Elf nuôi dạy trẻ
O동글군O
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Wn

Chương 115 - Sư phụ Cora (5)

2 Bình luận - Độ dài: 2,299 từ - Cập nhật:

Vào một ngày hè nắng chói chang. Giữa khu rừng lớn nơi vô số cây cối bám rễ có một cái ao mát mẻ.

Hồ nước trải rộng mênh mông mang một vẻ quyến rũ tĩnh lặng khác với những con suối hay thung lũng. Mặt nước phẳng lặng phản chiếu cả những đám mây bồng bềnh trôi lơ lửng phía trên, tựa như một thiên đường.

Đây cũng là nơi nàng High Elf đã thú nhận tội lỗi của mình với hiệp sĩ. Tội lỗi về việc đã biến cả tuổi thơ lẫn cuộc đời anh thành địa ngục.

Thế nhưng, phải chăng sau hơn ba trăm năm nâng niu và chăm sóc một cô gái khờ dại, giờ đây nổi giận lại là điều quá khó xử?

'Nỗi đau khổ cũng không hoàn toàn là tệ.'

Hay là, anh thực sự không hề bận tâm? Người đàn ông trung niên nhân hậu với lòng bao dung khó hiểu chỉ thản nhiên đáp lại.

'Nhờ vậy, ta mới hiểu được hạnh phúc hiện tại quý giá nhường nào, đúng không?'

Cora thầm nghĩ.

Anh ta là đàn ông mà nói năng còn ngọt ngào hơn cả cô, một người phụ nữ.

Ồ, mà gọi cô là phụ nữ thì cũng hơi kỳ à?

Dù vậy, đứng trước một người đàn ông có thể gói ghém tội ác ghê rợn bằng những từ ngữ thanh nhã đến vậy, chẳng phải cô buộc phải là đàn bà sao? Bởi vì đó là công dụng duy nhất của một nữ nhân như cô.

"Cái cây này nhỏ thật nhỉ?"

"...Cũng đúng ạ?"

"Phản ứng gì kỳ cục vậy? Đây là cái cây mà sư phụ quý nhất đấy."

Hôm nay, Cora đang tán gẫu với đệ tử của mình bên cạnh một cái cây ven hồ chứa đầy những kỷ niệm đó.

Cái cây mà cô giới thiệu với Siegwald chỉ cao bằng một người đàn ông trưởng thành, một cây sồi tầm thường nhưng lại là cây cô yêu thích nhất.

"Bất ngờ thật. Con tưởng sư phụ sẽ thích những cây to lớn nhất chứ."

Suy nghĩ ấy của Siegwald là lẽ thường. Sư phụ của cậu vốn chuộng những thứ to lớn, mạnh mẽ và vững chãi.

Thêm nữa, người còn có mặc cảm về chiều cao khiêm tốn so với một High Elf, nên khía cạnh đó càng trở nên nổi bật. Tất nhiên, đối với Siegwald, dáng người nhỏ nhắn của sư phụ lại vô cùng đáng yêu.

Cora cũng không phản đối ý kiến của đệ tử. Cô đã đoán trước được phản ứng bất ngờ của Siegwald.

Dù vậy, nàng High Elf chỉ im lặng mỉm cười, mặc kệ cậu học trò đang treo một dấu chấm hỏi to đùng trên đầu. Lý do cô quý trọng cái cây này nhất không có gì phức tạp cả.

Cái cây tầm thường này cao đúng bằng người đàn ông mà cô yêu, và suốt bao năm vẫn không hề lớn thêm.

Nhưng chính vì vậy, Cora lại càng cảm thấy cái cây này thật tuyệt vời.

Bởi vì cành cây nhỏ bé và tầm thường này lại là lão làng tồn tại lâu nhất bên bờ hồ.

Giống như người ấy đã luôn ở bên cạnh cô.

"À thì, là bởi vì..."

Người phụ nữ đang im lặng bắt đầu thuyết giảng về câu chuyện của cái cây cho đệ tử. Nhưng Siegwald sau khi nghe xong lại đưa ra một câu trả lời quá hiển nhiên.

"Hmm, ý của sư phụ là, không phải kẻ mạnh là kẻ sống sót, mà kẻ sống sót mới là kẻ mạnh sao ạ?"

"Không phải."

"Vậy thì ý nghĩa là gì ạ?"

"Khì khì, con không cần biết đâu, nhóc ạ."

"???"

Cora thầm cười khẩy. 

Đệ tử ngốc nghếch của ta à, không phải là một ý nghĩa cao siêu như vậy đâu. Chỉ là ta đang gián tiếp khoe khoang tình yêu của mình dành cho người đàn ông này thôi. Chi tiết thì ta không muốn kể cho người khác nghe, và cũng không nói ra vì biết nhóc sẽ phát rồ lên.

Lý do cô đưa Siegwald đến một nơi ý nghĩa như thế này rất đơn giản.

Cô muốn chia sẻ ân huệ và sự ấm áp mà cô từng nhận được từ vị hiệp sĩ tới đứa con nuôi của mình. Tại nơi tràn đầy sự dịu dàng của chàng Halfling, cô muốn truyền lại những ảnh hưởng tích cực cho một đứa trẻ tên là Siegwald.

"Ơ, khoan đã?"

Nhưng đột nhiên cô cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Chẳng phải Siegwald, người mới chỉ là một thiếu niên, đã cao hơn rất nhiều so với cái cây mà cô yêu thích sao?

Để giải tỏa sự tò mò, Cora nghiêng đầu về phía cái cây lớn, người đệ tử nhanh trí đã hiểu ý sư phụ và đi về phía đó.

"Không, ôi... con."

Nàng High Elf không sao ngậm miệng được. Bởi chẳng biết từ lúc nào, chiều cao của Siegwald đã vượt qua mốc 1m90.

"Sao mà, hình như con lại cao thêm rồi thì phải?"

"Con cũng đã mười lăm tuổi rồi mà ạ? Đang tuổi ăn tuổi lớn mà."

"Trẻ con mười lăm tuổi bình thường không cao bằng con đâu?"

"Haha. Gọi là trẻ con thì hơi quá rồi ạ."

Đã khoảng sáu năm trôi qua kể từ khi cậu bé gặp quỷ trắng, Siegwald đã lớn lên thành một thiếu niên chững chạc hơn bất cứ ai.

Dưới lời dạy của sư phụ rằng không gây phiền hà cho người khác là đức tính lớn nhất và vòng tay ấm áp của cô.

'Không, thật sự cao lắm đấy? Mới hai năm trước còn tương đương với Kasta mà...'

Người yêu của cô, Kasta, cũng không phải là người có chiều cao khiêm tốn, nhưng tình trạng phát triển của đệ tử Siegwald không hề bình thường. Chỉ là một con người mà tốc độ phát triển chiều cao lại tương đương với một nam giới High Elf.

Đây có phải là cái tầm của một Anh hùng không? Nếu xét đến việc chiều cao của dũng sĩ tiền nhiệm Alex là khoảng đầu 1m80 thì có vẻ không phải.

'Chắc là do Sieg thuộc giống ưu tú thôi.'

Lần đầu Siegwald gặp Cora là khi cậu 9 tuổi. Khi đó, Cora nhìn vào vóc dáng của Siegwald và đã nghĩ rằng cậu ít nhất cũng phải 14 tuổi, thế là cô gật đầu, cho rằng điều này cũng hợp lý.

Nhìn lại thời thơ ấu của đệ tử, tốc độ phát triển này có lẽ đã được báo từ trước.

"...Sư phụ có thích đàn ông cao lớn không ạ?"

"Ừm? Không hẳn?"

Khoảng một trăm năm trước, Cora đã cho rằng chỉ những người đàn ông cao lớn và mạnh mẽ mới là đàn ông tốt. Nhưng hiện tại, tiêu chuẩn của một người đàn ông tốt đã được điều chỉnh theo vị hiệp sĩ Halfling.

"Mà vốn dĩ sư phụ của con đâu có thích đàn ông?"

"Con biết ạ. Chỉ là hỏi cho chắc thôi."

"Ta đã nói từ trước rồi. Mấy câu hỏi kiểu đó khiến ta khó chịu, liệu cái miệng đấy."

"...Con hiểu rồi ạ."

Siegwald cụp đuôi trước câu trả lời sắc bén ấy. Tuy nhiên, nghe sư phụ nói không thích đàn ông, cậu dường như cảm thấy an tâm hơn phần nào.

Những thắc mắc nhỏ nhặt mà khi còn nhỏ không thấy được dần dần hiện rõ khi cậu lớn lên.

Thật kỳ lạ khi sư phụ mỗi tháng lại vắng mặt một lần, rồi cả việc người thuộc làu làu lịch trình của một học viện hiệp sĩ mà cậu chưa từng nghe nói đến nữa.

Huống chi đến cả việc người dệt những tấm vải thêu đặc biệt mà cậu chưa từng nhận được.

'Dù nghĩ thế nào cũng không giống người yêu...'

Sư phụ đang mắc một chứng bệnh tâm thần tự cho rằng mình là đàn ông chứ không phải phụ nữ. Ngược lại, dựa vào hành vi thường ngày, coi sư phụ là một người đồng tính nữ sẽ đúng hơn.

Một người như vậy lại kết duyên với một người đàn ông sao?

Thật hoang đường.

'Có lẽ mình đã lo lắng vô ích.'

Do đó, Siegwald cho rằng người mà sư phụ gặp hàng tháng là một đệ tử giống cậu, hoặc là một người bạn đặc biệt. Còn Clara, với thân phận là thánh nữ, thì không mối liên hệ nào để gặp gỡ riêng cậu hay sư phụ cả.

'Khoan đã, lẽ nào là phụ nữ...?'

Nếu một người ưa thích phụ nữ như sư phụ lại dồn hết tâm huyết dệt vải thêu, thì người đang theo học ở học viện hiệp sĩ chắc hẳn là một người phụ nữ. Tỷ lệ nữ hiệp sĩ tương đối thấp nhưng cũng không phải là không có.

'Nghĩ lại thì đối tượng mình cần phải cảnh giác không phải là đàn ông mà là phụ nữ sao? Cả Clara, người được sư phụ bảo hộ, rất có thể không phải đồng đội tương lai mà là đối thủ cạnh tranh của mình...'

Trong khi người đệ tử đang nghĩ ngợi mông lung, Cora lại lườm cậu với vẻ mặt bực tức. Tuy không biết chính xác thằng nhóc đó đang nghĩ gì, nhưng chắc chắn rằng nó đang nuôi dưỡng tình cảm lãng mạn dành cho sư phụ của mình.

'Thằng đấy lại bắt đầu rồi.'

Việc Siegwald thăm dò đời sống tình cảm của sư phụ như hôm nay không phải là chuyện một sớm một chiều. Câu hỏi hôm nay e rằng không đơn thuần xuất phát từ mong muốn tìm hiểu sở thích của sư phụ.

Theo cảm nhận của Cora, sự quan tâm mà cậu thiếu niên bộc lộ ở lứa tuổi này là hoàn toàn thừa thãi. Dù không phải lúc nào cũng tỏ ra như vậy, nhưng mỗi lần đều mang một thái độ nghiêm túc khiến cô cảm thấy áp lực.

'Mình biết Sieg dù gì cũng là đàn ông. Nhưng dù vậy đi nữa, làm sao có thể xem sư phụ đã cùng chung sống dưới một mái nhà là phụ nữ được chứ? Lẽ nào mình đã dạy dỗ sai cách?'

Dù Cora không phải là người tinh ý, nhưng sau 6 năm, một khoảng thời gian không hề ngắn cùng chung sống, cô không thể không nhận ra Siegwald đang thích mình.

Cô đã nhận ra điều này từ khá lâu rồi, nhưng khi đó cô không suy nghĩ sâu sắc về nó. Cô chỉ nghĩ là một đứa trẻ ranh chưa ráo máu đầu đang làm trò.

Nếu nhìn nhận theo hướng tích cực, cô đã coi đó là trò đùa của trẻ con. Kiểu như một đứa trẻ nói rằng lớn lên sẽ cưới mẹ hoặc cha ấy.

Nhưng Siegwald bây giờ đã 15 tuổi rồi. Mặc dù là một độ tuổi chưa trưởng thành, nhưng cũng đã qua cái thời của một đứa trẻ không biết gì. Trong lĩnh vực 'quan tâm đến người khác giới', điểm này càng trở nên nổi bật hơn.

'Hay là dọn ra ở riêng?'

Từng là đàn ông ở kiếp trước, Cora hiểu rõ hơn ai hết rằng những cậu bé ở tuổi đó quan tâm đến phụ nữ đến mức nào.

Nàng High Elf tuy thực lòng yêu thương đệ tử của mình, nhưng việc cậu ta dùng sư phụ làm tư liệu quay tay vào ban đêm là một sự thật khó lòng chấp nhận.

'Dù sao thì thằng nhóc đấy phản kháng dữ dội quá nên có hơi ngại, còn việc lén lút bỏ đi thì thật sự không nên.'

Lần trước, khi cô nói bóng gió rằng sẽ phải vắng mặt vài tháng, đứa trẻ vốn hiền lành ấy đã nổi giận đùng đùng và kịch liệt phản đối.

Cho rằng to tiếng với sư phụ là vô lễ, cô đã lâu rồi mới lại cho cậu một trận đòn. Thế nhưng Siegwald không chịu nhượng bộ, vẫn giữ khư khư ý kiến đến mức máu rỉ ra kẽ răng. Cora cuối cùng đã bị sự bướng bỉnh ấy làm cho nản lòng và chấp nhận lời can ngăn của đệ tử.

Cô cũng có trách nhiệm vì đã nhận Siegwald làm đệ tử, hơn nữa tình cảm giữa hai người đã sớm gắn bó. Vượt qua sự phản đối của cậu mà tự ý bỏ đi, cô thấy không đành lòng.

Nếu bây giờ lại nói với Siegwald rằng hãy ở riêng thì sẽ ra sao? Một người sư phụ từng chính miệng hứa sẽ ở bên cho đến khi cậu tự lập nay lại rời đi, chắc chắn cậu sẽ cảm thấy bị phản bội và thất vọng tràn trề.

'Nghĩ đến nỗi ám ảnh của Siegwald, thì thật lòng mà nói có hơi đáng sợ đấy chứ?'

Cora tuy là một bạo chúa có tính cách rác rưởi, nhưng cô lại rất trân trọng những mối quan hệ với những người mà mình đặc biệt quý mến.

"Muốn ăn đòn nữa mới tỉnh hả? Đừng đứng đực ra đấy, mau trải chiếu ra."

"Vâng, thưa sư phụ."

Bởi vậy, lúc này điều tốt nhất cô có thể làm là giữ vẻ bình thản bên ngoài, giả vờ như chẳng có gì xảy ra.

Chỉ thầm cầu mong trong lòng.

Rằng thứ tình cảm mà Siegwald dành cho sư phụ sẽ khép lại như một thoáng bồng bột.

Giống như người bạn thân của cô, Bathory đã từng.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

hé hé hé hóng đến lúc cora trốn đến đông đại lục cho thanh niên cay đỏ dé
Xem thêm