“Bỏ kimuchi vào pizza là một hành động điên rồ.”
–Vút!
Trước lời quở trách của gã mù, đầu Cora quay ngoắt lại một cách dữ dội.
Đứa con trai ở nhà ăn bám lại còn kén cá chọn canh, nghĩ thôi đã thấy ngứa tay muốn đập cho một trận.
“…Mẹ à. Sao mẹ lại phản ứng gay gắt vậy? Con tuy không nhìn thấy nhưng có thể nhìn thấu sự thật.”
“Mày đang nói nhảm cái gì thế?”
“Thảm họa sẽ ập đến nếu mẹ cho kimuchi vào pizza.”
“Đúng là đồ dở hơi.”
Nhà Cora không phải ngày nào cũng ăn canh súp dồi.
Thỉnh thoảng cũng có những bữa đặc biệt như hôm nay.
Tuy nhiên, pizza là một món ăn khá cao cấp ở thế giới này. Đó là vì phô mai rất đắt và hiếm.
Vì vậy, chiếc pizza đặc biệt mà nhà Cora có thể làm chỉ có một cái duy nhất.
Thế nên Racine nhất quyết không muốn thỏa hiệp về thực đơn.
‘Mình định thử làm nó khi nghĩ về món thịt chua ngọt sốt kimchi pizza…’
Kiếp trước Cora hay gọi đồ ăn ngoài. Vì là con nhà giàu nên có cả giúp việc nấu ăn, nhưng đồ ăn ngoài vẫn có hương vị riêng không thể thay thế.
Cora đã nảy ra ý tưởng này khi nhớ lại kỷ niệm ăn món thịt chua ngọt sốt kimchi pizza. Biết đâu món pizza kimchi thật lại ngon thì sao?
‘Nếu làm thật thì chắc sẽ giống món bánh kếp kimchi, cũng ra gì phết…?’
Tuy nhiên, kimchi ở thế giới này là một món ăn kỳ lạ do Cora phát minh. Và cũng chỉ có một số ít người thích nó. Nói cách khác là món ăn rất kén khẩu vị.
Song, Cora chẳng hề quan tâm thằng con mình nghĩ gì.
‘Kimchi là chân lý.’
Tuy nhiên, suy nghĩ của Racine hiển nhiên không giống mẹ mình. Cậu nheo đôi mắt không nhìn thấy gì và tỏ thái độ ghê tởm.
“Bình thường ăn không thôi đã thấy ớn rồi, giờ mẹ còn định đắp nó lên pizza nữa ạ, nghe có hợp lý không cơ chứ?”
“Ừ, quá hợp lý luôn ấy.”
“…Con không thể hiểu nổi văn hóa ăn uống dị hợm của mẹ. Sao mẹ lại thích những nguyên liệu kỳ cục như vậy.”
“Tao cũng thế thôi? Và vấn đề là ở mấy đứa mũi lõ như mày không biết thưởng thức. Kimchi của chúng ta chẳng có lỗi gì cả.”
“Kimuchi của chúng ta ư, con không phải là con của mẹ sao? Kimuchi là cái gì mà mẹ lại bênh chằm chặp thế? Thật hết nói nổi. Hay đất nước mẹ từng sống ở kiếp trước tên là kimuchi? Hơn nữa kimuchi là…”
“Dokdo là đất của chúng ta!”
“……?”
Racine gãi đầu, nhìn người mẹ đang phát ngôn kỳ quặc bằng ánh mắt xa xăm. Nếu cứ khăng khăng phản đối, có lẽ mẹ sẽ càng bực mình và làm pizza kimuchi thật. Vậy thì chi bằng đưa ra một phương án hòa giải.
“Cho thêm dứa vào thì sao ạ? Hôm nay ngoài chợ đang giảm giá...”
“Thằng điên.”
“…Sao tự dưng mẹ chửi con?”
“Vì mày bị điên rồi.”
“Haiz, bó tay…”
Có lẽ vì người mẹ hoàn toàn không có lý lẽ chăng?
“Mẹ không biết rằng thói quen ăn uống sai lầm đang hủy hoại gia đình. Mẹ của con thật đáng thương. Nhìn việc mẹ không nhận ra giá trị của dứa là biết. Có vẻ như kiến thức của mẹ cũng hạn hẹp…”
Racine bắt đầu lẩm bẩm một mình.
“Thằng oắt con mũi lõ này không hiểu gì về vị ngon của kimchi hết. Với lại kiếp trước nó là hải tặc Nhật[note76385] hay gì? Sao cứ gọi là kimuchi mãi thế? Có cần phải dạy lại cách phát âm không đây? Ngẫm kỹ thì cái thằng cuồng NTR này đòi hỏi nhiều thật đấy. Cứ ngồi yên mà ăn những gì người ta dọn cho là được rồi.”
Người mẹ thông thái cũng không chịu thua, đáp lại bằng màn độc thoại y chang.
Cuộc khẩu chiến tưởng chừng sắp bùng nổ khi hai người bắt đầu chỉ trích lẫn nhau thì Racine đột ngột cau mày phản bác.
“Cái thứ NTR mà mẹ nói con đã bỏ từ lâu rồi. Mẹ đừng gán cho con trai mình cái mác kỳ cục đó nữa!”
“…Hả? Không phải mày vẫn đang nhắm đến Dodo sao?”
“Mấy bà thím trong xóm đều thấy cả rồi! Họ thấy chị Dodo dẫn anh Cretas về nhà!”
“…Thì sao?”
“Phụ nữ độc thân dẫn đàn ông về nhà thì còn vì lý do nào khác? Chị Dodo không còn là trinh nữ nữa!”
“……”
Tưởng thằng đấy thay đổi suy nghĩ vì lý do gì sâu xa, hóa ra lại là vì một lý do quá hiển nhiên. Thế lại càng hay. Cô chẳng thèm gả con gái nuôi của mình cho một thằng điên có tư tưởng đó.
‘Càng bóc mẽ càng thấy vô vọng là sao nhỉ?’
Và giờ thì cô đã hiểu rõ lý do tại sao tâm tính thằng con lại lệch lạc như vậy. Đó là vì nó thích ăn pizza dứa.
‘Rốt cuộc thằng hợm hĩnh này là con nhà ai? À, là con nhà mình.’
Cora tự giễu rồi lập tức méo mặt. Bởi thằng mù đó chính là con trai trong căn nhà gỗ này.
Cora cũng biết Cretas đã qua đêm ở nhà Dodo. Đơn giản là vì hôm ấy thằng bé không về nhà.
Nguyên liệu pizza chất đống vốn là những thứ cô mua để làm cho Cretas. Phô mai với bột bánh bỏ đi cũng tiếc, thôi thì nấu lên cho mọi người cùng ăn.
‘Nhưng mình không nghĩ Dodo và Cretas đã làm chuyện đó đâu?’
Dù là máu mủ và con gái nuôi đi nữa, suy cho cùng yêu đương là chuyện của hai người mà. Vì thế, Cora cũng không hỏi han xem đã có chuyện gì xảy ra.
Nhưng riêng điều này thì cô dám chắc.
Hai đứa nó chắc chắn chưa trải qua đêm đầu tiên như người ta vẫn tưởng.
‘Chà, để tụi nhỏ tự lo đi.’
Cô không để tâm đến chuyện đó nữa và vừa định đặt kimchi lên đế pizza thì…
“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?”
Mắt Cora đang nhìn bánh pizza quay trở lại vị trí cũ. Stella đang lăn lộn trong phòng thì ngửi thấy mùi phô mai thơm phức liền mò ra bếp. Để ý kỹ, con nhỏ này ăn chẳng được bao nhiêu nhưng lại tham ăn hết phần thiên hạ. Nhất là khi đứng trước những nguyên liệu đắt tiền như thế.
“Mẹ đang làm pizza.”
“Mà thứ mẹ đang cầm là gì vậy?”
“Kimchi.”
“Mẹ tính bỏ quimchi vào pizza á?”
“Ừ.”
“Hừm, quimchi thì có hơi không ổn đó?”
‘…Con ranh này cũng giở chứng nữa hả?’
Hai đứa con cứ dí sát mặt vào rồi thay phiên nhau trách móc khiến Cora tức muốn bốc khói. Cô cũng ghét cả những cách phát âm kỳ quặc như quimchi hay kimuchi. Bởi trong tâm hồn cô đang chảy dòng nước kimchi linh thiêng.
“Thế con muốn bỏ gì vào?”
Dẫu sao thì con cái phản đối kịch liệt nên cũng không thể phớt lờ được. Nhà Cora là một gia đình theo thể chế dân chủ. Cô cần phải lắng nghe ý kiến của số đông.
“Ừm~ Hay mình bỏ sô cô la với chuối vào cho ngọt ngào dễ ăn? Đúng rồi! Theo phong cách thế hệ mới một chút?”
“Giá mà mình bị điếc thì tốt biết mấy.”
Racine lập tức đưa ra lời chỉ trích cay nghiệt về ý kiến của chị gái. Cơ mà, nói thế trước mặt người mẹ đã sinh ra mình thì có hơi quá không?
“Đồng quan điểm nhá Racine.”
Nhưng Cora vô tư nên chẳng bận tâm gì. Cô chỉ gật đầu lắng nghe lời con trai.
“Gì!? Sô cô la với chuối thì làm sao? Vừa ngọt vừa ngon mà!”
“Ai mà chẳng biết? Dù ngon đến mấy thì cũng có những nguyên liệu hợp và không hợp chứ?”
“Hứ! Chắc chắn sẽ ngon hơn quimchi nhiều! Racine chỉ mạnh miệng thôi. Ăn thử thể nào cũng mê cho xem!”
Phì–
Cora cười khẩy rồi quay về phía gã mù. Con ranh đó thật sự nghĩ thằng em sẽ được lòng nó chắc? Với tính khí thất thường của Racine thì còn khuya.
“Racine, nếu chị con làm pizza sô cô la thì con sẽ làm gì? Có ăn thử không?”
“Cái bánh pizza đó sẽ bị nắm đấm của con đập cho tan tành.”
“Thế hả~?”
Cora đắc ý gật gù, làm bộ ra hiệu với con gái ‘Thấy chưa?’.
“Em trai con cũng không thích kìa?”
“Racine, không phải giữa chị và em có một liên minh ngầm sao!”
Hai chị em tưởng chừng không hợp nhau nhất lại rất ăn ý trong nhiều trường hợp. Thế mà cặp chị em hòa thuận đó lại không thể thỏa hiệp về vấn đề pizza.
Dù sao cũng đành chịu. Pizza chuối sô cô la là một món ăn kỳ quái mà ngay cả Racine, người thích pizza dứa, cũng khó lòng chấp nhận.
“Tuy không nhìn thấy nhưng em có thể nhìn thấu sự thật.”
“Em nói gì đấy?”
“Rằng nếu cho sô cô la và chuối vào pizza thì địa ngục sẽ mở ra.”
“Hử~? Vậy chứ em muốn cho cái gì vào?”
“Em định cho dứa vào.”
“Ọe~! Ai mà ăn được cái thứ đó!”
“……”
Cora thở dài trong lòng khi nhìn cảnh này. Hai đứa con cô sinh ra đứa nào cũng có gu ẩm thực quái đản.
–Pizza dứa
–Pizza sô cô la
–Pizza kimchi
‘Nghĩ thế nào đi nữa, công thức của mình vẫn là ổn nhất.’
Cô đã thử lắng nghe ý kiến của Stella để giữ vững tinh thần dân chủ, nhưng rõ ràng đó là một phán đoán chẳng có chút giá trị gì.
Giờ nhìn lại mới thấy, với người ngoài thì tất cả món ăn được đề xuất hôm nay đều độc lạ. Ừ thì, đúng vào khoảnh khắc người mẹ định chốt hạ thực đơn bằng món pizza kimchi...
“Oa, bữa tối hôm nay là pizza ạ? Ngon quá!”
Lily tan làm đã xuất hiện.


3 Bình luận