Nô Lệ Bóng Tối
Guiltythree
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 1 - Child of Shadows [Đứa Con Của Bóng Tối]

Chương 77: Enthralled [Bị Mê Hoặc]

1 Bình luận - Độ dài: 1,683 từ - Cập nhật:

Sunny loạng choạng và nhìn hai đồng đội của mình trong sự kinh ngạc tột độ.

Nephis và Cassie mỗi người đang cầm một quả trái cây lớn, tròn, óng ánh. Vỏ của những quả này trơn nhẵn và đen như đá onyx, trong khi phần ruột mọng nước bên trong thì đỏ như ruby. Tay, cằm và môi họ dính đầy nước đỏ, trông cứ như họ đang thưởng thức máu.

Không khí tràn ngập hương thơm ngọt ngào, quyến rũ.

Sunny lùi lại...

Nhưng bụng cậu không tự chủ kêu lên, nhắc nhở cậu rằng mình đang đói đến mức nào.

Nephis nhìn Sunny và mỉm cười thoải mái.

"Này."

Cậu nhìn cô, không biết nói gì. Cuối cùng, sau vài giây, Sunny lấy lại bình tĩnh và hét lên:

"‘Này’ cái gì?! Các cô đang làm cái quái gì vậy?!"

Giọng cậu rất to, đầy  kinh ngạc và giận dữ.

Cả Neph lẫn Cassie đều quay lại nhìn cậu. Họ rõ ràng đang bối rối.

"Sao cậu lại hét lên thế?"

Sunny há hốc miệng, cảm giác như mình vừa mất trí. Tại sao họ lại thản nhiên như vậy? Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?!

Cố tìm chút lý lẽ trong tình huống này, cậu cẩn thận bước tới và nhìn Nephis. Cô ấy… khoan… cậu đang nghĩ gì vậy?

Cậu đói quá. Khó mà tập trung vào bất cứ thứ gì ngoài đồ ăn…

Lắc đầu để xua đi cơn mơ hồ bất chợt, Sunny nhớ ra điều mình sắp nói và gặng hỏi:

"Sao cậu lại đổi ý?"

Changing Star nhíu mày.

"Đổi ý? Về chuyện gì?"

Cậu nghiến răng, nghĩ rằng cô đang cố lừa mình.

"Về mấy quả này! Tôi tưởng chúng ta đã đồng ý thỏa thuận là sẽ không ăn chúng mà!"

Nephis chớp mắt, vẻ mặt hiện rõ vẻ bối rối.

"Bọn mình đã đồng ý thế à?... Tại sao?"

Sunny mở miệng định trả lời, nhưng rồi sững lại.

Thực ra, tại sao bọn họ lại có thỏa thuận đó?

‘Ờ… tôi không nhớ ra được.’

Cậu chắc chắn là có lý do, nhưng trí nhớ của cậu hoàn toàn trống rỗng. Chắc chắn là đã có thỏa thuận… đúng không?

Cậu khá chắc là có, ít nhất là cho đến vài giây trước. Nhưng giờ thì… hừm… có khi nào cậu tưởng tượng ra mọi chuyện? Thật sự thì chẳng có lý do gì để không ăn những quả đầy hấp dẫn này. Đặc biệt là khi cả ba người đều đang rất đói…

‘Không, đợi đã… có gì đó không đúng!’

"Cậu ổn chứ, Sunny?"

Cậu giật mình và liếc nhìn Nephis, người đang nhìn cậu với vẻ lo lắng. Đột nhiên, Sunny cảm thấy lạc lối và hoang mang. Bọn họ đang nói về cái gì vậy? Cái gì đó… gì đó liên quan đến một thỏa thuận nào đó?

Thỏa thuận nào cơ?

Không biết phải trả lời thế nào, cậu chỉ đứng đó, nhăn mặt và cau có.

‘Ugh, Quê quá. Mình vừa lơ đãng trong lúc cô ấy nói chuyện với mình à?’

May mắn thay, Cassie nhanh chóng giải vây cho cậu. Cô luôn biết cách làm tình huống bớt ngượng ngùng hơn.

"Cậu giận vì bọn tớ bắt đầu ăn mà không chờ cậu à?"

Cậu nhìn cô và để ý thấy quả trái cây to lớn, trông thật ngon lành trên tay cô. Bụng cậu lại réo lên.

‘Đói quá…’

"Ờ… chắc vậy?"

Cassie mỉm cười và chỉ xuống đất, nơi có một quả nữa đang nằm trên đống lá rụng. Răng cô dính đầy nước đỏ.

"Đừng lo! Neph mang ba quả, mỗi người một quả."

‘Cô ấy tốt bụng thật…’

Sunny nhặt quả lên, nhìn nó, rồi cắn một miếng mà không nghĩ ngợi gì.

Ngay lập tức, miệng cậu tràn ngập vị ngọt mát lành tuyệt vời. Quả mọng nước này có lẽ là thứ ngon nhất mà cậu từng nếm. Nó vừa bổ dưỡng vừa tươi mát, với kết cấu đậm đà và dư vị mềm mại kéo dài. Phần thịt đỏ như hồng ngọc gần như tan chảy trên lưỡi, khiến cả cơ thể cậu tê rần. Niềm vui thuần khiết trong hình dạng một loại quả.

‘Wow!’

Dù sung sướng, Sunny vẫn cảm thấy bất an vì lý do nào đó. Có điều gì đó rất sai với tình huống này… nhưng là gì?

Cắn thêm một miếng nữa, cậu nhíu mày, cố gắng tìm ra nguồn gốc của cảm giác bất an. Rất khó để nghĩ đến điều gì khác ngoài vị ngon tuyệt trần của quả cây Soul Tree (Cây Linh Hồn) nhưng cậu cố gắng tập trung.

‘Hửm… Soul Tree? Từ bao giờ… khoan, đừng phân tâm…’

Sunny cuối cùng cũng xác định được điều kỳ lạ. Chính là cái bóng của cậu. Khi cậu vươn tay nhặt quả, cái bóng không bắt chước theo, như thể nó ngần ngại không muốn chạm vào quả.

Ngay cả bây giờ nó cũng bất động, từ chối bắt chước cậu ăn quả trái cây.

‘Lạ thật. Anh chàng này bị sao thế nhỉ?’

Sunny cắn thêm một miếng nữa và nhìn cái bóng, đắm chìm trong suy nghĩ.

Cái bóng có tính khí lập dị, nhưng hiếm khi nó làm gì mà không có lý do. Nếu nó không thích quả này, chắc chắn phải có gì đó… không ổn… với… quả…

Sunny nhăn mặt, đột nhiên cảm thấy một nỗi sợ tràn ngập trong tim.

Có điều gì đó… điều gì đó không ổn với…

‘Khỉ thật, sao nghĩ về mấy chuyện này lại khó thế chứ?!’

Có điều gì đó không ổn với quả này? Tại sao lại…

‘Đợi đã, có phải vì vậy mà mình hét lên với Nephis? Cô ấy đã phá vỡ một thỏa thuận… thỏa thuận gì ấy nhỉ?’

Sunny đang đứng trước ngưỡng cửa của một ký ức rất quan trọng. Cậu cảm thấy chỉ cần kéo nhẹ sợi dây, thì toàn bộ sự thật sẽ được hé lộ…

Nếu thất bại, sẽ có điều gì đó khủng khiếp xảy ra…

Nhưng rồi, Sunny bị phân tâm.

Có chuyện gì đó bất ngờ xảy ra, chuyện đòi hỏi toàn bộ sự chú ý của cậu.

Ngay lập tức, bằng cách nào đó cậu quên sạch mọi vấn đề liên quan đến những quả từ Soul Tree.

Bởi vì vào lúc đó, Spell đang thì thầm bên tai cậu:

[Cái bóng của ngươi đã trở nên mạnh hơn.]

‘Cái—cái gì?’

Cậu chớp mắt, rồi nhìn xuống quả ngon lành trên tay mình. Spell đã thông báo sức mạnh của cậu tăng lên ngay sau khi Sunny nuốt miếng thứ ba.

Sững sờ, cậu ngẩng đầu nhìn Nephis.

Changing Star cũng đang nhìn chằm chằm vào quả trên tay với một biểu cảm kỳ lạ. Cảm nhận được ánh nhìn của cậu, cô ngước lên.

Sunny liếm môi.

"Cậu có…"

Cùng lúc đó, Nephis nói:

"Tôi vừa hấp thụ được một điểm soul essence (tinh chất linh hồn)."

Không nói lời nào, cả hai cùng quay sang Cassie.

Cô gái mù đang hào hứng ngấu nghiến quả trái cây. Nước đỏ chảy xuống cằm cô, nhỏ xuống đất.

Ngừng lại một chút, cô mỉm cười.

"Thật ra, tớ nhận được từ vài miếng trước rồi."

Mắt Sunny mở to. Phấn khích, cậu triệu hồi các rune và tìm đến cụm ký tự đúng:

Shadow Fragments: [97/1000].

Cậu thật sự đã nhận được một mảnh!

Cậu đã nhận được một shadow fragment mà không cần mạo hiểm mạng sống chiến đấu với những con quái vật chết chóc!

Cuối cùng, Sunny cũng nhận ra vì sao con Carapace Demon đã ám ảnh với Soul Tree và quả của nó đến vậy.

Những quả này là ma thuật thuần túy!

Quên hết mọi cảm giác bất an, cậu nâng tay lên và tham lam cắn sâu vào phần thịt mọng nước, ngon lành, đầy dưỡng chất…

***

Tối muộn, khi mặt trời đã khuất sau đường chân trời và Dark Sea lại một lần nữa biến Ashen Barrow thành một hòn đảo cô lập, ba người họ đang chuẩn bị cho đêm nay.

Họ đã chuyển trại đến nghỉ giữa các rễ của cây khổng lồ. Với nguồn năng lượng mới nhận được từ việc ăn những quả thần kỳ, mọi lo lắng của họ dường như đều tan biến.

Không có cách nào để tiến xa hơn về phía tây, Nephis, Sunny và Cassie quyết định nghỉ ngơi vài ngày trước khi đưa ra bất kỳ quyết định nào.

Họ xứng đáng có được một kỳ nghỉ ngắn.

Ashen Barrows là nơi hoàn hảo để hồi phục. Không có quái vật trong vùng đất hoang xung quanh, nó đủ lớn để bảo vệ họ khỏi nỗi kinh hoàng từ dark sea, và họ có nguồn thức ăn dồi dào nhờ Soul Tree.

Hơn thế nữa, thứ thức ăn đó còn giúp họ mạnh lên…

Có nơi nào khác mà họ có thể mạnh lên mà không cần mạo hiểm mạng sống?

Nếu so với địa ngục, thì nơi này gần như là thiên đường vậy.

Sunny nằm trên chiếc giường tạm bằng lá rụng, lần đầu tiên sau rất nhiều ngày cảm thấy thư giản và lạc quan.

Mọi chuyện dường như đang dần tốt lên.

Trước khi ngủ, cậu liếc nhìn những cành cây hùng vĩ của đại thụ và nghĩ với chút tiếc nuối:

‘Giờ Carapace Demon đã bị tiêu diệt, sẽ không còn ai bảo vệ cái cây tuyệt vời này nữa. Khi chúng ta tiếp tục hành trình, nó sẽ hoàn toàn không có ai bảo vệ. Thật đáng tiếc…’

Ý thức của cậu đã gần như chìm vào giấc ngủ. Tuy nhiên, một ý nghĩ cuối cùng len vào tâm trí Sunny ngay trước khi cậu hoàn toàn chìm vào giấc ngủ:

"Thật tiếc là sẽ không còn ai ở lại để phục vụ nó… nuôi dưỡng nó… và giúp nó gieo hạt…"

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Mindbreak
Xem thêm