Học viện nhỏ.
Một cơ sở giáo dục dành cho trẻ em từ 5 đến 12 tuổi. Có thể hiểu nôm na, đây là nơi tương đương với mẫu giáo và tiểu học trong thế giới hiện đại.
Học viện nhỏ duy nhất tại tiểu trấn Prache. Học viện Landes hôm nay cũng đón các học sinh lớp 1 (5 tuổi) túm tụm lắng nghe bài giảng.
Ruth, giáo viên chủ nhiệm lớp 1-3, là một nhà giáo tận tâm, yêu thương học trò bằng cả trái tim.
"Rồi~! Các em đã sẵn sàng chưa nào~?"
"Rồi ạ! Rồi ạ! Cô ơi!"
"Vậy hôm nay, chúng ta sẽ cùng nhau vẽ tranh với chủ đề~! 'Mẹ và em' nhé."
"Vâng ạ! Vâng ạ! Thưa cô!"
"Vậy thì, chúng ta sẽ bắt đầu lúc 10 giờ 30 phút và hoàn thành trước 12 giờ được không nào?"
"Vâng ạ! Vâng ạ! Thưa cô!"
"A! Và hôm nay bữa trưa có món đặc biệt là bánh quy đấy~!"
"Woa~!"
Thế nhưng, ngay cả cô giáo ấy cũng thấy khó lòng thích nghi được với biến cố ập đến vào hôm nay.
–Cốp!
"Ặc!? Sao mẹ lại đánh con?"
"Này! Sao con không làm theo nhịp điệu mà cứ ngồi đơ người nhìn vào hư không thế hả?"
Lý do là bởi học sinh mới xen ngang giữa học kỳ, cùng với phụ huynh của cậu ta đều không phải người thường.
"Ha! Vậy ý mẹ bảo con ở cái tuổi này phải làm theo cái trò đó sao?"
"Tuổi tác thì liên quan gì? Con cũng là học sinh cùng lớp nên phải làm theo chứ. Nào, làm theo mẹ xem. Vâng ạ! Vâng ạ! Thưa cô!"
"Ọe, không. Con không muốn để người khác thấy cảnh một kẻ 140 tuổi làm trò như thế đâu!"
–Cốp!
"Khự! Đừng có đánh vào đỉnh đầu nữa! Mẹ định biến con thành giống như anh Cretas à?"
"Nếu thấy xấu hổ thì lúc 5 tuổi đừng có bỏ học. Vả lại, giống như anh Cretas ư? Thằng oắt con này điên rồi sao? Cái cách mày nói chuyện với anh mày là sao hả? Không được rồi. Phải đánh thêm cái nữa."
"Aaa! Cô ơi! Xin hãy can ngăn bạo lực gia đình!"
"..."
Giáo viên chủ nhiệm Ruth gãi má, vẻ mặt đầy khó xử. Bởi không chỉ Cora, phụ huynh của học sinh nhập học giữa chừng, mà ngay cả học sinh Racine cũng lớn tuổi hơn cô rất nhiều. Dù Elf và bán Elf có đồng hồ sinh học khác với loài người, họ vẫn thường được loài người đối xử như người lớn tuổi.
Tuy nhiên, Ruth không phải không biết Cora. Cô cũng là một trong những người đã chịu ơn Cora hồi nhỏ. Thời thơ ấu, vì gia đình nghèo khó, cô thường được nhận dồi miễn phí tại quán canh súp dồi.
Nói tóm lại, vì là ân nhân nên cô không thể không để tâm. Chính cô là người đã giúp đỡ phần nào thủ tục nhập học cho Racine.
"Cô Cora..."
"Ừm? Sao vậy Ruth?"
"Dạ, hôm nay là ngày đầu tiên nên cô đến dự giờ thì con hiểu... Nhưng mà, vì còn có các bé ở đây, mong cô tiết chế lời nói một chút ạ."
"Aa... Xin lỗi..."
Nàng High Elf liếc nhìn xung quanh rồi xin lỗi. Sau đó, cô quay ngoắt lại, lườm con trai mình và...
"Nếu không muốn nhịn đói tối nay thì liệu mà nghe lời cô giáo đó, hiểu chưa...?"
"..."
Thằng mù sờ vào cục u đang phồng lên trên đỉnh đầu và gật đầu. Dù có rất nhiều điều bất mãn, nhưng nếu không được ăn tối thì sẽ đói chết.
–Rì rầm rì rầm.
Chẳng mấy chốc, không khí trong lớp học đã trở nên náo nhiệt. Những đứa trẻ 5 tuổi mới rời xa vòng tay mẹ chưa lâu nên hầu hết đều thiếu khả năng tự chủ. Vì vậy, việc chúng la lối om sòm không kể thời gian như thế này cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
'Bọn trẻ đáng yêu ghê.'
Cora nhìn lũ trẻ bằng ánh mắt đượm buồn. Con mình ngày xưa lúc 5 tuổi cũng đáng yêu lắm...
'Mình hồi 5 tuổi cũng siêu cấp đáng yêu.'
Chuyện này có lẽ phải hỏi ý kiến của cha cô, quý ngài Ferdan.
Ánh mắt Cora hướng về bóng người cao lớn nổi bật giữa đám trẻ. Sự chênh lệch về vóc dáng của cậu so với những học sinh khác là một trời một vực, đến nỗi nhà trường phải chuẩn bị sẵn một chiếc ghế riêng.
"Hihi, anh Racine, vẽ tranh với em nhé!"
Irene, bạn cùng bàn của Racine, là một cô bé vui tươi và hoạt bát. Có lẽ vì tính cách hòa đồng này nên cô bé có rất nhiều bạn bè chăng?
"...Tiểu thư, em có phải là trinh nữ không?"
"Ưm? Trinh nữ là gì?"
Irene nghiêng đầu trước câu hỏi nghiêm túc của Racine.
"Thằng oắt con ấu dâm này!?"
Và hiển nhiên là…
–Cốp!
Racine lại bị mẹ đánh thêm một cú vào đỉnh đầu.
"Khự!?"
Cú sốc lần này ở một đẳng cấp khác với lúc nãy. Linh hồn của thằng mù suýt chút nữa đã lìa khỏi xác...
'Iku!'
Cậu hét thầm trong lòng và cố gắng trụ lại.
"Thằng điên này, không có lời nào là mày không dám nói với một đứa trẻ 5 tuổi à?"
"..."
Định thần lại sau cú sốc, thằng mù nhận hộp bút màu mà bạn cùng bàn đưa cho, bắt đầu vẽ tranh trong im lặng. Có vẻ cú đánh vừa rồi giúp cậu nhận ra mình không nên làm những trò vớ vẩn nữa.
"Anh Racine vẽ xấu quá! Y như người không nhìn thấy vẽ vậy á!"
Một bữa tiệc đầy những tác phẩm nghệ thuật xiêu vẹo và vụng về. Irene, đúng với lứa tuổi của mình, đã đưa ra một lời nhận xét rất thật lòng khi nhìn vào bức tranh. Irene không chỉ vì còn nhỏ tuổi, mà trong số đó, cô bé thuộc vào dạng ngây thơ nhất nên không biết rằng Racine bị mù.
'Thật hỗn xược!'
Dù đã sống đến 140 tuổi, Racine vẫn thực sự nổi giận với một đứa trẻ lên năm.
"...Không đến mức tệ như vậy đâu."
Nhưng vì con quỷ tóc trắng đang lườm cậu ngay sau lưng, Racine chỉ có thể lẩm bẩm phản kháng bằng giọng nhỏ nhẹ.
"Không! Xấu lắm! Em nói đúng mà!"
"Là do tiểu thư còn nhỏ nên chưa đủ hiểu biết thôi."
"Ưm? Hiểu biết là gì?"
"Haizz, thôi khỏi nói nữa."
Tựa như đang ám chỉ rằng không thể nói chuyện được vì không cùng đẳng cấp, Racine xua tay ra hiệu biến đi chỗ khác rồi tập trung vào bức vẽ. Tuy nhiên, Irene cảm thấy sự tồn tại của Racine, người có diện mạo hoàn toàn khác biệt so với những đứa trẻ còn lại, rất kỳ diệu nên vẫn không thể rời mắt khỏi cậu. Có lẽ phải nói rằng lòng hiếu kỳ của một đứa trẻ đang đổ dồn quá mức vào anh chàng bán Elf cũng nên?
Irene chăm chú nhìn bức tranh Racine đang vẽ rồi lại lên tiếng.
"Ơ? Mà con ma tóc trắng này là ai vậy?"
"...Mẫu thân của ta đấy."
Chủ đề vẽ tranh hôm nay là 'Mẹ và em'. Racine đang dè chừng mẹ nên cũng cố gắng tuân theo nội dung bài học.
"Mẫu thân là gì?"
"Nghĩa là mẹ đó."
"A! Thì ra là vậy. Nhưng tại sao anh lại vẽ trông ác thế? Mắt cũng sắc lẹm, xếch lên nữa!"
"Ta chỉ vẽ dựa trên thực tế thôi."
"....? Vậy ạ?"
Tuy không hiểu, nhưng vì không muốn cuộc trò chuyện với bạn bị gián đoạn nên Irene vẫn trả lời. Cô bé lại nhìn vào bức tranh. Trên tờ giấy vẽ của anh chàng bán Elf này có một cái lò sưởi được vẽ nguệch ngoạc, bên cạnh là một miếng bột màu vàng không rõ hình thù, chỉ nhìn bằng mắt thường rất khó để xác định nội dung của bức tranh.
"Tên của bức tranh này là gì?"
"Người mẹ làm pizza dứa."
"Ơ!? Pizza dứa á?"
"...Tiểu thư biết pizza dứa sao?"
"Em biết! Món đó ngon lắm luôn! Sáng nào mẹ cũng làm cho em ăn mà?"
"Ồ, đúng là người biết thưởng thức."
Mắt Cora trợn tròn. Một đứa trẻ mới 5 tuổi đã ăn pizza dứa ư? Lại còn ăn hàng ngày...? Cô bắt đầu thấy quan ngại cho tương lai của đứa trẻ này, và cũng tò mò về mặt mũi của bố mẹ nó.
"Em vẽ pizza dứa cùng anh nhé~?"
Nhưng nhìn cách cô bé hòa thuận vẽ tranh cùng đứa con trai có nhân cách tồi tệ của mình, có vẻ như tâm tính nó cũng tốt, chắc là sẽ không có vấn đề gì lớn đâu. Cora đang cố gắng kiềm chế tính khí và giảm thiểu định kiến.
'Huống hồ, thằng Racine kỳ quặc đến mức không có tư cách chọn bạn nữa là?'
Cora là người có cái nhìn khách quan về con mình hơn bất cứ ai. Chỉ cần có ai đó chịu làm bạn với con trai là cô đã thấy biết ơn lắm rồi.
Racine với tính cách dị hợm của mình, không ở trong tình thế có thể kén cá chọn canh.
"Hihi, pizza dứa ngon tuyệt!"
"Đồng ý."
Thấy con trai mình trò chuyện hợp gu với một cô bé 5 tuổi, liệu nên tự hào hay nên lo lắng đây? Cora làm vẻ mặt khó hiểu rồi lắc đầu.
'Chúng nó hợp nhau là may rồi.'
Vì sợ con gây chuyện nên cô đã đến dự giờ vào ngày đầu tiên. Nhưng ngoài việc cậu thỉnh thoảng tỏ ra tự cao tự đại, có vẻ như cũng không cần phải lo lắng gì nhiều.
"Rồi~! Bây giờ là 12 giờ. Tất cả các em giơ tay lên đầu nào!"
Theo lời giáo viên, bọn trẻ thi nhau đưa tay lên đầu. Cora nhìn xem con trai mình có tuân theo bài học không. May mắn là lần này, cậu đã dẹp bớt sự bướng bỉnh và đang giơ tay lên đầu.
'Irene sao vậy nhỉ?'
Nhìn kỹ lại, Irene dù đang giơ tay lên đầu, nhưng hai mắt vẫn long lanh nhìn chằm chằm vào Racine. Dĩ nhiên là thằng con trai mù của cô không nhận ra điều này.
"Có vẻ như bé Irene thích cậu Racine rồi ạ."
Trước câu trả lời của cô giáo chủ nhiệm Ruth, Cora tỏ vẻ ngạc nhiên.
"Racine đã làm gì đâu? Hôm nay mới gặp nhau lần đầu, cũng chẳng đối xử tốt gì với con bé cả?"
"Vì con trai cô bảnh quá đó ạ."
"À há... Ừ thì, đó cũng là một trong số ít những ưu điểm của nó ha."
"Hm, m-mà chắc là do tìm được điểm chung ở pizza dứa nên con bé càng thấy quý cậu ấy hơn chăng? Irene là cư dân của thành phố lân cận Parmas, và là con gái một của chủ tiệm pizza dứa nổi tiếng ở đó. Dù chơi thân với các bạn nhưng đây là lần đầu tiên có một người bạn hợp gu ăn uống nên có lẽ con bé thấy phấn khích."
"T-Tiệm pizza dứa nổi tiếng...?"
"Ôi chết! Mình đãng trí quá! Phải thu tranh lại nhanh mới được."
Cora nhìn theo bóng lưng xa dần của Ruth, vẻ mặt càng thêm ngạc nhiên. Làm thế nào mà một thứ như tiệm pizza dứa nổi tiếng lại có thể tồn tại được chứ?
Bản thân sự tồn tại của nó đã là vô lý rồi.


4 Bình luận
ấm dâu quátfnc