Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị...
백덕수 UOONGPIG; 웅돼지- Ảnh Minh Họa
- Web Novel
- Chương 1.1:「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」
- Chương 1.2: Bài Kiểm Tra Khảo Sát
- Chương 1.3: Ga U Sầu
- Chương 2.1: Ga Oán Hận
- Chương 2.2: Ga Hân Hoan
- Chương 2.3: Tìm Đồ Thất Lạc
- Chương 3: Vật Thất Lạc
- Chương 4: Một Cảm Xúc 'Không Tồn Tại'
- Chương 5.1: Nhận Thưởng
- Chương 5.2: Tấm Vé Ước Nguyện
- Chương 6.1: Bạn Cùng Phòng
- Chương 6.2: Ngày Đầu Tiên Đi Làm
- Chương 7.1: Tinh Chất Giấc Mơ
- Chương 7.2: Thử Thách Chết Chóc
- Chương 7.3: Đuổi Bắt Với Ma
- Chương 8.1: Tín Hiệu
- Chương 8.2: Tân Binh 'Gan Dạ'
- Chương 9.1: Điểm Thưởng
- Chương 9.2: Shop Người Ngoài Hành Tinh
- Chương 10.1: Chương Trình Đố Vui Tối Thứ Ba
- Chương 10.2: Chương Trình Đố Vui Tối Thứ Ba
- Chương 11.1: Chương Trình Đố Vui Tối Thứ Ba
- Chương 11.2: Sự Cố Phát Sóng
- Chương 12.1: Dàn Đồng Ca Của Những Con Chiên Hy Sinh
- Chương 12.2: Nghỉ Giải Lao
- Chương 13.1: Thằn Lằn
- Chương 13.2: Thiêu Hủy
- Chương 14.1: Đội Trưởng Lee
- Chương 14.2: Đi Ăn
- Chương 15.1: Thiết Bị Tùy Chỉnh
- Chương 15.2: 『Bộ Hạt Giống Thân Thiện』
- Chương 15.3: Thay Đổi Vị Trí
- Chương 16.1: [Gã Hề Ghét Bạn] (1)
- Chương 16.2: [Gã Hề Ghét Bạn] (2)
- Chương 17.1: Cậu Ấy Làm Đấy (1)
- Chương 17.2: Cậu Ấy Làm Đấy (2)
- Chương 18.1: Cái Đinh Nhô Lên Sẽ Bị Đóng Xuống
- Chương 18.2: Ý Nghĩa Của Thứ Tự Chữ Cái
- Chương 18.3: Nhà Khoa Học Điên Rồ
- Chương 19.1: [Công Viên Giải Trí Vui Tươi] (1)
- Chương 19.2: [Công Viên Giải Trí Vui Tươi] (2)
- Chương 19.3: [Công Viên Giải Trí Vui Tươi] (3)
- Chương 20.1: Công Viên Giải Trí Vui Tươi (4)
- Chương 20.2: Vùng Đất Cổ Tích Của Thỏ (1)
- Chương 21.1: Vùng Đất Cổ Tích Của Thỏ Đỏ (2)
- Chương 21.2: Vùng Đất Cổ Tích Của Thỏ Đỏ (3)
- Chương 22.1: Vùng Đất Cổ Tích Của Thỏ Đỏ (4)
- Chương 22.2: Vùng Nước Thơ Mộng Của Rồng Xanh (1)
- Chương 23.1: Vùng Nước Thơ Mộng Của Rồng Xanh (2)
- Chương 23.2: Vùng Nước Thơ Mộng Của Rồng Xanh (3)
- Chương 24.1: Người Bạn Tốt (1)
- Chương 24.2: Người Bạn Tốt (2)
- Chương 25.1: Linh Vật Hoa Vàng Ở Đâu?
- Chương 25.2: Khu Vực Vàng
- Chương 25.3: Quà Cho Rồng Xanh
- Chương 26.1: Kẻ Nhát Gan
- Chương 26.2: Vi Phạm Quy Tắc
- Chương 27.1: Giận Cá Chém Thớt?
- Chương 27.2: Giận Cá Chém Thớt? (2)
- Chương 28.1: [Ngày Tôi Sẽ Chết] (1)
- Chương 28.2: [Ngày Tôi Sẽ Chết] (2)
- Chương 28.3: [Ngày Tôi Sẽ Chết] (3)
- Chương 29.1: Vào Đội A?
- Chương 29.1: Từ Chối
- Chương 30.1: Tài Khoản Lạ
- Chương 30.2: Giao Dịch
- Chương 31.1: Mua Hàng
- Chương 31.2: Quà Cho Người Bạn Tốt?
- Chương 32.1: Truy Tìm
- Chương 32.2: ㄴĐội An Ninhᄀ
- Chương 32.3: Bị Cuốn Vào
- Chương 33.1: Bức Tranh Thủy Mặc
- Chương 33.2: Tiếng Gọi Cửa
- Chương 34.1: Sangun-nim (1)
- Chương 34.2: Sangun-nim (2)
- Chương 34.3: Sangun-nim (3)
- Chương 35.1: Nghi Lễ
- Chương 35.2 Bên ngoài
- Chương 36.1 Nghĩa trang Sangun-nim
- Chương 36.2 Bài ca dâng lên Sangun-nim
- Chương 37.1: Cái Bẫy Của Changgwi
- Chương 37.2: Changgwi Lộ Diện
- Chương 37.3: Yêu Cầu Cứu Hộ?
- Chương 38.1: Tôi Là Lính Mới Của Đội D
- Chương 38.2: Mua Bồn Tắm Máu
- Chương 39.1: Bồn Tắm Máu
- Chương 39.2: Nhân Sâm Bỏ Trốn
- Chương 40.1: Thêm Người
- Chương 40.2: Biệt Thự Của Người Mù
- Chương 41.1: Thu Phí
- Chương 41.2: Tên Điên
- Chương 42.1: Tầng Hầm
- Chương 42.2: Buổi triển lãm 'Sức Mạnh Của Cảm Xúc'
- Chương 42.3: Tai Thay Cho Mắt
- Chương 43.1: Công Cụ Trốn Thoát
- Chương 43.2: Tạo Nến
- Chương 43.3: Giáp Mặt
- Chương 44.1: Cửa Sổ Trong Triển Lãm
- Chương 44.2: Thứ Đánh Lừa Các Máy Soát Vé
- Chương 45.1: Không Đủ Điều Kiện
- Chương 45.2: Quá Thảm Hại
- Chương 46.1: Suy Nghĩ Khác Thường
- Chương 46.2: Sự Bất Đồng Trong Văn Hóa
- Chương 47.1 Thông Báo
- Chương 47.2 Tẩu Thoát
- Chương 48.1 Quản Lý Kim
- Chương 48.2 Nhân Viên Ưu Tú
- Chương 48.3 Dược Thể Tái Tạo
- Chương 49.1 Nói Dối Càng Nhiều, Hiệu Quả Càng Giảm
- Chương 49.2 Trách Nhiệm Và Quyền Lợi
- Chương 50.1 Bóng Tối Phụ Trách
- Chương 50.2 Gian Thương
- Chương 51.1 Cuộn Băng Cassette
- Chương 51.2 Người Từ Salmon Market
- Chương 52.1 Viên Chức Chính Phủ
- Chương 52.2 Nhà Nghỉ Chân Trời
- Chương 52.3 Một Trong Những Người Ở Đây
- Chương 53.1 Nạn Nhân Đầu Tiên
- Chương 53.2 Sợ Hãi
- Chương 53.3 Càn Quét
- Chương 54.1: Ngày Cuối Cùng
- Chương 54.2: Kẻ Giết Người Là...?
- Chương 55.1: Kết Quả Trao Đổi
- Chương 55.2: Anh Đã Từng Nghĩ Đến Việc Đổi Nghề Chưa?
- Chương 56.1: Được Thừa Hưởng
- Chương 56.2: Lời Tuyên Bố
- Chương 57.1: Một Phép Màu
- Chương 57.2: Câu Chuyện Ma Bị Hiểu Lầm
- Chương 58.1: Tiệm Xăm Ánh Trăng
- Chương 58.2: Nâng Cấp Hình Xăm
- Chương 59.1: Không Gian Mini
- Chương 59.2: Ba Ngày Chuẩn Bị
- Chương 60.1: Một Lối Thoát Mới?
- Chương 60.2: Không Có Lần Sau
- Chương 61.1: Cuộc Sống Là Một Chuỗi Biến Đổi
- Chương 61.2: Người Treo Cổ
- Chương 62.1: Kịch Bản Tốt Nhất
- Chương 62.2: Biến Số
- Chương 63.1: Cá Cược
- Chương 63.2: Lỗ Hổng
- Chương 64.1: Bài Học Rút Ra
- Chương 64.2: Trái Cây Yêu Thích
- Chương 64.2: Màn Hành Quyết
- Chương 65.1: Giáo Viên Park Minseong
- Chương 65.2: Bầu Trời Xanh
- Chương 66.1: Người Bị Ô Nhiễm
- Chương 66.2: Nỗ Lực Xứng Đáng
- Chương 67.1: Gặp Lại Đội Phó
- Chương 67.2: Cuộc Chia Ly Êm Đẹp Nhất
- Chương 68.1: Nhiệm Vụ Quay Trở Lại
- Chương 68.2: Vỗ Tay
- Chương 69.1: Cho Xin Miếng Đi
- Chương 69.2: Còn Tỉnh
- Chương 70.1: Lời Khuyên
- Chương 70.2: Mua Tất
- Chương 71.1: Bàn Đạp
- Chương 71.2: Thành Viên Mới
- Chương 72.1: Mỏ Vàng Sinh Lời
- Chương 72.2: Phương Thức Tham Gia
- Chương 73.1: Đón Chào Học Sinh Chuyển Trường
- Chương 73.2: Đặc Vụ Chăm Chỉ
- Chương 74.1: Năm Giây Mặc Niệm
- Chương 74.2: Bằng Chứng
- Chương 74.3: Phê Duyệt Tạm Thời
- Chương 75.1: Biệt Danh
- Chương 75.2: Không Thể Phản Bội
- Chương 76.1: Che Giấu Niềm Vui
- Chương 76.2: Chém Gió Thôi!
- Chương 77.1: Tình Huống Lố Bịch
- Chương 77.2: Có Cái Gì Đó Sai Sai
- Chương 77.3: Nhân Viên 'Hy Sinh'
- Chương 78.1: Phòng Y Tế
- Chương 78.2: Học Sinh Trường Sekwang
- Chương 79.1: Ngã Rẽ Mới
- Chương 79.2: Cô Cừu Đấy À?
- Chương 80.1: Cách Gợi Ý Trở Thành Bằng Chứng
- Chương 80.2: Giáo Viên
- Chương 81.1: Cà Chua
- Chương 81.2: Tốt Nghiệp
- Chương 82.1: Chưa Từng Hiện Diện
- Chương 82.2: Gặp Gỡ Giám Đốc Cheong
- Chương 83.1: Có Hệ Thống Hơn Tưởng Tượng
- Chương 83.2: 'Tài Sản'
- Chương 84.1: Đã Ô Nhiễm
- Chương 84.2: Đi Tư Vấn
- Chương 85.1: Trở Lại Chính Mình
- Chương 85.2: Giám Đốc Ho
- Chương 86.1: Đừng Để Quá Một Tuần
- Chương 86.2: Cách Sống Lý Trí
- Chương 87.1: Ồ, Ra Là Vậy.
- Chương 87.2: Loại Người Khó Hiểu Nhất
- Chương 88.1: Đặc Ân Hay Nợ?
- Chương 88.2: Nữ Nhân Viên Tham Lợi
- Chương 89.1: Đừng Từ Bỏ Thân Xác Của Bạn!
- Chương 89.2: Không Nói Lý Với Kẻ Điên
- Chương 90.1: Mặc Cả
- Chương 90.2: Quao! Lại Được Giúp Nữa Nè! Hên Ghê!
- Chương 91.1: Tiệm Boutique
- Chương 91.2: Câu Chuyện Nền
- Chương 92.1: Giá Trị Của Điều Ước
- Chương 92.2: Vàng Và Quyền Lực
- Chương 93.1: Tờ Rơi Tìm Người Mất Tích
- Chương 93.2: Hư Điện Thoại
- Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Từ khi bị cuốn vào câu chuyện ma giết người hàng loạt này, ba phút đã trôi qua kể từ khi chúng tôi đứng trước khu nhà nghỉ trên núi giữa rừng sâu.
Sau khi xuống xe đạp, người mà tôi đã gặp qua thương trường bán hàng đã dùng trên mạng tiến đến cửa căn nhà.
Anh ta khựng lại một chút khi thấy tôi và Baek Saheon đã đứng đó trước.
‘…Có vẻ anh ta nhận ra mình.’
Người mua ở chợ đồ cũ có vẻ nhận ra tôi, nhưng tôi giả vờ không biết anh ta là ai và giữ im lặng.
Baek Saheon thì vẫn như thường lệ, hắn ta lập tức lên tiếng một cách thân thiện.
“Xin lỗi, anh là chủ nhà nghỉ này sao? Chúng tôi đi nhầm xe buýt và lạc đến đây. Với khu rừng bao quanh như thế này, điện thoại chúng tôi không có tín hiệu. Chúng tôi có thể mượn điện thoại của anh để gọi nhờ được không?”
“Tôi cũng bị lạc, nên đến đây để nhờ giúp đỡ.”
“Ồ… ra vậy.”
Đến lúc này, tôi mới giả vờ nhận ra anh ta.
“...!”
Tôi hơi mở to mắt rồi gật đầu chào lịch sự.
Người mua đã nhận ra tôi từ trước thì chỉ gật đầu đáp lại một cách hờ hững.
Trong khi đó, Baek Saheon bắt đầu dò hỏi thêm thông tin.
Rõ ràng, hắn ta đang đánh giá xem đối phương có yếu thế hơn mình không.
“Anh đi leo núi vào cuối tuần à? Khu này khá hẻo lánh để leo núi đấy - à, anh là dân địa phương sao?”
“…Không. Tôi cũng không chắc mình đến đây bằng cách nào. Tôi khởi hành từ Seoul mà.”
“Ồ, thật sao? Bọn tôi cũng vậy! Nhưng chỗ này lại không có tín hiệu điện thoại. Anh có biết đường ra ngoài hoặc đây là đâu không?”
“…Tôi cũng không chắc cho lắm. Hay là chúng vào bên trong rồi hỏi thử xem sao.”
“…À, đúng rồi.”
Thất vọng vì không khai thác được gì hữu ích, Baek Saheon khẽ tặc lưỡi rồi liếc nhìn chiếc xe đạp mà người mua đi đến.
Và sau đó, hắn nhận ra một điều.
Biểu tượng in trên tay lái.
---------------------------------------------------------
[Chính quyền Thủ đô Seoul #2153]
---------------------------------------------------------
Rõ ràng đây là xe cấp phát chính thức của chính phủ.
Tìm thấy sơ hở, Baek Saheon lập tức sáng mắt lên và định mở miệng hỏi gì đó.
Tôi nhẹ nhàng huých vào mạng sườn hắn.
Hắn khựng lại, mím chặt môi và quay sang nhìn tôi.
Tôi chậm rãi nhép miệng:
‘Cục Quản Lý Thảm Họa Thiên Nhiên.’
“...!”
‘Hắn chắc chắn từng nghe ở công ty về mối quan hệ căng thẳng giữa Tập đoàn và Cục Quản Lý.’
Nếu người này biết được chúng tôi là ai…
Tôi làm động tác cắt ngang cổ.
Sắc mặt Baek Saheon tái nhợt.
Từ giây phút đó, hắn hoàn toàn tránh nói chuyện trực tiếp với nhân viên chính phủ. Tốt lắm. Một quyết định sáng suốt.
“Tôi sẽ mở cửa.”
Tôi chỉ gật đầu nhẹ để đáp lại người nhân viên công vụ, tay anh thì đã chạm vào tay nắm cửa và nhẹ nhàng kéo mở cánh cửa gỗ.
Kétttt.
“Có ai ở trong đó không?”
Từ lối vào, ánh nắng giữa trưa hắt vào không gian tối tăm bên trong.
Và rồi—
“Ồ! Lại có thêm người đến này!”
“Anh là chủ nơi này sao?”
Những người đã đến trước bước ra.
Một cặp vợ chồng trung niên khoảng bốn mươi.
Ba thanh niên độ tuổi đôi mươi.
Và một người đàn ông trung niên.
Tổng cộng sáu người.
Cộng thêm ba người chúng tôi là… chín.
‘Bắt đầu rồi.’
Tôi nén tiếng thở dài và đi vào bên trong căn nhà.
****
Mọi chuyện diễn ra y như một câu chuyện ma rập khuôn.
Đầu tiên là cặp vợ chồng trung niên nói rằng GPS dẫn họ đến đây.
“Tôi nói rồi mà! GPS dẫn đi sai đường, xe lại hỏng, điện thoại thì không có sóng… vô số điều xui xẻo khiến tôi như muốn phát điên mất!”
“Haa… Anh yêu, em đã bảo rồi đúng không? Đáng ra, chúng ta nên đi Sapporo[note71286] thay vì Sokcho[note71287] !”
Tiếp theo là ba sinh viên đại học từ câu lạc bộ leo núi, họ bảo rằng mình đã vô tình đến đây trong khi bị lạc đường.
“Nhưng tụi mình đậu xe ngay dưới chân núi mà?”
“Ừ, nhưng… Ugh, chuyện này phiền chết đi được.”
Cuối cùng là một người đàn ông trung niên, sau khi kết thúc ca làm tài xế hộ, ông ta đã đến đây sau khi lên trạm xe buýt gần nhất.
“Aigoo. Dù sao thì, thấy có người ở đây cũng yên tâm hơn. Chắc chủ nhà sẽ đến sớm thôi phải không?”
☾ Rồi khi chủ nhà đến, vụ thảm sát sẽ bắt đầu hả? ☽
Gần như vậy.
Tôi liếc mắt xung quanh với ánh nhìn của một kẻ đã hoàn toàn từ bỏ hy vọng.
Tôi thậm chí còn không mang theo vật phẩm nào ra hồn.
Cuộc sống này thật khốn nạn…
‘Giờ mình chỉ cần tập trung vào bản thân mình là được. Mình chỉ lo cho bản thân mình thôi!’
Chẳng bao lâu sau, những người khác cũng bắt đầu hỏi han về chúng tôi.
“Còn hai anh thì sao? Sao các anh lại đến đây?”
“À, bọn tôi là nhân viên văn phòng. Chắc do đi nhầm xe buýt trong lúc đi thực địa. Người này là sếp tôi, còn tôi chỉ là nhân viên thôi.”
Nhìn hắn ta kìa, hắn cứ vậy mà đẩy hết trách nhiệm lên đầu tôi một cách tự nhiên.
Tôi thì lấy quyển sổ tay ra.
May mắn là tôi vẫn mặc đồ đi thực địa, nên có nó sẵn trong túi. Nhờ đó, tôi có thể dễ dàng duy trì phong thái như bình thường.
〔Xin chào.〕
“Hả? Sao anh lại viết thay vì nói chuyện…?”
〔Tôi bị đau họng một chút.〕
“Àaaa.”
Ba sinh viên đại học quay đi, trông tụi nó có vẻ không hứng thú cho lắm.
Cặp vợ chồng trung niên thì lùi lại một bước.
“Trời ạ, đợt này cảm cúm chắc nặng lắm nhỉ?”
“Anh nên đeo khẩu trang vào đi. Lỡ lây bệnh cho người khác thì sao?”
〔Xin lỗi. Tôi sẽ tránh nói chuyện và cẩn thận hơn.〕
Baek Saheon liếc tôi bằng ánh mắt đầy ghê tởm như thể tôi là thứ gì đó gớm ghiếc. Suốt từ nãy đến giờ, hắn cứ bộc lộ những phản ứng, thứ mà tôi đáng ra phải là người thể hiện mới đúng.
“À, mà chàng trai trẻ kia cũng làm chung công ty với hai người à?”
“Không, bọn tôi chỉ vừa gặp nhau ở cửa thôi, nhưng… ừm.”
Người mua ở chợ đồ cũ là một chàng trai cao ráo với đôi mắt sắc bén đầy áp lực, trái với ngoại hình của mình, anh đáp lại một cách lịch sự.
“Tôi là công chức làm việc tại Tòa thị chính Seoul.”
Ồ. Anh ta thực sự thừa nhận luôn.
Và rồi anh ta chỉ nói sơ qua rằng mình là công chức và bị lạc đường khi đang đạp xe.
Chấm hết.
Anh ta rất biết cách bỏ qua phần quan trọng rằng, anh ta đang làm cho Cục Quản Lý Thảm Họa Thiên Nhiên, và rằng tất cả chúng tôi đều đang bị mắc kẹt trong một câu chuyện ma, nơi một kẻ giết người hàng loạt sẽ lần lượt hạ gục từng người một như một ván cò quay Nga[note71318] chết chóc.


2 Bình luận
Tfnc