Elf nuôi dạy trẻ
O동글군O
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Wn

Chương 81 - Pizza kimchi (2)

3 Bình luận - Độ dài: 2,218 từ - Cập nhật:

Vừa về đến nhà, Lily đã ngồi vào bếp để tổng hợp ý kiến của các thành viên trong gia đình. Đó là để đưa ra một phán quyết công bằng từ một góc nhìn trung lập.

“...Vậy chọn pizza kumchi nhé?”

–Bốp!

“Xong! Ăn pizza kimchi thôi!”

Phải chăng vì cuối cùng đã có được quân tiếp viện? Cora vỗ tay vui vẻ để kết thúc câu chuyện.

“Đây không phải là một phán quyết công bằng mà là sự chuyên chế trắng trợn! Lý do Lily chọn pizza kimuchi không phải đã quá rõ ràng rồi sao?!”

“Rõ ràng cái gì…?”

Lý do Lily chọn pizza kimchi ư...? Cora lấy làm lạ định lên tiếng hỏi, nhìn sang con gái thì…

–Lép nhép.

Lily đang nở một nụ cười khêu gợi và liếm quả ô liu đỏ, rồi khi chạm mắt với mẹ…

–Tích.

Lily chớp mắt vài lần rồi bắt đầu nháy mắt.

“……”

Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng Cora. Chẳng cần hỏi cũng thừa biết tại sao Lily lại chọn pizza kimchi. Đó rõ ràng là một vụ đút lót trá hình.

Người mẹ giả vờ như không biết, đảo mắt và từ tốn mở miệng.

“L-Lily, con cũng thích pizza kimchi phải không?”

“Phì…”

Nụ cười của cô con gái dành cho mẹ thật đẹp. Nhưng đôi đồng tử vô cảm trong đôi mắt cong cong ấy dường như đang nói rằng: “Làm gì có?”

Chóc, chóc. Cora chớp đôi mắt đỏ hoe vì căng thẳng và cố nhớ lại xem Lily thích loại pizza nào.

‘Pizza bưởi chanh…’

Thành phẩm tuy đơn giản, nhưng độ dị của nó thì đến cả pizza sô cô la cũng không thể bì được. Chanh thì còn cố nuốt cho qua, chứ bưởi dù có đun cách mấy thì vị chua vẫn còn nguyên. Cắn một miếng là dạ dày đã muốn đình công.

Trên hết, lý do khiến Lily thích loại pizza đó mới thật là kỳ quặc, thành ra thứ Cora ghét nhất chính là pizza bưởi chanh.

‘Dứt khoát không muốn ăn cái pizza chết tiệt đó.’

Không rõ con bé sẽ đưa ra yêu cầu gì, nhưng Cora vốn cũng chẳng phải dạng vừa. Cô quyết định sẽ vờ vĩnh đồng tình rồi sau này lờ tịt đi. Thế là cô mỉm cười với Lily, giả vờ ngầm chấp nhận. Mặc dù trong lòng thì hoàn toàn không phải vậy.

‘Con nhãi chết tiệt này, tao là mẹ mày đấy. Mày nghĩ mày thắng nổi tao sao? Tao sẽ giả vờ không biết đến cùng.’

Cora của chúng ta, người đang sục sôi ý chí chiến thắng chính máu mủ của mình, quả nhiên là một người mẹ vô cùng khôn ngoan.

“Dù sao thì mọi người đều rõ rồi chứ? Căn cứ theo số phiếu của hơn một nửa đại biểu, pizza kimchi đã được thông qua!”

Cốp! Cốp! Cốp! Nàng High Elf mặc tạp dề dùng cây cán bột đập xuống thớt để đưa ra phán quyết. Và cổ còn nở một nụ cười khá tự mãn nữa. Cora đang tự ca ngợi chiến thắng của nền dân chủ.

“Không, vẫn chưa đâu.”

“Chưa cái gì? Đừng có bướng bỉnh nữa mà hãy bỏ cuộc đi.”

“Thừa nhận giới hạn của bản thân chính là bước đầu tiên của thất bại.”

“Phù, mày có thể ngừng nói mấy câu thoại oách xà lách trong mấy cái tình huống nhảm nhí thế này được không? Chẳng ngầu tẹo nào cả?”

“Trong mắt con, sự xảo quyệt của High Elf độc ác và Ksare[note76403] hiện ra rất rõ.”

“Mù mà còn bày đặt.”

“Con bị mù là do đã phải trả một cái giá đắt khi cố đánh thức cơn thịnh nộ của rồng.”

“Nói nhảm! Cái thằng cả đời chỉ ru rú trong nhà gỗ bắn cung kia!”

Thật quá đáng khi một người mẹ lại nói những lời như vậy với con trai mù của mình. Mà có lẽ, vì đã trải qua những cuộc đối thoại oái oăm thế này hơn 100 năm nên cô đã phát ngán và nói năng không kiêng dè gì.

Dù sao đi nữa, Racine dường như không có ý định nhượng bộ.

“Con sẽ ăn pizza sô cô la.”

Một tuyên bố bất ngờ. Thằng nhóc mới nãy làm loạn đòi ăn pizza dứa giờ lại tự nhiên đòi ăn pizza sô cô la?

“Hả? Mày vừa bảo nếu làm pizza sô cô la thì sẽ đập nó tan tành mà?”

“Hừ! Chốt lại, bên pizza kimuchi là hai người, bên pizza sô cô la cũng là hai người. Theo nguyên tắc đa số thì vẫn còn quá sớm để quyết định thực đơn!”

Cora từ sửng sốt chuyển sang tức giận và cau mày. Cô đã nhận ra tại sao thằng mù chết tiệt này lại đòi ăn pizza sô cô la.

“Racine, mày có thể chơi bẩn với mẹ như vậy sao?”

“Chứ mẹ chơi bẩn với con thì được chắc?”

“Ài…!!!”

“Sinh vật đáng thương bị cơn giận làm cho mờ mắt đang run rẩy đến tận linh hồn.”

“Grừ!!!”

Những câu thoại mà nó cho là ngầu lòi nghe khó chịu không tả nổi.

Cô cũng bực sôi máu vì cậu con trai cố chấp của mình.

‘Cái thằng cứng đầu cứng cổ này, rốt cuộc nó giống ai mà cư xử chướng tai gai mắt thế không biết?’

Như lời Racine nói, Cora, người đã bị cơn giận làm cho mờ mắt vì một chuyện chẳng đáng, bắt đầu run lên bần bật.

Chẳng lẽ là do cô đã kiềm chế quá nhiều dạo gần đây? Ngay cả với một vấn đề nhỏ nhặt như thế mà cơn giận cũng không chịu nguôi. Cơn giận tích tụ không tự biến mất theo thời gian, chúng chỉ chờ dịp để bùng nổ một cách đột ngột.

“Mẹ ơi, bình tĩnh!”

“M-Mẹ sao vậy!?”

Hai cô con gái cảm thấy nguy hiểm và bắt đầu can ngăn mẹ từ hai bên. Cora cũng nhận ra điều này và liên tục tự nhủ phải nhịn, phải nhịn, nhưng rồi…

–Rầm!

Cô đã đập mạnh xuống cái bàn gỗ duy nhất trong nhà.

–Rắc.

Mặt bàn làm từ gỗ sồi dày bị chẻ đôi trong nháy mắt. Kasta hiểu rõ tính khí của bạn đời nên đã làm là một cái bàn gỗ rất chắc chắn, nhưng có lẽ vì bị cô đập mỗi khi có dịp nên cuối cùng nó đã gãy làm đôi.

Nếu xét đến tình hình tài chính của gia đình cô, thì việc mua một cái bàn mới là không thể. Lũ trẻ sẽ phải ngồi ăn trên sàn cho đến khi cha chúng về.

“Không!”

Chiếc bàn gỗ bất lực đổ sập xuống. Sự tuyệt vọng bao trùm lên khuôn mặt của hai cô con gái.

Stella tuyệt vọng vì một tiểu thư cao quý như mình sẽ phải ngồi ăn trên nền đất bụi bẩn.

Lily tuyệt vọng vì không thể chơi trò tay chân với mẹ dưới gầm bàn được nữa.

Nhưng với Cora thì những chuyện đó có quan trọng gì?

“Racine, mày có muốn đi vào xứ mộng mơ một chuyến thật lâu không?”

Bởi mắt cô lúc này đã trợn ngược rồi.

“M-Mẹ…”

Dù Racine có cố chấp đến mấy thì đến nước này cũng phải sợ hãi co rúm lại. ‘Mày có muốn đi vào xứ mộng mơ không?’ Đây là lời mẹ cậu thường nói mỗi khi thật sự nổi giận.

–Ực.

Toàn thân Racine bắt đầu run lên vì sợ hãi tột độ. Nếu bị đập đầu vào một ngày như hôm nay, cậu sẽ trở thành công chúa ngủ trong rừng mất.

Một số phận thảm thương không thể mở mắt trong 30 ngày, Cora thường đưa ra hình phạt này khi không chịu nổi sự hiện diện của lũ con.

–Ting.

Có lẽ vì cảm nhận được hồi chuông báo tử? May mắn thay, Racine đã nảy ra một giải pháp để vượt qua cơn khủng hoảng.

“M-Mẹ ơi!!!”

“…Sao?”

Gã mù vội vàng giơ hai tay lên đầu rồi làm tư thế đầu hàng. Nếu làm hành động này thì mẹ sẽ cho cậu một cơ hội sửa sai.

“C-Con đã nghĩ ra giải pháp rồi!”

“…Nói thử xem, nếu xàm xí thì đi vào xứ mộng mơ ngay đấy?”

Nói giảm nói tránh việc chia ly linh hồn và thể xác thế này, Cora quả là một người mẹ hiền dịu vô cùng.

Dẫu sao, Racine vừa run rẩy vì sợ hãi vừa trình bày ý kiến của mình.

“Chúng ta làm pizza hai nửa như mẹ từng nói thì sao ạ? Tuy có bốn người ăn, nhưng đế pizza rất to nên chia làm bốn phần cũng không thành vấn đề. Mỗi người một phần, tùy ý rắc topping theo ý thích thì ai cũng hài lòng!!!”

Chắc hẳn là Racine đang rất cấp bách. Nhìn cách cậu gân cổ lên mà diễn thuyết một tràng là hiểu.

‘……’

Dù sao thì lời đề nghị của Racine cũng không có điểm nào để bác bỏ. Cora lườm con trai bằng ánh mắt đáng sợ, rồi thở dài và gật đầu.

“Được.”

Vậy là một thỏa thuận đầy kịch tính đã được thiết lập.

–Lộc cộc, kẽo kẹt.

Ba đứa con vừa dọn dẹp cái bàn gỗ bị sập vừa cảm thấy chua xót, và cũng nhẹ nhõm vì đã xoa dịu được cơn giận của mẹ.

Ăn pizza trên sàn nhà thì có hơi buồn thật, nhưng chí ít thì mỗi người đều được ăn loại pizza mình thích. Như vậy là đủ hài lòng rồi mà, nhỉ? Lũ trẻ quyết định coi đây là một bữa tối thỏa đáng.

–Soạt, soạt.

Những loại topping đủ màu sắc bắt đầu phủ lên đế bánh pizza. Vì gần đây cô đã đi chợ nên không lo thiếu nguyên liệu, không biết nên gọi là may mắn hay xui rủi nữa.

‘Đây là rác hay pizza vậy trời…?’

Cora cau mày ghê tởm nhìn món dị thực do mình tạo ra, đôi tay thì vẫn cần mẫn làm việc. Dẫu có tức giận đến mấy thì đây vẫn là đồ ăn cho các con nên không thể làm qua loa được.

‘Khoai tây~ pepperoni~ thịt bò~.’

Tuy nhiên khi chuẩn bị phần pizza kimchi, gương mặt của nàng High Elf lại bừng sáng như một thiếu nữ.

Pizza khoai tây mà chồng cô thích nhất.

Pizza pepperoni mà đứa con đầu lòng Daisy thích nhất.

Pizza thịt bò mà đứa con thứ ba Cretas thích nhất.

Tiếc là hôm nay không có ai trong số những người có khẩu vị bình thường đó ở nhà. Dù vậy, Cora cũng rất thích những nguyên liệu này. Cô nghĩ rằng chúng hợp với kimchi nên tỏ ra cực kỳ vui vẻ.

Ở những phần còn lại ngoài khu vực pizza kimchi, cô không cho thêm bất kỳ topping nào khác ngoài những thứ mà lũ trẻ muốn.

Vì tôn trọng khẩu vị của tụi nhỏ sao?

Cora đời nào lại làm thế?

Đó là vì khoai tây, pepperoni và thịt bò chỉ còn đủ cho một mình cô ăn.

‘Khoan… càng nghĩ càng thấy tức nhể?’

Có lẽ việc độc chiếm nguyên liệu vẫn chưa đủ thỏa mãn? Cora đang phủ topping thì dừng lại và bắt đầu nổi sùng lên. Cô nàng nóng tính này cũng rất hay để bụng.

'Dám cãi lời cha mẹ à? Thời buổi này sướng quá rồi phải không? Aiss~! Thời của tao ấy à, hễ cha mẹ có nói gì thì cũng chỉ được phép vâng vâng dạ dạ thôi…'

Nghĩ lại thấy buồn cười thật. Một nàng công chúa được vua và nữ hoàng Elf nâng như nâng trứng thì khổ nỗi gì?

'Lũ con chết tiệt ạ…'

Nhưng sự thật khách quan đó chẳng có nghĩa lý gì với Cora, người có bản tính bảo thủ. Do cơn giận bùng nổ, cô đã quyết định thực thi công lý.

–Xoẹt.

Sau khi xé miếng kimchi chua đã ủ kỹ trong nhiều năm.

–Bịch.

Rồi một nắm kkakdugi bí truyền của quán canh súp dồi Z-Cora.

–Tạch! Tạch!

Và cả kimchi củ cải non mà cô để dành ăn một mình.

–Lạch xạch xạch!

Cora trộn nhiều loại kimchi lại rồi không tiếc tay rải đều lên phần đế của lũ trẻ.

‘Nếm thử sức mạnh của Quỷ Đỏ đi.’[note76404]

Tiện nói luôn, Cora ở kiếp trước sinh năm 2002.

Chiếc pizza khổng lồ được cho vào lò nướng và biến mất sau vẻ ngoài kỳ dị của nó. Rồi chẳng mấy chốc, khói đã bắt đầu bốc lên nghi ngút từ ống khói, hương thơm lan tỏa khắp căn nhà gỗ.

“Mẹ ơi, pizza chắc ngon lắm!”

Cô gái khá thích mùi thơm đó chăng? Stella trông mong nhìn mẹ với vẻ mặt hân hoan.

‘Đm.’

Cora không nói lời nào, đáp lại sự mong đợi của con gái bằng một nụ cười tươi tắn.

Con cái ăn ngon miệng, có người mẹ nào lại nỡ nhăn mặt chứ?

Và thế là một ngày bình yên đã khép lại cùng nụ cười của hai mẹ con.

Ghi chú

[Lên trên]
Crazy + Psycho + Lesbian
Crazy + Psycho + Lesbian
[Lên trên]
Red Devils (Quỷ Đỏ) là biệt danh chính thức của cổ động viên đội tuyển bóng đá Hàn Quốc. Cái tên này mang ý nghĩa đặc biệt gắn liền với sự kiện World Cup 2002, khi đội chủ nhà Hàn Quốc lần đầu tiên trong lịch sử lọt vào bán kết giải đấu thế giới.
Red Devils (Quỷ Đỏ) là biệt danh chính thức của cổ động viên đội tuyển bóng đá Hàn Quốc. Cái tên này mang ý nghĩa đặc biệt gắn liền với sự kiện World Cup 2002, khi đội chủ nhà Hàn Quốc lần đầu tiên trong lịch sử lọt vào bán kết giải đấu thế giới.
Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

3 người đàn ông có tư duy gần bình thường nhất thì có khẩu vị bth nhất
Xem thêm
Sức mạnh mu
Xem thêm