Cora là người phụ nữ đẹp nhất Nam Đại Lục.
Nhưng bản thân cô lại chẳng hề quan tâm đến nhan sắc của mình.
Xét cho cùng cũng là lẽ đương nhiên. Một người phụ nữ từ khi sinh ra đã tự cho mình là đàn ông thì chẳng có lý do gì để soi gương và tự mãn cả.
Cô chưa từng thực hiện những cử chỉ được gọi là nữ tính hay dùng mánh khóe để mê hoặc đàn ông, và cũng không muốn được lợi từ vẻ ngoài xinh đẹp. Cô đã trải qua những năm tháng đầy bất mãn, luôn cảm thấy mâu thuẫn giữa lối suy nghĩ và ngoại hình của mình.
Ấy vậy mà hôm nay, không hiểu vì sao một Cora như vậy lại trang điểm. Môi tô son đỏ, mí mắt điểm bột tiên, và trên tóc cài thêm món trang sức lộng lẫy. Ít nhất là vào khoảnh khắc này, cô cảm thấy sung sướng đến phát điên vì sự thật rằng mình xinh đẹp.
"Kasta~!"
Quỷ trắng vốn luôn mặc những chiếc váy dài chấm gót, nay lại mặc một chiếc váy ngắn để lộ toàn bộ đùi. Không chỉ thế, cô còn cởi bung bộ ngực trắng nõn và gọi tên người đàn ông bằng giọng luyến.
"Kastaaa~!"
Nơi ánh mắt của cô hướng đến có một người đàn ông trung niên đang mỉm cười, dang rộng vòng tay.
–Rầm!
Cú húc toàn thân chứa đựng toàn bộ sức mạnh của nữ siêu việt giả duy nhất. Vụ va chạm mạnh đến mức không gian giữa cô gái và người đàn ông rơi vào trạng thái chân không.
"Khụ!"
Người đàn ông dù phun ra máu nhưng vẫn không tránh cái ôm chứa đầy tình cảm của cô gái. Anh nhớ lại lần trước vì né tránh mà khiến cô mếu máo.
–Choàng.
Người đàn ông trung niên im lặng ôm chặt lấy nàng High Elf. Trong suốt 300 năm đằng đẵng đối với một loài đoản mệnh, anh đã luôn ôm ấp cô như thế. Bây giờ không có lý nào lại đẩy cô ra.
"Hihihi, Kaka, Kastaaa~!"
Nụ cười xen lẫn nước mắt nở rộ trên khuôn mặt của cô gái đã đạt được mối tình đơn phương bấy lâu. Người khác nhìn vào có thể sẽ cảm thấy lạ lùng khi cô lại vui mừng đến vậy chỉ vì một cái ôm đơn giản, nhưng tình yêu của cô gái dành cho người đàn ông trung niên này sâu đậm đến nhường ấy.
Cora cười rộn rã, dụi dụi mặt vào lồng ngực người đàn ông, rồi ngẩng đầu lên định hôn. Ngay lúc đó, khi phát hiện một vệt máu không rõ nguyên do (?) đang chảy xuống từ khóe miệng người đàn ông, cô tròn mắt.
"Ơ ơ? Kasta sao lại nôn ra máu? Anh bị đau ở đâu à? Lẽ nào vẫn chưa khỏi hẳn?"
"Không phải đâu ạ. Đã lâu rồi mới được diện kiến công chúa, thần mừng quá nên... Ho!"
"T-Thật sao!?"
Trước lời bào chữa không mấy thuyết phục, khuôn mặt người phụ nữ rạng rỡ như một đóa hóa. Dù chẳng ai tin nổi, nhưng với Cora, lời Kasta nói là tín điều, là chân lý. Cô có một niềm tin mù quáng đến mức nếu anh nói mặt trời trên cao là mặt trăng, cô cũng sẽ chấp nhận.
"Em cũng yêu Kasta lắm!"
"Hahaha..."
Dẫu mỗi tháng đều gặp nhau, Cora vẫn đối xử với Kasta tha thiết như thể họ là những người thân gặp lại sau hàng chục năm chia cắt. Khoảnh khắc cô thể hiện tình yêu như một con điên, dường như đã đánh mất hết cả thể diện này chính là bằng chứng rõ ràng nhất.
Cú húc toàn thân được thực hiện như hôm nay cũng là một dạng thể hiện tình yêu của Cora. Kasta không nỡ từ chối. Không, nếu từ chối, hậu quả sau đó thật đáng sợ.
"Dù vậy, anh không được chảy máu! Em ghét nhất là Kaka bị thương."
"Thần xin lỗi."
"Hehe, đâu cần phải xin lỗi. Chúng ta bây giờ là người yêu rồi mà? Còn phải e dè nhau gì nữa chứ?"
Cô gái luôn giữ hình tượng một vị sư phụ kiệm lời khi ở cùng Siegwald hôm nay lại nói khá nhiều. Nhưng nếu xét đến sự cống hiến mà người đàn ông đang ôm cô đã dành cho High Elf, thì điều này có lẽ cũng là đương nhiên.
Cora ngơ ngác nhìn vệt máu chảy trên cằm người đàn ông như bị thôi miên.
Dù anh có ngậm máu trong miệng hay không, nụ hôn vẫn phải tiếp tục. Ngược lại, vì đó là máu của Kasta nên cô không hề cảm thấy ghê tởm.
–Be.
Cô gái lè lưỡi một cách gợi tình rồi bắt đầu liếm từ cằm lên đến khóe miệng. Dù thế này hay thế khác, cũng là vì cô mà vị hiệp sĩ đã phải đổ máu, nên cô muốn dọn dẹp giúp anh.
"Chụt, chụt."
Không dừng lại ở đó, cô còn áp đôi môi mềm mại của mình vào đôi môi thô ráp của người đàn ông. Một lớp lưỡi mỏng và mềm len lỏi vào khoang miệng của Kasta. Chiếc lưỡi mỏng của Cora càn quét cả hàm răng lẫn đầu lưỡi, dai dẳng như một con rắn độc.
"Ư, ứp! C-Công chúa!"
"Chụt chụt, Kasta, một lát thôi, haa, thêm chút nữa thôi..."
Nước bọt và hơi thở nóng hổi của nàng High Elf khuấy đảo trong miệng người đàn ông. Đây không phải là để thỏa mãn tư lợi, thực sự chỉ là hành động của một cô gái hèn mọn đang lau đi vết máu của vị hiệp sĩ vĩ đại mà thôi.
"Ha, ha..."
Nụ hôn kéo dài khiến cô gái dường như bị kích thích và thở hổn hển. R-ột, từ đâu đó, dịch thể nhỏ xuống thành giọt. Kasta nghĩ rằng cứ thế này thì thật sự sẽ xảy ra chuyện lớn nên buộc phải tách nàng High Elf ra.
Chuu- một sợi nước bọt gợi tình kéo dài giữa khóe miệng của người đàn ông và cô gái. Nhưng đối với một cô gái đang say tình, những thứ đó chẳng hề quan trọng.
"Ể!? Kaka, sao vậy? Tại sao...?"
Cô chỉ bày tỏ nỗi tủi hờn với người bạn đời đang rời xa mình. Đối diện với cô gái đang ư ử cất tiếng thắc mắc, gương mặt người đàn ông trung niên dần ửng đỏ.
"C-Công chúa, xin người hãy bình tĩnh."
Hiệp sĩ cảm thấy xấu hổ. Tất nhiên, anh hiểu rằng ở cái tuổi này mà còn phản ứng như vậy thì thật nực cười. Nhưng việc nàng công chúa mà anh hằng cung phụng lại bày tỏ tình cảm đến mức này, với thân phận của một tôi tớ mà nói, quả thực là điều khó mà thích ứng nổi.
"Mọi người đang nhìn đó ạ."
"Có người nhìn thì đã sao? Ở cái vùng quê này làm gì có ai biết thân phận của chúng ta chứ?"
Lời Cora nói không sai. Sau khi tốt nghiệp học viện hiệp sĩ và hoàn tất khóa huấn luyện tại viện đào tạo hiệp sĩ, Kasta đã đường đường chính chính trở thành một hiệp sĩ và đang trong quá trình tích lũy kinh nghiệm với tư cách là hiệp sĩ lang thang. Khu vực anh hoạt động thực sự là một vùng quê hẻo lánh.
Mà lại còn là ở Công quốc Atlance, cụ tổ của các vùng quê ở Nam Đại Lục. Có lẽ, trừ những người đặc biệt quan tâm đến lịch sử, ngoại giao hay địa lý, thì hiếm ai biết đến cái tên Công quốc Atlance.
"Người cho phép anh hoạt động với tư cách hiệp sĩ là em, nhưng lúc gặp nhau, anh không thể đối xử với em thân mật hơn một chút sao?"
"K-Khi chỉ có hai ta, thần cũng đã cố gắng hết sức rồi mà ạ?"
Ban đầu, Cora đã định sẽ kết hôn ngay khi Kasta có được tư cách hiệp sĩ. Nhưng vì người đàn ông này cứ làm vẻ mặt như còn vương vấn điều gì đó, nên cô cũng khó lòng lờ đi.
Nàng High Elf biết rõ vị hiệp sĩ của mình đang mong muốn điều gì. Sau hàng trăm năm mới có được tự do, anh muốn tự mình khai phá cuộc đời dù chỉ một chút.
Trên tư cách là người đã cướp đi toàn bộ cuộc đời anh, cô làm sao có thể ngăn cản được? Cora đành phải miễn cưỡng đẩy Kasta ra, để anh có thể tận hưởng quãng thời gian làm hiệp sĩ mà anh hằng khao khát.
Hơn hết, Cora cũng không phải là người rảnh rỗi. Cô đang trong quá trình nuôi dạy Siegwald nên quãng thời gian chờ đợi Kasta không hẳn là nhàm chán.
Dĩ nhiên, sự chờ đợi này sẽ không kéo dài mãi. Cora không phải là người phụ nữ có tính kiên nhẫn tốt, nên đời sống hiệp sĩ lang thang của Kasta chắc chắn sẽ không thể kéo dài quá 10 năm.
"Chừng đó không đủ! Lần trước chúng ta chỉ làm được 50 lần thôi!"
"Chúa công! Xin đừng nói những chuyện đó..."
Lời nói không kiêng dè của cô gái khiến khuôn mặt của người đàn ông trung niên đỏ bừng không ngớt. Nếu chỉ nhìn bề ngoài, họ trông giống như cha và con gái.
Hoặc cũng trông giống như một thiếu nữ đang hẹn hò bao dưỡng với một người đàn ông trung niên.
Rõ ràng vai vế phải ngược lại mới đúng, vậy mà người luôn tỏ ra khó xử lại là người đàn ông trung niên.
Như mọi khi, Cora nhìn chằm chằm vào vị hôn phu của mình. Bất kể anh có xấu hổ hay không, có cứng cỏi hay không, bởi với cô, anh lúc nào cũng phong độ và vô cùng đáng yêu.
Vừa khóc vừa cười cùng lúc, bụng dưới của cô bắt đầu nóng lên. Nguyên nhân chỉ là cuộc đối thoại ngắn ngủi và nụ hôn vừa rồi, nhưng chừng đó cũng đủ để làm nóng cơ thể cô.
–Kwakk.
Bàn tay mảnh khảnh nắm lấy tay người đàn ông và dẫn đi đâu đó. Kasta không biết Cora định đi đâu, đã hỏi với vẻ mặt hoang mang.
"Chúa công, chúng ta đi đâu vậy ạ!?"
"Ô hay! Em đã bảo đừng gọi là công chúa hay chúa công nữa, hãy gọi là Coco cơ mà?"
'Ô-Ô hay...?'
Huyết Nữ Đế mà lại dùng những từ ngữ như vậy, Kasta lắc đầu như thể không thích nghi được. Sau đó, anh lại mở to mắt. Bởi vì nếu bây giờ không tỉnh táo lại, có lẽ anh sẽ gặp nguy hiểm (?).
"...C-Coco. Chúng ta đi đâu vậy?"
"Chỉ là chân em mỏi, muốn nghỉ ngơi một lát thôi."
Phía trên nụ cười trong trẻo của cô gái, chẳng mấy chốc đã hiện ra một nhà trọ khá sạch sẽ.
'Không, cái đó là...?'
Kasta sợ hãi. Ban ngày ban mặt mà tại sao lại đến nhà trọ chứ? Người đàn ông nhận ra ý đồ của cô gái không thể không kinh hãi. Nếu vào đó từ sáng sớm, anh chắc chắn sẽ bị liệt một thời gian.
"K-Khụ. Coco, chúng ta đã hứa sẽ đi xem kịch mà?"
"Trước khi đi xem kịch, nghỉ một lát đã!"
"Và cũng đã hứa sẽ đến cửa hàng quần áo mới mở..."
"Trước khi đến cửa hàng quần áo, nghỉ một lát đã!"
"G-Gần đây thần phát hiện một nhà hàng mà Coco sẽ thích đấy! Nghe nói có món súp lòng bò đậm đà..."
"A, thật á~!? Vậy thì trước khi đến nhà hàng, nghỉ một lát đã!"
"..."
Kasta thực sự cảm thấy chóng mặt.
Và anh cũng nghĩ mình thật ngu ngốc.
Một người phụ nữ yêu mình đến thế này đã công khai thể hiện ra ngoài mà bản thân trong quá khứ không nhận ra, rốt cuộc mình đã là loại người gì vậy?
Dù sao đi nữa, người yêu của anh, nàng High Elf hễ có cơ hội là lại kéo anh vào những nơi vắng vẻ. Nếu tình hình không cho phép, cô còn làm loạn đòi thực hiện các hành vi tình dục tương tự.
Tất nhiên, Kasta cũng là một người đàn ông nên không ghét những khoảng thời gian đó.
Nhưng gặp nhau 10 lần mà 9 lần ru rú trong nhà trọ thì có hơi quá đáng không? Dù có thể không hợp với tuổi tác, Kasta cũng muốn được trải nghiệm nhiều thứ đa dạng như các cặp đôi khác, chứ không chỉ là những hành vi đó.
"Coco..."
"Vâng? Sao vậy Kaka~?"
Đôi mắt đỏ của cô gái đang đối mặt với người đàn ông mà cô thực lòng yêu thương lấp lánh một cách đáng yêu. Kasta nhìn lại và suýt chút nữa đã bị mê hoặc. Dù đã nhìn thấy nhiều lần, nhưng đó là một dáng vẻ quyến rũ khiến trái tim anh tan chảy hết lần này đến lần khác.
Hiệp sĩ hướng ánh nhìn xuống để không rơi vào cám dỗ bị vắt kiệt. Sau một lúc trầm tư, anh mở miệng, mắt sáng lên như đã tìm thấy lối thoát.
"Lần này đến phiên thần phụ trách trang bị của đồng đội, nên phải ghé qua lò rèn ạ. Vì là chuyện công vụ, thần khó mà lơ đễnh..."
Kasta cùng với bốn vị hiệp sĩ lang thang khác đã thành lập nhóm và hoạt động như một đội hiệp sĩ nhỏ. Mối quan hệ của họ là bình đẳng, không có trên dưới, nên Kasta dù đã có tuổi cũng không thể trốn tránh phiên trực.
"Ưưư..."
Quỷ trắng phồng má như thể đang tủi thân. Kasta hơi để ý sắc mặt rồi không thể không tự động xin lỗi.
"X-Xin lỗi Coco."
"...Không sao, trước tiên em hiểu rồi. Chuyện công vụ thì không thể làm khác được."
Nhưng với quyết tâm tôn trọng công việc của anh, cô không thể bướng bỉnh thêm nữa. Cora đành phải gật đầu và dẫn Kasta đến lò rèn.
–Khịt khịt khịt.
Tuy nhiên, có gì đó là lạ. Trên người Kasta đang tỏa ra một mùi hương hoa thoang thoảng?
Một người đàn ông chỉ biết mỗi mình cô và buộc phải như thế mà lại ngoại tình thì thật vô lý. Cora nuốt ngược cơn giận đang trào dâng theo tính khí của mình, rồi từ từ tiến hành tra hỏi.
"...Kasta?"
"Vâng?"
"Có mùi nước hoa phụ nữ? Anh có ghé qua cửa hàng tạp hóa không? Để mua quà cho em hả?"
"À à, thì ra người nói vậy là vì mùi hương sao? Không phải đâu."
Không hề biết mình đang bị quỷ trắng nhìn với ánh mắt thế nào, người đàn ông vẫn thản nhiên đáp.
"Là vì thành viên mới gia nhập lần này là phụ nữ."


3 Bình luận