Elf nuôi dạy trẻ
O동글군O
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Wn

Chương 114 - Sư phụ Cora (4)

3 Bình luận - Độ dài: 2,155 từ - Cập nhật:

'Hôm nay mình đã trả lời quá khinh suất chăng? Sư phụ mà coi mình là một người đàn ông nhẹ dạ thì hỏng mất...'

Ngay cả khi đang tắm rửa, Siegwald vẫn để đầu óc rong ruổi theo những ý nghĩ vẩn vơ. Vốn dĩ dù vóc dáng có to lớn đến đâu, cậu vẫn chỉ là một thiếu niên mười ba tuổi. Thỉnh thoảng lại có những suy nghĩ vu vơ như vậy, xét cho cùng cũng là điều dễ hiểu. Dù rằng, để Cora có thể nhận thức được cậu là một người đàn ông, thì cậu vẫn còn là một đứa trẻ non nớt về nhiều mặt.

'Ăn xong mình phải xem lại túi hành lý mới được. Lần trước nhét nhiều đồ quá nên góc túi bị rách rồi.'

Siegwald đôi khi làm khuân vác vào thời gian rảnh rỗi để kiếm tiền tiêu vặt. Dù được High Elf hỗ trợ về mặt tài chính nên cuộc sống không thiếu thốn gì, nhưng cậu bé đang ở tuổi dậy thì có rất nhiều thứ muốn mua riêng.

'Ngày mai ra thành phố, mình sẽ mua tặng sư phụ một sợi dây chuyền. Nghe nói High Elf là một chủng tộc có thói quen xa xỉ, vậy thì mình sẽ chọn món đắt nhất có thể trong khả năng...'

Tình yêu của cậu bé nảy nở chỉ vì một lý do đơn giản là xinh đẹp, đã ngày càng trở nên sâu đậm hơn theo thời gian. Nếu có một mỹ nhân tự tay làm và ban tặng cho ta mọi thứ, từ quần áo, đồ đạc xung quanh, đến cả quà sinh nhật, thì chắc chắn bất kỳ ai cũng sẽ trở nên giống Siegwald.

–Tùm.

Siegwald bước ra khỏi phòng tắm, luồn qua làn hơi nước dày đặc. Ngay trước tủ quần áo ở cửa phòng tắm, một bộ đồ được gấp gọn gàng đang chờ cậu. Đây cũng là ân huệ của sư phụ. Siegwald cảm thấy biết ơn, thay quần áo rồi đi về phía nhà bếp.

"Tắm xong rồi à?"

"Vâng, thưa sư phụ."

"Ngồi xuống nhanh đi, ta dọn sẵn rồi đấy."

Cora chào đón Siegwald vừa tắm xong bằng một nụ cười thân thiện. Hôm nay cô đã làm món vịt quay nguyên con mà đệ tử yêu thích, nên trên khuôn mặt cũng ánh lên vẻ hài lòng.

Vòng tay của người phụ nữ quả thực rất ấm áp. Không phải ý là cô đã ôm cậu, mà là sự tận tâm bắt nguồn từ căn nhà gỗ nhỏ được thắp sáng bởi những ngọn nến sáp ong thật ấm áp. Trái tim trống rỗng của cậu bé vì sự thiếu vắng của cha mẹ đã được lấp đầy bằng tình yêu thương của nàng High Elf.

Siegwald ngồi trên ghế gỗ không làm gì cả, chỉ nhìn chằm chằm vào món vịt quay nguyên con. Cora không hiểu tại sao cậu lại như vậy nên đã cất tiếng hỏi.

"Làm gì thế? Nguội cả rồi sao không ăn nhanh đi?"

"Sư phụ vẫn chưa cầm nĩa mà ạ?"

"Hả...?"

Trước hành động giữ lễ nghi của đệ tử, Cora thoáng lộ vẻ mặt ngơ ngác...

"Được, ta biết rồi."

Rồi cô khẽ mỉm cười. Ngay sau đó, cô vừa đáp lại vừa cầm dao nĩa lên và bắt đầu dùng bữa. Siegwald cũng cầm lấy dụng cụ ăn theo sư phụ.

"Ngon quá ạ."

"Ăn nhiều vào."

Lời thì thầm của người phụ nữ đáp lại lời khen của đệ tử thoang thoảng một mùi hương ngọt ngào. Giọng nói rõ ràng và trong trẻo đó mơn trớn vành tai cậu. Như mọi khi, Siegwald dù đang dùng bữa cũng không quên ngắm nhìn gương mặt của sư phụ.

Tấm ân tình mà người phụ nữ tên Cora ban cho có thể thỏa mãn trọn vẹn cả năm giác quan của một người đàn ông. Và kẻ đang hưởng ân huệ ấy, Siegwald chính là người hiểu rõ điều đó hơn bất kỳ ai.

Khoảng thời gian bốn năm mà nàng High Elf kia bất ngờ tìm đến và vô tư trao cho cậu, chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua trong dòng đời dài đằng đẵng của loài trường thọ. Tuy nhiên, với một con người như Siegwald thì hoàn toàn không phải vậy.

'Sư phụ...'

Cậu lẩm nhẩm danh xưng dễ nghe ấy trong miệng. Trong suốt một năm đầu gặp gỡ, cậu đã nghĩ rằng người phụ nữ xấu tính đó chỉ biết hành hạ mình, nào ngờ chỉ cần thay đổi thái độ, cậu lại được hưởng sự ấm áp như thế này.

Đối với Siegwald, người sở hữu tài năng kiệt xuất trong lịch sử ngay cả khi tính đến các siêu việt giả ở thế giới này, thì phương pháp huấn luyện của Cora chẳng thể gọi là một sự trợ giúp. Nó chỉ đơn thuần là ôn lại những gì cậu đã lĩnh hội được theo bản năng. Bởi Siegwald không chỉ dừng ở tầm vóc một anh hùng, mà là sự tồn tại được sinh ra như một hiện thân của chiến trận.

Hơn thế, điều mà Siegwald thực sự học được từ sư phụ là về trái tim con người, thái độ đối nhân xử thế, cùng với đó là cách phải sống cuộc đời này như thế nào.

Siegwald cũng không phải không hay biết. Rằng sư phụ của mình không phải là người đã sống một cuộc đời đúng đắn, đây là sự thật mà cậu nhận ra vì chính người đã tự miệng thú nhận. Sư phụ lúc nào cũng nuối tiếc, và nếu có thể, người muốn quay về quãng thiếu thời để bắt đầu lại tất cả.

Cậu bé tò mò. Cậu tự hỏi điều gì đã khiến sư phụ của mình, một công chúa Elf và là một siêu việt giả, phải hối tiếc đến vậy.

Trước câu hỏi đó, sư phụ đã trả lời thế này.

< Những mối duyên và ký ức đã mất đi sẽ không bao giờ quay trở lại. >

Người phụ nữ đáp bằng một vẻ mặt não nề mà thường ngày cô chưa từng để lộ.

< Những vết thương đã gây cho ai đó, bằng cách này hay cách khác, rồi cũng sẽ quay lại với mình. >

Siegwald, khi tuổi đời hãy còn non trẻ, vẫn chưa thể hiểu hết được ý nghĩa sâu xa của những lời đó.

Dù vậy, qua giọng nói đượm nỗi niềm tha thiết của sư phụ, cậu có thể cảm nhận được một điều chắc chắn.

Phải dốc hết lòng cho những mối duyên và những người đang ở bên cạnh mình lúc này.

Bởi tương lai sẽ ra sao, không ai biết được.

Và những người còn lại xung quanh cậu, một đứa trẻ mồ côi đã từng có những hành vi kỳ quặc, chỉ có duy nhất người phụ nữ tên Cora.

Người đệ tử đã nhận ra lý do tại sao sư phụ yêu thương mình.

Và cũng nhận ra tại sao mình phải yêu Cora.

Bất kể nàng High Elf đã thốt ra những bài học này có nghĩ thế nào đi nữa, đây là cột mốc cuộc đời mà Siegwald đã tự mình nhận ra.

Những nhận thức được thai nghén từ bao hối tiếc trong quá khứ của nàng High Elf đã trở thành nền tảng để Siegwald có thể sống cuộc đời mình. Lời dạy của người phụ nữ chan chứa tình thương dành cho đệ tử đã chất chồng trong trong trái tim của cậu bé, rồi cuối cùng kết tinh thành niềm cảm động.

–Chép chép.

Vì vậy, cậu bé thỉnh thoảng lại thấy mắt mình nhòe đi. Người ta nói đệ tử thường giống sư phụ phải không? Dáng vẻ này tương tự như người sư phụ hay có những biểu cảm u sầu không rõ nguyên do.

Ngay cả khi đang nhai món vịt quay ngon lành, nước mắt lại bắt đầu rơi như mưa. Hôm nay là một ngày bình thường không có gì đặc biệt như mọi khi, nhưng cảm xúc thất thường của tuổi dậy thì đã làm vỡ òa lòng biết ơn tích tụ bấy lâu.

Tại sao người đệ tử luôn làm cô hài lòng với lễ nghi ăn uống chỉnh tề lại ăn chóp chép như vậy? Cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, Cora nhìn vào mặt cậu học trò và không khỏi hoảng hốt.

"Này, này... Con, sao con lại khóc?"

"K-Không có gì đâu ạ. Đây chỉ là..."

Cậu bé cố ghìm tiếng khóc, vì cậu biết sư phụ ghét nhất là đàn ông khóc lóc. Do đó, cậu cũng đã thử nhăn mặt và gồng mình, nhưng những giọt nước mắt đang chảy lúc này không phải là thứ có thể tự ý ngăn lại được.

–Két.

Siegwald cảm thấy không ổn, liền đẩy ghế ra và đứng bật dậy. Cứ thế này có lẽ sẽ bị sư phụ mắng cho một trận ra trò mất. Và chính bản thân cậu cũng không thích con người yếu đuối này của mình. Dù còn nhỏ tuổi đến đâu, thì những giọt nước mắt không rõ ý nghĩa của một người đàn ông vẫn thật thảm hại.

Chính lúc đó.

"Ộc!?"

Một bàn tay mảnh mai đã mạnh bạo ấn cậu bé ngồi xuống chỗ cũ.

"Con định đi đâu vậy? Đang ăn mà bỏ đi là trái với lễ nghi, không biết sao?"

"N-Nhưng người từng nói nếu thấy đàn ông khóc thì chỉ muốn đánh chết..."

"Ô hô! Dám cãi lại à!"

Cậu bé chống cự, cố gắng thoát khỏi sự kiềm chế của sư phụ và rời khỏi ghế.

–Kwakk.

Trái ngược với vẻ ngoài mảnh mai, sức mạnh phi thường của High Elf thật đáng kinh ngạc. Đến cả Siegwald, kẻ mang thân phận là Anh hùng, cũng bị sức bóp này áp chế đến mức toàn thân bị khóa chặt.

"Đàn ông mà rơi lệ thì đúng là ngu ngốc."

Cora nhẹ nhàng lau khóe mắt cho cậu bé đang khóc sụt sịt không hợp với vóc dáng của mình. Giống như khi vị hiệp sĩ vĩ đại an ủi một cô gái ngu dốt và ngốc nghếch nào đó.

"Nhưng nếu đến lúc cần khóc mà vẫn cố kìm nén… thì lại còn ngu ngốc hơn."

Âm giọng của nàng High Elf độc ác không hiểu sao lại dịu dàng và êm ái. Cô khẽ ôm lấy đệ tử của mình rồi xoa đầu cậu.

"Ta không biết con đang như vậy vì lý do gì..."

Nếu nguyên nhân xuất phát từ ta, thì ta thành tâm xin lỗi.

Còn nếu không, mà là vì những vết thương trong quá khứ, thì hãy gột rửa chúng bằng nước mắt.

Bởi con, để gọi là một người đàn ông thì vẫn còn quá trẻ.

Chỉ khi thấu hiểu nỗi buồn, con người ta mới biết hạnh phúc quý giá đến nhường nào. 

Cora nhìn vào mắt đệ tử, lấy ra chiếc khăn tay do chính mình thêu và tiếp tục lau nước mắt cho cậu. Không giống như hiệp sĩ, tay cô nhỏ, nên chỉ dùng tay không thì không đủ lau hết nước mắt.

Hình ảnh một cậu bé Halfling đã phải cố nén khóc vì một con điên ngày xưa lởn vởn trong đầu người phụ nữ.

Cora yếu lòng trước nụ cười của Siegwald, và cũng yếu lòng trước vẻ mặt khóc lóc khổ sở của cậu.

Chiếc khăn tay thấm đẫm hương thơm của High Elf lướt qua sống mũi mang đến lời an ủi. Từ giọng nói êm dịu toát lên một nét dịu dàng, như gãi nhẹ vào phần yếu mềm nhất trong tâm hồn cậu bé, thôi thúc một nụ cười hé nở. 

Tiếng khóc ngắn ngủi của cậu bé vốn tự hào về sự chững chạc không hợp với tuổi của mình dần lắng xuống. Cậu cảm nhận được hơi ấm của người phụ nữ nhỏ bé đang ôm mình và nhờ đó bình tâm lại.

Khi những giọt lệ đã khô, cậu bắt đầu nhận ra lòng biết ơn đối với những gì mình đang có. Không thể chiến thắng được cảm xúc dâng trào, Siegwald vòng tay ôm lấy eo của người phụ nữ đã trở thành ân nhân cứu rỗi đời cậu.

Cùng với tâm thế sẵn sàng bị ăn đòn.

Tuy nhiên, nàng High Elf đã không đánh đệ tử của mình.

Cô chỉ lặng lẽ dang rộng vòng tay.

Trong căn nhà gỗ tĩnh mịch, một nàng High Elf nhân hậu sống cùng một đứa trẻ mồ côi.

Nơi chốn này chính là mảnh đất màu mỡ, đủ đầy để một cậu thiếu niên nuôi dưỡng thứ cảm xúc mang tên mối tình đầu.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

CHỦ THỚT
TRANS
AI MASTER
bruh speedrun
Xem thêm