Quyển 1 - Child of Shadows [Đứa Con Của Bóng Tối]
Chương 91: Escape [Trốn Thoát]
0 Bình luận - Độ dài: 1,822 từ - Cập nhật:
Liếm môi, Sunny cẩn thận nói:
"Không… không phải như cậu nghĩ đâu, Neph. Chúng ta đã rơi vào bẫy của Soul Tree rồi. Nó không hề nhân từ… nó không bảo vệ chúng ta. Thực tế thì nó còn làm điều ngược lại. Nếu chúng ta không rời khỏi hòn đảo này, chúng ta sẽ trở thành nô lệ của nó, mãi mãi. Hoặc cho đến khi nó tìm được kẻ mạnh hơn và nuốt chửng chúng ta!"
Cô nghiêng đầu, nhìn cậu với một biểu cảm khó đoán.
"Thôi nào, Nephis! Nhớ không? Chúng ta đã nói về chuyện này rồi! Ngay từ đầu mọi chuyện đều là ý tưởng của cậu mà!"
Trong một khoảnh khắc, cậu nghĩ rằng lời nói của mình đã đánh thức ký ức bị đánh cắp trong tâm trí cô. Nhưng phản ứng của cô đã đập tan những hy vọng đó thành từng mảnh.
"Rời bỏ… đại thụ ư? Cậu thật sự đã mất trí rồi."
‘Chết tiệt!’
Changing Star nâng kiếm lên và nói bằng giọng khiến Sunny rùng mình.
"Thả Cassie ra. Ngay."
Cậu do dự, suy nghĩ bước tiếp theo nên làm gì. Rồi cậu nhẹ nhàng đặt cô gái mù xuống đất.
"Được rồi. Tôi làm rồi đấy. Thấy chưa? Giờ thì nghe tôi nói. Tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với cậu..."
Chưa kịp nói xong, Nephis đã biến mất khỏi tầm nhìn của cậu. Nhận ra mình sắp bị tấn công, Sunny chuẩn bị tự vệ...
Tuy nhiên, chỉ một khoảnh khắc sau, cậu đã nằm sóng soài trên mặt đất, mũi kiếm bạc kề sát cổ họng cậu. Changing Star đang đứng phía trên, ánh sáng nhạt cháy rực trong mắt cô.
‘Thế này thì… nhục thật.’
Tất cả quá trình huấn luyện, tất cả kinh nghiệm mà cậu đã tích lũy từ vô số trận chiến đẫm máu, tất cả sức mạnh mà cậu đã đạt được... Sunny thực sự nghĩ rằng cậu có cơ hội để trụ vững trong một cuộc chiến với Nephis, có lẽ thậm chí còn đạt được thế cân bằng. Nhưng cuối cùng, cậu chỉ trụ được có một giây.
Có người sẽ gọi màn thể hiện đáng xấu hổ này là đầu hàng quá sớm.
‘Hay lắm, đồ ngu! Giờ thì đừng đùa giỡn nữa mà tập trung đi!’
Cảm thấy lưỡi thép lạnh chạm vào da, Sunny cố gắng giữ cho cơ thể ít cử động nhất có thể. Cậu khá chắc rằng Changing Star sẽ không giết cậu một cách vô cớ, nhưng tốt nhất vẫn là đừng để cô có cớ để làm điều gì đó cực đoan.
Dù sao thì, tâm trí của Neph lúc này cũng không được tỉnh táo cho lắm.
Nhìn lên gương mặt lạnh lùng, vô cảm của cô, Sunny gồng hết dây thanh quản và hét lên trong tuyệt vọng:
"Aster, Song, Vale!"
Tay Nephis run rẩy, khiến một giọt máu lăn xuống cổ cậu. Mắt cô mở to, đầy ngạc nhiên và sốc. Rồi, một biểu cảm u ám hiện lên trên gương mặt cô.
Ấn nhẹ lưỡi kiếm về phía trước, cô bước tới một bước, nhìn cậu bằng ánh mắt bùng cháy. Khi cất tiếng, giọng cô run rẩy vì những cảm xúc bị đè nén:
"Làm thế nào... làm sao ngươi biết những cái tên này? Ngươi là ai?"
Sunny chớp mắt, cũng ngạc nhiên chẳng kém trước phản ứng của cô. Cậu đã nghĩ rằng mấy từ kỳ lạ kia chỉ là một đoạn mật mã để đánh thức ký ức của cô. Nhưng hóa ra, chúng không phải vậy…
‘Aster, Song, Vale… là cái quái gì chứ? Cái gì có thể khiến Nephis mất bình tĩnh như thế? Chắc chắn nó phải là điều gì đó rất quan trọng...’
Cố gắng không nhúc nhích, cậu liếc về phía lưỡi kiếm rồi thành thật đáp:
"Tôi thậm chí còn không biết đó là mấy cái tên. Đó chỉ là những gì cậu dặn tôi phải nói trong trường hợp cậu quên mất điều cần làm. Cậu nói nếu tôi nói vậy, cậu sẽ lắng nghe tôi."
Nephis nhìn cậu, một cái bóng nghi ngờ thoáng hiện trên mặt cô trong chốc lát. Nhưng nó biến mất gần như ngay lập tức, thay thế bằng sự quyết tâm cứng rắn. Nghiến chặt răng, cô gầm lên:
"Ngươi thuộc về Domain (Lãnh Địa) nào?!"
Sunny chẳng hiểu cô muốn mình nói gì, nên cậu chỉ hỏi lại:
"Domain là gì?"
Cô cười khẩy, một ánh nhìn điên loạn hiện lên trong mắt cô. Điều này hoàn toàn không giống với Nephis điềm tĩnh, chừng mực thường ngày. Nếu Sunny không biết rõ, cậu đã nghĩ rằng đứng trước mặt mình là một người hoàn toàn khác.
Một người nguy hiểm hơn và khó đoán hơn rất nhiều.
Trong khi đó, Neph nói:
"Đừng giả vờ… vờ…"
Đột nhiên, cô loạng choạng, rồi cau mày. Có vẻ như câu hỏi của Sunny đã chạm vào một điểm nào đó trong tâm trí của Changing Star, gây ra một phản ứng dây chuyền. Vài giây trôi qua, và cái cau mày của cô ngày càng sâu hơn.
Từ từ, sự điềm tĩnh quen thuộc trở lại trong mắt cô. Có vẻ như cô chưa nhớ ra hết mọi thứ, nhưng đúng như Nephis đã từng hứa, chừng đó cũng đủ để khiến cô chịu nghe Sunny nói.
Cậu biết điều đó khi thấy cô cuối cùng cũng rút mũi kiếm khỏi cổ mình. Cô thậm chí còn đỡ cậu đứng dậy.
Nhìn Sunny với biểu cảm kỳ lạ, cô nói:
"Tôi thật sự đã nói với cậu mấy từ đó à?"
Xoa cổ nơi bị xước nhẹ, cậu chỉ gật đầu. Blood Weave đã bắt đầu chữa lành vết thương trên da cậu.
Nephis cúi đầu xuống, rồi nhắm mắt lại vài giây. Khi mở ra lần nữa, trong mắt cô tràn đầy quyết tâm.
"Tôi cần phải làm gì?"
Sunny rất muốn hỏi cô về ý nghĩa của ba cái tên bí ẩn, nhưng lại quyết định không hỏi. Họ cần phải nhanh chóng hành động.
"Bảo Cassie triệu hồi cây gậy của cô ấy. Rồi đưa cô ấy lên thuyền."
Thu hồi thanh kiếm của mình, Changing Star liếc nhìn cậu lần cuối, rồi đi về phía người bạn của mình.
***
Không biết bằng cách nào, Nephis đã thuyết phục được Cassie nghe lời và đi theo mình, bước lên chiếc thuyền ghê rợn. Có lẽ cô phải nói dối rất nhiều thứ, nhưng Sunny không muốn hỏi, sợ rằng Flaw (Khuyết Điểm) của mình sẽ phá hỏng mọi thứ.
Khi hai cô gái đã ở trên thuyền, cậu quấn lấy thân thể rã rời của mình bằng cái bóng và đặt tay lên thân tàu bằng kim loại. Mỗi phần trên cơ thể cậu đều đang đau đớn theo một cách riêng.
Tâm trí cậu thì hoàn toàn kiệt quệ.
‘Cố lên, Sunny. Một cú đẩy cuối cùng.’
Nở nụ cười méo mó, cậu gồng cơ bắp và đẩy chiếc thuyền về phía làn nước đen.
Khi ánh sáng cuối cùng của hoàng hôn biến mất, nhấn chìm thế giới vào trong bóng tối tuyệt đối, con thuyền được ghép từ xương của một con quỷ trượt khỏi bãi cát tro tiến vào vòng tay lạnh lẽo của dark sea.
Làm theo chỉ dẫn của Sunny, Cassie giương cây gậy của mình và kích hoạt phép thuật của nó, tạo ra một cơn gió mạnh lấp đầy cánh buồm nhỏ.
Ban đầu, chiếc thuyền di chuyển chậm chạp, cột buồm kêu cót két dưới áp lực. Nhưng tay nghề của Changing Star rất tỉ mỉ và đáng tin cậy. Xương sống của con quỷ vẫn vững vàng, và từ từ, chiếc thuyền nhỏ bắt đầu tăng tốc.
Sunny ngồi ở đuôi thuyền, điều khiển mái chèo. Trước mặt họ là một vùng nước đen vô tận kéo dài tới tận chân trời, ẩn giấu những nỗi kinh hoàng không thể diễn tả nơi đáy sâu của nó.
Phía sau họ, Soul Devouring Tree đáng sợ đang dần thu nhỏ lại.
Sunny nhìn chằm chằm vào nó, cảm thấy một cảm giác tiếc nuối sâu sắc siết chặt tim mình. Cậu ước gì mình đủ mạnh để tiêt diệt nó. Bỏ đi như vậy, mà không trả thù con quái vật cổ xưa kia, khiến cậu tràn đầy phẫn nộ.
Well… ít nhất thì cậu đã để lại cho nó một món quà.
Trở lại Ashen Barrow (Gò Tro) một cây nến đang cháy trong một hốc đá nhỏ che chắn nó khỏi gió. Gần cây nến, một đống lá khô cao ngất ngưởng phủ kín hốc đá.
Sunny đã mất rất nhiều thời gian để gom đống lá đó. Cậu đã lục tung gần như cả hòn đảo, cố gắng làm cho đống lá đó cao nhất có thể. Cậu còn trộn thêm rong biển khô và phần mỡ còn lại của Carapace Demon vào đống lá.
Một lúc sau, ngọn nến nhỏ sắp tàn. Phần lớn sáp đã tan chảy, khiến nó càng lúc càng nhỏ lại. Ngay khi ngọn lửa chuẩn bị tắt, nó bén sang đống lá. Vài giây sau, một đám lửa khổng lồ bùng cháy giữa đảo, soi sáng những chiếc lá đỏ thẫm của cái cây tà ác. Gần như ngay lập tức, mặt nước đen quanh đảo sôi lên cuồn cuộn.
Sunny đã đi xa đến mức không thể thấy được gì nữa.
Cậu không biết liệu những sinh vật của dark sea có thể tiêu diệt Soul Devourer hay không. Cậu nghi ngờ việc con ác quỷ cổ xưa đó lại dễ bị tiêu diệt đến vậy. Nhưng với việc Carapace Demon đã chết và ba con người vốn định thay thế nó đã biến mất, chẳng còn ai trên hòn đảo để bảo vệ cái cây tham lam kia nữa. Có lẽ nó sẽ bị tổn hại nặng nề, ít nhất là thế.
Hiện tại, đó là điều tốt nhất cậu có thể làm.
Nhìn lại hướng của Ashen Barrow, Sunny nghiến răng và nghĩ:
‘Một ngày nào đó, ta sẽ trở nên mạnh mẽ đủ để tiêu diệt cái cây đó, lũ quái vật này, và bất cứ kẻ nào dám ngáng đường mình. Một ngày nào đó, ta sẽ trở nên mạnh mẽ đến mức không bao giờ phải sợ hãi nữa, không sợ bất cứ ai hay bất cứ điều gì. Thay vào đó, tất cả bọn chúng sẽ phải sợ ta!’
Cậu không nhận ra rằng, ngay khi cậu nghĩ ra những lời này, Cassie đột nhiên ngẩng đầu lên và quay về phía cậu.
Trên gương mặt cô, một biểu cảm u ám thoáng hiện lên, rồi nhanh chóng bị thay thế bởi vẻ do dự và hoài nghi.


0 Bình luận