Những kiến trúc giống như hang động ở phía tộc Nguyệt Ảnh thực sự rất thú vị.
Mặc dù về cơ bản là một hang động được đục trực tiếp vào vách núi, nhưng nó vẫn có đầy đủ các đặc điểm cần thiết của một căn nhà như cửa ra vào và cửa sổ. Thậm chí, bên trong hang còn được chia thành các cấu trúc giống như sàn nhà, kết nối với nhau bằng cầu thang. Nhìn từ bên ngoài, trông như thể cửa ra vào và cửa sổ được đục trực tiếp vào núi.
Tất nhiên, với thiết kế như vậy, khả năng chịu lực của ngôi nhà chắc chắn sẽ gặp vấn đề lớn, cần phải tính đến những rủi ro như sập nhà. Dường như Nguyệt Ảnh tộc đã giải quyết vấn đề này bằng các thủ đoạn ma pháp.
Tuy ma vật giỏi hơn trong việc sử dụng năng lực bẩm sinh của chúng, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng không thể sử dụng ma pháp. Với trí tuệ không thua kém gì loài người và lượng ma lực dự trữ thường có, là con dân của Ma Thần, chúng cũng có phong cách sử dụng ma pháp riêng một cách độc đáo.
Ví dụ, các hoa văn từ ma thuật được khắc trên tường bên trong và các góc của căn nhà đá dường như có tác dụng gia cố các bức tường và chia sẻ tải trọng, giúp có thể khắc trực tiếp một ngôi nhà rỗng bên trong núi.
Ngồi bên lò sưởi trong phòng, nhìn ngọn lửa tí tách trước mặt, Willis thầm thở dài, đám ma vật trong Dãy núi Vạn Ma hình như rất thích những phương pháp thắp sáng và sưởi ấm thô sơ như đốt lửa trại. Đồng thời, cô cũng không quên dùng hai tay cầm lên thứ chất lỏng trong suốt không rõ tên mà Vanessa vừa rót cho mình, đựng trong một chiếc vò rượu bằng đồng trông giống như chiếc cốc ba chân trên Trái Đất thời cổ đại, rồi nhấp một ngụm.
Nó có vị đắng nhẹ, một chút ngọt ngào và cảm giác cay nồng, nhưng chỉ có vậy thôi.
"Vậy, đây là cái gì?"
Cô không lo lắng đối phương sẽ bỏ thứ gì đó kỳ lạ vào đồ uống. Một mặt, hai bên đang trong mối quan hệ hợp tác và Nguyệt Ảnh tộc dường như không phải loại người thích đâm sau lưng người khác. Mặt khác, những thứ như độc dược cơ bản không có tác dụng gì đối với Thần tộc.
Tất nhiên, với các loại thuốc bổ cũng giống vậy.
Nói cách khác, ngoại trừ những loại thuốc được chế tạo bằng vật liệu quý giá, tương tự như loại thuốc phục hồi ma lực chất lượng cao mà Willis từng nhận được từ một cô Nữ vương nào đó. Sau khi chúng được cô uống hết, các loại thuốc như thế này vẫn có thể mang lại một chút cảm giác bên ngoài. Còn lại hầu hết các loại thức ăn của các sinh vật bình thường đều chỉ tạo ra hiệu ứng hương vị đơn giản đối với cô mục sư mà thôi.
Mặc dù vậy, hiệu quả của phương pháp đầu tiên sẽ bị suy yếu đáng kể, thậm chí còn không nhanh bằng tốc độ hồi phục MP tự nhiên của Willis, chưa kể đến các loại thuốc hồi máu.
"Hừm... theo cách nói của con người, có lẽ nó được gọi là một quán bar. Cô có thể gọi nó là Rượu Ánh Trăng. Nó được tộc Nguyệt Ảnh chúng tôi ủ bằng sương trăng và các loại thảo mộc quý hiếm. Nó có đặc tính kỳ diệu giúp nuôi dưỡng và làm sảng khoái tinh thần. Mặc dù nó rất có lợi cho cơ thể, nhưng tôi không chắc ngài có thể uống bao nhiêu, thưa tiểu thư Willis. Nếu ngài thấy không khỏe, hãy cho tôi biết để tôi đổi đồ uống khác."
Vanessa cầm một chiếc chén bằng đồng cùng kiểu dáng ba chân và cách thức cầm trên tay, uống cạn rượu trong đó một cách dễ dàng, rồi rót thêm nửa cốc nữa. Sau đó, cô ấy ngẩng đầu lên, vẻ mặt không chút thay đổi, nhìn cô gái tộc Thụ Tinh ngồi bên trái và chàng trai trẻ mặc áo vải và bên phải mình.
"Để ta giới thiệu với ngài. Đây là Đại ma tướng hay đi du lịch, cô Berta Linh Mộc của tộc Linh Mộc. Cô ấy nổi tiếng ngang ngửa với [Nam Đao] Walter mà ngài đã gặp. Cô ấy được mệnh danh là [Đao Vũ Cơ][note80665]. Cô ấy là một cường giả có tiếng tăm lừng lẫy ở Dãy núi Vạn Ma, sức mạnh của cô ấy không hề thua kém tôi."
"Không, thưa đại nhân Vanessa, ngài đã quá khen rồi. Ta không phải là đối thủ của ngài."
Cô gái tên Berta dường như có tính cách trầm lặng kiệm lời thường thấy ở các đao khách. Cô ấy không chỉ ngồi thẳng lưng, im lặng, mà còn khẽ lắc đầu với vẻ mặt thản nhiên đáp lại lời khen ngợi của tộc trưởng đại nhân. Cô ấy thậm chí còn chẳng chạm đến chén rượu được rót đầy trước mặt. Điều này khiến Willis nhớ đến Lam trước khi cô ấy kế vị chức thành chủ.
Tính cách của họ khá giống nhau và cả hai đều thích chơi đao.
Vanessa mỉm cười mà không nói gì, tiếp tục hướng ánh mắt về phía chàng trai trẻ khiến cô mục sư khá để ý.
"Đây là một người bạn cũ của tôi. Tôi không biết phải giới thiệu người này với ngài thế nào... hay là để hắn tự nói đi?"
Chàng thanh niên mặc áo vải bị chỉ tay vào mỉm cười táo bạo.
"Haha, tiểu Vanessa này vẫn thích trút phiền phức lên người khác như trước. Được rồi, được rồi, vậy thì ta cũng chỉ có thể tự đề cử mình thôi."
Tự đề cử mình?[note80666]
Đợi đã, cái câu thành ngữ này…
Trong lòng Willis giật mình, ánh mắt nhìn người kia đột nhiên trở nên có chút quái dị.
Nhưng chàng trai trẻ với khí chất phiêu dật xuất trần, hay nói đúng hơn là vô hình trang bức kia, dường như không hề để ý đến chi tiết này. Hắn ta chỉ đặt chén rượu xuống, tự nói với mình bằng giọng đầy cảm xúc.
"Nghĩ lại thì, cũng đã lâu rồi ta chưa tự giới thiệu. Suy nghĩ kỹ thì, ta đã được gọi bằng khá nhiều tên, nhưng cái tên ta quen thuộc nhất có lẽ là [Mẫn Trần]. Đó là cái tên ta dùng rất nhiều hồi còn trẻ. Về cơ bản nó có thể được coi là tên thật của ta."[note80667]
Hắn mỉm cười và nói tiếp.
"Tất nhiên, cô cũng có thể gọi ta là [Người giữ cửa] như mọi người vẫn gọi ta bây giờ."
"?"
Nghe vậy, Willis không khỏi sửng sốt một lúc.
Đợi đã, cái tên này lại đang trang bức à?[note80668]
Thành thật mà nói, Willis tự nhiên đã nghe đến cái tên [Người giữ cửa]. Là sư phụ của [Nam Đao] Walter. Trên đường chạy đến đây, Esther đã không chỉ một lần kể cho cô mục sư nghe truyền thuyết về khu vực trung tâm và thánh địa của Dãy núi Vạn Ma. Trong đó, cô ấy nhấn mạnh khi miêu tả đến sức mạnh của [Người giữ cửa].
Tương truyền rằng nó là một tồn tại đáng sợ đến cả những con Chân Long trong thần thoại cũng không thể sánh bằng. Nó đã canh giữ cửa ra vào thánh địa hơn ba trăm năm, mà chưa từng có kẻ địch nào có thể vượt qua. Nó là phòng tuyến cuối cùng bảo vệ kho báu mà Ma Thần bệ hạ để lại.
Nhưng mà… việc tự giới thiệu bản thân bằng một cái tên chưa ai biết, nói "Gọi ta là xxx", rồi giữa chừng lại đột nhiên nói "Hoặc, ngươi có thể gọi ta là xxxx" theo cách cổ điển này…
Cái tên này có phải là hắn đang hơi cố ý quá không?
Nếu nhà ngươi thực sự muốn tiết lộ danh tính của mình, tại sao ngươi không nói "Ta là [Người giữ cửa]" ngay từ đầu cho nó tiện hơn đi?[note80669]
Cảm nhận được bầu không khí trì trệ đột ngột trong phòng, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu cô mục sư.
Ừm... vậy theo lẽ thường, mình có nên tỏ ra rất sốc và ủng hộ cái tên này không... hay mình phải điều gì đó tương tự?
Tất nhiên, nếu nói rằng Willis không hề có một chút kinh ngạc nào thì đây là một lời nói dối, nhưng vì cô đã phán đoán được sức mạnh đang được che giấu của đối phương thông qua hơi thở của hắn ta. Mà nếu cô thực sự có một số thông tin tình báo liên quan về vị cường giả cấp Bán Thần cao tới cấp 80 này, thì phạm vi suy đoán của cô thực ra sẽ rất nhỏ.
Thấy đối phương vẫn im lặng, cô mục sư do dự hồi lâu, cuối cùng mới cố gắng "À..." một tiếng, như thể cuối cùng đã hiểu ra điều gì đó. Điều này khiến nụ cười trên mặt quý ngài [Người giữ cửa] cứng đờ trong giây lát.
Hiển nhiên, hắn ta có kinh nghiệm phong phú và đủ sự tinh tế, nên hắn nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm. Hắn ta một tay nâng ly rượu lên, nhấp một ngụm, rồi hơi ngẩng đầu lên, như thể đang chờ Willis đặt câu hỏi.
Bởi vì quả thực có rất nhiều câu hỏi cần được giải đáp, nên cô mục sư không muốn làm đối phương khó xử quá nhiều. Tuy ban đầu cô không theo kịp việc trang bức vô hình của quý ngài [Người giữ cửa], nhưng cô cũng phản ứng rất nhanh, nở một nụ cười hơi ngượng ngùng, rồi tiếp tục nối lại chủ đề ban đầu.
"Vậy ra ngươi là người mà Tiyelu bảo sẽ liên lạc với ta sao? Sao cô ta không tự mình đến đây mà bảo người khác làm? Nếu như ngươi đã chạy ra đây rồi thì ai đanh canh cửa?"[note80670]
"Ờ, tiểu thư Willis à..."
Lần này, Vanessa tỏ ra xấu hổ, trong khi cô Berta thì im lặng cau mày, có vẻ hơi không vui.
Có lẽ bọn họ không ngờ rằng cô gái tên Willis kia, biết rõ [Người giữ cửa] đang ở trước mặt bọn họ, lại dám nói năng lỗ mãng, thậm chí còn có giọng điệu xúc phạm như vậy.
Suy cho cùng, ma vật được tôn trọng dựa trên sức mạnh và sức mạnh to lớn đương nhiên đại diện cho địa vị cao quý. Chưa kể đến [Người giữ cửa] là một thực thể xa xôi hiếm khi xuất hiện một lần trong mỗi trăm năm và chỉ tồn tại trong câu chuyện truyền thuyết có thật.


1 Bình luận