Quyển 1 - Child of Shadows [Đứa Con Của Bóng Tối]
Chương 76: The Abyss [Vực Thẳm]
1 Bình luận - Độ dài: 1,933 từ - Cập nhật:
Bên kia rìa phía tây của Ashen Barrow (Gò Tro) cảnh quan của Forgotten Shore (Bờ Biển Bị Lãng Quên) không giống như những gì Sunny mong đợi — và hy vọng — được thấy.
Ở phía này của hòn đảo, độ dốc lớn hơn rất nhiều. Tại điểm lẽ ra phải kết thúc, cảnh tượng quen thuộc của vùng đất hoang bằng phẳng không hề xuất hiện. Thay vào đó, mặt đất tiếp tục dốc xuống, không còn quá gắt nhưng vẫn khá dốc.
Nó trải dài mãi về phía xa. Thực tế, cả hòn đảo dường như đang nằm ở rìa của một chỗ trũng khổng lồ trong lòng đất, một nơi kéo dài đến tận chân trời. Với các rìa hơi cong, nó giống như một miệng hố khổng lồ bị để lại sau một vụ va chạm không tưởng.
Từ những gì Sunny có thể quan sát được, đường kính của miệng hố này chỉ có thể tính bằng hàng trăm kilomet.
Những rễ cây của đại thụ, nhô ra từ lớp đất sâu bên dưới, trông chẳng khác gì những cọng cỏ nhỏ bé so với kích thước khổng lồ của bức tường vực sâu này.
Cứ như thể cả thế giới đã nghiêng hẳn sang một bên, khiến đầu Sunny quay cuồng.
Tóm lại, không còn bất kỳ địa hình cao nào ở phía tây nữa. Con đường duy nhất để tiến lên là đi xuống. không còn hy vọng tìm thấy nơi trú ẩn khỏi dòng nước dữ dội của Dark Sea (Biển Đen).
Điều này có nghĩa là không còn đường nào để tiến xa hơn. Hành trình về phía tây của họ đã đi đến hồi kết.
Và cùng với nó, mọi hy vọng tìm thấy một Gateway (Cánh Cổng) để trở về thế giới thực cũng tan biến.
Sunny nhìn chằm chằm vào cảnh quan hoang tàn, cảm giác tức giận và hoài nghi đang cào xé trong lòng.
Cậu không thể tin rằng tất cả nỗ lực của họ lại trở thành công cốc. Nhưng bằng chứng thì đang ở ngay trước mắt, rõ ràng và không thể chối cãi.
"Chết tiệt! Mẹ kiếp tất cả!"
Cậu cố nghĩ ra một cách xoay chuyển tình hình, nhưng không có gì xuất hiện trong trí tưởng tượng của cậu.
Dark Sea với muôn vàn nỗi kinh hoàng luôn nhấn chìm thế giới mỗi đêm, và cách duy nhất để thoát khỏi nó là leo lên nơi đủ cao trước khi mặt trời lặn.
Mà giờ đây không còn bất cứ nơi cao nào trong tầm mắt, thì cậu có thể làm gì đây?
Sunny liếc nhìn Nephis, người có vẻ còn thất vọng hơn cả cậu. Gương mặt cô đã biến thành một chiếc mặt nạ băng giá, ánh mắt u ám đầy cay đắng và giận dữ. Cậu mở miệng, cố tìm lời để nói, nhưng không có từ nào hiện lên trong đầu.
Cuối cùng, cả hai cùng im lặng cho đến khi tiếng gầm rú vang vọng từ xa báo hiệu sự trở lại của Dark Sea.
Từ nơi sâu nhất của miệng hố khổng lồ, những dòng nước đen xuất hiện từ phía chân trời, ào ạt đổ vào đầy ắp lòng chảo. Có chút choáng váng, Sunny đứng nhìn mực nước dâng lên nhanh chóng, cuối cùng biến vực sâu vô tận kia thành một đại dương đen ngòm.
Rồi, nó bắt đầu tràn qua miệng hố, cuốn theo một cơn lũ không thể ngăn chặn đổ về vùng đất hoang. Tràn qua cả Ashen Barrow, va đập dữ dội vào những rạn san hô của Crimson Labyrinth (Mê Cung Đỏ Thẫm).
Chẳng mấy chốc, cả thế giới đã bị bao phủ trong làn nước sôi sục đen đặc.
Sunny liếm đôi môi khô khốc rồi quay sang Nephis. Sau một thoáng ngập ngừng, cậu khẽ khàn giọng nói:
"Tôi nghĩ chúng ta đã tìm ra nguồn gốc của Dark Sea."
Cô đứng yên, nhìn những tia nắng cuối cùng từ từ biến mất khỏi bầu trời, rồi quay sang cậu với vẻ mặt u ám:
“…Quay lại thôi.”
***
Cả ba người đều thấy lạc lối và đau khổ sau phát hiện khủng khiếp đó. Cassie đặc biệt có vẻ bị sốc hoàn toàn.
“Chuyện này vô lý, thật sự vô lý,” cô lẩm bẩm trên đường trở về trại. “Sao lại có thể như vậy được?”
Nắm lấy vai Sunny, cô bước nhanh hơn rồi hỏi:
"Cậu chắc chắn là không có gì cao hơn mực nước biển ở ngoài kia chứ? Cậu chắc chắn chứ?"
Cậu thở dài, cảm giác trong lòng càng thêm nặng nề:
“Đúng vậy. Bọn tôi đã nhìn kỹ rồi. Cả vùng đất cứ trượt dài xuống, xuống và xuống mãi. Nó kéo dài đến tận chân trời, xa đến tận tầm mắt chúng tôi có thể nhìn thấy, theo mọi hướng ngoại trừ phía đông. Ashen Barrow nằm ngay trên rìa.”
Cô gái mù lắc đầu:
“Nhưng sao lại như vậy được? Tớ đã thấy chúng ta đến được lâu đài mà! Phải có cách nào đó chứ!”
Sunny vẫn im lặng, không biết phải trả lời sao. Nếu thực sự có lối đi, thì cậu chẳng biết gì về nó.
Vài giây sau, Nephis thay cậu lên tiếng:
"Chúng ta sẽ cố nghĩ ra điều gì đó vào ngày mai. Trong trường hợp xấu nhất… tệ nhất, chúng ta sẽ phải đi vòng quanh toàn bộ khu vực đó.”
Sunny rùng mình khi nghĩ đến điều đó. Một hành trình như vậy sẽ kéo dài hàng tháng trời. Để vòng quanh miệng hố khổng lồ đó, họ sẽ phải đi xa gấp nhiều lần so với quãng đường đã đi qua những tuần gần đây, mỗi ngày là một rủi ro có thể chạm trán thứ gì đó vượt xa khả năng chống trả của họ.
Và mỗi đêm đều mang theo nguy cơ có thứ gì đó tình cờ mò đến chỗ họ...
"Cơ hội sống sót vài tháng ở nơi địa ngục này, nếu không muốn nói là tuyệt vọng, thì cũng chẳng khác gì vực thẳm."
“Ha, ha. Vực thẳm…”
Với vẻ nhăn nhó, cậu cố không nghĩ đến tình huống xấu nhất. Bóng đêm buông xuống không phải là lúc tốt cho những suy nghĩ đáng sợ.
‘Ngày mai. Chúng ta sẽ nghỉ ngơi, hồi sức rồi tính tiếp vào ngày mai. Như Cassie nói… nếu cô ấy đã thấy bọn mình bước vào lâu đài, thì chắc chắn phải có cách.’
Họ trở lại trại tạm thời ngay trước khi mặt trời biến mất hoàn toàn. Nằm trên chiếc giường tạm bằng lá rụng, Sunny mệt mỏi nhắm mắt lại và nghĩ:
'Mình hy vọng đêm nay sẽ không mơ thấy giấc mơ nào.'
Rồi, cậu hơi cau mày.
“Mơ à? Từ khi nào mình lại có thể mơ ở nơi này? À, phải rồi… mình từng có một giấc… hay là ký ức? Mà nó nói về cái gì ấy nhỉ… lạ thật, mình không nhớ nổi…”
Với suy nghĩ đó dần tan biến khỏi tâm trí, cậu chìm vào giấc ngủ.
***
Sáng hôm sau, tâm trạng giữa ba người họ khá ảm đạm. Không ai muốn nói chuyện hay làm gì cả, chỉ lặng lẽ nhìn mặt đất hoặc những tán lá xào xạc của đại thụ.
Ngoài cú sốc từ sự thật hôm qua, họ còn đang đói. Xác của Carapace Demon bắt đầu trông hấp dẫn hơn, ít nhất là đối với Sunny. Tuy vậy, cậu vẫn chưa đến mức phá vỡ lời hứa với Cassie.
Cuối cùng, Nephis phá vỡ sự im lặng. Đứng dậy, cô ngước nhìn lên với vẻ kiên quyết và nói:
"Tôi sẽ leo lên đỉnh cây và quan sát xung quanh. Có thể tôi sẽ nhìn thấy thứ gì đó mà chúng ta đã bỏ sót từ trên cao."
Sunny nhìn cây đại thụ khổng lồ, đột nhiên cảm thấy bản thân thật nhỏ bé. Nó thực sự khổng lồ. Ashen Barrow (Gò Tro) đã cao hơn cả bức tượng hiệp sĩ khổng lồ và mọi nơi trú ẩn khác mà họ từng thấy, và cái cây gần như khiến nó trông nhỏ bé hẳn đi về mặt kích thước. Leo lên tận ngọn sẽ tốn rất nhiều thời gian và sức lực.
Nhưng biết đâu cô ấy sẽ thấy được điều gì đó từ độ cao không tưởng đó.
Cậu gãi đầu rồi nói:
“Được rồi. Nhưng nhớ cẩn thận. Để ý bầu trời. Nếu thấy lũ quái vật có cánh kia xuất hiện, hãy quay lại.”
Changing Star gật đầu rồi bước về phía gốc cây. Không quay đầu lại, cô bình thản nói như một lời tạm biệt:
"Hãy chăm sóc Cassie trong khi tôi đi. Chắc sẽ không quá vài tiếng đâu."
Sunny vẫy tay chào và dõi theo cô rời đi. Rồi, cậu cố nghĩ xem nên làm gì.
Vào một ngày bình thường, cậu đã bắt đầu buổi tập luyện buổi sáng rồi. Nhưng hôm nay, cậu quá đói.
‘Thôi nào. Đói không phải là cái cớ. Mày nghĩ lúc nào mình cũng được no bụng trước khi chiến đấu à? Không! Vậy nên đứng dậy mà tập đi. Mày không muốn thử xem cảm giác cầm Midnight Shard thế nào à?’
Thở dài, Sunny đứng dậy.
Cậu tập luyện suốt một tiếng, tận hưởng cảm giác linh hoạt và chắc chắn từ thanh kiếm mới. Thanh tachi dài thật sự rất tuyệt. Nó nhẹ, dễ điều khiển và không khoan nhượng. Lưỡi kiếm ngân lên khi chém qua không khí. Sunny đã cảm thấy nó như một phần cơ thể mình vậy.
Động tác của cậu uyển chuyển, đều đặn, gần như tao nhã.
Tập luyện xong, cậu quyết định làm một việc gì đó hữu ích.
Đi đến xác Carapace Demon, Sunny dành chút thời gian để moi lấy Soul Shards (Mảnh Linh Hồn) khỏi cơ thể nó. Cuối cùng, sau bao nỗ lực, cậu thu thập được ba viên tinh thể rồi cất chúng vào chiếc ba lô làm từ rong biển.
Làm gì tiếp đây?
Sau một lúc suy nghĩ, cậu chợt nảy ra ý tưởng và cố gắng tìm lại nơi mình đã thấy tên Carapace Demon đánh rơi Transcendent Soul Shard (Mảnh Linh Hồn Siêu Việt) xuống cát. Mảnh ấy được tên centurion phục tùng mang đến Ashen Barrow, và sẽ là món quà tuyệt vời cho Neph hoặc Cassie.
Cậu nhanh chóng tìm được đúng chỗ. Tuy nhiên, bất kể Sunny tìm kỹ đến đâu, cậu vẫn không thấy viên tinh thể mê hoặc đó. Trong quá trình tìm kiếm, lại thêm vài tiếng nữa trôi qua.
'Lạ nhỉ. Nó khá lớn. Nó biến đi đâu rồi?'
Cậu quyết định sẽ tiếp tục tìm, nhưng đúng lúc ấy, cái bóng mà cậu để lại với Cassie phát hiện ra có chuyển động trên cành đại thụ.
Nephis đã quay lại.
Sunny quay về trại, suy nghĩ xem cô ấy đã phát hiện được gì. Liệu họ có hy vọng nào không? Hay lại chỉ thêm tin xấu?
Khi cậu quay lại, Neph và Cassie đang ngồi dưới đất với vẻ mặt thảnh thơi.
'Cô ấy đã thấy gì đó sao?' Sunny nghĩ, đột nhiên thấy phấn khích.
Nhưng ngay giây tiếp theo, mắt cậu mở tỏ.
Hai cô gái đang cầm thứ gì đó trên tay, môi họ nhuộm đỏ.
Họ… đang ăn.
Họ đang ăn quả của đại thụ.


1 Bình luận