Phản Diện Tóc Vàng Trong...
Tử Dữ Ngã Phi Ngư - Ta với ngươi không phải là cá - 子与我非鱼
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 03: Nghiệp Hỏa

Chương 10

7 Bình luận - Độ dài: 1,771 từ - Cập nhật:

“Đã, muộn vậy rồi sao?”

Anna bước ra khỏi xe ngựa của lão nhân, theo bản năng nhìn lên bầu trời.

Mặt trời đỏ rực, đổ xuống ánh sáng rực rỡ trên con kênh đã trở lại bình yên, mang thêm một màu sắc tươi sáng cho thành phố đã khôi phục hòa bình.

Thời gian trôi qua nhanh đến mức khó tin, trong chớp mắt, từ sáng sớm, đến lúc chiều tà sắp tắt.

Mặc dù một phần lý do là vì đã nói chuyện rất lâu với lão nhân, nhưng nguyên nhân lớn nhất khiến cô cảm thấy thời gian trôi nhanh, vẫn là do những chuyện mà cô và học đệ đã làm dưới màn sương đêm.

Khi ý thức bay lên chín tầng mây, luôn cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh.

Nghĩ đến đây, má Anna hơi ửng hồng.

Bởi vì trong hai mươi năm cuộc đời trước đây của cô, chưa bao giờ cô nghĩ rằng lần đầu tiên của mình lại mãnh liệt và kích thích đến vậy.

Dưới thân người mình yêu, thật sự đẹp đến mức muốn tan chảy.

Chưa kể đến... sau đó phần lớn là cô chủ động.

“Chậc, đều tại học đệ động tay động chân.”

Trong mắt Anna thoáng qua một tia xấu hổ và giận dữ, rồi cô dồn hết trách nhiệm cho học đệ hư hỏng.

Chỉ một thoáng lóe lên vẻ đẹp tuyệt mỹ hiếm hoi của cô đã khiến những người xung quanh, vốn luôn im lặng và không gần nữ sắc, đều có chút ngây người.

“Đúng rồi, học đệ đâu rồi?”

Ánh mắt Anna vô thức quét qua, nhưng không tìm thấy người mà cô hằng mong nhớ, Anna nhìn Kim Trạch bên cạnh, hỏi.

“Muen Campbell ở đằng kia.”

Với tư cách là tâm phúc của người chấp kiếm, Kim Trạch ở một mức độ nào đó biết được suy nghĩ của lão nhân, vì vậy đã có đủ sự tôn trọng đối với Anna.

Anh ta chỉ vào chiếc xe ngựa sang trọng kia:

“Là người nhà Campbell.”

“Vậy sao.”

Anna thở phào nhẹ nhõm.

Rõ ràng chỉ là lần đầu tiên không tìm thấy, cô đã có chút hoảng loạn.

Không bình tĩnh như vậy, thật không giống cô.

Thật sự là càng ngày càng lún sâu rồi.

Anna nhìn chiếc xe ngựa đó, xa hoa và lộng lẫy, ngay cả con ngựa kéo xe cũng trông cực kỳ thần tuấn.

Không hổ danh là đồ của nhà Campbell, mọi thứ đều toát lên khí chất phù hợp với thân phận của họ.

“Công tước... phu nhân sao?”

Anna lại không khỏi nhớ lại lời lão nhân vừa nói với mình.

...

Biết mình không thích hợp để làm phiền cuộc nói chuyện nội bộ gia tộc Muen, Anna không vội vàng tiến lên mà chờ đợi ở bên cạnh.

Dù sao thì Muen cũng không thể đột nhiên chạy theo người phụ nữ khác được, cô cũng không vội trong chốc lát này.

Nhưng chờ đợi chờ đợi, cô lại cảm nhận được một chút không ổn.

Ánh mắt lại rơi lên chiếc xe ngựa đó, đôi mắt đẹp của Anna hơi nheo lại, thì thầm:

"Chiếc xe ngựa này... tính cách âm quá tốt, nếu không muốn người ngoài nghe thấy cuộc nói chuyện bên trong, chỉ cần một phép thuật cách âm là được, tại sao...

Lại làm cho đến cả bóng người cũng không nhìn thấy vậy."

...

...

Trong xe ngựa.

Dưới sự giám thị của thần thú “hài hòa”, trận chiến được lược bỏ năm nghìn chữ đã kết thúc.

Mây mưa đã tạnh.

Có lẽ vì trên và dưới đều đã được thỏa mãn, lại còn nuốt thứ gì đó giúp làm đẹp da, Anna trông có vẻ rạng rỡ hơn, càng thêm động lòng người.

Cô vẫn lặng lẽ ôm lấy Muen, như thể không muốn rời đi dù chỉ một khắc, thở hổn hển, đôi mắt tình tứ nhìn Muen, hỏi:

“Thiếu gia, có thoải mái không?”

“Thoải... thoải mái, cực kỳ thoải mái.”

Muen ngửa đầu lên, lộ ra biểu cảm không biết là khóc hay cười.

“Chỉ là hơi mềm chân thôi.”

“Ai bảo nơi đó của cậu có mùi khó chịu chứ, nên tự nhiên tôi phải cố gắng làm sạch nó.”

Khuôn mặt xinh đẹp của Ann, giờ đây không còn chút trang nghiêm nào, lộ ra vẻ ngây thơ, ít thấy cô gái nào phụng phịu, hừ một tiếng nói.

“...”

Vậy thì mũi của Ann cấu tạo thế nào vậy, sao cái gì cũng ngửi thấy được vậy.

Muen không muốn nói, ngửa đầu tiếp tục tiêu hóa dược lực trong cơ thể, nếu không một lát nữa thật sự không đi nổi.

Ann lúc này cũng có vẻ rất yên tĩnh, nằm trên ngực Muen, chống cằm, lặng lẽ nhìn khuôn mặt Muen.

Ánh mắt lóe lên, không biết đang nghĩ gì.

Trong ánh sáng hồng nhạt của xe ngựa, cứ thế chìm vào sự tĩnh lặng khiến người ta an tâm, chỉ có một chút mùi hương thoang thoảng trong không khí, và một vài vết nước, mới có thể thấy nơi đây đã trải qua một trận chiến mãnh liệt như thế nào.

“Thiếu gia.”

“Ừm.”

“Tôi muốn xin nghỉ phép.”

“Ồ... ừm?”

Muen đột nhiên ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn Ann.

“Cô nói gì?”

“Tôi nói, tôi muốn xin nghỉ phép, tạm thời không làm nữ hầu trưởng phủ Công tước nữa.”

Ann nhẹ giọng nói.

“Xin nghỉ phép?”

Muen nhíu mày, có chút khó hiểu.

Trong ký ức, Ann bắt đầu làm nữ hầu thân cận bên cạnh cậu từ năm tám tuổi, chưa bao giờ xin nghỉ phép, vì vậy cô đột nhiên nói như vậy, Muen tự nhiên có chút khó tin.

“Cô định làm gì sao?”

“Ừm... Thiếu gia cứ coi như tôi về quê thăm họ hàng đi.”

“Quê của cô có họ hàng sao? Tại sao tôi chưa từng nghe cô nói qua?”

“Về xem thì, có thể biết được mà, đúng không?”

Ann đưa tay, vuốt ve khuôn mặt Muen:

“Được rồi thiếu gia, tôi không phải thật sự muốn rời khỏi phủ Công tước, tôi chỉ muốn tạm thời rời xa cậu một thời gian thôi. Dù sao thì thời gian này cậu cũng đi học, chúng ta cũng không có nhiều thời gian gặp nhau đúng không?”

“...”

Muen im lặng một lúc, “Có cần tôi phái người bảo vệ cô không?”

“Không cần.”

Ann nói: “Sức mạnh của tôi, tự bảo vệ mình là đủ.”

“Được rồi, tất nhiên là ý kiến của cô, tôi cũng không có lý do gì để ngăn cản.”

Muen suy nghĩ một chút, nở một nụ cười:

“Vậy cô đi đường cẩn thận, còn nữa... sớm trở về nhé, dù cô có tìm được họ hàng của mình hay không, phủ Công tước vẫn luôn là nhà của cô.”

“...”

Khuôn mặt xinh đẹp của Ann khẽ cứng lại, nhìn nụ cười ấm áp và dịu dàng như ánh mặt trời của Muen một lúc lâu, đột nhiên dựa đầu vào ngực Muen, nhẹ giọng thì thầm:

“Thiếu gia... chính là sự dịu dàng này của cậu, mới khiến người ta không tự chủ được mà yêu mến.”

...

...

Sau một chút tình nồng ý mật ngắn ngủi, Ann xịt một chút nước hoa lên xe ngựa và người Muen, chỉnh lý quần áo xong, cuối cùng cũng để Muen rời đi.

Khi xuống xe ngựa, trời đã tối.

Muen bước xuống xe ngựa, nhưng hoàn toàn không để ý có người đứng trước mặt, va vào một vòng tay mềm mại.

“Học đệ.”

Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, “Nói chuyện lâu vậy sao.”

“Ha... haha, đúng vậy.”

Muen đứng dậy khỏi vòng tay đó, nói với vẻ hơi cứng nhắc:

“Một số chuyện liên quan đến sự sống còn của gia tộc Campbell, nên nói chuyện hơi lâu.”

“Vậy sao?”

Giọng nói của học tỷ có chút hàm ý, Muen ngẩng đầu nhìn cô, lại phát hiện ánh mắt cô ấy đang vượt qua mình, nhìn về phía sau.

Muen nuốt nước bọt, cũng quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Ann đang đứng ở cửa xe ngựa, mặc bộ đồng phục nữ hầu chỉnh tề, tóc cũng búi cao, trang nhã và thanh lịch nhìn học tỷ.

“Anna Capaline.”

“Ann.”

“Không phải lần đầu gặp mặt rồi chứ.”

“Đúng vậy, không phải lần đầu.”

“Vậy sao.”

Anna khẽ vén tóc, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng, nhẹ giọng nói:

“Thật là, chỉ rời đi một thời gian ngắn như vậy, đã có mèo ăn vụng đến ăn vụng rồi, thật là phiền phức.”

“Lời này lẽ ra tôi mới nên nói mới đúng chứ.”

Ann cũng đáp lại bằng một nụ cười tiêu chuẩn:

“Mèo ăn vụng thật sự ở khắp mọi nơi.”

“...”

“...”

Một cuộc đối mặt im lặng.

Nụ cười trên mặt không hề thay đổi.

Giống như hai người bạn thân đang hàn huyên, thảo luận xem chiếc váy nào đẹp hơn.

Nhưng lúc này, trán Muen đã đầy mồ hôi lạnh, một cơn gió thổi qua, lạnh đến mức cậu không kìm được mà run rẩy.

Cậu rụt cổ lại, muốn lẻn đi.

Nhưng cánh tay lại bị giữ chặt.

“Hôm nay là một ngày rất đặc biệt, tôi tạm thời sẽ không tính toán nữa, học đệ, chúng ta về học viện thôi.” Anna nói với nụ cười rạng rỡ.

“Khoan đã.”

Ann chặn Anna lại, nói: “Thiếu gia bị thương, nên về phủ Công tước nghỉ ngơi mới đúng.”

“Học viện cũng có bệnh viện.”

“Phủ Công tước có nguồn lực tốt nhất.”

“...”

“...”

Hai người lại nhìn nhau.

Lần này, trong mắt Anna dường như có một vầng trăng sáng mọc lên, vô số bóng tối dưới chân vặn vẹo và lay động.

Còn phía sau Ann, kim loại rung lên nhẹ nhàng, những người im lặng có mặt tại hiện trường đột nhiên phát hiện vũ khí của mình có chút mất kiểm soát.

Hai người vẫn mỉm cười.

Muen lại chỉ muốn khóc.

Cảnh báo tử vong trong đầu liên tục kêu vang, khiến đầu óc cậu đau nhức.

Nhưng đột nhiên, cảnh báo tử vong không còn kêu nữa.

Giống như đã từ bỏ điều trị.

Bởi vì hai người này đột nhiên không nhìn nhau nữa, nhìn về phía Muen, đồng thanh hỏi:

“Học đệ (Thiếu gia), cậu thấy thế nào?”

Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

mỗi người 1 nửa thôi =)))
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Anh em không để ý họ của Anna ghi sai lun 🐧🐧🐧, sửa rồi chắc ko ai bt
Xem thêm
ơ kìa sao ngắt đúng đoạn hay vậy :)))))
Xem thêm
A thoi,toi đổi ý rồi người ae,chúng ta ko cần phải đổi chỗ nữa đâu
Xem thêm
Ng ae lật mặt nhanh thế @@
Xem thêm
thấy sắp bị yan xiên
Xem thêm
hay còn đc gọi là thấy mẹ r
Xem thêm