Tập 04 Tìm kiếm dấu vết Vạn Ma
Chương 154: Phong vân hội tụ
0 Bình luận - Độ dài: 1,858 từ - Cập nhật:
Đêm mùa đông luôn đến rất sớm. Mặc dù việc bay tiết kiệm được rất nhiều thời gian, nhưng khi Willis và hai người kia đến gần đỉnh Linh Điệp, trời đã dần tối.
Cô không biết lượng tuyết đã bao phủ diện tích lớn đến mức nào, nhưng ít nhất thì những ngọn núi ở đây đều bị tuyết phủ dày đặc, khiến cho việc nhìn rõ trở nên khó khăn.
Ba cô gái từ trên trời đáp xuống, tiếng bước chân tạo nên những âm thanh giòn tan khi họ giẫm trên lớp tuyết dày. Willis ngước nhìn đỉnh núi mờ sương trước mặt, đôi mắt xanh bạc tuyệt đẹp thoáng hiện vẻ thấu hiểu.
"Quả nhiên... trông chúng giống nhau."
“Đại nhân Willis, cái gì rất giống vậy?”
Tiểu thư mục sư mỉm cười lắc đầu nhìn Tiểu Lam đang tò mò nhìn mình. Cô không giải thích chi tiết, chỉ quay sang nói với con bướm nhỏ bên kia.
"Không có gì đâu, Lulu. Cô nói chúng ta không thể vào được đỉnh Linh Điệp. Có phải vì mây mù bao phủ bên ngoài ngọn núi không?"
“Đúng vậy, đại nhân Willis, đây chính là trận pháp phòng ngự mà Thánh Tổ đại nhân từng thiết lập trên đỉnh Linh Điệp. Tuy không nó có lực sát thương trực tiếp, nhưng một khi được kích hoạt, nó sẽ áp chế sức mạnh của tất cả kẻ xâm nhập muốn tiến vào, khiến chúng lạc lối trong núi, rồi lại trở về điểm xuất phát một cách khó hiểu. Thật sự rất lợi hại!”
Nhìn thấy vẻ mặt tự hào của Lulu, như thể cô ấy là người thiết kế ra trận pháp phòng ngự, Willis không khỏi bật cười.
"Đúng vậy, chính xác là nó thực sự rất lợi hại. Lợi hại đến mức ngay cả một Linh Điệp như cô cũng bị khóa ở bên ngoài."
“Híc…! Do đại nhân Will khỏe mạnh quá mức thôi!”
Cặp râu vừa mới dựng lên trên đầu cô gái Linh Điệp lập tức cụp xuống.
“Ha ha, ta chỉ đùa một chút thôi.”
Quay lại vấn đề chính, Linh Điệp tộc không thể nào vô cớ kích hoạt trận pháp phòng ngự mà Tiyelu để lại. Hành động này chứng tỏ bọn họ đã cảm nhận được điều gì đó, hoặc thậm chí nhận được cảnh báo và mệnh lệnh trực tiếp từ Thánh Tổ đại nhân.
Nói cách khác, đang có kẻ thù sắp hoặc đã xâm chiếm Đỉnh Linh Điệp.
Nếu chuyện đã như thế này thì nó lại dẫn đến một vấn đề khác.
Tại sao bộ tộc Linh Điệp không trực tiếp cầu cứu sự giúp đỡ từ các chủng tộc ma vật khác và tam đại trụ cột, mà lại chọn cách đóng cửa và âm thầm cố thủ?
Tình hình của bộ tộc Linh Điệp hoàn toàn khác biệt với tộc Sơn Lang lúc trước. Chưa kể họ còn có Tiyelu là một chỗ dựa siêu cấp. Bản thân tộc Linh Điệp cũng là một trong những bộ tộc bí ẩn và hùng mạnh nhất ở Dãy núi Vạn Ma. Chỉ cần họ lên tiếng, chắc chắn sẽ có rất nhiều bộ tộc xung quanh sẵn sàng ra tay giúp đỡ.
Nhưng họ đã không làm vậy. Tại sao? Họ không tin tưởng các chủng tộc khác, hay... họ nghĩ rằng các ma vật khác không đủ tư cách để tham dự?
Hoặc có lẽ là cả hai?
Nghĩ đến cảm giác quen thuộc mà nơi này mang lại cho Willis, có vẻ như quy mô của vấn đề này, hay mức độ của trò chơi đánh cờ này…thậm chí còn vô lý hơn những gì cô tưởng tượng…
Cũng có chút thú vị đấy…
Nhưng chính vì đã suy nghĩ trước những điều này nên tiểu thư mục sư đã không nói cho tộc trưởng Vanessa biết mục đích thực sự của chuyến đi này của cô. Mà cô chỉ lựa chọn mang theo một ít người, để nhanh chóng chạy đến đó tìm hiểu sự việc.
"Đại nhân Willis, hình như có sinh vật nào đó đã từng đến đây. Nhìn kìa, dấu chân của nó vẫn còn đó."
Tiểu Lam cởi bỏ nguyên mẫu cánh bay trên lưng ra, cẩn thận đưa lại cho Willis. Cùng lúc đó, cô ấy lập tức nhận ra điều bất thường ở lớp tuyết xung quanh.
"Ồ, có vẻ như số lượng ở đây có khá nhiều."
Sau khi cất sản phẩm thử nghiệm đã hoàn thành bài kiểm tra sơ bộ trở lại vào kho đồ, cô mục sư cũng nhìn bốn phía xung quanh. Đồng thời trong đầu cô đã có sẵn một vài phỏng đoán.
Tuyết rơi dày đặc đến nỗi chỉ cần một vài dấu vết nhỏ thôi là sẽ bị bão tuyết chôn vùi ngay lập tức. Tuy nhiên, khắp nơi đều có dấu chân rõ ràng, còn có một số dấu chân hoặc vết kéo lê rất lớn, rõ ràng đây không phải dấu chân người, chứng tỏ đối phương mới bỏ đi chưa lâu, lại còn gây ra tiếng động đặc biệt lớn.
Xem ra lần này bọn họ đã phát hiện ra điều gì đó quan trọng. Đây là một cuộc tấn công gióng trống khua chiêng với quy mô lớn như vậy, chắc chắn kẻ tấn công phải có tham vọng rất lớn.
Nếu như trận tuyết lớn không phong tỏa thông tin ở một mức độ nào đó, thì ngay cả khi bộ tộc Linh Điệp không cầu cứu, thì hành động ở đây có lẽ đã bị các chủng tộc ma vật khác chú ý từ lâu rồi.
"Đại nhân Willis, tôi sợ rằng ít nhất phải có hơn một ngàn người, thậm chí có thể còn hơn... Lần trước chúng ta đến, nơi này rất yên bình. Không ngờ dự đoán của ngài lại chính xác đến vậy."
Tiểu Lam cúi người kiểm tra dấu chân xung quanh, vẻ mặt không khỏi nghiêm túc. Lulu, người có ít kinh nghiệm hơn, lại là thành viên của tộc Linh Điệp, trông có vẻ đặc biệt lo lắng.
"Lại có nhiều kẻ địch xông vào như vậy?! Đại nhân Willis, chúng ta, chúng ta phải đi hỗ trợ họ nhanh lên!"
"Đại nhân Willis, bây giờ chúng ta phải làm gì đây? Trước tiên chúng ta có nên báo cáo tình hình ở đây cho Nguyệt Ảnh tộc không?"
“........ Trước tiên mấy người đừng có gấp.”
Giờ đã bọn họ đã xác nhận rằng Đỉnh Linh Điệp đã bị kẻ địch xâm chiếm trên diện rộng, nên đã đến lúc phải báo cho tộc trưởng Vanessa. Việc này không phải để mong đợi bọn họ chạy đến giúp đỡ, mà là để nói cho tam đại trụ cột, cảnh báo họ rằng kẻ thù đã bắt đầu di chuyển. Và bảo họ chuẩn bị xử lý mọi hậu quả cần thiết.
Dù sao thì họ cũng phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, bình thường thì thời gian từ Nguyệt Ảnh tộc chạy đến đây cũng phải mất ít nhất 2-3 ngày. Đến lúc đó, tình hình ở đây chắc chắn đã được giải quyết ổn thỏa rồi.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Willis quyết định liên lạc với Hiểu Quang thông qua khế ước trước, để cô ấy nói lại sơ bộ tình hình ở đây cho các cấp trên của Nguyệt Ảnh tộc.
Việc trao đổi qua khế ước chỉ cần một dòng suy nghĩ, nhưng... sau khi tin nhắn được gửi đi, không hiểu sao lại không có phản hồi từ phía bên kia.
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Trong lòng của cô mục sự hơi nhảy một cái nhưng bề ngoài cô vẫn giữ được khuôn mặt bình tĩnh và không biểu hiện bất thường.
Sau đó cô lại nghĩ. Cho dù thật sự gặp phải kẻ địch mạnh mẽ, thí với sức mạnh của tiểu long nương, cô rồng cũng không thể không có cơ hội thông qua khế ước mà cầu cứu. Huống chi, cô mới rời khỏi Nguyệt Ảnh Sơn Cốc chưa đầy một ngày, suy nghĩ này của cô cũng quá đột ngột. Cho dù thật sự có kẻ phản bội, cũng không thể nào có kẻ chớp thời cơ như vậy mà ra tay.
Mặc dù không có phản hồi, nhưng thông qua kết nối khế ước, Willis có thể cảm nhận được tinh thần của Hiểu Quang vẫn ổn định, HP, MP và các chỉ số trạng thái trên bảng của thú cưng không hề thay đổi, chứng tỏ cô ấy không hề chiến đấu.
Có lẽ cô ấy đang nghỉ ngơi, hoặc gặp phải một số tình huống đặc biệt. Suy cho cùng, giao tiếp giữa khế ước không phải là giao tiếp thực sự, mà chỉ giống như hai bên bị trói bằng một sợi dây thừng đang kéo căng. Nếu cô đang tập trung làm việc gì đó, việc không để ý đến nó là chuyện rất bình thường.
Mặc dù cô có thể trực tiếp triệu hồi Hiểu Quang thông qua khế ước, nhưng đó chỉ là biện pháp dự phòng trong trường hợp khẩn cấp. Tiểu long nương không thể lập tức trở về Nguyệt Ảnh Sơn Cốc, nên tạm thời cô không cần thiết phải làm vậy.
"Có chuyện gì vậy, Đại nhân Willis? Chúng ta không hành động ngay sao?"
"Không sao đâu, đợi một lát nhé... Ừm?"
Cuối cùng bên kia cũng có phản hồi.
Sau cuộc trao đổi ngắn ngủi với tiểu long nương thông qua khế ước, ngay cả biểu cảm của cô mục sư cũng trở nên phấn khích hơn.
“Vậy mà....... Cũng có chuyện như vậy sao?"
Nếu đúng như vậy thì có rất nhiều điều có thể lý giải. Cô không ngờ Hiểu Quang lại câu được một con cá lớn như vậy. Thật sự là một niềm vui ngoài ý muốn…
Willis hướng ánh mắt về phía cô gái tộc Linh Điệp, người có vẻ rất lo lắng và bất an vì lo nghĩ cho bộ tộc của mình.
"Lulu, cô biết bao nhiêu về trận pháp phòng ngự của tộc cô?"
"Hả? Tôi biết được bao nhiêu... chỉ là những gì tôi vừa nói thôi. Những chi tiết khác tôi thực sự không biết. Đại nhân Willis, nếu chưa đủ, chẳng phải chúng ta nên nhanh chóng thông báo cho các bộ tộc khác đến hỗ trợ sao? Tuy ma pháp trận của Thánh Tổ rất mạnh, nhưng với một cuộc tấn công quy mô lớn như vậy, chắc chắn chúng đã có chuẩn bị từ trước rồi!"
Đúng vậy, tất nhiên là bọn chúng đã có chuẩn bị mà đến rồi.
Tốt cho một chuyện là chúng đã chuẩn bị kỹ lưỡng...
Chẳng trách ngay cả Lulu, người cùng bộ tộc này, cũng bị nhốt bên ngoài. Tiyelu quả thực đã chuẩn bị rất kỹ. Chẳng lẽ... cô ta đã lường trước được tất cả những chuyện này rồi sao?


0 Bình luận