Trong tiết trời se lạnh cuối đông, vẫn có những buổi sáng trong trẻo với ánh nắng ấm áp chiếu rọi.
Thị trấn nhỏ Prache nơi Cora sinh sống là một khu nghỉ dưỡng có khí hậu ôn hòa và ấm áp hơn các vùng khác, nên thường có những đợt thời tiết dịu mát bất thường.
Vì vậy, nhân ngày nghỉ, gia đình Cora đã ra ngoài dã ngoại ở một cái hồ gần nhà.
Lý do Cora, người không mấy hứng thú với việc dã ngoại, lại chịu ra ngoài cũng không có gì đặc biệt.
Đó là vì Cretas đã đề nghị cả gia đình nên dành thời gian bên nhau sau một thời gian dài.
‘Nghĩ lại thì ngày nào cũng ở bên nhau mà, mình có cần phải ra ngoài dã ngoại với bọn nó không nhỉ?’
Dù đã quá chán ngấy lũ con của mình, cô vẫn chấp nhận lời đề nghị vì đó là ý kiến của người thân ruột thịt.
‘Tại Cretas rủ nên mới ra đây thôi, chứ mình thấy vô nghĩa thật?’
Cora nghĩ như vậy cũng không có gì lạ.
Đi dã ngoại cùng gia đình có giúp thắt chặt tình đoàn kết không?
Cả gia đình có cùng nhau vạch ra những kế hoạch mang tính xây dựng cho tương lai không?
Hay chỉ đơn giản là tận hưởng khoảnh khắc sum vầy bên các con?
Không một điều nào trong số này đúng cả.
Cora cũng không hẳn là không cố gắng. Ngay khi trải chiếu ngồi xuống, cô đã mở lời với nhiều chủ đề khác nhau để trò chuyện cùng đám con.
(Stella, con đã gần 200 tuổi rồi đấy. Con định chui rúc trong xó nhà đến bao giờ nữa? Còn chuyện lấy chồng tốt, chẳng phải con nên hạ tiêu chuẩn xuống một chút hay sao?)
(Lily à, bây giờ con có thể ngừng làm mấy trò vô bổ với mẹ và bắt đầu tìm hiểu một chàng trai nào đó được không? Nếu không thì chí ít cũng dọn ra ở riêng đi chứ.)
(Cretas, thằng lợn này! Mày ăn hết sạch sandwich mẹ làm để cả nhà cùng ăn là sao hả!?)
(Phù, Racine, mẹ ghen tị với con thật đấy. Vì không nhìn thấy gì, sau này dù việc nuôi con có thất bại thì con cũng không phải chứng kiến những cảnh chó má thế này đâu nhỉ?)
“…Đó là lời mẹ nên nói với đứa con trai mù của mình sao?”
“Cay lắm à? Cay cú thì cút khỏi căn nhà gỗ này đi~?”
“……”
–Vèo!
Thế là ngoại trừ Cretas vẫn đang ăn bánh sandwich, đám con còn lại đều nhanh chóng tản ra để tránh màn cằn nhằn của mẹ chúng.
Cora của chúng ta đã bị đối xử như một bà cô già khó tính trong ngày lễ, giống hệt như kiếp trước của cô ấy.
Bằng thính giác siêu phàm của một siêu việt giả, cô theo dõi xem lũ trẻ đang làm gì khi chúng tản ra.
Lily đang thu thập các loại thảo dược kích thích hưng phấn tình dục ở phụ nữ và nở một nụ cười nham hiểm.
Racine đi sang lều đối diện nơi đầy ắp tiếng cười của các cô gái, và hỏi ‘Em còn trinh không?’.
Stella thì đang dụ dỗ một con cáo nhỏ. Con ranh đó chắc lại định mang về vì thấy dễ thương rồi đẩy cho mẹ nó chăm sóc đây mà. Trò cũ rích cứ lặp đi lặp lại mãi.
“Wow~!”
Cora theo dõi hành vi của bọn trẻ mà phải thốt lên.
“Chẳng có ích lợi gì khi sinh ra chúng cả!”
Hơn 200 năm nuôi con trong địa ngục đã khiến người mẹ này tha hóa đến tận cùng. Thật là một hiện thực vừa đáng buồn lại vừa đáng thương.
“Cretas, mẹ ghen tị với con.”
“Chẹp chẹp, vâng ạ?”
Và mũi tên ấy đã sượt qua Racine, bắn trúng Cretas đang ngồi ngấu nghiến bánh sandwich bên cạnh.
“Phải chi mẹ cũng có cái đầu rỗng như con, chắc sẽ sống thảnh thơi biết mấy nhỉ.”
Đó là một lời chỉ trích cay nghiệt không phù hợp với bậc làm cha mẹ. Cretas chớp chớp đôi mắt đỏ nhìn mẹ mình.
“Con cũng ghen tị với mẹ ạ.”
“Sao cơ?”
“Vì mẹ đã tạo dựng được một gia đình hòa thuận như thế này.”
Với đôi mắt long lanh không gợn tì, cậu con trai to xác thốt ra lời khen ngợi chân thành.
“Aiss, ặc, chết tiệt, aghhh!”
Cora vặn vẹo cả người, phân vân không biết có nên đánh hay không...
“Haizz…”
–Bịch.
Rồi cô ngồi phịch xuống đất, lôi nước sắn dây chồng làm ra hút lấy hút để. Dù câu vừa rồi khiến máu dồn lên não thật đấy, nhưng chắc nó cũng không cố ý chọc tức mẹ đâu.
Cora từ từ quay đầu lại và ngắm nhìn cảnh quan xung quanh. Dẫu chỉ là một thị trấn nhỏ, nhưng nơi đây cũng được xem là một địa điểm du lịch nên có rất nhiều người tụ tập.
Có lẽ nhờ tiết trời ấm áp sau những ngày lạnh giá? Tiếng côn trùng và chim chóc thức dậy sớm đã vang vọng. Chắc vì vậy mà Cretas, người đã ăn hết bánh sandwich tự lúc nào, bắt đầu sáng mắt lên.
“Chờ đã, Cretas.”
“Vâng, thưa mẹ.”
Chắc kèo là nó chuẩn bị đi bắt côn trùng, Cora đã gọi con trai lại để ngăn cản. Hôm nay cô có chuyện muốn hỏi Cretas.
Đó là...
“…Hôm đó, con đến nhà Dodo chơi gì vậy?”
Cora cho rằng can thiệp vào chuyện tình cảm của con cái là không đúng. Quan điểm này vẫn giữ nguyên ngay cả khi cô hỏi câu hỏi đó.
Tuy nhiên, sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng vào ngày hôm qua...
‘So sánh chiều cao của Cretas và Dodo, hẳn sẽ có rất nhiều vấn đề nếu hai đứa nó làm chuyện ấy?’
Với tư cách là một người mẹ nuôi yêu thương con gái nuôi của mình, cô đương nhiên không thể không lo lắng.
Dù nghĩ đến chuyện chăn gối của bọn trẻ có hơi phản cảm, nhưng Cora đã không gặp Dodo kể từ ngày hôm đó. Chẳng lẽ con bé đang nằm rên rỉ vì kiệt sức sau đêm đầu tiên ư? Một nỗi bất an dần dâng lên trong lòng cô.
Ngay cả những phụ nữ tộc High Elf cao trung bình 180cm cũng sẽ gặp khó khăn khi xét đến sự chênh lệch chiều cao với Cretas. Vậy nếu Dodo, người còn thấp hơn cả cô, làm chuyện đó với Cretas thì sao? Chênh lệch hạng cân còn lớn hơn, liệu con bé có chịu đựng được không?
Cretas tuy hiền lành nhưng cũng quá ngây thơ. Cora không chắc liệu thằng bé có thể kiểm soát được hành vi của mình hay không, vì vậy cô không thể không can thiệp.
Chưa kể là chồng của cô, Kasta, tuy có chiều cao trung bình nhưng cái ấy lại to khủng khiếp.
Và Cretas là con của người chồng đó.
‘Au, tự nhiên muốn có thai quá.’
Vừa nghĩ đến chồng là Cora đã cảm thấy bụng dưới ngứa ngáy. Cô là một người phụ nữ nghiện mang thai nghiêm trọng. Nếu Kasta không sử dụng biện pháp tránh thai thì chắc chắn đã xảy ra đại thảm họa rồi.
Dẫu sao, Cora gãi gãi bụng để dập tắt cơn ngứa rồi mở miệng nói tiếp.
“Dạo này mẹ không thấy Dodo đâu cả? Hôm đó rốt cuộc đã có chuyện gì?”
“À, mẹ đang nói lúc con đến nhà hàng với Dodo ạ?”
“Ừa, đúng rồi.”
“Ừm…”
Cretas đưa hai tay lên đầu và bắt đầu vắt óc suy nghĩ. Dáng vẻ trông kỳ quặc như đang giao tiếp với người ngoài hành tinh, nhưng việc nhớ lại quá khứ đối với Cretas quả thực chẳng hề dễ dàng.
Cora cũng kiên nhẫn chờ đợi. Vì nếu thúc giục thì cái đầu vốn đã chậm chạp sẽ càng không hoạt động hơn.
“A! Mẹ ơi!”
“Ừ? Nhớ ra rồi à?”
“Tại sao chúng ta lại ở đây ạ?”
“…Chẳng phải con đã rủ cả nhà cùng đi dã ngoại sao?”
“À! Vậy ạ?”
“…Rồi thì, sau khi đến nhà hàng thì hai đứa đã làm gì?”
“Ừm…”
Cretas lại vò đầu bứt tai, có lẽ đã quên mất cả câu hỏi. Cora thầm hét lên ‘Má nó!’ trong lòng và nắm chặt tay, nhưng cô quyết định cho con trai thêm một cơ hội nữa.
“A-!”
Lần này Cretas thốt lên một tiếng còn lớn hơn lúc nãy và mắt sáng rỡ. Cora cứ tưởng cuối cùng thằng con đã nhớ ra và mắt cũng sáng lên, cơ mà...
“Mẹ ơi, nhìn kìa! Là bọ ngựa hà mã!”
–Cốp!
Cora không chịu nổi ngu lực đỉnh cao (?) của con trai liền vung tay đập vào đầu nó một cái.
“A–!”
Và rồi, gã to con lại thốt lên một tiếng nữa. Cora nghĩ chắc thằng nhóc này lại sắp nói mấy lời vớ vẩn, định bảo nó biến đi thì...
“Chúng con đã hứa sẽ không nói cho ai biết chuyện đã xảy ra vào ngày hôm đó ạ!”
Liệu pháp sốc có hiệu quả không? Đứa con thứ ba cuối cùng đã đưa ra câu trả lời mà cô mong muốn.
“Ai cơ? Dodo á?”
“Vâng ạ.”
“Chuyện ở nhà hàng cũng không được kể sao?”
“Cái đó thì không ạ. Ở nhà hàng, chúng con đã có một khoảng thời gian ý nghĩa cùng nhau thảo luận về triết học.”
“…Triết học gì?”
“Theo đề nghị của Dodo, chúng con đã thảo luận về triết học làm thế nào để sinh con.”
“C-Cái gì!? À, không, rồi sao nữa?”
Con ngươi của High Elf lóe sáng. Đứa con gái nuôi ngây thơ cuối cùng đã dấn thân vào một cuộc phiêu lưu lớn! Để đơm hoa kết trái cho mối tình đơn phương hơn 100 năm qua!
“Dodo đã giải thích rất tận tình bằng hình vẽ ạ.”
“V-Và sao nữa?”“
“Rồi em ấy còn đề nghị về nhà ẻm để tiếp tục nghiên cứu về vấn đề này. Em ấy nói rằng mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn ở đó.”
“Hả!?”
Mặt Cora đỏ bừng trước cuộc đối thoại táo tợn ngoài sức tưởng tượng. Cô không ngờ đứa con gái nuôi của mình lại có một khía cạnh lém lỉnh đến vậy. Quả nhiên, một người phụ nữ khi yêu thì không chừa đường lui, cứ thế mà lao tới thôi!
Nghĩ tới đó, cô lại thấy tức giận.
Việc Dodo quyến rũ một cách lộ liễu như vậy cho thấy Cretas là một kẻ ngốc nghếch và khờ khạo đến mức nào.
–Cốp!
“Ừm? Sao mẹ lại đánh con?”
“Vì mẹ tức.”
“…? Thế là sau khi trò chuyện, con đã đến nhà Dodo để tiếp tục thảo luận về triết học. Và ngày hôm sau thì trở về.”
“Khoan khoan khoan khoan!”
“Vâng, thưa mẹ.”
“Giữa mấy đoạn đó còn chưa kể nè! Thế rốt cuộc hai đứa có thực hiện nghiên cứu triết học ở nhà Dodo không?”
“Xin lỗi mẹ, như con vừa nói, con đã hứa với Dodo là sẽ không kể cho ai biết nên con không thể nói bừa được ạ.”
“Kh…”
Cora thầm than thở vì tiếc nuối. Nhưng cô cũng hiểu tại sao Dodo lại muốn giữ bí mật. Xét đến trí thông minh của Cretas, có khả năng cao là tin đồn sẽ lan khắp xóm.
“Cretas, mẹ chỉ hỏi cái này thôi.”
“Vâng, thưa mẹ.”
“Hôm đó, Dodo có bị đau nhiều không?”
“Ừm? Sao lại đau được ạ? Con rất vui khi được dành thời gian với Dodo, và Dodo cũng nói rằng em ấy rất vui vì đã lâu rồi mới được ở bên nhau.”
“Xììì-! Ý mẹ không phải thế… Thôi bỏ đi.”
Cora định lợi dụng cái đầu ngốc nghếch của Cretas để moi thêm thông tin, nhưng rồi lại nghĩ rằng làm vậy là không đúng nên đã lắc đầu. Sau này đến gặp Dodo rồi hỏi là được mà.
“Phù…”
Dù vậy, nghe Cretas nói thì có vẻ như hôm đó Dodo không bị thương gì cả.
‘Có phải mình lo lắng thái quá không? Dodo vốn thông minh, chắc con bé sẽ tự biết cách lo liệu.’
Nghĩ lại thì Cretas chỉ là không có khái niệm về người khác giới thôi. Thằng bé trân trọng Dodo không kém gì mẹ mình, nên chắc sẽ không đối xử thô bạo với con bé đâu.
Cora thả lỏng toàn thân và bắt đầu tắm nắng, cảm thấy như thể đã trút bỏ được một gánh nặng.
“Nàng, chẳng hay vẫn giữ vẹn nguyên tiết ngọc?”
Ngay lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai cô.
‘Thằng oắt con này vẫn còn làm cái trò đó à?’
Chẳng biết từ lúc nào, thằng mù ấy đã đi một vòng quanh hồ và quay lại đúng điểm xuất phát. Vì không nhìn thấy đường nên chẳng nhận ra mẹ mình, thế là buông mấy lời rác rưởi như vậy đó.
“Không nha? Tui đã ngủ với đàn ông hàng vạn lần rồi?”
“Ọe! Đúng là một cô gái hư hỏng!”
“…Dù người đàn ông đã ngủ với tao hàng vạn lần là cha mày?”
“Hộc!”
–Vụt!
Gã mù đã nhận ra sai lầm của mình, lập tức quay đầu chạy hết tốc lực về phía đối diện.
'Chậc.'
Cora tặc lưỡi dõi theo thằng con trai nghiện gái trinh. Mà coi bộ việc dùng roi gần đây đã có hiệu quả. Nhìn cái cách nó co giò bỏ chạy là biết.
“Mẹ ơi, mẹ nhìn này! Là muỗi rồng đấy ạ!”
Trái ngược với tâm trạng phức tạp của người mẹ, đứa con trai thứ ba lại vô cùng vui vẻ. Thoáng cái, thằng bé đã bắt được một con muỗi khổng lồ to bằng cả thân người và đang mỉm cười tươi rói.
Cora nhìn nụ cười trong sáng của con trai rồi lại bật cười. Phải ha, đã lâu rồi mới ra ngoài dã ngoại thế này, cô không nên ủ ê quá làm gì.
‘Hay mình cũng thử làm rỗng đầu óc như Cretas xem sao?’
Cô đã từng nghe ở đâu đó rằng trở thành một kẻ ngốc sẽ khiến cuộc sống trở nên hạnh phúc hơn. Nhìn thằng con này thì có vẻ như câu nói đó chẳng sai tí nào.
–Hừm hừm~♬
High Elf tiến đến gần gã to con với vẻ mặt đầy tinh nghịch. Dù sao thì cũng là lần đi chơi hiếm hoi, cô quyết định sẽ hùa theo trò đùa của con trai.
–Chát!
Cora phang con muỗi khổng lồ thành hai mảnh không thương tiếc.
“M-Mẹ ơi! Đây là một giống muỗi cực kỳ quý hiếm đó ạ!”
Mặc cho cậu con trai kinh ngạc kêu lên vì tiếc nuối.
“Bathory, xử!”
Người mẹ chỉ nở một nụ cười hồn nhiên.


3 Bình luận