Quyển 1 - Child of Shadows [Đứa Con Của Bóng Tối]
Chương 71: One Small Mistake [Một Sai Lầm Nhỏ]
0 Bình luận - Độ dài: 1,943 từ - Cập nhật:
Với việc con Carapace Demon (Quỷ Giáp) đang dùng lưỡi hái chết người của mình để chống đỡ trọng lượng cơ thể, Sunny tạm thời an toàn khỏi lưỡi hái sắc bén đó. Tất nhiên, con quái vật vẫn còn những cách tấn công khác. Mỗi cái chân khổng lồ của nó đều như một cọc công thành, đầy nguy hiểm và có thể gây ra sức tàn phá khủng khiếp.
Nhưng lúc này, tư thế của nó quá bấp bênh để có để có thể tấn công. Sunny có ít nhất một giây để làm bất cứ điều gì mình muốn mà không gặp rủi ro.
Điều duy nhất cậu cần tránh là đi thẳng vào bên dưới con quái vật khổng lồ, nơi cậu có thể bị thân hình khổng lồ của nó đè nát.
Trớ trêu thay, đó lại chính xác là điều cậu phải làm.
‘Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!’
Liếc nhìn sinh vật bọc giáp khổng lồ phía trên, Sunny nguyền rủa rồi lao về phía trước. Một khoảnh khắc sau, cậu lăn mình chui vào bên dưới con Carapace Demon, cảm nhận bóng tối dày đặc nuốt chửng lấy mình.
Ngay lập tức, toàn thân Sunny toát mồ hôi lạnh. Giờ đây phía trên cậu chỉ còn lại kim loại sáng bóng và sát ý ghê gớm. Con quái vật chỉ cần hạ thân mình xuống cát là có thể biến cậu thành một vũng máu.
Dưới sức ép khủng khiếp đó, nội tạng của cậu sẽ nổ tung, xương cốt sẽ hóa thành tro bụi. Cơ thể cậu sẽ không còn gì nguyên vẹn ngoài một lớp nhầy đẫm máu loang ra mặt đất.
Đúng là tình huống không thể tồi tệ hơn.
Thần kinh căng như dây đàn, Sunny rút kiếm và lao về phía trước. Mắt cậu dán chặt vào các khớp chân của con Carapace Demon. Cậu tập trung tuyệt đối, tìm kiếm bất kỳ chuyển động nhỏ nào. Chờ đợi nó.
Với không một chỗ nào cho sai sót, Sunny đẩy hết mọi suy nghĩ và cảm xúc không cần thiết vào góc xa nhất trong tâm trí, không cho nỗi sợ hãi, nghi ngờ hay thói quen suy nghĩ quá nhiều làm chậm mình dù chỉ một tích tắc.
Thời gian trôi qua chậm chạp đến đau đớn. Cậu có cảm giác như đã trôi qua hàng giờ, nhưng thực ra chỉ mới vài giây. Sunny mới chỉ vượt qua cặp chân thứ hai của con quái vật khổng lồ.
Chính lúc ấy, cậu nhận ra một thay đổi gần như không thể nhận ra trong tư thế của con quái vật. Độ căng trong khớp chân nó thay đổi một chút, báo hiệu rằng con quái vật khổng lồ sắp chuyển động.
Đây là tín hiệu mà Sunny vừa mong đợi lại vừa khiếp sợ. Giờ thì mạng sống của cậu hoàn toàn phụ thuộc vào việc liệu mình có đủ nhanh hay không.
Ngay khi mắt cậu bắt được sự thay đổi trong tư thế của con quái vật, Sunny xoay người trên một chân và lao sang bên, cố gắng thoát ra khỏi khu vực bên dưới con quái vật bọc giáp. Một đám bụi cát nhỏ bay lên khi cậu chuyển hướng đột ngột.
Nhưng con quỷ lại nhanh đến kinh ngạc. Nó ném cả cơ thể xuống, quyết tâm nghiền nát kẻ xâm nhập đáng ghét như một con côn trùng. Với quán tính và giới hạn của cơ thể con người làm chậm cậu lại, Sunny cảm thấy bề mặt kim loại của lớp giáp đang rơi xuống đầu mình từ lâu trước khi đến được vùng an toàn
Cái chết đang lao tới với tốc độ kinh hoàng.
Một bước, hai bước… liệu cậu có kịp không?!
Carapace Demon (Quỷ Giáp) rơi xuống mặt đất với một tiếng nổ vang trời, hất tung những đám bụi cát lớn lên không trung. Cú va chạm mạnh đến mức cả hòn đảo cũng rung chuyển.
Khối kim loại và gai nhọn khổng lồ rơi xuống cách Sunny chỉ vài centimet. Cậu thoát ra từ bên dưới cơ thể con quỷ đúng vào khoảnh khắc cuối cùng nhờ một cú lao người tuyệt vọng.
Ngã xuống cát, Sunny lăn đi rồi bật dậy, hơi choáng váng bởi chấn động từ cú ngã của gã khổng lồ.
‘Huh… mình thật sự sống sót.’
Cuộc sống đôi khi thật đầy bất ngờ.
Nhưng, nói đùa thì nói đùa, cậu cũng không thực sự ngạc nhiên. Hành động của cậu, dù có thể dẫn đến cái chết, đều được cân nhắc và tính toán kỹ lưỡng. Cậu không bao giờ đặt mạng sống mình vào nguy hiểm trừ khi biết rằng vẫn còn ít nhất một chút cơ hội sống sót.
Mọi hành động của cậu đều luôn có mục đích và theo đuổi một mục tiêu nhất định.
Trong trường hợp này, mục tiêu là khiến con Carapace Demon (Quỷ Giáp) hạ xuống mặt đất.
Chỉ khi buộc sinh vật khổng lồ ấy xuống đất, nằm trong tầm với của lưỡi kiếm, thì họ mới có hy vọng giết được nó.
Theo nghĩa đó, canh bạc nguy hiểm này đã thành công vang dội. Tên khốn đó giờ đang nằm sấp, phần giáp và thân trên hình người, nơi chứa tất cả các cơ quan trọng yếu, hoàn toàn trong tầm đánh của Changing Star.
Giờ Sunny chỉ cần tạo ra một cơ hội để cô ra đòn kết liễu… dù cậu vẫn chưa biết cô định phá vỡ lớp giáp bất khả xâm phạm kia bằng cách nào.
Tuy nhiên, tạo ra cơ hội đó cũng chẳng dễ dàng. Dù khả năng di chuyển của con quái vật giờ đã giảm đáng kể, khoảng cách giữa nó với hai Sleepers cũng nhỏ hơn nhiều. Điều đó khiến việc tránh đòn càng trở nên khó khăn hơn.
Sunny sắp được trực tiếp trải nghiệm điều đó.
Cậu vừa mới đứng dậy thì lưỡi hái đáng sợ đã rạch không khí, lao tới định chém cậu làm đôi. Sunny không biết Nephis đang xoay sở ra sao ở phía bên kia cơ thể khổng lồ với cái càng, nhưng riêng việc xử lý lưỡi hái thôi cũng đã gần như quá sức rồi.
Ánh mắt rực cháy của con quái vật, theo sát từng cử động của cậu, chẳng giúp ích được gì.
Với thời gian phản ứng cực kỳ hạn chế, Sunny làm điều duy nhất cậu có thể nghĩ ra — cậu nhảy cao hết sức có thể và co chân lên sát ngực, thực hiện một cú nhào lộn về phía trước khá lóng ngóng.
Nhờ số lượng mảnh bóng tối đã tiêu thụ và khả năng cường hóa thể chất từ cái bóng, cú nhảy của cậu đạt độ cao đáng kinh ngạc nếu so với tiêu chuẩn của con người. Lưỡi hái rít qua bên dưới, sát đến mức Sunny có thể cảm nhận luồng gió lướt qua mặt mình.
Tiếp đất xong, cậu lập tức lao về phía trước. Sunny biết lưỡi hái sẽ quay lại, nhưng cậu còn một, hai giây để đổi vị trí, tiến đến trước mặt con quái vật.
Cậu phải khiến sinh vật khổng lồ quên hẳn Nephis và tập trung hoàn toàn vào việc đối phó với cậu. Để làm được điều đó, cậu buộc phải bước vào tầm tấn công của cả lưỡi hái lẫn càng.
Thật là một nhiệm vụ tuyệt vời!
Cảm nhận thời gian đang cạn dần, Sunny xoay người lại và giơ Azure Blade lên.
Đúng như cậu dự đoán, con Carapace Demon đã vung lưỡi hái xuống lần nữa, lần này là một cú đâm ngang đầy sát khí. Mũi liềm sắc bén rít qua không trung, nhắm thẳng vào ngực cậu.
Tuy nhiên, cậu đã hơi đánh giá thấp tốc độ phản ứng của con quỷ. Kết quả là giờ đã không còn thời gian để né tránh.
Chỉ một sai lầm nhỏ là ranh giới giữa sự sống và cái chết trên Forgotten Shore (Bờ Biển Bị Lãng Quên).
Cảnh tượng trận chiến đầu tiên của họ với Carapace Centurion hiện về trong đầu Sunny. Tình huống lúc ấy cũng rợn người y như bây giờ, với cái chết lao đến nhanh như chớp, quá nhanh và quá gần để có thể tránh được.
Được đưa tới bởi lưỡi hái của Carapace creatures.
Nhưng Sunny không còn như trước nữa. Kể từ trận chiến định mệnh đó, cậu đã dành mỗi ngày để tập luyện, tích lũy kinh nghiệm và thu thập sức mạnh. Cậu đã chiến đấu suốt chặng đường qua địa ngục này, trả giá bằng máu cho từng bước đi.
Cậu không còn dễ bị giết như trước nữa.
Thay vì gặp phải da thịt mềm, lưỡi liềm chạm vào thép cứng của Azure Blade. Không chỉ chặn được đòn đánh, Sunny còn xoay kiếm khéo léo để làm chệch hướng phần lớn lực va chạm, thay vì hấp thụ toàn bộ lực tác động.
Một tay cậu nắm chuôi, tay kia siết chặt đầu lưỡi kiếm, đủ mạnh để lưỡi kiếm không cắt đứt ngón tay.
Lực chấn động còn lại vẫn đủ để hất cậu bay ngược ra sau… nhưng không đủ để gãy xương tay cậu. Không phải khi cái bóng đang cường hóa độ bền của cơ thể.
...Chỉ tiếc là Azure Blade thì không may mắn như vậy.
Với một tiếng vang buồn bã, lưỡi kiếm vỡ vụn, gãy gần đến chuôi. Những mảnh thép lam tuyệt đẹp rơi lả tả xuống đất.
Sunny nghiến răng, biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Spell vang lên, thông báo về sự phá hủy của thanh kiếm đáng tin cậy của cậu.
[Memory của ngươi đã…]
Cậu không nghe được phần còn lại của câu, vì ngay lúc đó, cơ thể cậu đập mạnh xuống đất. Sunny nảy lên vài lần, cảm nhận đau đớn lan tỏa khắp xương cốt, rồi lăn đi và cuối cùng dừng lại.
Cậu vẫn còn sống, tạm thời không sao.
Đứng dậy, Sunny lảo đảo và suýt nữa mất thăng bằng. Cậu nhìn quanh và thấy thân đại thụ cách đó không xa.
Cách đó khoảng hai chục mét, con Carapace Demon đang từ từ quay đầu, định dồn cơn giận dữ giết chóc lên Nephis. Điều này trái ngược hoàn toàn với những gì Sunny đang cố gắng đạt được.
Cậu phải thu hút sự chú ý của con quái vật bằng mọi giá.
Nhưng bằng cách nào?
Khi phần còn lại của Azure Blade bắt đầu tỏa sáng nhẹ nhàng trong tay cậu, chuẩn bị tan thành mưa tia lửa, Sunny giơ tay và ném thanh kiếm gãy đi với toàn bộ sức lực còn lại.
Tuy nhiên, cậu không ném về phía con quỷ.
Thay vào đó, cậu ném nó về phía cái cây kỳ diệu, như thể định phá hủy nó.
Không xa lắm, con quái vật bỗng khựng lại, dù chỉ trong khoảnh khắc. Con mắt đỏ rực của nó dõi theo Memory đang phát sáng khi nó bay qua không trung, hướng về thân cây khổng lồ.
Rồi thanh kiếm gãy tan rã, hóa thành một cơn mưa tia lửa trắng, rồi biến mất không dấu vết. Không một tia lửa nào chạm vào lớp vỏ cây obsidian.
Tuy nhiên, Azure Blade đã hoàn thành sứ mệnh của mình.
Nó đã đánh lạc hướng gã khổng lồ trong vài giây quý giá.
Với Changing Star, chừng đó là quá đủ.


0 Bình luận