Tập 05: Câu chuyện tình yêu của nhân vật chính
Chương 89. Nhìn thấu
5 Bình luận - Độ dài: 1,590 từ - Cập nhật:
Ariel cảm thấy bản thân mình làm việc luôn rất điềm đạm.
Cho đến nay, cô cùng lắm chỉ từng đánh cho bọn xã hội đen một trận, xông vào di tích cổ, náo loạn ở Thánh Thành, và quét sạch vài bộ lạc tộc Ma ở Vực Thẳm mà thôi, chẳng có gì to tát cả.
Đương nhiên, cô có lẽ thường thêm một chút yếu tố cược khi làm việc, nhưng cô cược cũng có nguyên tắc.
Chỉ khi cảm thấy tỷ lệ thành công cao hơn 50%, cô mới đưa ra những lựa chọn mạo hiểm như vậy. Vì thế, cô cược đến giờ, cũng chỉ thua có hai trận nhỏ xíu thôi.
“Kể cả hai trận đó, tôi cũng sẽ có một ngày lấy lại tất cả!”
Ariel cuối cùng cũng không còn khoanh tay trước ngực nữa, mà thay vào đó là thói quen chống tay ra sau lưng.
Mặc dù không còn cố ý làm nổi bật, nhưng động tác ưỡn thẳng lưng này vẫn khiến đường cong của cô trở nên đáng kinh ngạc.
Bầu trời xám xịt vĩnh viễn của Vực Thẳm đã khiến cô phát chán, vì vậy ánh mắt đã trải qua vô số cuộc đấu tranh và chia ly của cô, mang đầy vẻ từng trải, cứ thế rơi xuống cuối chân trời:
“Nhưng, chuyện này không liên quan đến mạo hiểm, cũng không liên quan đến việc cược hay không cược. Bây giờ có hàng chục cô gái xinh đẹp dũng cảm và kiên cường đang chờ tôi giải cứu, tôi sao có thể đứng nhìn mà không làm gì được?”
Một người tùy tiện từ bỏ những cô gái xinh đẹp, thì không đủ tư cách để hoàn thành giấc mộng hậu cung trong mơ của mình!!
Lần này, cô sẽ ra tay dứt khoát, tuyệt đối sẽ không mắc lại sai lầm như lần với Lyra!
Đun ếch trong nước ấm là chiêu thức của kẻ hèn nhát. Lần này, cô sẽ dùng lửa lớn để nấu!
“Tôi sẽ thâm nhập vào cái Pháo đài Guthons gì đó, để giải cứu các cô gái xinh đẹp!” Ariel lập tức nói.
“Cái gì?”
Mấy người nghe vậy đều sững sờ.
“Cô điên rồi sao? Những người đó đã bị bắt vào lâu đài của tộc Ma, đó là đại bản doanh của tộc Ma, chỉ dựa vào cô…”
Doran nhíu chặt mày, cảm thấy cô gái này chỉ là một cô nhóc nói năng điên rồ.
Tuy nhiên, điều khiến cậu ta không ngờ tới là…
“Tôi… tôi cũng đi!”
Một Loya trông chín chắn và điềm tĩnh hơn nhiều, sau một lúc suy nghĩ, lại đứng về phía Ariel.
“Cô Ariel, tôi cũng sẽ giúp một tay.”
“Cái gì-”
Ariel còn chưa nói gì, thì Temir đã kinh ngạc kêu lên, gần như không thể tin nổi nhìn Loya:
“Chị Loya, chị nói gì?”
“Tôi nói, tôi sẽ đi giúp cô Ariel!”
Loya hít một hơi thật sâu, lại một lần nữa xác nhận.
Mặc dù thời gian ngắn ngủi, nhưng cô thực sự đã hạ quyết tâm rất lớn.
Đi đến đại bản doanh của tộc Ma để cứu người thực sự rất nguy hiểm, nhưng nhìn thấy vị anh hùng đại nhân vô úy, vô tư, bất chấp tất cả để đi giải cứu người khác như vậy, trong lòng cô cũng không khỏi nảy sinh lòng dũng cảm vô tận.
Mặc dù sức mạnh của cô có thể không nổi bật, nhưng với tư cách là một hậu thuẫn, một pháp sư trị liệu, chắc chắn sẽ giúp được anh hùng đại nhân!
Loya lén nhìn Ariel, má càng ửng hồng.
“Em không suy nghĩ kỹ lại sao?”
Bourte vẻ mặt nghiêm trọng. Mặc dù vẻ ngoài hung thần ác sát, nhưng lại tỏ ra thực lòng suy nghĩ cho mọi người: “Tôi có con đường đặc biệt, đi theo tôi chỉ cần ba ngày là có thể rời khỏi Vực Thẳm, hoàn toàn an toàn.”
“Đúng… đúng vậy, chị Loya, chúng ta cùng nhau rời khỏi Vực Thẳm không tốt hơn sao? Tại sao chị lại phải đi theo người phụ nữ điên rồ đột nhiên xuất hiện này…” Temir bước tới, nắm chặt tay Loya, lo lắng nói:
“Đi với em đi, từ nãy đến giờ chị cứ bảo vệ cô ta, nhưng cô ta chỉ là một người lạ…”
“Cô ấy không phải phụ nữ điên! Cũng không phải người lạ!”
Loya hất tay Temir ra, nghiêm túc nói: “Các cậu không hiểu đâu. Cô Ariel vừa cứu tôi, và bây giờ cô ấy lại muốn vô tư đi giải cứu những người khác, cô ấy mới là anh hùng thực sự!”
“Hả? Chị Loya, chị…”
Temir bị hất ra, sững sờ tại chỗ.
Cậu ta nhìn bàn tay của mình, không thể nào ngờ được, chị Loya, người luôn dịu dàng với cậu ta, như một người chị hàng xóm luôn che chở, lại đối xử thô bạo với cậu ta như vậy.
Ngay cả khi bị bắt quả tang đọc sách đen cũng chưa bao giờ bị đối xử như vậy!
Mới chỉ rời đi một lát, tại sao cậu ta lại có cảm giác như chị Loya đã rời xa mình rồi?
Trong khoảnh khắc, mặc dù cơn gió lạnh của Vực Thẳm vẫn thổi không ngừng, nhưng đỉnh đầu của Temir lại cảm thấy một chút ấm áp khó hiểu.
“Tất cả là tại cô sao?”
Temir mắt hơi đỏ hoe, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Ariel:
“Cô đã bỏ bùa mê gì cho chị Loya, lại khiến chị ấy… Chị Loya chưa bao giờ dựa dẫm vào em như vậy! Cô dựa vào đâu mà…”
“Temir!”
Loya cau mày, lại đứng chắn trước Ariel: “Đừng làm loạn nữa, cô Ariel thật sự là ân nhân cứu mạng của tôi!”
“Chị Loya, chị…”
Thấy tình hình này, Temir run lên, như bị sét đánh.
Tạ, tại sao?
Không đối xử tốt với em thì thôi, tại sao còn phải bảo vệ cô ta như vậy?
Chẳng lẽ tình bạn thanh mai trúc mã hơn mười năm của chúng ta, lại không bằng cuộc gặp gỡ chưa đến nửa tiếng này sao?
Đau.
Quá đau.
Rõ ràng cô ta cũng là phụ nữ, tại sao cậu ta lại đau lòng như vậy chứ?
Nghĩ đến dáng vẻ e thẹn chưa từng thấy của chị Loya vừa rồi, Temir trong lòng như bị kim châm.
“Đừng cãi nhau nữa. Chuyện nhỏ này tạm gác lại đã, lát nữa rồi nói.”
Bourte càng lo lắng hơn nhìn Ariel:
“Cô nên suy nghĩ kỹ. Ở một nơi nguy hiểm như Vực Thẳm, cơ hội có một con đường rút lui an toàn không nhiều đâu. Chỉ cần đi cùng chúng tôi rời khỏi, tôi nghĩ ngay cả Ma tướng cũng không thể đuổi kịp.”
“Vậy thì sao? Tôi trông giống một người sợ Ma tướng sao?”
“Đừng cố chấp nữa, cơ hội tốt như vậy…”
“Được rồi, nói nhiều cũng vô dụng. Tôi sẽ không đi.”
Ariel hơi hếch cằm, lộ ra ba phần khinh thường, ba phần phóng khoáng, và chín mươi bốn phần phong thái lạnh lùng.
Từng cử chỉ thanh lịch như một quý ông của cô lại khiến Loya bồi hồi xao xuyến.
Nhưng đột nhiên, giọng Ariel thay đổi: “Hai vị cũng không cần nhiệt tình như vậy. Tôi biết ý kiến của mọi người rất khác nhau, có người muốn ‘đi’, có người muốn ở lại. Nhưng dù thế nào đi nữa, tôi nghĩ tạm thời chúng ta sẽ không thể tách ra được.”
“Ý cô là gì?”
Bourte nhíu mày hỏi:
“Tôi sẽ không đi cùng một kẻ ngây thơ ngu ngốc như cô để chịu chết đâu.”
“Cậu đúng là không giống người sẽ đi cùng tôi để chịu chết, nhưng nếu tôi chết ngay, cậu hẳn sẽ rất vui vẻ.”
Ariel cuối cùng cũng không cố tạo dáng nữa, hai tay buông thõng tự nhiên, các ngón tay khẽ gõ lên vạt áo.
“Nhưng rất tiếc, tôi muốn thâm nhập Pháo đài Guthons, quả thực cần hai người dẫn đường của tộc Ma. Không biết hai vị có thể hạ mình giúp một chút không?”
“Rốt cuộc cô có ý gì?”
Doran nóng nảy quát: “Cô đúng là một kẻ điên! Ở đây làm gì có tộc Ma nào, tôi thấy cô mới là tộc Ma!”
“Vẫn còn giả vờ sao?”
Ariel khẽ thở dài, nhẹ nhàng đưa tay lên, che một con mắt.
Đồng tử còn lại của cô nhanh chóng đổi màu, biến thành màu đỏ máu trong suốt như của tộc Ma.
Nhưng màu đỏ máu đó lại có chút khác biệt so với mắt của tộc Ma, trong hơn, giống như một viên hồng ngọc lấp lánh.
“Giả vờ lâu như vậy, cái mùi hôi của tộc Ma trên người các cậu, đều làm mắt tôi đau nhói rồi.”
“Phá Vọng Chi Nhãn!!”
Bourte và Doran đồng thời biến sắc:
“Cô lại có thứ này sao?”
“Ay da, tôi cũng không nghĩ đến. Ban đầu tôi nghĩ sẽ không thể nhìn thấu các cậu nhanh như vậy.”
Ariel làm động tác hình kéo trên mắt, giả vờ ngại ngùng nói: “Nhưng chiến lợi phẩm tôi nhận được sau khi diệt một bộ lạc tộc Ma hai ngày trước, lại có thể hữu dụng nhanh đến vậy. Các cậu thấy có tình cờ không?”
…
…+


5 Bình luận