Nô Lệ Bóng Tối
Guiltythree
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 1 - Child of Shadows [Đứa Con Của Bóng Tối]

Chương 07: Three Slaves and a Hero [Ba Nô Lệ và Một Anh Hùng]

0 Bình luận - Độ dài: 1,607 từ - Cập nhật:

"Lăn đi, cái đồ phế liệu chết tiệt này!"

Sunny ép mình vào cỗ xe, đẩy bằng tất cả sức lực của mình. Bốn con bò đực khỏe mạnh từng kéo cỗ xe giờ đã chết, và thay vào đó, ba nô lệ mệt mỏi đang cố gắng làm công việc đó. Ngay cả khi con đường dốc giúp họ, tốc độ của cỗ xe vẫn chậm một cách đau đớn. So sánh với điều đó, Tyrant (bạo chúa) đang di chuyển nhanh hơn nhiều.

Đẩy Hero lùi lại bằng một cú vung tay chết người của cánh tay dưới, nó giơ hai cánh tay còn lại lên cổ nó và cố gắng nắm lấy sợi xích quấn quanh nó như một cái thòng lọng. Tuy nhiên, lần này, thể chất đáng sợ của Mountain King (Vua Núi) đã trở thành một bất lợi: những móng vuốt xương dài, đáng sợ của nó hoàn hảo để xé thịt ra, nhưng chúng không phải là công cụ tốt nhất để thao tác chính xác. Phải mất một thời gian, tên Tyrant (bạo chúa) mới có thể nắm được sợi xích mà không cắt đứt cổ của chính nó.

Khi đó, chiếc xe đã gần tới mép vách đá.

'Nào! Chỉ một chút nữa thôi!'

Những gì xảy ra sau đó diễn ra rất nhanh. Bánh sau của chiếc xe cuối cùng trượt khỏi đường, treo lơ lửng trên cái hố tối tăm, dường như không đáy bên dưới. Sinh vật đó quay lại, nhìn chằm chằm vô cảm vào ba nô lệ bằng năm con mắt trắng đục, vô hồn. Chiếc xe chao đảo, hất Tên Ranh Mãnh (Shifty) và Hoc Giả (Scholar) ngã xuống, rồi đông cứng, cân bằng một cách chênh vênh trên trục giữa của nó.

Sunny là người duy nhất còn đứng vững. Cậu liếc nhìn con quái vật cao lớn lần cuối, rồi đập vai vào phía trước chiếc xe, dồn hết trọng lượng của mình vào đó.

Chiếc xe cuối cùng mất thăng bằng và lăn qua khỏi mép vách đá, phát ra âm thanh chói tai khi va vào nhưng tảng đá sắc nhọn bên dưới. Sunny ngã về phía trước và quỳ xuống, gối chạm đất, may mắn thoát khỏi việc ngã xuống vách đá cùng nó. Quay đầu về phía tên Tyrant (Bạo Chúa), cậu nở một nụ cười gian ác.

Mountain King ra tay muốn lao vào tên nô lệ gầy gò kia, nhưng đã quá muộn. Nhưng ngay khoảnh khắc sau, sợi xích trên cổ nó thắt chặt lại, nó bị kéo ngược lại với một lực cực mạnh, bay qua mép vách đá như một con búp bê vải. Sinh vật đó lặng lẽ rơi vào bóng tối, như thể không muốn tin rằng mình đã bị một con người nhỏ bé đánh bại.

'Đi chết đi, đồ khốn.' Sunny nghĩ.

Sau đó, cậu hít một hơi thật sâu và ngã xuống đất, hoàn toàn kiệt sức.

'Thế là hết rồi sao? Mình đã vượt qua thử thách chưa?'

Cậu nằm trên những tảng đá lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm, và chờ đợi giọng nói quen thuộc nhưng khó nắm bắt đó thông báo chiến thắng của mình. Nhưng thay vào đó, từng đợt đau đớn mà cậu đã chọn cách lờ đi trước đó cuối cùng cũng bắt đầu tràn ngập cơ thể bị hành hạ của cậu.

Sunny rên rỉ, cảm thấy đau đớn khắp người. Da trên lưng cậu, bị roi của kẻ buôn nô lệ cắt và bị đâm thủng bởi những chiếc gai xương của ấu trùng mới sinh, đặc biệt đau đớn. Cậu cũng bắt đầu run rẩy, một lần nữa bị cái lạnh khủng khiếp nuốt chửng.

'Mình đoán là chưa.'

Suy nghĩ của cậu chậm chạp và mơ hồ.

'Mình còn có thể làm gì nữa?'

Một bóng đen xuất hiện phía trên anh. Đó là Hero, trông bình tĩnh và đẹp trai như mọi khi. Có bùn đất và vài vết xước trên áo giáp, nhưng ngoài ra, người lính trẻ có vẻ ổn. Anh ta đưa một cánh tay về phía Sunny.

"Đứng lên đi. Cậu sẽ chết cóng mất."

Sunny thở dài, chấp nhận rằng First Nightmare (Cơn Ác Mộng Đầu Tiên) của mình vẫn chưa kết thúc. Sau đó, cậu nghiến răng và từ từ đứng dậy, phớt lờ bàn tay giúp đỡ của Hero.

Xung quanh họ, có một cảnh tượng tàn sát hoàn toàn. Ngoại trừ ba nô lệ và Hero, mọi thành viên của đoàn đều đã chết. Xác của họ nằm rải rác trên mặt đất, bị thương tích khủng khiếp hoặc bị xé thành từng mảnh. Ở đây và đó, có thể nhìn thấy xác một ấu trùng ghê tởm. Những cái bóng do đống lửa tạo ra đang nhảy múa vui vẻ trên nền đá, dường như không hề bối rối trước cảnh tượng ghê rợn này.

Sunny cũng quá mệt để quan tâm.

Shifty và Scholar đã đứng dậy, nhìn Hero với vẻ lo lắng mệt mỏi. Có hay không có xiềng xích, họ vẫn là nô lệ, và anh ta vẫn là một người quản lý nô lệ. Nhận thấy ánh mắt căng thẳng của họ, người lính thở dài.

"Tất cả mọi người hãy đến gần lửa hơn. Chúng ta cần sưởi ấm và thảo luận xem nên làm gì tiếp theo."

Không đợi bọn họ trả lời, Hero quay người bước đi, do dự một lát, đám nô lệ cũng đi theo.

Một lúc sau, bốn người họ ngồi quanh đống lửa trại, tận hưởng hơi ấm dễ chịu. Shifty và Scholar ngồi gần nhau, giữ khoảng cách an toàn với Hero. Sunny ngồi tách biệt với mọi người — không phải vì cậu có lý do cụ thể để không tin tưởng một người nào đó hơn những người khác, mà đơn giản là vì cậu không thích con người nói chung.

Khi lớn lên, Sunny luôn là một đứa lạc loài. Không phải là cậu chưa bao giờ cố gắng trở nên thân thiết với ai đó, mà là cậu dường như không có khả năng đó. Giống như có một bức tường vô hình ngăn cách cậu và những người khác. Nếu phải diễn đạt bằng lời, Sunny sẽ nói rằng mình sinh ra đã thiếu mất một bánh răng nhỏ nhưng quan trọng trong bộ não mà dường như mọi người khác đều có.

Kết quả là, cậu thường bối rối và lúng túng trước hành vi của con người, và những nỗ lực bắt chước của cậu, dù cố gắng đến đâu, cũng không tránh khỏi thất bại. Sự kỳ lạ này khiến những người khác cảm thấy không thoải mái. Tóm lại, cậu hơi khác biệt — và nếu có một điều mà con người ghét, thì đó là những người khác biệt với họ.

Theo thời gian, Sunny chỉ đơn giản là học cách tránh tiếp xúc quá gần với bất kỳ ai và thoải mái với vai trò bị ruồng bỏ của mình. Thói quen này giúp ích cho cậu rất nhiều, vì nó không chỉ giúp cậu tự lập mà còn nhiều lần cứu cậu khỏi bị những kẻ mờ ám đâm sau lưng.

Đó là lý do tại sao cậu không mấy hứng thú khi chia sẻ phần còn lại của Cơn ác mộng này với ba người lạ. Thay vì cố gắng bắt chuyện, Sunny ngồi im lặng một mình, chìm đắm trong suy nghĩ.

Sau vài phút, giọng nói của Hero cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng:

"Khi mặt trời mọc, chúng ta sẽ thu thập bất kỳ thức ăn và nước uống nào có thể tìm thấy và quay trở lại xuống núi."

Shifty nhìn anh ta với ánh mắt thách thức.

"Tại sao chúng ta phải quay lại? Để lại bị xiềng xích lần nữa sao?"

Người lính trẻ thở dài.

"Chúng ta có thể đi theo những con đường riêng của mình khi chúng ta rời khỏi vùng núi. Nhưng cho đến lúc đó, tôi vẫn chịu trách nhiệm cho mạng sống của các người. Chúng ta không thể tiếp tục đi trên con đường này vì đường qua đèo rất dài và gian nan. Nếu không có lương thực được cất giữ trên xe, cơ hội để các người đi đến đích là không cao. Đó là lý do tại sao quay trở lại là hy vọng tốt nhất của chúng ta."

Scholar mở miệng, định nói gì đó, nhưng rồi lại nghĩ lại và im lặng. Shifty chửi thề, dường như bị thuyết phục bởi lời nói hợp lý của Hero.

"Chúng ta không thể đi xuống được."

Cả ba người đều quay về phía Sunny, ngạc nhiên khi nghe thấy giọng nói của anh.

Shifty cười lớn và liếc nhìn người lính.

"Đừng nghe thằng nhóc này, thưa ngài. Thằng nhóc này, uh, được các vị thần đánh dấu rồi. Nó điên, đó là điều tôi muốn nói."

Hero cau mày nhìn đám nô lệ.

"Hai người còn sống là nhờ lòng dũng cảm của đứa trẻ này. Nói xấu nó như vậy không thấy xấu hổ sao?"

Shifty nhún vai, tỏ vẻ không biết xấu hổ chút nào. Người lính trẻ lắc đầu.

"Tôi muốn nghe lý lẽ của cậu ấy. Hãy nói cho tôi biết, tại sao chúng ta không thể đi xuống?"

Sunny dịch người, cảm thấy không thoải mái khi trở thành tâm điểm của sự chú ý.

"Bởi vì con quái vật vẫn chưa chết."

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận