có vẻ ít nói hơn mọi khi nhỉ?"
"..."
Khi Berry, chủ tịch hội phụ huynh chào hỏi nồng nhiệt, Cora không nói được lời nào, mặt đỏ bừng và cúi đầu xuống. Đây là nơi các bà các mẹ ríu rít khoe khoang về con cái của họ. Còn cô, hễ mở miệng là chỉ toàn chuyện đáng xấu hổ.
"Nhưng mà thưa cô Cora, gần đây cô đâu có sinh con phải không ạ?"
"...Hả?"
"Tôi nhớ là không có đứa con nào của cô ở độ tuổi nhập học Học viện nhỏ cả. À! Hay là cô đã nhận nuôi giống như trường hợp của Dodo ạ?"
"..."
Cora không sao mở miệng được.
Biết phải nói thế nào đây?
Một đứa trẻ từng bỏ học ở độ tuổi lên 5.
Bây giờ đã 140 tuổi và sắp đi học lại Học viện nhỏ.
Dù nghĩ thế nào đi nữa, Cora cũng không thể mở miệng vì quá mất mặt.
Racine bỏ học đã là chuyện từ 135 năm trước, nên ở Prache, số người biết sự thật này là cực kỳ ít. Vương quốc Talas cuối cùng vẫn là một quốc gia do con người cai trị, và số lượng chủng tộc sống lâu thì tương đối ít.
'Xem ra đây chẳng khác nào bới móc lại lịch sử đen tối của mình cả?'
Trong đầu Cora hiện lên những lời mà đứa con thứ tư của cô thường hay kể.
< Mẹ có biết vào học tại Học viện nhỏ ở độ tuổi này nhục nhã cỡ nào không! >
Hóa ra cô đã mờ mắt vì quá ham muốn cho con trai đi học. Đến nước này, Cora nhận ra rằng đây không chỉ là vấn đề của riêng Racine.
'Mẹ của một thằng ngốc đến Học viện nhỏ ở tuổi này chính là mình đây mà?'
Người ta nói rằng con cái là tấm gương phản chiếu của cha mẹ. Những người phụ nữ kia ngoài mặt có thể không nói gì vì cô là một High Elf, nhưng trong bụng chắc chắn sẽ nghĩ 'Ể~? Đây là cách nuôi dạy con của High Elf á~?' và những thứ tào lao tương tự.
'Toang thật rồi.'
Cora không quan tâm nếu con trai mình bị chửi.
'Chuồn lẹ thôi.'
Nhưng cô không thể chịu được việc bản thân mình bị chửi.
Thường ngày đầu óc cô luôn để trên mây nên không nhận ra, giờ nhìn những bà mẹ trẻ đầy nhiệt huyết giáo dục kia mới thấm thía đời thực. Phải tìm cách thoát khỏi chỗ này trước khi trở thành trò cười mới được.
–Thằng con nhà tôi ấy.
–Chị có biết chương trình giáo dục mới thay đổi ra sao không?
–Nghe nói chỉ cần ra khỏi Prache một chút là có một trung tâm dạy viết luận khá tốt.
–Tôi định sau này cho bé đi du học ở Đế quốc Kasta.
Nào là con cả thì được gửi vào một học viện thế này, con thứ tốt nghiệp học viện xong ra thủ đô làm việc ở Ngân hàng Bathory, có đứa tuy không vào học viện nhưng đã trở thành một đầu bếp nổi tiếng, rồi bé út vào Học viện nhỏ lần này thì đầu óc cũng sáng láng y như mấy người anh. Giữa một cuộc họp đầy ắp những lời khoe khoang về con cái, Cora, người đã thất bại toàn tập trong sự nghiệp nuôi dạy con, đã chẳng thể hé nổi một lời.
'M-Mình chẳng hiểu họ đang nói gì cả.'
Những buổi họp của hội phụ nữ mà Cora từng tham dự trước đây là nơi những bà mẹ đứng tuổi ngồi lê đôi mách và tán gẫu về chuyện chồng con.
Với cái mác là bà già cổ lỗ sĩ, Cora dù tệ nhất cũng đã ngoài 40. Nói rộng ra, cô nói chuyện hợp gu với các bà cụ gần 100 tuổi. Sở thích của cô khác với những bà mẹ trẻ đầy nhiệt huyết này, và cô cũng chẳng có gì để đem ra khoe cả.
Vì vậy, Cora đã nghĩ rằng. Dù ban đầu đến đây là để tìm hiểu thông tin, nhưng hình như cô đã chọn nhầm chỗ rồi.
"A! T-Tôi quên chưa luộc dồi cho món súp! Tôi xin phép đi trước!"
"C-Cô Cora!"
Hội trưởng hội phụ huynh đứng dậy và ngăn cô lại, nhưng Cora đã viện một cái cớ ngớ ngẩn là ngoài món dồi thì chưa cho hươu ăn rồi chen lách qua đám đông. Dù nghĩ thế nào đi nữa, cô cảm thấy rằng mình không nên có mặt ở một nơi toàn những câu chuyện xoay quanh lũ trẻ mẫu giáo.
'Mà nghĩ lại tức thiệt chứ?'
Chắc cảm giác của mấy đứa hướng nội không thể hòa nhập vào hội hướng ngoại và phải lủi đi là thế này nhỉ? Cora chật vật vùng vẫy cả hai tay mới có thể thoát khỏi chỗ đó. Thật nhục nhã, lòng tự trọng của cô đã bị dập nát.
Giá như cô thực sự có một đứa con năm tuổi đang chuẩn bị nhập học Học viện nhỏ.
Giá như những đứa con đã trưởng thành của cô có một chỗ đứng đàng hoàng trong xã hội.
Thì sẽ chẳng có lý do gì để cô phải né tránh buổi họp này cả, phải không?
Cora nghĩ. Tại sao mình, người luôn là trung tâm và thủ lĩnh của bất cứ cộng đồng nào mình đặt chân đến, nay lại trở nên thảm hại thế này?
"Lũ con trời đánh bọn bay!"
Người mẹ khôn ngoan đốt cháy lòng căm thù với những đứa con đã cướp đi danh dự của mình.
Làm thế nào để giải tỏa cơn giận này đây?
Hôm nay chắc phải nấu canh súp dồi với kimchi chua thôi.
Và dằn mặt chúng nó bằng mấy cú gõ đầu cho đã.
'Một hai, một hai! Chọc mắt thằng mù!'
Cora vung nắm đấm vào không trung và mạnh dạn bước về nhà. Có lẽ khoảnh khắc cô chuẩn bị trút giận lên đầu con cái chính là lúc ngọn lửa nhiệt huyết trong cô bùng cháy hơn bao giờ hết.
Đúng lúc ấy.
"Yupi! Không được đi hướng đó!"
Hình ảnh một người phụ nữ tóc xanh lục đang kéo một đứa trẻ nhỏ đã lọt vào tầm mắt Cora. Có vẻ như người mẹ đang cố ngăn đứa trẻ chạy về phía trước vì hiếu kỳ.
'...Ừm? Mình chưa từng thấy người này trước đây?'
Cora ngừng vung nắm đấm vào không trung và nhìn cô ấy với ánh mắt tò mò.
Mà cũng phải thôi.
'Khoan đã, Elf?'
Không ngờ lại gặp được đồng loại quý hiếm ở nơi này. Tuy không phải là High Elf, nhưng chỉ cần là Elf thì vẫn được tính là hàng xóm của Cora.
"Này..."
"...Vâng? Vâng vâng vâng!!?"
Nàng Elf đối mặt với Cora có vẻ khá ngạc nhiên. Hẳn là cô ấy nghĩ rằng không có ai quanh đây nên mới hoảng hốt khi bất ngờ bị bắt chuyện như vậy? Có lẽ không phải.
"B-B-Bái kiến hoàng tộc!!!"
"Không, ý tôi không phải vậy, cô bao nhiêu tuổi rồi?"
"Ể? T-Tuổi ạ? T-Thần năm trăm tuổi ạ."
"Hoo, năm trăm tuổi sao... Hmm, trẻ nhể~?"
Cora xoa cằm với vẻ mặt phấn khích. Đông Đại Lục không phải là không có Elf, nhưng số lượng cá thể ít hơn so với Nam Đại Lục. Chẳng rõ vì lý do gì mà một Elf sống trong rừng lại đến thị trấn Prache, nhưng dẫu sao với Cora thì đây vẫn là một cuộc gặp gỡ đáng mừng.
Hơn nữa, họ lại còn cùng tuổi.
'Mới 500 tuổi mà đã sinh con rồi á? Tính theo tuổi Elf thì còn chưa thành niên nữa mà? Trông vậy mà bạo dữ ta? Mình có nên đưa đi giáo huấn một chút không nhỉ?'
Dù sao thì sau khi Cora lấy chồng, bạn bè của cô chỉ còn lại Bathory và một người nữa. Chính vì thế mà Cora, trong nỗi cô quạnh, đã cảm thấy khá có cảm tình với người phụ nữ cùng lứa và cũng đã có gia đình này. Cô còn nghĩ rằng nếu nói chuyện hợp thì sẽ mời uống một tách trà.
–Sượt.
Tuyệt đối không phải vì cô ấy có mặt mũi ưa nhìn hay bộ ngực nở nang gì đâu.
"Cô đi đâu thế? Sống ở đây à? Chuyển đến lúc nào? Chồng cô là ai? Chỉ có một đứa con thôi ư?"
Đưa mắt trở lại vị trí cũ. High Elf với đôi mắt đỏ rực đáng sợ đã tung ra một loạt câu hỏi khiến người phụ nữ gật đầu lia lịa.
Đối với các Elf, High Elf là cấp trên trực tiếp và là đối tượng để tôn thờ. Do đặc tính của Elf là thứ hạng được quyết định theo màu tóc, nên không thể không căng thẳng khi đối mặt với một Elf tóc trắng thuần chủng.
Cora nhanh chóng biết được tên của Elf tóc xanh lục mới chuyển đến đây gần đây là Sophia. Và cũng biết được con gái duy nhất của cô ấy đã tròn năm tuổi. Nói cách khác...
"Chắc là cô đang trên đường đến tham dự buổi họp phụ huynh của Học viện nhỏ nhỉ?"
"...Vâng."
Là một kết cục dễ đoán. Chà, cũng phải thôi. Nếu là lần đầu làm mẹ, đương nhiên ai cũng muốn hỏi han người khác thật nhiều. Mọi thứ lúc ấy đều rất mới mẻ và lạ lẫm.
"---A!"
Cora trầm ngâm suy nghĩ, rồi như thể vừa nảy ra một ý hay, cô đập nắm đấm vào lòng bàn tay và kêu lên. Hôm nay cô đã cố tình tan làm sớm để đi họp. Và vì đã trốn khỏi đó nên vẫn còn kha khá thời gian cho đến tối.
"Họp phụ huynh chẳng có gì đặc biệt cả? Gặp nhau thế này cũng là duyên phận, hay là cô đi uống trà với tôi đi?"
Dẫu gì giờ về nhà cũng chỉ thêm bực mình. Vậy thì chi bằng uống một tách trà với người hàng xóm Elf lần đầu gặp mặt chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Cora cũng muốn chữa lành tâm hồn bằng cách trò chuyện với đồng tộc.
Chớ, tuyệt đối không phải cô muốn lấy lại lòng tự trọng bằng cách ra vẻ ta đây là chuyên gia nuôi dạy con với một bà mẹ tân binh đâu nhé.
"Thế nào?"
"Đ-Đột ngột quá ạ? Thần không chê nhưng mà, ừm, cái đó..."
Trước câu hỏi của Cora, Sophia bối rối đảo mắt. Vì phải nuôi dạy con nên cô cần tham dự buổi họp phụ huynh. Nhưng người mời uống trà lại là một High Elf nên cô ngại từ chối.
Nhận ra điều này, Cora nháy mắt chào đứa trẻ đang tròn xoe đôi mắt lấp lánh nhìn mình. Cô bé xinh quá chừng, vừa gặp đã ưng bụng cô rồi phải không.
"Chẳng cần phải tham dự buổi họp phụ huynh đâu. Về kinh nghiệm nuôi dạy con thì ở cái Prache này không ai bì kịp tôi hết."
"Vâng...?"
"Tôi là một người phụ nữ đã có chồng và nuôi dạy năm đứa con. Đứa nào đứa nấy đều đã trưởng thành. Kinh nghiệm nuôi dạy con của tôi đã hơn 200 năm rồi đó?"
"Ho...!"
Sophia thốt lên một tiếng kinh ngạc như thể vớ được của trời cho. Phải rồi, cuộc họp phụ huynh mà cô ấy định tham dự sẽ toàn là những bà mẹ trẻ. Kinh nghiệm nuôi dạy con của họ nhiều nhất chỉ hơn cô ấy khoảng 10 đến 20 năm là cùng.
Còn đây là một người thuộc dòng dõi cao quý như High Elf, không phải độc thân mà là một người phụ nữ đã có chồng và nuôi nấng năm đứa con trưởng thành. So với việc dự họp, thì việc kết thân với người phụ nữ này sẽ có lợi hơn.
High Elf tuy bảo thủ và có những tiêu chuẩn khắt khe, nhưng về khoảng nuôi dạy con thì họ nổi tiếng là cực kỳ giỏi.
Nhìn bề ngoài giống một Elf trẻ hơn mình nên cô đã không kỳ vọng nhiều, nhưng quả nhiên là High Elf, công nhận trẻ lâu thật!
"T-Thần có thể mạn phép hỏi một vài điều về việc nuôi dạy con cái được không ạ? Vì đây là đứa con đầu lòng nên thần muốn nuôi dạy nó thật tốt!"
Sophia không muốn bỏ lỡ cơ hội tình cờ đến này, cô nắm chặt hai tay của High Elf và tha thiết cầu xin.
–Sượt.
Cora theo thói quen liếc nhìn bộ ngực đầy đặn của cô ấy rồi...
"Ưm, cứ hỏi tôi bất cứ điều gì!"
Cô trả lời tự tin hơn bất cứ ai.


3 Bình luận