Quyển 1 - Child of Shadows [Đứa Con Của Bóng Tối]
Chương 70: Judgement of the Blade [Phán Quyết của Thanh Kiếm]
0 Bình luận - Độ dài: 1,857 từ - Cập nhật:
Sunny nhìn con quỷ bị thương, gương mặt cậu lộ vẻ kiên quyết lạnh lùng.
Lúc này, tranh cãi cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tự mình đối mặt với kẻ bảo vệ hòn đảo này. Tất cả mánh khóe của Sunny giờ đã cạn sạch — rốt cuộc, số phận của họ vẫn sẽ được định đoạt bằng lưỡi kiếm sắc bén.
Sẽ có kẻ bị giết, và sẽ có kẻ trở thành kẻ giết.
“Chúng ta sẽ xử lý bộ giáp của hắn bằng cách nào đây?”
Nephis cân nhắc thanh kiếm trong tay và liếc nhìn xuống dưới.
“Tôi sẽ phá vỡ bộ giáp. Cậu có thể tạo cơ hội không?”
Sunny gật đầu, không phí thời gian với những câu hỏi vô ích. Nếu Changing Star tin chắc rằng cô có thể chém xuyên qua lớp giáp của con quỷ, thì cậu không có lý do gì để nghi ngờ điều đó.
Tạo ra một cơ hội… sẽ không dễ dàng gì. Dù con quái vật đã phải chịu những vết thương kinh hoàng, nó vẫn là một đối thủ đáng gờm. Kích thước của nó thôi cũng đã là trở ngại lớn. Họ phải khiến gã khổng lồ khuỵu xuống trước khi nghĩ đến việc tung ra bất kỳ đòn tấn công hiệu quả nào.
Và nó cũng không đời nào chịu đứng yên trước đòn tấn công của bọn họ.
Nhưng còn cách nào khác sao?
Trong khi Nephis đang buộc sợi dây vàng vào cành cây, Sunny bước tới chỗ Cassie và nhẹ nhàng siết vai cô.
Cô cố gắng nở một nụ cười.
“Tôi đoán là con Carapace Demon vẫn còn sống?”
Dù có một cảm giác nặng nề, lạnh lẽo và tăm tối đang siết lấy trái tim mình, Sunny vẫn cố giữ giọng nói của mình nghe có vẻ thoải mái và vô tư.
“Ừ, nhưng chỉ còn thoi thóp thôi. Đừng lo quá. Mọi chuyện sẽ sớm kết thúc thôi.”
‘Dù là theo cách nào,’ cậu thầm nghĩ.
Nụ cười của Cassie nhạt dần. Rõ ràng là cô không bị thuyết phục bởi nỗ lực vụng về của cậu trong việc trấn an cô.
Sunny do dự.
“Này. Cậu từng ăn thịt quỷ bao giờ chưa?”
Cô gái mù tỏ ra vô cùng ngạc nhiên trước câu hỏi đó.
“Gì cơ? Chưa từng.”
Sunny nhe răng cười.
“Thế một miếng bít tết thịt quỷ thì sao? Tôi nấu ăn giỏi lắm đấy, cho cậu biết. À… tôi nghĩ vậy. Neph gần như độc chiếm việc chuẩn bị đồ ăn, nên tôi chưa có cơ hội thực hành những gì học được trong khóa học Sinh Tồn Trong Hoang dã.”
Thầy Julius quả thực đã dành rất nhiều thời gian để dạy cậu cách nấu đủ thứ tưởng như không ăn được, cũng như các loại thịt của những Nightmare Creatures (Sinh Vật Ác Mộng) khác nhau, để chuẩn bị cho hành trình vào Cõi Mộng. Ở đây, cái đói cũng là một kẻ thù nguy hiểm không kém bất kỳ con quái vật nào.
“Ngay khi kiếm được chút thịt quỷ, tôi sẽ làm cho cậu một miếng bít tết. Sẽ là món thịt quỷ ngon nhất mà cậu từng ăn… tôi hứa đấy!”
Cuối cùng, một nụ cười thật sự hiện lên trên gương mặt Cassie. Cô gật đầu một cách lịch sự.
“Được. Thế thì hứa nhé.”
Trong lúc đó, Nephis đã xong với sợi dây. Cô ném nó xuống không chút do dự và liếc nhìn cậu.
“Sẵn sàng chưa?”
Sunny thở dài và nhắm mắt lại một lúc, cảm nhận sức mạnh của cơ thể mình được cái bóng tăng cường.
“Rồi. Bắt đầu thôi.”
***
Ngay khi chân họ chạm đất, Sunny cảm thấy một ánh nhìn nặng nề như thiêu đốt xuyên thẳng vào ngực. Ngẩng lên, cậu thấy con Carapace Demon què quặt đang nhìn chằm chằm vào mình, ánh sáng u ám lóe lên trong con mắt còn lại.
Con mắt kia đã mất, chỉ còn lại một hốc sâu đen đang rỉ máu.
Ở khoảng cách này, những thương tích trên cơ thể con quỷ trông càng thê thảm hơn. Lớp giáp của nó nứt vỡ ở nhiều chỗ, đầy những vết rạn, từng vết đều rỉ máu xanh… đáng tiếc, không có vết nứt nào gần các cơ quan trọng yếu. Sừng của nó bị gãy, một chân trước cũng vậy — chưa kể đến vài chân sau đã bị gãy hoặc xé rời hoàn toàn.
Hai cánh tay bị chặt cụt được nó ép chặt vào thân để cầm máu. Hai tay còn lại thì buông thõng xuống đất, gần như chạm vào lớp cát tro.
Con quái vật khổng lồ trông thật tàn tạ và kiệt sức. Nhưng nó vẫn vô cùng đáng sợ, thậm chí có phần đáng sợ hơn trước. Bởi vì, bất chấp những vết thương kinh hoàng, ánh mắt nó vẫn kiên định và tràn đầy sự thông minh tà ác. Nó vẫn tỏa ra sự điên loạn và khát máu.
Và giờ đây, toàn bộ sát khí ấy đang tập trung lên Sunny và Nephis — kẻ đã khiến nó ra nông nỗi này.
Những tia nắng đầu tiên của bình minh chiếu lên những chiếc gai phủ trên lớp giáp từng sáng bóng của nó, nhuộm chúng thành sắc đỏ rực.
Sunny triệu hồi Azure Blade và liếc nhìn Nephis.
“Cẩn thận. Nó nhanh như chớp đấy.”
Cậu là người duy nhất từng chứng kiến sinh vật khủng khiếp kia chiến đấu. Vì vậy, chỉ mình cậu biết con quỷ đó thực sự nguy hiểm đến mức nào.
Nephis gật đầu, không rời mắt khỏi kẻ địch, rồi bước lên.
Hai người họ tiến về phía con Carapace Demon đang chờ sẵn. Sunny đi trước một chút, định vòng sang bên phải — phía con quỷ còn lại cả cái lưỡi hái và con mắt duy nhất.
Changing Star đi sau cậu vài bước, nhằm vòng sang bên trái — nơi cái càng đang chầm chậm nâng lên.
Trong trận chiến này, vai trò của Sunny là thu hút phần lớn đòn tấn công của kẻ địch, để đồng đội của cậu tung đòn kết liễu khi thời cơ tới. Nhờ sự ăn ý được rèn giũa qua hàng chục lần đối mặt với những tình huống sinh tử, cả hai có thể phối hợp mà không cần nói một lời, chiến đấu gần như là một thể thống nhất.
Đó là lợi thế lớn nhất của họ.
Khi họ tiến lại gần, Sunny cảm nhận một sự thay đổi nhỏ trong tư thế của con quỷ. Ngay lập tức, cậu biết địa ngục sắp bắt đầu.
Cậu đã cảnh báo Nephis về tốc độ của kẻ địch, nhưng chính cậu cũng phải đối mặt với nó. Sunny biết mình chậm hơn sinh vật khổng lồ kia rất nhiều, nhưng cậu vẫn phải tìm cách né tránh lưỡi hái khổng lồ và đáng sợ ấy.
Điều đó không tệ như vẻ ngoài. Tốc độ không phải là tất cả trong một trận chiến. Lấy ví dụ là trận đấu tập của Changing Star với hậu duệ kiêu ngạo của gia tộc Han Li. Caster có một năng lực khiến cậu ta nhanh hơn cô mười lần — ít nhất là vậy. Thế mà cuối cùng, cậu ta chỉ thắng trong gang tấc. Nephis suýt chút nữa đã đập nát mặt cậu ta bằng một cú thúc cùi chỏ bất ngờ.
Cô làm được điều đó không phải nhờ phản ứng nhanh — với chênh lệch tốc độ lớn như thế, phản ứng nhanh đến mấy cũng vô ích. Mà là nhờ khả năng dự đoán và điều khiển hành vi của đối phương, ra đòn trước cả khi Caster nhận ra rằng hắn sẽ tự lao vào cùi chỏ của cô.
Cô đã kiểm soát chiến trường.
Và giờ đây, họ phải lặp lại kỳ tích đó trước con quỷ cổ xưa của Forgotten Shore (Bờ Biển Bị Lãng Quên). May thay, lợi thế tốc độ của nó không khủng khiếp như của Caster.
Gần như đồng thời, Sunny và Nephis lao lên, tấn công con quái vật từ hai hướng. Nó cũng chuyển động, sẵn sàng xé xác họ. Cả càng và lưỡi hái cùng lúc vung lên.
Sunny chạy hết tốc lực, thanh Azure Blade kéo dài sau lưng. Một ngọn lửa quyết tâm lạnh lẽo bùng cháy trong tim cậu.
Cậu đã sẵn sàng sống hoặc chết vì thanh kiếm này.
Nhưng ngay khoảnh khắc sau đó, chân cậu như trượt trên cát, và khi đôi mắt mở to, Sunny loạng choạng.
Không bỏ lỡ cơ hội, con Carapace Demon lập tức ra đòn. Chiếc lưỡi hái khủng khiếp xé gió lao đến, nhắm thẳng đến để cắt đôi con người bất lực kia…
Nhưng chỉ chém trúng cát.
Sunny, người đã giả vờ mất đà để dụ con quỷ tung đòn, dễ dàng né tránh lưỡi hái chết người bằng cách nhảy sang bên vào giây cuối cùng.
Cậu chưa đủ trình để đoán được mọi đòn đánh của kẻ thù. Nhưng khiến kẻ thù ra đòn có thể đoán trước thì lại dễ hơn nhiều.
Suy cho cùng, lừa dối và thao túng chính là sở trường của cậu.
Tạm thời thoát khỏi mối nguy từ lưỡi hái, Sunny lao thẳng về phía chân con quỷ.
Cùng lúc đó, Nephis cũng tránh được cái càng khổng lồ và đang áp sát từ phía bên kia. Họ gần như đồng thời tiếp cận được mục tiêu, một từ bên phải, một từ bên trái.
Sunny vung thanh Azure Blade, cảm nhận được lưỡi kiếm chạm vào lớp giáp bóng loáng rồi dội ngược lại mà không để lại một vết xước. Cơn đau âm ỉ lan khắp tay cậu.
Ở phía bên kia thân thể to lớn của con quái vật, Nephis thành công hơn. Cô nhắm vào chân trước vốn đã bị thương của nó, đâm sâu vào phần thịt qua khe nứt rộng trên mảng giáp kim loại. Bị thương nặng, cái chân ấy không thể chịu nổi trọng lượng con quái vật nữa. Nó khuỵu xuống, khiến con quỷ loạng choạng.
Ở tình huống này, một tên scavenger hay một tên centurion có lẽ đã ngã xuống đất. Nhưng con Carapace Demon thì quá thông minh và dày dạn kinh nghiệm. Nó bù lại phần chân đã mất bằng cách dồn trọng lượng sang bên kia, đồng thời cắm lưỡi hái xuống đất để giữ thăng bằng.
‘Chết tiệt!’
Sunny thực sự đã hi vọng tên khốn này sẽ ngã xuống.
Vì như thế thì cậu đã không phải làm điều sắp tới.
Nhưng giờ thì chẳng còn cách nào khác.
Chửi rủa trong lòng, Sunny ngước nhìn thân hình khổng lồ của con quỷ. Chỉ có trời mới biết thứ đó nặng bao nhiêu.
Rồi cậu nín thở, chui thẳng vào bên dưới cái bụng thép của con Carapace Demon.


0 Bình luận