Tập 07 Bay lên! Đôi cánh xé rách trời cao
Chương 73: Ta và "Ta"
0 Bình luận - Độ dài: 1,800 từ - Cập nhật:
Trên sách nói rằng mỗi thú con sẽ coi vật thể mà nó nhìn thấy là mẹ của mình ngay khi nó mở mắt. Đây là bản năng và bản chất của các sinh vật sống.
Nhưng ta không có bản năng đó.
Tên ta là Tiểu Quang, một cái tên rất đơn giản, trực tiếp và rõ ràng, bắt nguồn từ chủ nhân của ta.[note76143]
Ngay khi ta tỉnh lại và mở mắt ra, ta đã nhìn thấy cô ấy.
Cô ấy ôm ta vào lòng, cẩn thận mặc cho ta tấm vải gọi là "quần áo". Cô ấy dùng thân hình không quá lớn của mình để che chở cho Ta khỏi sấm sét, gió mưa. Sự chăm sóc đó là ấn tượng đầu tiên của ta về cô ấy.
Ta không thể nhớ bất cứ điều gì. Hay đúng hơn, ta chỉ là một đứa trẻ mới chào đời, là một trang giấy trắng. Cảm giác về nhiều điều chưa biết khiến ta theo bản năng cảnh giác với bất kỳ sinh vật nào đến gần, kể cả cô ấy.
Ta không có ý định coi sinh vật đầu tiên ta nhìn thấy là mẹ mình. Điều này khác với những gì được viết trong sách, nhưng cô ấy vẫn rất đặc biệt. Chỉ cần nhìn cô ấy thôi cũng khiến một cảm giác ấm áp, thân thuộc và gần gũi trào dâng trong lòng ta. Và ta dành nhiều thời gian bên cô ấy, cảm giác này càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Ta là một sinh vật có lý trí, và ta đã cố gắng kìm nén tình cảm mãnh liệt dành cho bản thân đến từ một nguồn không rõ. Nhưng ta cũng rất rõ ràng rằng ta, một người vừa mới sinh ra trên đời và không biết gì về mọi thứ xung quanh, cần được giúp đỡ và cần một ai đó để dựa vào.
Vì vậy, sau khi cân nhắc những ưu và nhược điểm, ta đã chọn cô ấy và quyết định nghe theo tiếng gọi của trái tim mình và tôn trọng cô ấy như một người chủ nhân.
Chủ nhân Willis đã đặt cho ta một cái tên, và cái tên này dường như xuất phát từ một "Ta" khác trong quá khứ, người đó là bạn thân của chủ nhân.
Chủ nhân nói rằng ta là [Ta], nhưng vì ta mới sinh ra trong hình dạng này nên Ta vẫn chưa đồng bộ với ký ức trong quá khứ.
Có lẽ là đúng, nhưng ta không có cảm giác thực sự đó, hơn nữa cái tên Tiểu Quang thực sự có chút ngẫu nhiên... Nói thế nào nhỉ, sau khi tiếp xúc nhiều hơn với thế giới bên ngoài, ta phát hiện rằng cái tên này có vẻ gần giống với tên gọi của các loài vật nuôi trong nhà như mèo, chó.
Ừm... Nhưng xét đến việc ta thực sự là rồng cưng của chủ nhân thì cái tên này cũng hợp lý.
Chủ nhân của ta rất mạnh, mạnh hơn ta rất nhiều. Đây là lý do chính khiến ta sẵn sàng tuân theo và phục tùng sự theo sắp xếp của cô ấy. Theo đuổi sự mạnh mẽ là một bản năng khác của sinh vật, và ta cũng không ngoại lệ.
Nhưng khi ta dành nhiều thời gian và trở nên quen thuộc với cô ấy, ta phát hiện ra rằng chủ nhân của ta dường như có nhiều sở thích kỳ lạ. Cô ấy luôn thích giao lưu và kết bạn với những con kiến yếu đuối và đáng thương đến mức ta có thể dễ dàng nghiền nát chúng đến chết. Cô ấy thậm chí còn giao tiếp với chúng theo cách bình đẳng hoặc thậm chí tôn trọng chúng.
Tại sao cô ấy lại làm thế?
Ta thực sự không hiểu nổi. Kẻ yếu phải phục tùng kẻ mạnh, kẻ mạnh sẽ thống trị kẻ yếu. Đây là quy tắc cơ bản bình thường nhất. Cho dù ta không nhớ gì cả và vẫn cần phải học mọi thứ, ta vẫn có thể thấy được sự kỳ lạ và vô lý trong hành vi của chủ nhân.
Hãy đặt mình vào vị trí của cô ấy và suy nghĩ về điều đó. Nếu chủ nhân không sở hữu sức mạnh tuyệt đối vượt trội hơn ta rất nhiều thì ta sẽ không có chút ý nghĩ nào chống lại cô ấy. Khi ta nhìn thấy cô ấy, ta chắc chắn sẽ cân nhắc kỹ lưỡng hơn khi lựa chọn thuộc về cô ấy, mặc dù cô ấy mang lại cho ta cảm giác thân mật mạnh mẽ như vậy.
Cô ấy sẽ không cảm thấy nhục nhã và buồn chán sao? Bị một nhóm sinh vật thấp kém nhỏ như kiến la hét không tôn trọng, ừm... Ta thừa nhận rằng sau khi so sánh, ta phát hiện ra rằng họ thực sự tôn trọng chủ nhân hơn là mục tiêu chung, nhưng điều này rõ ràng là không đủ để lấp đầy mối quan hệ cấp trên-cấp dưới tuyệt đối giữa họ.
Đặc biệt là con người ngu ngốc tên là Lê Kiều Kiều[note76144]kia, mọi hành động và cử chỉ của cô ta đều thể hiện sự kiêu ngạo và vô lễ đến cực độ.
Cho nên ta đã trừng phạt cô ta,
Không có gì nghiêm trọng cả, chỉ là một lời cảnh cáo nhỏ. Ta thậm chí còn không làm hại cô ấy theo bất kỳ cách có ý nghĩa nào. Nhưng ngay cả điều đó cũng đủ khiến chủ nhân ta không hài lòng và mắng ta.
Cô ấy thay đổi giọng điệu nhẹ nhàng trước đó, nói với ta bằng giọng điệu rất nghiêm túc và chân thành rằng ta: [Không nên bắt nạt kẻ yếu hoặc tấn công người khác một cách tùy tiện. Cô gái đó thực ra không có ý xấu và chỉ muốn thử tiếp xúc và thể hiện sự gần gũi. Nếu ta cảm thấy không thoải mái, ta có thể thể hiện bằng lời nói và từ chối thay vì trực tiếp dùng đến bạo lực].
Vì vị chủ nhân có vẻ không đùa, nên vì sự vâng lời và bản năng tin tưởng vào kẻ mạnh, ta đã chọn cách nhượng bộ.
Chủ nhân ta luôn nhấn mạnh với ta rằng vũ lực là giải pháp cuối cùng để giải quyết vấn đề, và cô có vẻ không thích chiến đấu với người khác.
Nói thật, ta đã sống với chủ nhân từ khi ta tỉnh dậy. Cô ấy đã dạy ta rất nhiều thứ, tất cả đều là những kỹ thuật và kiến thức rất thực tế và hiệu quả. Chúng chứng minh rằng chủ nhân ta thực sự là một bề trên đáng tin cậy và đáng để tuân theo, và là một người khôn ngoan. Mọi lời nói và hành động của cô đều thể hiện cô ấy là một nhà lãnh đạo thực sự đáng tin cậy
Nhưng...đó là điều duy nhất ta không bao giờ hiểu được.
Chủ nhân của ta... quan điểm của cô về sức mạnh có vẻ rất khác với ta. Mặc dù cô là người mạnh hơn, nhưng cô đối xử với tất cả những sinh vật yếu hơn cô ấy gần như bình đẳng với nhau. Có lẽ đây là lý do tại sao cô là "Chủ nhân" nhưng cũng chăm sóc tốt cho những người theo sau như ta.
Công bằng mà nói, ta đã từng thầm cảm thấy may mắn về điều này hơn một lần. Suy cho cùng, ý tưởng của chủ nhân ta quả thực đã giúp ta sống tốt hơn, trưởng thành nhanh hơn và thoải mái hơn. Nhưng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, ta lại cảm thấy khó hiểu hơn.
Chủ nhân có luôn đúng không? Ta cũng nên đối xử bình đẳng với mọi sinh vật nhỏ bé như một con kiến như cô ấy sao?
Ta hơi tò mò về cách ta từng hiểu và nhìn nhận vấn đề này.
Ta không biết, chứng mất trí nhớ tạm thời đã hoàn toàn cắt đứt ta khỏi quá khứ, và chúng ta gần như trở thành hai cá thể không liên quan. Chủ nhân nói rằng đây là tác dụng phụ của quá trình tiến hóa và là kết quả của một số sự cố trùng hợp. Tình trạng này sẽ không kéo dài mãi mãi. Bản thân ta cũng có cảm giác tương tự.
Có lẽ khi ta lấy lại được trí nhớ và trở lại con người như trước kia, mọi sự bối rối và lo lắng này sẽ được giải quyết. Ta không cần làm gì cả và chỉ im lặng chờ đợi có lẽ là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng mà, chủ nhân ta tựa hồ không nghĩ như vậy. Cô ấy bảo ta suy nghĩ nhiều lần, cố gắng dùng nhiều biện pháp khác nhau để khích lệ ta chủ động tìm kiếm đáp án. Cô ấy nói rằng đây là [Một cơ hội tốt hiếm có].
Vào lúc đó, ta đột nhiên nhận ra một điều.
Bản năng của sinh vật sẽ không dễ dàng thay đổi. Vì ta là [Ta], có lẽ [Ta] trước đây cũng đã rơi vào vũng lầy tương tự, bị những phiền toái khó hiểu này làm cho cô ấy vô cùng bối rối.
Chúng ta là những người bạn thân thiết nhất, nhưng chúng ta xa cách nhau vì không thể hiểu nhau. Đó hẳn là nỗi đau khiến ta phát điên.
Bằng cách nào đó, ý nghĩ này lại nảy ra trong đầu ta.
Vì vậy, ta phải tạm thời gác lại mọi thứ trong quá khứ, bỏ lại mọi xiềng xích và ràng buộc, và nhìn lại thế giới theo góc nhìn của riêng mình. Vẫn như vậy nhưng khác biệt, để tìm ra những điều ta không thể thấy và làm những điều ta không thể làm.
Nếu đúng như vậy thì hãy cố gắng tìm hiểu và thay đổi.
Trước khi lấy lại mọi thứ ta từng có và trở thành con người ta đã từng, ta sẽ dùng đôi mắt chưa hề che phủ này để tìm kiếm câu trả lời, giống như lời chủ nhân đã nói. Ta sẽ tìm ra con đường của chúng ta. Con đường thực sự thuộc về chúng ta.
Có lẽ đó là lý do tại sao ta ở đây.
Hmm... Nhân tiện, đây không phải là phép ẩn dụ. Nếu ta không nhầm thì có lẽ Ta đang bị một nhóm "kẻ săn trộm" nào đó bắt cóc.
Tất nhiên là ta cố ý làm vậy.


0 Bình luận