Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị...
백덕수 UOONGPIG; 웅돼지
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 48.2 Nhân Viên Ưu Tú

2 Bình luận - Độ dài: 1,391 từ - Cập nhật:

"Thành thật mà nói, tôi biết là sớm thôi, ngày này sẽ đến. Có vẻ như Hươu không cần phải nói chuyện một cách trang trọng với tôi nữa rồi."

"Này, vậy chỉ cần thêm sáu tháng nữa, cậu ấy sẽ có thể nói chuyện ngang hàng với chúng ta nhỉ?"

Gì vậy trời? Chỗ này có phải mấy cửa hàng nhỏ lẻ hay công ty gia đình đâu, vậy cớ sao lại có người được thăng chức lên Giám sát viên chỉ sau vài tháng được chứ?

"Cái này chỉ là tin đồn thôi đúng không?"

Tôi cố hỏi lại một cách lịch sự, nhưng đáp án nhận được thì lại rất chắc chắn.

"Thật đấy, cậu hoàn toàn xứng đáng với nó. Cậu có biết lần này cậu đã cứu được bao nhiêu nhân viên không?"

Đội phó Eun Haje đứng khoanh tay.

“Hai mươi sáu người, bao gồm cả bản thân cậu."

“...!”

"Trong số đó, có mười bảy người đã trốn thoát sau khi nghe được thông báo của cậu đấy Hươu!"

"Nếu tính luôn cả những người ra muộn vì phải xác nhận những người khác đã thoát ra hay chưa, thì có thể nói là cậu đã cứu tất cả họ.”

Cô ấy còn bổ sung rằng còn có cả thường dân trong đó.

"Cậu có biết một kỷ lục như này hiếm có đến mức nào không? Đây là điều chỉ có thể xảy ra vài năm một lần. Nói thật chỉ thăng chức thôi là chưa đủ để tuyên dương cậu đâu."

"Phải đó, ta hãy cùng bàn sâu hơn về chuyện này khi đội trưởng trở về sau buổi họp ngày mai. Chắc chắn bọn họ sẽ còn cho cậu thêm thứ gì khác nữa.”

Thật ám áp khi cảm nhận được sự nhiệt tình họ dành cho tôi. Nhưng tôi vẫn còn đang rất sốc.

Thăng chức ư?

... Được thăng chức tại một tập đoàn lớn chỉ sau 60 ngày làm việc?

Trái tim tôi đập loạn xạ vì lo lắng.

"Chuẩn bị tinh thần đi, quyết định thăng cấp đặc biệt sẽ đến sớm thôi."

Và, đúng thế..

Ngay ngày hôm sau, tôi thấy thông báo thăng chức trên mạng nội bộ của công ty.

-----------------------------------------------------------

[Thông báo Thăng chức đặc biệt]

-----------------------------------------------------------

Quả nhiên, cái tên “Kim Soleum” đã được nhắc đến ở trên đấy.

Rung—-

Điện thoại của tôi liên tục rung lên, có vẻ như tin nhắn chúc mừng đang thay nhau đổ về.

Chờ đã nào.

"Chuyện này trông có vẻ như đã được tiến hành thật nhanh để tránh việc bị phản đối.”

Đội Thám Hiểm Thực Địa vẫn là người. Dĩ nhiên, nếu bạn cứu được mạng sống của ai đó, họ sẽ cảm thấy biết ơn hoặc có tác động về mặt cảm xúc.

Theo nghĩa đó, 25 người mà tôi đã giúp đỡ có thể sẽ cảm thấy ít nhiều biết ơn tôi. Điều này cũng giúp quyết định thăng chức nhận ít phản đối.

Họ có vẻ đã định tận dụng sự thiện ý đó ngay từ lúc công bố thông báo.

Không, nhưng tại sao...? Tại sao họ lại thúc đẩy việc thăng chức cho tôi một cách quyết liệt như thế?

"H-họ còn định bốc lột mình đến mức nào chứ? Mình đã phải xử lý những truyện ma chưa được đăng ký mà không có hướng dẫn, như vậy vẫn chưa đủ sao?"

Khi nghĩ đến việc những nhiệm vụ khó khăn sẽ đổ lên đầu mình ngày càng nhiều hơn, tôi đã liên lạc với một nhân viên cấp cao của đội khác.

- Cậu đần à? Nếu không thăng chức thì mới lạ đấy.

“...??"

- Thậm chí nhân viên chỉnh sửa sổ tay cũng đã tìm đến cậu sau khi nghe về những thành tích ấy. Với kết quả như vậy, dĩ nhiên cậu sẽ thu hút được sự chú ý từ cấp trên.

Đội phó Đội A - Jin Nasol tặc lưỡi.

- Giá như chúng tôi tóm được cậu khi đội hình còn chỗ trống. Ựa, lãng phí quá.

“...”

- Dù sao thì cũng chúc mừng cậu. Việc thăng chức là chắc chắn rồi.

“Chắc vậy, cảm ơn chị."

Tôi cúp máy, cảm thấy trống rỗng một cách kỳ lạ. Tựa lưng vào ghế, tôi cố gắng xử lý mọi thông tin.

Phải rồi.

Giờ phủ nhận cũng chẳng có tác dụng gì. Tôi đã đạt đến giai đoạn thăng chức rồi.

"Liệu mình có phải là một nhân viên ưu tú không?"

Một nhân vật nổi bật được ghi vào「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」.

Kiểu nhân vật mà mấy nhà sáng tạo nội dung hardcore thường xuyên muốn "thịt" để làm nổi bật sự tàn nhẫn của câu chuyện… Nhưng cuối cùng lại sống sót vì quá nổi tiếng trên các nền tảng như WeTube.

Kiểu nhân vật mà mọi người gọi là “Mary Sue” ấy…

“Sao lại thế được?”

Nhưng có lẽ đây là chuyện tất yếu.

Thành thật mà nói, việc tôi đọc hết「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」 chính xác là một cú gian lận!

"Mình đã cố gắng khiêm tốn với nó trong hoàn cảnh sống còn này."

Nhưng điều thật sự đáng lo là...

"Chuyện gì sẽ xảy ra nếu họ phát hiện mình thực chất là một kẻ hèn nhát?"

Mong rằng cuối cùng chỉ là một lần chuyển công tác sang Đội Bổ Sung, nhưng đó thật sự là một hy vọng quá ngây thơ. Không ai có thể đoán được hậu quả sẽ lan rộng đến đâu.

Nếu có ai đó bắt đầu tự hỏi “Làm sao một kẻ như vậy lại đạt được kết quả tốt như thế?” thì điều tôi nhận được sẽ là...

"Bị thẩm vấn và đem đi thí nghiệm...?"

Tôi có thể hình dung rõ cảnh tượng mình bị kéo đi tới Đội Nghiên Cứu, ngay khi họ phát hiện tôi đến từ một chiều không gian song song.

Mồ hôi lạnh bắt đầu chảy dài trên trán tôi.

K-Không, không thể như vậy được…

Tôi đứng dậy, lấy một ít cà phê và đi loanh quanh trong phòng nghỉ.

Caffeine khiến đầu óc tôi tỉnh táo hơn một chút.

Đúng rồi.

“Nếu không thể trốn tránh thì phải tối đa hóa cơ hội sống sót.”

Nếu đã bị chú ý rồi, cách tốt nhất bây giờ là chứng minh tôi xứng đáng với những gì mình được nhận.

Tôi cần làm cho họ tin rằng tôi có năng lực và tài năng bẩm sinh.

Chẳng phải vậy sao? Có không ít nhân viên như vậy. Như đội trưởng thằn lằn hay phó quản lý bươm bướm, họ chính là những người đã được công nhận và nổi bật.

Ngay cả khi, việc đấy đồng nghĩa với việc bản thân sẽ có khả năng bị giao những câu truyện ma nguy hiểm hơn... Ơ ừm, cũng không tệ lắm.

Nếu như mình được coi là người có giá trị cao, họ sẽ gửi mình tới mấy nhiệm vụ dễ ăn hơn.

"Và mình cũng có thể tích luỹ điểm nhanh hơn."

Tôi càng nghĩ về điều đó thì càng thấy đây là một chiến lược hợp lý để nhanh chóng thoát khỏi thế giới này.

Nhưng để đạt được điều đó, vẫn cần một bước quan trọng đầu tiên.

"Mình cần nghiêm túc xây dựng hình tượng của bản thân…"

Tôi cần phải tỏ ra là một "người có năng lực và xuất chúng" một cách tự nhiên nhất có thể để tránh bị nghi ngờ.

Giống như lúc tôi cư xử như một tên điên khi ở với Baek Saheon. Cẩn thận là trên hết.

Và vì thế...

"...Mình cần nhiều quân cờ hơn để ngụy trang."

“...”

Tôi nhìn lên.

Trên đầu tôi là thứ mà tôi đã nhận được sau [Biệt Thự Của Những Người Mù].

========================

[Hộp Quà Tặng Hồ Sơ Thám Hiểm Bóng Tối]

– Đã mở khóa sản phẩm mới! (!)

========================

Đó là một trong những món mà tôi đã mua ở cửa hàng tạm thời. Thay vì mở nó ngay lập tức, tôi chờ cho tới khi mình cảm thấy sảng khoái và đầu óc tỉnh táo mà mở.

Đến lúc rồi.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận