Tập 04 Tìm kiếm dấu vết Vạn Ma
Chương 130: Chuông gió buồn bã này, hướng về đâu
0 Bình luận - Độ dài: 1,778 từ - Cập nhật:
Vì vấn đề quan trọng nhất đã được quyết định bởi tiểu thư mục sư nên bọn họ không cần phải ở lại đây nữa.
Trong phòng thí nghiệm quả thực có rất nhiều dụng cụ kỳ lạ mà ngay cả Willis cũng không hiểu nổi. Cộng thêm cảnh tượng kinh hoàng với tay chân gãy vụn khắp sàn, dù cô biết đó chỉ là những con rối, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy sợ hãi và ghê tởm, chỉ muốn nhanh chóng rời đi.
Sau khi đặt Nguyệt Thần chi lệ trở lại nguyên mẫu, đóng nắp quan tài băng để ngăn chặn đợt sóng nhiệt dữ dội và đáng sợ, Ini và Eilush đưa Willis và những người khác ra khỏi phòng thí nghiệm.
Tuy nhiên, khi đến cửa, hai chị em Linh Ngẫu nhìn nhau rồi dần dừng lại.
"Có chuyện gì vậy?"
Willis, người đang đi ở cuối, nhận thấy điều này và quay lại một chút, vừa kịp lúc nhìn thấy đôi mắt nhân tạo của tiểu thư Ini, đang lóe lên vẻ u sầu, nhưng có vẻ như cô ấy đã quyết định.
"Tiểu thư Willis, cô có thể làm chứng cho những gì sắp xảy ra được không? Chúng tôi nghĩ... đã đến lúc chúng tôi nên quên đi quá khứ."
Quên đi quá khứ?
"Tất nhiên là được, nhưng hai người định làm gì? Phá hủy hoàn toàn cái phòng thí nghiệm này à?"
Eilush trợn mắt khinh bỉ không nói nên lời trước cô mục sư đã đưa ra những nhận xét kinh người như vậy và ngay lập tức chủ động lên tiếng thay mặt Ini.
"Làm sao có thể để như vậy được? Nguyên mẫu chứa lõi của Sí Viêm lĩnh chủ vẫn còn ở đây. Nếu dễ đối phó như vậy, thì lão già thối nát kia chắc đã chẳng bỏ chạy tán loạn như vậy rồi. Chúng tôi chỉ muốn dọn dẹp phòng thí nghiệm này thôi."
“Cũng đúng vậy đó…”
Có vẻ như có sự khác biệt rõ ràng về thái độ đối với những sự kiện trong quá khứ giữa những cá nhân khác nhau của tộc Linh Ngẫu, cũng như Eilush có vẻ không quan tâm đến nơi này nhiều như Ini, Giống như các cô ấy cũng sử dụng những cái tên khinh miệt hoặc xa cách hơn cho người sáng tạo và con rối nguyên mẫu.
Đây là một hiện tượng rất thú vị, nó càng chứng minh thêm rằng lõi tâm trí của những Linh Ngẫu có lẽ không phải là những bản sao hoàn toàn giống nhau.
Dường như Ewen cũng có những ý thức riêng biệt, khiến cô ấy có thể hành động độc lập.
"Tốt, giờ chúng ta đã đến đây rồi... Tôi không sợ mọi người cười nhạo tôi, nhưng thực ra đây mới chỉ là lần thứ hai tôi bước vào phòng thí nghiệm, nơi [Chị] bị phong ấn này. Lần đầu tiên chị Ewen đưa tôi đến đây, tôi đã thấy những mảnh vỡ của những vật liệu quen thuộc nằm rải rác trên sàn và [Chị] bị giam cầm trong quan tài. Không hiểu sao, tôi cảm thấy một nỗi sợ hãi sâu sắc không thể kiểm soát và không lâu sau đó tôi đã bỏ chạy khỏi đó."
Ini mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng dường như có chút cay đắng trong nụ cười của cô.
"Sau ngày hôm đó, tôi đã mất một thời gian dài để hồi phục sau cú sốc. Tôi không chỉ chọn trốn trong nhà mà còn đề xuất xây một con suối nước nóng để ngăn chặn lại mạch nước ngầm này."
"Thành thật mà nói, cho đến khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, tôi vẫn chưa hiểu rõ thân phận [Con rối] của mình. Mặc dù cơ thể này của tôi là nhân tạo, nhưng tôi vẫn có thể suy nghĩ và có cảm xúc. Tôi coi đấng sáng tạo là [Cha] của mình và tất cả những người cùng mẫu với tôi đều là chị em của tôi. Tôi luôn... luôn luôn tin vào điều này."
"Tôi cứ ngỡ mình là một sinh linh thực sự trên thế gian này, cho đến khi tôi chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng trong phòng thí nghiệm này. Lúc đó, tôi chợt nhận ra rằng sự ra đời của mình không phải là một [Phép màu] hay một [Món quà], mà là một sự may mắn được xây dựng trên vô số thất bại, bỏ rơi, và xương cốt của vô số [Chị em] trước tôi mà thôi."
"Tôi chỉ rất may mắn là một trong những cá thể đã thành công đó. Dù vậy, trong mắt [Cha], chúng tôi vẫn chẳng khác gì những sản phẩm bị vứt bỏ đi vô số ở đây. Chúng tôi vẫn chỉ là những [Con rối] có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào mà thôi."
"Sự thật... đã chứng minh điều này."
"Tôi cứ tự nhủ với bản thân và với tất cả mọi người, rằng không cần quan hệ cũng không sao cả. Ngay cả khi không có [Cha], tộc Linh Ngẫu vẫn còn có thể tồn tại. Nhưng tôi phải thừa nhận, có lẽ trái tim tôi,... tính cách mà lõi tâm trí của tôi tạo ra, vẫn không thể thoát khỏi nỗi lo lắng và sợ hãi khi bị vứt bỏ. Đó là lý do tại sao tôi không bao giờ dám đối mặt với những [Chị em] còn sót lại này. Từ đầu đến cuối, tôi luôn cố gắng tránh ra ngoài, chỉ tập trung hết sức vào các sáng tạo của mình."
Cô tộc trưởng của tộc Linh Ngẫu hít một hơi thật sâu và dần xóa bỏ dấu vết bối rối cuối cùng trong mắt.
"Đã quá lâu rồi. Đã đến lúc buông tay và bước ra khỏi cái bóng mà [Cha] tôi để lại. Thật lòng mà nói, tôi không đủ tư cách đảm nhiệm chức tộc trưởng này."
“……………..”
Willis cũng không nói gì cả, cô chỉ im lặng và những người khác cũng vậy. Họ chỉ là những người ngoài cuộc và tất cả những gì họ có thể làm hoặc tất cả những gì Ini cần họ làm. Đó chính là lắng nghe và tận mắt chứng kiến cảnh tượng này.
Chỉ có như vậy thôi.
Hai cô gái tộc Linh Ngẫu được tạo ra bằng công nghệ kỳ diệu bắt đầu quay lại và sắp xếp những bộ phận cơ thể nằm rải rác khắp sàn của cân phòng thí nghiệm. Động tác của họ không nhanh, nhưng ngay cả Eilush lúc này cũng tỏ ra vô cùng nghiêm nghị và nghiêm túc, như thể cô ấy đang thu thập thi thể hoặc dành một phút mặc niệm cho các [Chị em].
Họ cho vô số bộ phận cơ thể sống động vào những chiếc hộp kim loại xếp chồng lên nhau ở góc phòng, dán kín chúng bằng vật liệu giống như băng dính, rồi lần lượt cất chúng vào đạo cụ lưu trữ cá nhân.
"Tiểu thư Willis, chúng tôi..."
Edwina mở miệng, nhưng cô gái tóc đen lắc đầu và liếc nhìn cô, ngăn cô lại. Willis hiểu vị thánh kỵ sĩ cơ tốt bụng này muốn nói gì và làm gì, nhưng trên đời này có một số việc có thể cứu giúp,và cũng có một số việc không thể can thiệp.
Tuy trông có vẻ làm cho họ nhìn qua rất chậm chạp, nhưng động tác của Ini và Eilush thực ra lại rất nhanh nhẹ. Sau hơn mười phút, họ đã thu thập xong toàn bộ các bộ phận như chân tay của các con rối còn sót lại trong phòng thí nghiệm và trở lại chỗ Willis và những người khác.
"Xin lỗi vì đã để mọi người phải chờ, chúng ta đi thôi."
"Vậy là được rồi sao? Các cô định xử lý như thế nào với... những di hài còn sót lại này? Cô định trực tiếp mang chúng theo luôn ra ngoài à?"
Ini cười khúc khích.
"Tất nhiên là không rồi, nhưng không có cách nào làm được điều đó ở một nơi như thế này. Chúng ta cứ ra ngoài trước đã."
Vì cô ấy đã nói vậy, Willis đương nhiên sẽ không có ý kiến gì. Mọi người rời khỏi phòng thí nghiệm, trở về dòng sông ngầm tựa như phòng xông hơi nóng hổi. Sau đó, họ quay trở lại Rừng Linh Ngẫu, nơi [Dung Ma Hợp Kim] được ngụy trang thành một bức tường đá.
Vì đã từng trải qua chuyện này một lần, nên lần này mọi người đều đã có kinh nghiệm nên cũng không quá nhiều lời. Họ nhanh chóng xử lý quần áo ướt, lau khô người, rồi theo Ini và Eilush dẫn đường, họ đi đến một gốc cây cổ thụ to lớn lạ thường gần suối nước nóng.
Cô tộc trưởng ngồi xổm xuống đất, lấy ra một chiếc xẻng kim loại dường như đã chuẩn bị từ lâu, đào một cái hố nhỏ dưới gốc cây, lấy ra một trong những chiếc hộp trước đó đựng hài cốt của những con rối từ trong kho chứa đồ, rồi chôn xuống một cách trang trọng và lấp đầy khoảng đất trống đó.
Sau đó, cô ấy đứng dậy, lấy ra một chiếc hộp nhỏ khác từ vật đựng đồ hình vòng cổ và mở nó ra.
Bên trong có tất cả những chiếc chuông gió tinh xảo đã được làm sẵn, giống hệt những chiếc chuông gió treo trên khung cửa nhà gỗ của Ini.
Cô gái cầm chiếc chuông gió, nhẹ nhàng nhảy lên chỗ cao, cẩn thận treo nó lên một chỗ dễ thấy trên ngọn cây rồi mới nhảy trở về mặt đất.
"Vậy là tôi nghĩ mình đã hoàn thành một việc rồi. Haha, lời hứa mà chị cả của chúng tôi để lại cho tôi trước khi cô ấy đi, nhưng tôi đã trì hoãn lời hứa này quá lâu rồi. Rốt cuộc thì tôi cũng không thể trốn tránh được nữa rồi..."
Như thể trút bỏ được gánh nặng trong lòng, khóe môi cô gái rối cong lên thành một nụ cười thoải mái, nhẹ nhõm. Cô quay lại nhìn những người đang tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, rồi quay người, đi về phía một gốc cây cổ thụ khác.
Ding-ling~Ding-ling~
Khi gió thổi, chuông gió đung đưa và phát ra âm thanh trong trẻo, mang đến âm vang... tuyệt đẹp trong khu rừng yên tĩnh.


0 Bình luận