Tập 04 Tìm kiếm dấu vết Vạn Ma
Chương 119: Tin vịt từ bài ca ngôn ngữ Cổ Thần
0 Bình luận - Độ dài: 2,209 từ - Cập nhật:
Cô gái ngồi duyên dáng động lòng người trên những viên sỏi nhẵn mịn ven hồ. Mái tóc bạc trắng dài đến tận lưng, gần như che khuất cả tấm lưng trần, thậm chí còn trải dài xuống đất, tựa như ánh bạc lấp lánh dưới nước. Đôi chân tròn trịa trắng muốt khẽ đung đưa bên mép hồ, bóng dáng của Tam Nguyệt phản chiếu trên mặt nước nơi đôi chân đong đưa trái phải.
Cô ấy quay lưng về phía Willis, người vừa bước ra khỏi khu rừng rậm rạp và chậm bước khi đến hồ nước trong rừng. Cô lặng lẽ quan sát cảnh tượng xung quanh, rồi từ từ tiến lại gần cô gái.
Tùm~Tùm~[note80410]
Mặt hồ màu bạc dưới ánh trăng gợn sóng lăn tăn theo từng chuyển động vô thức của cô gái. Màn đêm tĩnh lặng giờ phút này dường như đã trở thành một cung điện độc quyền được bài trí tinh xảo, riêng tư.
Sau đó, cô bé vui sướng té nước bằng đôi chân trắng như tuyết, ngước nhìn bầu trời trong vắt và không tì vết với ba vầng trăng bạc trông đặc biệt sáng vào đêm nay. Cô bé hát nhẹ nhàng như một chiếc chuông bạc.
"Hừm~Hừm~~"
"Một nghìn năm~ quá dài~ chỉ là một giấc mơ~"
"Một chùm hoa, một nỗi buồn chia ly~"
“Không ai biết, không ai hiểu, niềm vui đang hát trong tai ta~”
"Ai biết, ai hiểu, lòng ta hoang vắng~"
"Đêm không trăng ~ Ranh giới mà nhiều giấc mơ chưa từng chạm tới~"
"Một ngàn từ cũng không thể diễn tả được khoảng cách."
"Nỗi buồn ~ Thời gian ~ Đến với ngươi ~"
"Ký ức ~ Xoay vòng ~ Quay về những ngày ấy ~"
"Hừm~Hừm~Hừm~Hừm~"
"Đến năm nào chúng ta mới gặp lại nhau đây~"
Khi Willis đến bên cô gái, cô bé vẫn nhắm mắt, ngân nga giai điệu buồn bã nhưng du dương. Cô gái tóc đen không làm phiền cô bé này mà chỉ ngồi xuống, cởi giày và nhúng đôi chân trắng muốt vào làn nước hồ trong vắt phản chiếu hình bóng của họ. Cô đang cảm nhận làn da mát lạnh và lặng lẽ chờ đợi.
Đến một lúc nào đó, âm thanh giòn giã còn vương vấn bên tai cô dần dần biến mất, Willis mở mắt ra, chạm phải đôi mắt đen trong suốt, tinh khiết và hoàn mỹ như đá quý của cô bé.
Sau đó, tiểu thư mục sư mỉm cười.
"Novia Nguyệt Ảnh?"
Người kia nghiêng đầu tò mò nhưng không trả lời.
Thành thật mà nói, phản ứng này có chút bất ngờ đối với Willis, nên cô suy nghĩ một lúc rồi nhắc lại.
"Cô bé có phải là Novia không?"
"Là Lý Tự Lạc Vi Á sao?"[note80411]
Không ngờ, cô bé tóc dài màu xám bạc này chỉ nghiêng đầu một cách ngốc nghếch và lặp lại lời nói ban đầu như một con vẹt.
"?"
Chờ đã, phản ứng kiểu này... Đứa trẻ này không hiểu mình đang nói gì sao?
Không thể nào. Chưa kể vừa rồi cô bé kia rõ ràng là đang tự hát, Willis biết rõ vì cô đang đeo đạo cụ phiên dịch. Nếu cô bé này không hiểu được, chứng tỏ đối phương hoàn toàn không có năng lực giao tiếp.
Có lẽ cô bé có trí thông minh thấp như ma thú, hoặc có lẽ cô bé này thậm chí còn chưa thành thạo tiếng mẹ đẻ cơ bản nhất và chỉ là một con thú con chưa hình thành được khái niệm về ngôn ngữ.
Ánh sáng màu bạc của Tam Nguyệt chiếu rọi lên làn da mịn màng và trần trụi của cô bé, phản chiếu vẻ lấp lánh bí ẩn và hấp dẫn, để lộ đôi đùi, cánh tay và thậm chí cả một số bộ phận quan trọng.[note80412]
Willis cẩn thận quan sát một lúc, phát hiện bé gái bí ẩn này còn trẻ hơn cả tưởng tượng của mình. Chỉ là mái tóc của cô bé rất dài, lại thêm ánh trăng khúc xạ nên diện mạo của cô bé càng thêm mờ nhạt.
Tuy nửa dưới đôi chân trắng ngà của cô bé đang ngập trong hồ nước, nhưng chiều cao tổng thể của cô bé không thể vượt quá 1,4 mét. Ngực cô bé, bị mái tóc dài che khuất một nửa, trông cực kỳ phẳng lì, gần như không có đường cong nào, nhìn trông như một đứa trẻ chưa trưởng thành. Trông cô bé nhiều nhất cũng chỉ bằng tuổi Mona.
Làn da của cô bé mịn màng và thanh tú. Tuy mái tóc bạc dài đến mức kỳ lạ không khiến cô bé trông hở hang cho lắm, nhưng nếu nhìn kỹ từ phía trước, từ góc nhìn của Willis, vẫn có thể thấy rất nhiều thứ không nên thấy.
Tiểu thư mục sư hơi dời mắt, lấy ra từ trong kho đồ một chiếc áo choàng dày không có hiệu ứng nào đặc biệt, khoác lên người cô bé, ít nhất là để che đi các phần kín đáo. Rồi cô lại nói chậm rãi hết mức có thể.
"Bây giờ em đã hiểu ta nói gì chưa? Nếu hiểu rồi thì gật đầu nhé."
"?"
Cuộc nói chuyện này không diễn ra suôn sẻ và bé gái bí ẩn cũng chỉ nghiêng đầu tỏ vẻ bối rối.
Chuyện này quỷ quái thực sự.......
Tại sao con bé này lại biết hát và có thể ngân nga lời bài hát, nhưng lại không thể hiểu được những cuộc trò chuyện thông thường?
Nếu cô bé này thực sự là Novia, xét theo độ tuổi của cô bé ấy, người ta nói rằng cô bé này mới sinh ra cách đây không lâu, nên việc cô bé chưa có thời gian học ngôn ngữ cũng là điều dễ hiểu. Trong trường hợp này...
Bài hát kia có vấn đề gì không?
Mình nhớ nội dung câu hát đó là...
"Một nghìn năm thì quá dài, chỉ là một giấc mơ thôi... phải không?"
Sau khi cố gắng lặp lại vài câu hát, trước khi cô gái bí ẩn kịp trả lời, Willis cau mày và nhận thấy có điều gì đó không ổn.
Không, lời bài hát này có gì đó không ổn.
Nhờ có công cụ phiên dịch, nên tiểu thư mục sư mới có thể dễ dàng hiểu được ngôn ngữ của bất kỳ chủng tộc nào ở đây, nhưng hiểu và để cô nói được lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Ban đầu, Willis dự định thử hát lại bài hát này bằng tiếng của Liên hiệp Vương quốc, một ngôn ngữ mà cô đã khá thành thạo, nhưng khi lời bài hát qua được miệng cô, không hiểu sao chúng lại chuyển sang một loại ngôn ngữ hoàn toàn khác.
Loại cảm giác này rất kỳ quái, nhưng trên thực tế, nếu Willis nghe không lầm thì mấy câu cô vừa buột miệng thốt ra theo tiềm thức gần như giống hệt giọng điệu mà Novia hát mà không cần phiên dịch, tựa như sau khi nghe xong, đầu cô tự nhiên nhớ lại âm thanh gốc vậy.
Mà cách phát âm tương tự này không phải là ngôn ngữ phổ biến nhất của con người hay Liên hiệp Vương quốc trên thế giới này, cũng không phải là ngôn ngữ thường được sử dụng giữa các loài ma vật hay một số ngôn ngữ chính khác. Nó là một loại ngôn ngữ cổ xưa, trang trọng, chưa được biết đến, mang đậm dấu ấn của thời gian.
Nhưng mà Willis đã từng thấy qua loại ngôn ngữ này trước đây.
Đúng vậy, nó không hề sai. Đây chính là những dòng chữ bí ẩn được khắc trên tấm bia đá bên dưới bàn thờ bị phong ấn trong căn phòng bí mật do Hạt Điểu tộc canh giữ trên đảo Omo.
Cô ấy có thể nhìn thấy, đọc hiểu nó và kể lại một cách tự nhiên. Thật khó tin, nhưng đó thực sự là những gì đã xảy ra với Willis.
Mặc dù Siflin không biết ai đã để lại bàn thờ và căn phòng bí ẩn ở đó, Willis đã giúp Đại Địa mẫu thần trước đây, giờ đã trở lại với tư cách là Nữ thần Sinh mệnh, xác định loại ngôn ngữ của chúng bằng cách lặp lại những từ trong trí nhớ của cô.
[Tiếng Neil cổ], hay còn được gọi là thần ngữ thời cổ đại, là ngôn ngữ cổ xưa nhất được biết đến trên thế giới. Nó đại diện cho địa vị và uy nghiêm trong thời kỳ thần thoại. Chỉ có các vị thần minh chân chính mới đủ tư cách để sử dụng nó. Người bình thường thường chỉ có thể sử dụng ngôn ngữ này trong những thứ như lời tiên tri từ các vị thần.
Không phải vị thần nào đó nghiêm cấm người phàm sử dụng nó, nhưng cần hiểu rằng bản thân ngôn ngữ là hiện thân của tinh thần và ý chí. Sự ra đời của tiếng Neil cổ thậm chí còn lâu đời hơn cả các vị thần. Nó đến từ một quá khứ gần như vô danh. Giống như ngôn ngữ được tạo ra và lưu lại bởi chính thế giới, những phẩm chất cao quý ẩn chứa trong nó không phải là thứ mà sinh vật bình thường có thể dễ dàng tiếp nhận, dù là viết hay đọc.
Sức mạnh và sự kính sợ của các sắc lệnh tới từ các vị thần một phần là đến từ những ngôn ngữ mà họ sử dụng.
Có lẽ vì vậy mà giờ đây khi đã trở thành một Thần tộc, Willis đã có thể học cách đọc tiếng Neil cổ được khắc trên tấm bia đá mà không cần bất kỳ chỉ dẫn nào. Bởi vì theo một nghĩa nào đó, nó không còn có thể được phân loại hoàn toàn vào khái niệm [Ngôn ngữ] nữa.
Cô liếc nhìn cô bé tóc dài màu xám bạc đang tò mò nghịch chiếc áo choàng đen trên người, vẻ mặt ngây ngô, không hề sợ hãi trước mọi thứ xung quanh. Willis âm thầm kìm nén sự kinh ngạc, đưa tay ra, đeo một thiết bị phiên dịch nhỏ lên tai cô bé, rồi điều chỉnh một số thiết lập bên cạnh.
Nguyên lý của đạo cụ dịch thuật rất kỳ lạ. Ban đầu trong trò chơi, nó chỉ đơn giản là ghi lại tất cả các ngôn ngữ có thể được sử dụng trong cơ sở dữ liệu và trực tiếp thực hiện dịch thuật tức thời.
Nhưng ở thế giới này, mặc dù Willis không hiểu rõ tại sao chuyện này lại trở nên kỳ lạ như vậy, nhưng nó giống như việc chuyển đổi ngôn ngữ thành một suy nghĩ qua linh hồn mà cả hai bên đều có thể hiểu được, tạo ra ảo giác rằng nó nghe giống như tiếng mẹ đẻ của cả hai bên.
Nói một cách dễ hiểu, đó là giao tiếp bằng sóng não. Nếu cô cố gắng xác định, cô thực sự có thể nghe thấy sự khác biệt trong ngôn ngữ vì bản thân sóng âm thanh không bị thay đổi.
Thông thường, chỉ cần một trong hai bên được trang bị công cụ phiên dịch là có thể giao tiếp trôi chảy. Tuy nhiên, trong những tình huống như tình huống mà cô đang gặp phải bây giờ, khi đối phương thậm chí không thể lời nói, hoặc không thể dùng từ ngữ để "dán nhãn" hay "hiểu" những thứ xung quanh, thì cô cần một phương thức giao tiếp trực tiếp hơn.
Hãy để hai thiết bị dịch thuật được "kết nối" với nhau để đạt được sự giao tiếp qua tâm trí trực tiếp tương tự như giữa Willis và Siflin.
Cô bé trông có vẻ ngây ngô nhưng không phản kháng lại. Cô bé để tiểu thư mục sư gắn vật thể không rõ mục đích vào bên đầu mình. Sau đó, cô đưa tay ra, chạm vào cảm giác mát lạnh như một tấm vải mỏng sau tai. Cô bé lại nghiêng đầu tò mò nhìn cô gái tóc đen xinh đẹp và thánh thiện trước mặt.
"Đây là một đạo cụ nhỏ có thể giúp em hiểu những gì ta đang nói. Giờ thì, em đã hiểu ý của ta chưa? Gật đầu nếu em đã hiểu."
Nghe Willis kiên nhẫn giải thích, cô bé bí ẩn bỗng sững sờ, vẻ mặt nhỏ nhắn xinh xắn hiện lên vẻ ngạc nhiên "Oa a!". Sau đó, cô bé gật đầu nhanh như gà con mổ thóc, trông thật đáng yêu đến nỗi khiến người ta không nhịn được muốn ôm chầm lấy vào trong ngực rồi hít thở vài ngụm thật sâu.
May mắn thay...cách này nó có vẻ hữu ích.
Nếu ngay cả cách này cũng không hiệu quả thì Willis thực sự không biết cách giao tiếp nào với cô bé nữa.


0 Bình luận