Thanh Thiên Tử đối đầu Anh Hùng Vương
Trận chiến giày xéo
1 Bình luận - Độ dài: 4,172 từ - Cập nhật:
Tử Thần đang áp đảo Anh Hùng Vương. Những người xung quanh định xông vào ứng cứu, nhưng thuộc hạ của (Xích Quỷ), (Bạch Tường Vi) và (Hắc) đã dốc toàn lực ngăn cản. Mà cho dù có vượt qua được họ đi chăng nữa—
"Giết, giết."
Cơ thể kẻ địch bị chém ngang, rồi bị lôi nội tạng ra ngoài và vung vẩy. Thứ đó được ném về phía Vercingetorix như một sợi xích hái [kusarigama] tạm bợ, và ngay khi hắn né được, Tử Thần lại không chút do dự lao vào tấn công. Cứ thế này chỉ tổ làm tăng thêm những cái xác vô dụng. Chỉ làm vướng chân Anh Hùng Vương. Cuối cùng họ cũng đã hiểu ra điều đó.
Phe Nederkux vốn đã không lại gần, còn phe Thánh Lawrence sau khi hiểu ra tình hình cũng không còn đến gần nữa. Trong khoảng không trống hoác được tạo ra, Tử Thần tung hoành ngang dọc.
"Giếtttttt!"
Kẻ đang chiếm thế thượng phong chắc chắn là Reinberka. Tốc độ của anh ta không hề cảm nhận được sức nặng của bộ giáp, và sức mạnh của anh ta chính là hiện thân cho sự nặng nề của màu đen. Kỹ năng cũng vượt trội, vượt qua giới hạn của con người.
"Quái, quái vật."
Mùi tử khí nồng nặc khắp nơi. Đó chính là sức mạnh đáng sợ nhất của Tử Thần. Nỗi kinh hoàng của cái chết có khả năng lây lan. Nó ban cho quân đội Thánh Lawrence, những kẻ vốn đã vượt qua được cái chết, một lần chết nữa. Khắc sâu nỗi kinh hoàng của cái chết, rồi giết chết chúng ngay khi chúng bám víu vào sự sống.
"Gihí! Giết, chưa đủ."
Cái chết bao trùm cả thế giới. Trụ cột của Thánh Lawrence đang lung lay.
○
Rudolf quan sát chiến trường. Hiếm khi nào trong tay hắn không nắm một bộ vếu. Trông có vẻ chán chường, hắn vân vê một đồng xu rồi khẽ tung nó lên. Nhìn đồng xu rơi xuống, Rudolf càng nhăn mặt hơn.
"Rốt cuộc cũng không thể thay thế cho ta được sao."
Đôi mắt lạnh lẽo, con ngươi không ánh lên một tia cảm xúc—
Rudolf vỗ tay bôm bốp, gọi một người hầu cận đến. Hắn thậm chí còn không thèm nhìn vào mắt đối phương đang hỏi "Cậu chủ có việc gì ạ?",
"Truyền lệnh cho toàn quân."
Hắn ra lệnh bằng một giọng điệu lạnh như băng.
"Rút lui."
Một từ, ngắn gọn nêu rõ yêu cầu.
"Hả?"
Thế nhưng mệnh lệnh này quá đột ngột và khó hiểu, khiến người hầu cận ngỡ mình đã nghe nhầm. Có lẽ bực bội trước phản ứng đó, Rudolf lần đầu tiên nhìn vào mắt gã.
"Ngươi định bắt ta nói lại lần thứ hai à?"
Trước sự lạnh lẽo áp đảo đó,
"Vâng, vâng! Tôi sẽ cho truyền lệnh ngay lập tức!"
Gã đã hiểu ra.
Ngay lúc này, Rudolf von Habsburg đang thực sự ở trong tâm trạng tồi tệ. Tâm trạng của Rudolf thường lên xuống thất thường, nhưng tệ đến mức này thì hiếm khi thấy. Gã nghĩ, nếu bây giờ mình làm sai, cái giá phải trả sẽ không chỉ là mạng sống của mình. Một khi đã chọc giận Rudolf, cơn thịnh nộ của hắn sẽ giáng xuống cả gia tộc.
"Tiện thể, thu hồi cả 'thứ đó' nữa. Mà, nếu thấy không được thì cứ bỏ lại cũng được."
"Tôi đã hiểu."
Nếu bị gọi là ‘thứ đó’ mà không hiểu là đang nói đến ai thì không thể làm thuộc hạ của Rudolf. Gã đàn ông nhanh chóng rời đi để truyền lệnh. Rudolf vẫn không thèm nhìn theo, chỉ nhìn xuống chiến trường mà hắn vốn chẳng hề ưa thích.
"Ta cũng đã có chút kỳ vọng đấy chứ. Mà thôi."
Rudolf búng đồng xu. Hai màu trắng đen xoáy vào nhau, sau khi rơi xuống đất vẫn tiếp tục quay tròn.
"Ta tự ra tay là được chứ gì."
Ngay khoảnh khắc hắn nói xong, đồng xu ngã xuống với mặt trắng ngửa lên trên. Thấy vậy, Rudolf càng nhăn mặt hơn. Vẻ mặt cười cợt thường ngày đã biến mất.
"Thật tình, Thượng Đế đúng là một thằng khốn nạn bậc nhất."
Rudolf dùng chân giày xéo đồng xu, nhìn xuống thế giới với vẻ mặt chán chường tột độ.
○
Có một cảm giác bất thường. Kế hoạch là tung ra (Tử Thần), kẻ mạnh nhất Nederkux trong chiến đấu đơn lẻ. Quả thực, nó đã thành công. Cứ đà này, có vẻ như họ sẽ thắng.
"Ngài Marslan. Hướng bản doanh kìa!"
"Khói hiệu rút lui sao? Bây giờ, trong tình huống này á?"
Bình thường thì ông sẽ gạt đi vì cho rằng đó là tin báo sai. Nhưng (Xích Quỷ) Marslan, một trong Tam Đại Tướng, lại có linh cảm gì đó. Và linh cảm đó—
"Quỷ!"
(Bạch Tường Vi) Jacqueline, cũng là một trong Tam Đại Tướng, cũng cảm nhận được. Đến lúc này, linh cảm của Marslan mới trở thành sự chắc chắn. Ngay khoảnh khắc cả hai định hành động,
"Sắp đến lúc rồi, nhỉ."
Khí chất của Vercingetorix đã thay đổi.
"Khốn kiếp!? Là bẫy sao!"
Khi nhận ra thì đã quá muộn.
○
Chiến trường, đang rung chuyển. Tiếng hoan hô của quân đội Thánh Lawrence vang dội khắp mặt đất.
"Giết... Ghiii, gaa."
Đến nước này, những kẻ nhạy bén đã có thể hiểu ra. Họ đã bị gài bẫy. Để phô diễn cảnh tượng (Tử Thần) Reinberka, Tam Đại Tướng, cả Nederkux, bị đánh bại bởi một người đàn ông duy nhất. Một vật hiến tế để cổ vũ tinh thần—
"Hỡi Chúa, xin hãy cứu rỗi linh hồn đáng thương trước mắt con."
Vercingetorix nhìn xuống Tử Thần đang nằm gục, giang rộng hai tay đáp lại tiếng hoan hô. Hào quang của Anh Hùng Vương ngày càng rực rỡ. Sức mạnh thật sự mà cả hai che giấu, vốn có một sự chênh lệch. Tử Thần lần đầu tiên đâm phải một bức tường.
"Giết!"
Một bức tường quá cao mang tên Vercingetorix.
"Vô ích thôi."
Tử Thần đứng dậy lao tới. Uy lực của đòn tấn công không hề thua kém lúc nãy, thậm chí còn tăng lên. Nhưng đúng như lời Vercingetorix nói, đó là một hành động vô ích.
"Ghi, gaaa."
Cả hai ghì chặt nhau. Hay nói đúng hơn, đó là cảnh tượng Tử Thần một mình cố gắng đẩy lùi, còn Anh Hùng Vương thì không hề nhúc nhích. Không lay chuyển, không động đậy, một vẻ uy nghi áp đảo.
"Thế này, quân đội của ta đã hoàn thiện. Trận chiến lần này, ta sẽ giành chiến thắng tuyệt đối."
Tự tạo ra tình thế nguy hiểm, rồi tự tay mình đẩy lùi nghịch cảnh. Sự giải thoát khỏi lo âu càng thúc đẩy mọi người vào một cơn cuồng nhiệt hơn nữa. Thực tế, Vercingetorix không hề có sơ hở nào, hắn thậm chí còn đủ thong dong để dàn dựng một màn kịch như vậy.
Vốn dĩ việc giăng rộng thế trận bao vây để dụ đối phương đột phá trung tâm cũng là kế sách của Vercingetorix. Một mũi tên trúng hai đích, vừa dụ ra con át chủ bài mạnh nhất của đối phương, vừa đánh bại nó để nâng cao tinh thần quân ta và làm suy sụp tinh thần quân địch. Đây là cách làm của người đàn ông được ca tụng là mạnh nhất trong Tam Cự Tinh. Người truyền động lực vĩ đại nhất, Anh Hùng Vương Vercingetorix. Việc hắn liên tục chiến thắng đều có lý do của nó.
"Đây là lần đầu tiên ngươi thua sao?"
Hắn thản nhiên đối phó với cả sức mạnh liều chết của Tử Thần đang gào thét. Tất nhiên, sức mạnh của cả hai không chênh lệch nhiều như vẻ bề ngoài. Nhưng không khí của trận chiến, niềm tin cuồng tín, đang đè nặng lên Vercingetorix, và sức nặng đó dồn cả vào thanh kiếm.
Sức mạnh của kẻ gánh vác. Con quái vật đã trị vì nửa thế kỷ không chỉ đơn thuần là mạnh.
"Sức mạnh của ngươi quá hời hợt. Vì vậy ngươi không thể thắng."
Trách nhiệm và áp lực đó, sứ mệnh được giao cho một vị vua, một chiến binh, một anh hùng. Chỉ những người tiếp tục hoàn thành sứ mệnh đó mới có được lực hấp dẫn kéo chiến thắng về phía mình. Lực hấp dẫn của kẻ chiến thắng mà cả Strakles và El Cid cũng sở hữu. Sức mạnh chỉ có ở những kẻ đã chinh phục cả một thời đại, đó chính là sự khác biệt lớn nhất giữa các ngôi sao khác và Cự tinh.
"Giếtgiếtgiếtgiếtgiếtgiết, giết—"
Loạt tấn công tuyệt vọng của Tử Thần. Vercingetorix đánh bật tất cả,
"Kết thúc rồi."
Một nhát chém. Mũ trụ của Tử Thần bị chém đứt, bộ giáp đen cũng mang một vết thương sâu.
Máu phun ra, Reinberka gục ngã. Vercingetorix vung kiếm lên để kết liễu. Reinberka đã bất tỉnh.
"Đừng có đùa chứ!"
Kẻ tấn công từ phía sau Vercingetorix là (Bạch Tường Vi) Jacqueline. Ngọn thương của gã lao đi với tốc độ kinh hoàng, xuyên qua cơ thể Vercingetorix. Hay đúng hơn là—
"Ngọn thương tốt."
Chỉ trong gang tấc, một gang tấc thực sự mong manh, hắn đã né được. Những đòn tấn công liên hoàn như nước chảy từ trên lưng ngựa. Cán thương dẻo dai cho phép thực hiện những đòn tấn công biến ảo khôn lường. Và rồi, tất cả chúng đều bị né tránh chỉ trong gang tấc. Một gang tấc, một đường tơ mỏng manh nhưng xa vời vợi.
Hắn dễ dàng lách qua cơn mưa thương vốn có tầm đánh xa, rồi vung kiếm lên một cách hết sức tự nhiên. Trong lúc đó, ngọn thương vẫn gầm thét nhưng cảm giác hoàn toàn không thể chạm tới.
"Chết!?"
Trong một khoảnh khắc, Jacqueline đã nghĩ mình chết chắc. Ký ức lướt qua như đèn kéo quân là những người đàn ông nhiệt huyết mà gã từng giao tranh. Và cả hình ảnh tuyệt mỹ của chính mình trong gương.
"Phun ga!"
Nắm bắt khoảnh khắc đó, cây gậy của Marslan đập nát không khí nơi đầu của Vercingetorix vừa ở đó. Cây gậy vung hụt, Vercingetorix liếc nhìn ra sau. Chỉ vậy thôi cũng đủ khiến mồ hôi túa ra như tắm trên người Marslan.
"Câu giờ thêm năm giây nữa rồi thu hồi con heo cái đó đi!"
"Nhanh lên! Chết bây giờ!"
Cả hai ra lệnh cho thuộc hạ của Tử Thần, đội (Hắc). Khói hiệu kia chỉ truyền đi ý định rút lui, không hề có lệnh phải bảo vệ Tử Thần thất bại, vậy nên họ không có nghĩa vụ hay lý do gì phải làm vậy. Dù thế, cả hai vẫn không do dự một giây nào, liều mạng để thuộc hạ có thể thu hồi Tử Thần.
"Gư, o!? Chết, chết thật đó!"
"Nhanh lên đi!"
Chỉ một giây mà sao quá dài. Bị kẹp giữa hai người, Vercingetorix vẫn né đòn một cách hoa mỹ và tung ra những đòn tấn công chí mạng không ngớt. Trong khi đó, Marslan và Jacqueline chỉ có thể chật vật giữ mạng. Sự chênh lệch giữa hai bên là quá lớn.
"Ngài Reinberka!"
Đội (Hắc) lập tức thu hồi chủ nhân của mình. Động tác của họ nhanh đến đáng kinh ngạc, nhưng đối thủ là đối thủ, lại thêm quân Thánh Lawrence đang có sĩ khí cao ngút trời, liệu họ có thể vượt qua và quay về được không? Ngay lúc này, hai trong ba Đại Tướng đang cố gắng cầm cự, nhưng không ai biết giây tiếp theo sẽ ra sao.
"Tên Tử Thần đó, có đáng để các ngươi liều mạng đến vậy không?"
Vercingetorix vừa hỏi vừa né tránh như nước chảy những đòn tấn công liên hoàn từ trên lưng ngựa. Trước sự thong dong đó, mồ hôi lạnh của cả hai chảy xuống như thác.
"Ai mà biết. Nhưng, có lẽ còn giá trị hơn chúng tôi đấy!"
Thương pháp hoa mỹ của Jacqueline. Cả hai đều nghĩ rằng, mạng sống của hai Tam Đại Tướng, những người sử dụng thương thuật điêu luyện và chỉ huy quân đội hùng hậu như vậy, lại không bằng một mình Tử Thần. Lòng trung thành với Nederkux đã đẩy cả hai vào tử địa này.
"Ra vậy. Những vị tướng tốt. Giết thì thật đáng tiếc."
Dù vậy, thanh kiếm của Vercingetorix vẫn không hề chậm lại. Ngược lại, nó còn tăng tốc, chém vào bắp tay của Jacqueline. Jacqueline nhăn mặt vì đau, nhưng ngọn thương vẫn không hề lơi đi.
"Chính vì vậy, mới là đối thủ cần phải giết. Toàn quân vào thế trận bao vây, có thể để Tử Thần thoát. Nhưng hai kẻ này, nhất định phải tiêu diệt!"
Đáp lại hiệu lệnh của Vercingetorix, quân Lawrence gầm lên. Coi như đã đến hồi kết, cả hai thả lỏng nét mặt. Mất đi hai trong ba Đại Tướng là một sai lầm to lớn. Kỳ vọng đặt vào Con của Thần, (Thanh Quý Tử) Rudolf von Habsburg, có lẽ sẽ tan thành mây khói.
"Kết thúc thôi."
Liệu Thần, có cho phép điều đó không?
○
"Này này, đến cả ta đây cũng đã nổi hứng rồi đấy nhé? Cái vận may của ngươi không thắng nổi ta đâu."
Rudolf nhìn xuống thế giới. Kẻ ngước nhìn là Cự tinh, kẻ nhìn xuống là Con của Thần.
"Ta là Con của Thần vì ta nắm được cơ hội một phần vạn."
Rudolf, vân vê đồng xu.
Con của Thần, thậm chí còn bẻ cong cả vận mệnh. Không tự giác, không nỗ lực, chỉ cần tồn tại là đã liên tục chiến thắng.
Đó là lý do tại sao Rudolf trở thành người thừa kế của gia tộc Habsburg.
○
Ngay khoảnh khắc Vercingetorix cúi người về phía trước để kết thúc trận chiến, mặt đất rung chuyển. Trước sự việc đột ngột, Vercingetorix mất thăng bằng. Cả quân Thánh Lawrence lẫn quân Nederkux, quên cả cuồng nhiệt lẫn tuyệt vọng, chỉ biết đứng sững sờ trước thế giới đang rung chuyển.
"Dzai!"
Cơ hội này, người không bỏ lỡ chính là một trong Tam Đại Tướng, (Bạch Tường Vi) Jacqueline. Con chiến mã của gã không hề nao núng trước cơn rung chấn cũng thật đáng nể, nhưng Jacqueline, người đã nhìn thấu sự mất thăng bằng của Anh Hùng Vương, cũng thật đáng nể. Một quỹ đạo tuyệt đẹp đánh văng Vercingetorix đi.
"Chạy thôi, Quỷ!"
"Phù ha, đúng là thập tử nhất sinh."
Cả hai không chút do dự mà chạy hết tốc lực. Vercingetorix lấy lại thăng bằng và chuẩn bị đuổi theo. Dù đối phương đang cưỡi ngựa, nhưng giữa một trận chiến hỗn loạn thì không thể nhanh chóng thoát ra được. Nhận thấy có thể truy đuổi, Anh Hùng Vương bắt đầu hành động.
"Đừng hòng đi! Anh Hùng Vương!"
Kẻ cản đường hắn là binh lính của phe Đỏ và Trắng. Vercingetorix không thèm đếm xỉa mà chém giết, nhưng chúng vẫn tiếp tục lao vào. Dù biết rằng sẽ chết.
"Xin hãy ra lệnh. Thưa ngài Jacqueline."
Một thuộc hạ cưỡi ngựa chạy song song. Hắn đã cùng Jacqueline xông pha chiến trường không biết bao nhiêu lần.
"Vì ta, vì Nederkux, hãy chết đi."
"Tuân lệnh!"
Đám thuộc hạ dẫn theo đồng đội quay đầu ngựa, lao thẳng vào cảm tử. Jacqueline không thèm liếc nhìn một cái mà bỏ chạy. Phía sau lưng, gió máu cuộn trào. Một cơn bão tàn sát điên cuồng.
Thuộc hạ của Marslan cũng lao vào và ngã xuống như vậy. Mạng sống của binh lính phe Đỏ và Trắng dễ dàng tan biến. Dưới bàn tay của Vercingetorix và binh lính Thánh Lawrence đã lấy lại được sự cuồng nhiệt.
"Dù có chết cũng không cho qua! Tam Đại Tướng chính là niềm tự hào của Nederkux!"
"Tốt, rất tốt. Thanh kiếm của ta, đã bị lòng trung thành của các ngươi cản lại rồi."
Thấu hiểu sự quyết tâm đó, Cự tinh dốc toàn lực đối đầu. Tàn sát cả kỵ binh lẫn bộ binh, đó là lúc Cự tinh (Anh Hùng Vương) Vercingetorix nghiêm túc. Coi đó là lễ nghĩa dành cho những kẻ đã thể hiện lòng trung thành, giữa ánh hào quang rực rỡ nhất, lưỡi kiếm trắng loá lên.
Những đóa hoa trung nghĩa tuyệt đẹp nở rộ.
○
Quỳ trước mặt Rudolf là những thành viên của Tam Đại Tướng vừa mới chiến đấu lúc nãy. Xung quanh họ, thuộc hạ của ba phe Đỏ, Trắng, Đen đứng thành hàng với vẻ mặt đau buồn. Ai nấy đều tả tơi, không khí đã nhuốm màu bại trận.
"Vậy, có điều gì muốn nói với ta không?"
Giọng Rudolf lạnh như băng. Mọi người đều im lặng. Đặc biệt là đội (Hắc)—
"Không có à? Sao lại không có được chứ? Nào, nói thử xem, Jacqueline."
Mới hôm trước Rudolf còn không thèm nhìn mặt gã. Nhưng bây giờ, hắn đang nhìn chằm chằm vào Jacqueline. Gã ngẩng mặt lên, nuốt nước bọt trước ánh mắt lạnh lẽo đó, rồi vẫn mở miệng.
"Kế sách của ngài Rudolf, tôi cho rằng đã thất bại."
Gã cũng vậy, mới hôm trước còn gọi hắn là cậu ấm một cách suồng sã, nhưng với Rudolf lúc này, gã không thể nào nói năng như vậy được. Quá khác biệt so với một Rudolf bông đùa thường ngày. Khí chất, dáng vẻ, và hơn hết là đôi mắt đó—
"Hô, nói hay đấy."
Cả nơi chìm trong im lặng. Jacqueline run lên, tự hỏi liệu mình có chọc giận hắn không.
"Thẳng thắn là tốt. Một gã đàn ông cũng có cốt khí đấy chứ. Để làm pê-đê thì thật lãng phí."
Rudolf mỉm cười với Jacqueline. Rồi hắn hướng ánh mắt sang Marslan—
"Vất vả rồi. (Xích Quỷ), (Bạch Tường Vi), xem ra ta đã đánh giá thấp các ngươi. Và cả thuộc hạ của các ngươi nữa. Cả những người còn sống, lẫn những người đã chết, các ngươi đã chiến đấu giỏi hơn ta tưởng tượng nhiều. Ban thưởng cho các ngươi."
Hắn khen ngợi phe Đỏ và Trắng. Marslan và Jacqueline nhìn nhau. Từ trước đến nay chưa từng nghe Rudolf von Habsburg nói những lời như vậy. Chính vì thế, cả hai không khỏi sợ hãi những gì sắp xảy ra. Rõ ràng, hành động này chỉ là khúc dạo đầu cho vấn đề chính.
"Và xem ra, ta đã đánh giá quá cao ngươi. Ngẩng mặt lên, đồ vô dụng."
Nhân vật chính, Reinberka, run rẩy nhìn về phía Rudolf.
"Nếu có gì muốn biện minh thì nói trước đi."
Lời nói thì nhẹ nhàng, nhưng ẩn sâu bên trong là sự lạnh lẽo của độ không tuyệt đối, khiến Reinberka chỉ có thể lắp bắp một câu "Không có ạ" bằng giọng run rẩy.
"Vậy à, không có à. Hừm... Ngươi đang coi thường ta đấy à?"
Rudolf đứng dậy, đi đến trước mặt Reinberka. Rồi hắn tùy tiện đá vào mặt anh ta.
"Bỏ sức mạnh ra thì mày còn lại cái gì hả, hả!? Tao hỏi là Tử Thần thua rồi thì còn lại cái gì! Trả lời đi, đồ vô dụng, đồ tầm thường!"
Rudolf liên tục đá vào người Reinberka. Reinberka nghiến răng chịu đựng. Thuộc hạ của anh thấy vậy không đành lòng, định ngăn lại, nhưng chỉ một cái lườm của chính Reinberka đã khiến họ dừng bước.
"Tao đã kỳ vọng vào mày đấy. Rằng mày sẽ thay tao lo hết mọi chuyện phiền phức, còn tao thì sẽ được đắm chìm trong lễ hội vếu. Thế mà sao? Thua ở chính điểm mạnh nhất của mình à? Vậy mày còn giá trị gì nữa? Này, nói cho tao biết đi?"
Từng lời, từng lời đâm vào tim Reinberka. Nước mắt lưng tròng nơi khóe mắt anh.
"Hô, Tử Thần mà cũng khóc à. A~a, huấn luyện sai rồi. Sức mạnh của Tử Thần thì ta cũng muốn đấy. Nhưng mà mày khó điều khiển quá, đúng không? Nên ta đã dạy dỗ đủ thứ để cuối cùng cũng kiểm soát được. Vậy mà vì thế lại thua, lại khóc, bao nhiêu tiền bạc công sức đổ vào mày đều thành công cốc hết. Thứ ta muốn không phải là mày, mà là Tử Thần. Một thằng như mày không phải là Tử Thần thì tao cần gì nữa, đúng không?"
Reinberka bám lấy Rudolf. Không còn biết xấu hổ hay thể diện, chỉ im lặng bám víu. Đôi mắt Rudolf nhìn anh ta, lạnh lẽo đến mức khiến tất cả những người có mặt ở đó đều run rẩy.
"Một Tử Thần yếu đuối thì không cần. Khắc cốt ghi tâm đi. Lần này tạm tha cho. Đối thủ cũng là đối thủ sừng sỏ. Nhưng không có lần sau đâu. Nếu còn có lần sau, mày sẽ không cần thiết nữa. Cứ quay về cuộc sống đùa giỡn với tội nhân với tư cách đao phủ đi là vừa."
Reinberka lau nước mắt, cúi đầu thật sâu. Không thèm nhìn anh ta, Rudolf quay về chỗ ngồi của mình. Rồi hắn nhìn bao quát tất cả,
"Thất bại hôm nay là trách nhiệm của ta. Thua vì kế sách của ta, và vì món đồ chơi của ta đã thua. Nên ta xin lỗi. Xin lỗi mọi người."
Lần đầu tiên trong đời, hắn cúi đầu trước người khác. Người kinh ngạc nhất là Reinberka, người đã ở bên hắn lâu nhất. Những người khác cũng không nghĩ Rudolf lại là người làm những việc như vậy, tất cả đều không giấu nổi sự ngạc nhiên.
"Ừm. Quả nhiên xin lỗi đúng là khó chịu thật. Không muốn làm lần thứ hai đâu. Vậy nên, từ ngày mai, ta sẽ chỉ huy các ngươi. Mong được giúp đỡ nhé."
Cả nơi, đông cứng lại.
"Tạm thời đội (Hắc) đã tự làm xấu mặt thì giải tán. Marslan và Jacqueline cứ tùy ý sử dụng. Reinberka cũng coi như là thuộc hạ của hai người đi."
Cả nơi càng thêm đông cứng.
"À, còn nữa, nghĩ kế sách phiền phức lắm nên các ngươi cứ nghĩ bừa vài cái đi. Trong số đó ta thấy cái nào được thì sẽ chọn. Tuyển chọn công khai thì có thú vị không nhỉ? Các ngươi nghĩ sao?"
Ánh mắt của Rudolf hướng về phía Marslan. Nhận ra mình bị hỏi, ông mở miệng.
"Vốn dĩ, ngài vẫn định tiếp tục chiến đấu sao?"
Câu hỏi của Marslan là một câu hỏi căn bản. Ngày đầu tiên tuy không mất Tam Đại Tướng, nhưng có thể gọi là một trận đại bại. Những người xông vào sâu trong lòng địch đều là tinh nhuệ, tổn thất đó còn lớn hơn cả con số trên giấy tờ. Hơn nữa, ngay cả sức mạnh lớn nhất là Tử Thần cũng không thể thắng. Zđảo ngược tình thế từ đây là không thể. Nghĩ thế nào cũng quá liều lĩnh.
"Tất nhiên rồi. Vì không thắng thì không được về Vương đô chứ sao."
Dù vậy, Rudolf vẫn hiên ngang như thể chiến thắng là điều hiển nhiên.
"Thôi cứ coi như đã lên một con thuyền lớn rồi cứ thoải mái đi. Từ giờ chúng ta sẽ nhởn nhơ thong thả. Không tấn công vô ích, không cố thủ vô lý, cứ từ từ, chậm rãi thôi."
Sau một trận đại bại như thế này, liệu có người lãnh đạo nào lại thảnh thơi đến vậy không?
"Rồi sẽ thắng thôi. Các ngươi biết ta được gọi là gì mà, phải không?"
Con của Thần, (Thanh Thiên Tử) Rudolf von Habsburg. Đứa con thứ ba mươi của gia tộc Habsburg, và hiện đang được coi là 'Trưởng tử đích tôn'. Đối với những ai biết chuyện gì đã xảy ra với những người anh của hắn, họ không thể nào coi thường Rudolf được.
"Ta ấy à, chưa từng thua bao giờ đâu."
Rudolf đứng ra trước mũi chịu sào. Gã đàn ông thường ngày chỉ nghĩ đến vếu, cuối cùng cũng đã đặt chân lên sân khấu này. Chậm hơn một chút so với những tân tinh bắt đầu tỏa sáng rực rỡ như William, Wolf, và Apollonia ở phương xa, nhân vật lớn cuối cùng của thế hệ trẻ đã bắt đầu hành động.
Liệu hắn có thể tỏa sáng và vươn lên trước Cự tinh hay không? Phẩm chất của Rudolf sẽ bị thử thách.


1 Bình luận