Quyển 1 - Child of Shadows [Đứa Con Của Bóng Tối]
Chương 87: Plan of Escape [Kế Hoạch Trốn Thoát]
1 Bình luận - Độ dài: 1,571 từ - Cập nhật:
Nephis vẫn đứng ở rìa phía tây của hòn đảo, dõi mắt nhìn làn nước đen đang rút đi. Có vẻ cô hầu như không hề di chuyển kể từ lần cuối Sunny nhìn thấy cô.
Nhìn cô bằng ánh mắt tỉnh táo, không còn bị ảnh hưởng nặng nề bởi trạng thái Mê Hoặc, cậu nhận ra những điều trước đây mình chưa từng để ý.
Tóc của Neph quả thực đã dài hơn. Ở Học Viện, tóc cô ngắn và thường rẽ sang một bên. Giờ đây, những sợi tóc bạc đã đủ dài để che tai, rũ xuống một cách lộn xộn và thiếu đi vẻ óng ánh thường thấy.
Gương mặt của Changing Star trông gầy đi rõ rệt, với quầng thâm dưới mắt và vẻ mặt u ám, mệt mỏi. Sự tự tin và năng lượng thường thấy của cô đã biến mất, thay thế bằng sự tĩnh lặng mệt mỏi.
Cô trông như thể đang bị một căn bệnh không rõ nào đó ăn mòn từ bên trong, từ từ biến cô gái từng rạng rỡ ấy thành một cái bóng nhợt nhạt của chính mình.
Sunny nghi ngờ rằng cậu biết căn bệnh đó là gì.
Cậu đã biết từ lâu rằng Nephis có một mục tiêu bí ẩn, và quyết tâm đạt được mục tiêu đó của cô thật sự đáng sợ. Dường như khát khao cháy bỏng ấy mạnh mẽ đến mức có thể chống lại sự mê hoặc của Soul Devourer (Kẻ Nuốt Linh Hồn).
Tuy nhiên, dù cảm xúc vẫn còn, ký ức thật sự đã biến mất. Thế nên, Nephis bị bỏ lại với một nỗi khao khát mãnh liệt về điều gì đó mà cô không biết, không cách nào hiểu được bản chất của những cảm xúc ấy hay thỏa mãn được chúng. Mâu thuẫn nội tâm đó chính là nguyên nhân khiến cô trở nên tồi tệ đến vậy.
Tiến lại gần, Sunny ngồi xuống và nhìn Neph, hy vọng được thấy đôi mắt xám ấn tượng ấy lại bừng sáng lên lần nữa với với quyết tâm không thể lay chuyển.
“Chào, Neph.”
Cô quay đầu nhìn cậu, không nói gì. Sunny nghiến răng, cảm giác tức giận bùng lên trong lòng.
‘Cái cây ghê tởm đó!’
"Tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Cố gắng giữ bình tĩnh và không bỏ sót điều gì, cậu kể cho Nephis mọi thứ mình đã phát hiện ra. Cậu kể về chuyến đi lên phần trên của Soul Tree, cái tổ khổng lồ mà cậu đã phát hiện, Vile Thieving Bird's Spawn (Hậu Duệ của Chim Trộm Độc Ác) và cách cậu đã giết nó, Memory (Ký Ức) kỳ lạ không có rank và type, Attribute (Thuộc Tính) mới mà cậu đã nhận được và cái ẩn mà cậu tình cờ khám phá ra.
Cuối cùng, Sunny kể cho cô nghe về bản chất của Attribute đó, bản chất thật sự của Soul Devourer (Kẻ Nuốt Chửng Linh Hồn), họ đã ở trên đảo bao lâu, và những gì họ đã quên.
Khi cậu nói xong, biểu cảm của Changing Star không hề thay đổi một chút nào. Nhìn đi chỗ khác, cô chỉ lặng lẽ nói:
“Tôi hiểu.”
Sunny chớp mắt.
"Tôi hiểu? Tôi hiểu sao?! Chỉ thế thôi à?"
Cô liếc nhìn cậu và cười nhạt.
“Cậu muốn tôi nói gì?”
Cậu há hốc mồm nhìn cô rồi siết chặt nắm tay.
“Wow! Kinh khủng thật đấy! Làm tốt lắm, Sunny! Ít ra thì cũng nói gì đó đi chứ! Cư xử như con người khó lắm sao?!"
Cô quay đi, không trả lời. Sunny nhìn cô vài giây, rồi nói với giọng mệt mỏi, đầy thất vọng:
“Tôi không biết phải làm gì. Nói cho tôi biết phải làm gì đi, Neph. Làm sao để tôi đưa chúng ta ra khỏi đây?"
Cô im lặng một lúc. Sunny gần như nghĩ rằng Changing Star đã quên hết mọi điều cậu vừa nói, nhưng rồi cậu nhận thấy những tia sáng trắng đang nhảy múa trong đáy mắt cô.
Nephis đã kích hoạt Aspect Ability (Khả Năng Khía Cạnh) của mình, dùng nỗi đau để giữ tỉnh táo càng lâu càng tốt.
Cuối cùng, cô nhìn ra dark sea đang rút dần và nói:
“Chúng ta cần đóng một con thuyền.”
Sunny chớp mắt.
“Gì cơ?”
Changing Star thở dài rồi quay mặt lại nhìn cậu.
“Chúng ta đã ở đây, trên hòn đảo này, nhiều tuần rồi. Tâm trí của chúng ta đang dần bị xóa bỏ bởi Soul Tree, biến chúng ta thành nô lệ của nó. Vĩnh viễn. Nhưng quá trình đó vẫn chưa hoàn tất.”
Cậu gật đầu, lắng nghe.
“Soul Tree đã gieo vào đầu chúng ta những ý nghĩ gì? Rằng nó nhân từ và vĩ đại. Rằng quả của nó thật đáng mong ước. Và rằng chúng ta không nên rời khỏi hòn đảo, nên ở càng gần nó càng tốt. Hai mệnh lệnh đầu nghe hoàn toàn hợp lý. Tuy nhiên, mệnh lệnh thứ ba lại không đơn giản như vậy."
Nephis chỉ tay về phia vùng nước đen mênh mông.
“Từ mệnh lệnh thứ ba đó, chúng ta có thể suy ra rằng hiệu ứng mê hoặc của Soul Tree yếu dần theo khoảng cách. Và nếu chúng ta tạo đủ khoảng cách giữa chúng ta với Soul Tree, hiệu ứng đó sẽ bị phá vỡ.”
Gương mặt Sunny rạng rỡ khi cậu hiểu ra logic của Neph. Vậy là có cách! Họ chỉ cần rời khỏi Ashen Barrow và bỏ chạy, không ngoảnh lại cho đến khi dấu ấn của Soul Devourer biến mất khỏi linh hồn họ.
Nhưng mà…
"Nhưng tại sao lại cần thuyền? Tại sao không chạy bộ luôn đi?"
Changing Star cúi đầu nói khẽ:
“Chúng ta sẽ không bao giờ đến được lâu đài nếu đi bộ. Chúng ta sẽ chết. Trước đây tôi quá kiêu ngạo khi nghĩ rằng… à, giờ điều đó không còn quan trọng nữa. Sẽ mất hàng tháng để vòng quanh miệng hố qua mê cung, nhất là khi giờ chúng ta không còn Echo. Và mỗi ngày trôi qua là thêm một ngày chúng ta có thể gặp phải thứ gì đó giết chết chúng ta mà không tốn chút sức nào.”
Cô thở dài.
“Chúng ta đã may mắn sống sót được đến giờ. Nhưng cuối cùng, dù có chiến đấu hay kiên cường đến đâu, chúng ta vẫn gặp Soul Tree. Đó lẽ ra đã là kết thúc của chúng ta. Cậu có biết xác suất để chúng ta có được cuộc trò chuyện này thấp đến mức nào không?”
Sunny ngập ngừng lắc đầu.
“Trước hết, nhóm của ta phải có một oracle (nhà tiên tri) để nhìn thấy tương lai. Sau đó, Cassie phải kịp thời nghĩ ra và thực hiện một kế hoạch thiên tài trong khoảng thời gian ngắn ngủi khi trí nhớ của cô ấy còn nguyên vẹn. Kế hoạch đó dựa vào việc trong nhóm có một người sở hữu một bộ giáp Awakened cấp năm, đã thế, lại còn được enchant với trait (đặc tính) bảo vệ tâm trí cực kỳ hiếm…
Awakened có sự gắn kết với mặc khải thì vốn đã rất hiếm. Sleeper sở hữu một Memory tương đương Puppeteer's Shroud thậm chí còn hiếm hơn.”
“…Người đó sau đó phải tìm và giết một Great Devil. Đáng kinh ngạc hơn, người đó phải nhận được một Lineage Memory (Ký Ức Dòng Dõi) thật sự từ nó. Tôi có cần phải giải thích chuỗi sự kiện này bất khả thi đến mức nào không?”
Sunny chậm rãi lắc đầu.
Nephis nhắm mắt lại.
“Ý tôi là… nếu chúng ta đi vào mê cung, thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp một Soul Tree khác, và ngay cả khi chúng ta sống sót kỳ diệu trong lần gặp đó, sẽ còn lần khác, rồi lại lần khác nữa. Sớm hay muộn, chúng ta sẽ chết."
Cô nhìn về phía tây, nơi những tàn dư cuối cùng của dark sea đang biến mất sau đường chân trời.
“Nhưng nếu chúng ta đóng một con thuyền và dùng gậy của Cassie để tạo gió đẩy buồm… có thể chúng ta sẽ bị lũ quái vật dưới biển nuốt chửng, hoặc cũng có thể chúng sẽ không để ý đến chúng ta. Dù sao thì cũng là một canh bạc. Hoặc là chúng ta chết, giống như việc quay trở lại mê cung, hoặc không. Nếu chúng ta sống sót, chúng ta có thể đi được một trăm, thậm chí hai trăm kilomet trong một đêm. Còn xa hơn cả quãng đường ta đã đi cho đến giờ.”
Sunny chết lặng, choáng váng trước con số đó.
Trong suốt những tuần trước trận chiến với Carapace Demon, họ chỉ đi được chừng một trăm, cùng lắm là một trăm năm mươi kilomet từ bức tượng hiệp sĩ khổng lồ. Đó là một khoảng cách đáng kể, đặc biệt là vì mỗi bước đi qua crimson labyrinth (mê cung đỏ thẫm) đều vô cùng khó khăn.
Đi được quãng đường xa đến thế, thậm chí còn hơn, chỉ trong một ngày… điều đó hẳn là không tưởng. Nhưng mà…
Ra khơi… trên dark sea?
Đột nhiên, cậu cảm thấy lạnh và nhỏ bé hơn bao giờ hết.


1 Bình luận