Tập 04 Tìm kiếm dấu vết Vạn Ma
Chương 105: Căn nhà gỗ nhỏ trong rừng và chuông gió
3 Bình luận - Độ dài: 1,899 từ - Cập nhật:
Vì những biện pháp đơn giản và bạo lực không thể sử dụng một cách tùy tiện nên họ chỉ có thể nghĩ đến những ý tưởng khác.
"Esther, cô có biết Ewen đã đi đâu sau cuộc đàm phán không? Cô ấy có trở về lãnh địa của tộc Linh Ngẫu không?"
"Ngài đã nghĩ quá rồi, đại nhân Willis... Cô ấy vẫn đang ở trong cứ điểm Ma Tung, phân loại từng đợt ma vật đầu tiên do con người gửi về. Tôi nghe nói ngày nào cô ấy cũng tăng ca bận rộn lắm. Làm sao cô ấy có thời gian rảnh rỗi về nhà ngủ nướng được?"
Một tia sáng lóe lên và tiểu thư Ma Lang đã biến trở lại thành một quý cô cao lớn, trưởng thành, cô ấy lắc đầu bất lực.
"Hơn nữa, Ewen là một con rối linh hồn lang thang, không có nơi ở cố định. Tôi nghe nói cô ấy đã rời khỏi lãnh thổ của bộ tộc mình từ nhiều năm trước rồi."
"Vậy sao? Trong Linh Ngẫu tộc còn có Đại ma tướng nào khác không?"
Esther không trả lời câu hỏi này ngay lập tức và có vẻ hơi do dự.
"Rất khó nói. Chủng tộc của bọn họ quá kín tiếng. Ewen nổi tiếng vì quanh năm rong ruổi khắp nơi, thực lực lại vô cùng mạnh mẽ. Ai mà biết được trong Linh Ngẫu tộc còn có cao thủ nào ẩn núp hay không? Dù sao thì cũng chẳng ai tiết lộ hết bí mật của chủng tộc mình cho người ngoài biết."
“Cũng đúng thôi…”
Thôi thì cứ đi tiếp trước vậy. Khu rừng này trông khá yên tĩnh và thanh bình, trông chẳng có vẻ gì là gặp phải chuyện xui xẻo cả. Hơn nữa, xét theo ngoại hình của các Linh Ngẫu, nó hẳn không phải loài Ma Lang thường sống ở những nơi xa lạ như hang động.
Bước vào khu rừng rậm rạp yên tĩnh trong thung lũng, tuy bên ngoài vẫn là một buổi chiều nắng đẹp, nhưng dưới những tán cây rậm rạp che phủ, ánh sáng dần mờ đi khi họ tiến về phía trước. Tuy không tối đen như ban đêm, nhưng gần như không ai nhìn thấy tay mình trước mặt. Chúng mang đến một chút bí ẩn cho khung cảnh xung quanh.
Tuy nhiên, rõ ràng là có người sinh sống ở đây. Không chỉ nhiều cây cối có dấu hiệu bị cắt tỉa rõ ràng, mà thậm chí còn có những con đường lát đá màu xanh tinh xảo và tao nhã trong rừng.
Willis và những người khác đi dọc theo con đường. Sau khoảng thời gian nửa tách trà trôi qua, họ đã nhìn thấy tòa nhà đầu tiên bên đường.
Đó là một căn nhà gỗ một tầng, bên ngoài sơn màu hồng và trắng rất đẹp. Một chiếc chuông gió đan tay treo trên cửa, khẽ đung đưa trong những cơn gió xuyên qua khu rừng, tạo nên âm thanh leng keng giòn giã.
"Esther, đây có phải là ngôi nhà mà bộ tộc Linh Ngẫu sống không?"
"À, xin lỗi, thưa đại nhân Willis, tôi chỉ nghe nói rằng có những con rối Linh Ngẫu khác sống ở đây, nhưng tôi chưa bao giờ trực tiếp đến đây..."
"Ta biết ngay mà... Thôi cứ kệ đi."
“Ừm…”
Đến trước cửa nhà, cô gái tóc đen nhìn quanh một lúc, nhưng không vội vàng gõ cửa, mà chỉ nhón chân lên, như thể muốn chạm vào chiếc chuông gió nhỏ treo dưới mái hiên. Tuy nhiên, vì chiều cao khiêm tốn, cô đành bỏ cuộc sau vài lần thử.
Tuy nhiên, tiểu long nương đã biết cách đọc biểu cảm của người khác lại phản ứng ngay lập tức, hoặc có thể nói là chỉ có cô bé lúc này mới dám chủ động đưa tay ra, ôm chặt tiểu thư mục sư nhỏ nhắn, nhẹ nhàng bế cô lên.
“Oa a! Tiểu Quang, tự nhiên em làm gì thế?!"
Willis giật mình sợ hết hồn, huơ tay múa chân không trung vài cái để thể hiện phản đối mạnh mẽ, nhưng vì Tiểu Quang không có động tác kỳ lạ nào nữa nên cô cũng chỉ dừng lại ở đó.
"Hửm? Em thấy rõ ràng là chủ nhân muốn chạm vào thứ đó. Chẳng phải như vậy sẽ giúp ích cho ngài sao? Hay là em hiểu lầm ngài, hoặc là hành vi tự giác của em khiến ngài không vui?"
"Ừm... ta không buồn, nhưng sao em không nói trước với ta? Tư thế này ngượng ngùng quá, cứ như bế trẻ con vậy..."
Tuy là lời phản bác đầy tức giận, nhưng giọng nói của tiểu thư mục sư càng lúc càng nhỏ dần. Cuối cùng, chỉ có cô và tiểu long nương ở gần mới nghe thấy.
Nhưng cô rồng vẫn không buông đôi tay đang đỡ lấy vòng eo thon thả của cô gái tóc đen. Đối diện với đôi má hơi ửng đỏ vì ngượng ngùng của chủ nhân, cô rồng nở một nụ cười hiếm hoi rồi lại bế cô lên.
"Vậy, chủ nhân, ngài vẫn muốn chạm vào không?"
"Uw oaa, ý em là sao khi nói ‘vẫn muốn chạm vào’ hả?!"
Chết tiệt, đây là màn kịch gì mà lại đáng xấu hổ thế này? Leila, sao trông mặt của mấy người lại ghen tị thế? Còn con thánh Kỵ sĩ cơ kia nữa, đừng có viết hay ghi nhớ mấy thứ này nữa, đồ khốn nạn! Tin hay không thì tùy, sớm muộn gì ta cũng sẽ đốt trụi cuốn sổ nát kia của cô!?
Cảm nhận được bầu không khí ngày càng kỳ quái và lạc đề, Willis lấy tay giật chiếc chuông gió ngay trước mặt, tạo ra một tiếng leng keng khác thường. Tiểu thư long nương hơi miễn cưỡng đặt cô xuống đất, nhưng nụ cười nhẹ trên môi dường như chứng minh rằng tâm trạng của cô rồng thực sự rất tốt.
Ding-ling-ling~Ding-ling-ling~
Tiếng chuông gió nhẹ nhàng vang vọng trong khu rừng yên tĩnh. Willis vừa mới chỉnh lại chiếc áo choàng trắng có chút xộc xệch, chưa kịp quay lại nói gì thì cánh cửa gỗ của căn nhà gỗ đã nhẹ nhàng mở ra, một thiếu nữ trẻ mặc một chiếc váy màu xanh lục chậm rãi bước ra.
"Đến rồi, đến rồi đây~ Hả? Sao bên ngoài lại náo nhiệt thế này?"
Như thể nhận ra sự kỳ lạ và thái độ khác thường của những người ngoài cửa, cô gái sững sờ một lúc, rồi ngẩng đầu nhìn những chiếc chuông gió vẫn đang đung đưa nhẹ. Cô ấy đột nhiên tỉnh táo lại, duyên dáng chào hỏi một cách chuẩn xác và hoàn hảo.
"Một nhóm người ngoại lai khác! Thật hiếm có nha... Các vị khách nhân thân mến, điều gì đã đột nhiên đưa các ngài đến Rừng Linh Ngẫu này vậy?"
Tuy cô gái ban đầu tỏ ra lễ phép, nhưng khi thấy cô gái ngây thơ bước ra khỏi nhà, Willis đột nhiên sững sờ. Cô quay lại, vẻ mặt hoang mang, muốn dùng ánh mắt hỏi tiểu thư Ma Lang, nhưng lại phát hiện cô Ma Lang này cũng mang vẻ mặt khó hiểu.
"Ewen? Không phải cô vẫn còn ở phía cứ điểm Ma Tung sao? Tại sao cô lại ở đây...?"
"Ồ? Haha, tôi hiểu rồi~"
Thấy vậy, cô gái trông giống hệt Ewen mỉm cười như đã hiểu, cô ấy xua tan đi phần nào sự cảnh giác ẩn sâu trong đôi mắt, rồi nói bằng giọng nhẹ nhàng như âm thanh của thiên nhiên.
"Xem ra cô chắc hẳn là bạn của chị Ewen. Tôi cứ tưởng lại là một tên khác có ý đồ xấu như lần trước... Xin lỗi, tôi tên là Ini[note80369], hiện tại tôi là thủ lĩnh của tộc Linh Ngẫu. Trông tôi có vẻ hơi giống chị Ewen, nhưng cũng có lý do cả. Tóm lại, chúng tôi là hai cá thể khác nhau."
"Ta hiểu rồi. Rất vui được gặp cô~"
Đúng vậy, họ là những con rối tinh linh, nên cô sợ rằng cô không thể đánh giá bọn họ từ góc độ của những sinh vật bình thường được.
Tuy nhiên, cô gái trẻ của bộ tộc này... tính cách của cô ấy khá khác biệt so với Ewen. Mặc dù cả hai đều mang lại cảm giác dịu dàng và đáng tin cậy, nhưng Ewen rõ ràng năng động và dễ gần hơn, trong khi Ini lại mang đến ấn tượng ban đầu có phần lười biếng, như thể cô ấy chẳng có chút năng lượng nào. Hay có lẽ nên miêu tả cô ấy là "u sầu" thì đúng hơn?
Không thể kìm nén sự tò mò, tiểu thư mục sư nói thẳng thừng.
"Tên ta là Willis... Vậy, mối quan hệ của cô với Ewen là gì? Chị em gái sao? Hay là, các Linh Ngẫu của mấy người ra đời như thế nào?"
“Ngài thật đúng là không chút khách khí. Được rồi, thực ra thì cũng không phải bí mật gì... Vì ngài là bạn của chị Ewen nên tôi có thể nói cho ngài biết."
Cô gái thuộc bộ tộc Linh Ngẫu tự xưng là Ini dường như không có ý định mời mọi người vào nhà, cô ấy chỉ đứng ở cửa và giải thích thẳng thắn.
"Chúng ta, tộc Linh Ngẫu, về cơ bản là những con rối có ý thức. Vì chúng ta là con rối, nên đương nhiên phải có người sáng tạo. Thực ra, tất cả những Linh Ngẫu chúng ta đều là những sinh vật bán sự sống được tạo ra bằng một phương pháp đặc biệt dựa trên một người phụ nữ nào đó. Dường như đấng sáng tạo của chúng ta, người [Cha] muốn dùng phương pháp này để đắp nặn lại cơ thể của người phụ nữ đã khuất kia và tìm lại linh hồn khó nắm bắt của cô ấy.”
"Chị Ewen và tôi được tạo ra từ cùng một lô Linh Ngẫu. Dữ liệu của chúng tôi gần như giống hệt nhau, nên không có gì kỳ quái khi chúng tôi trông giống nhau. Nói như vậy thì ngài có hài lòng với câu trả lời này không?"
“Ừm…”
Lại là một cái tên si mê, có tâm trí đang theo đuổi việc hồi sinh của người chết... Phải nói rằng những thứ như tình yêu thực sự có thể mang lại cho con người rất nhiều động lực. Người này thậm chí còn có sức nặng hơn, và hắn ta đã trực tiếp tạo ra một chủng tộc đặc biệt vì điều này.
Willis không khỏi cảm thấy hơi lo lắng.
"Rồi cuối cùng người đó..."
"Hửm? À, ý ngài nói là [Cha] đúng không?"
Cô gái con rối đã có nhận thức, đột nhiên cười lớn và Willis rõ ràng nghe thấy một chút mỉa mai trong giọng nói của cô.
"Tất nhiên là đã thất bại hoàn toàn rồi. Khi chúng ta sinh ra, [Mẹ] đã mất gần trăm năm rồi. Ngay cả thi thể của [Mẹ] cũng không tìm thấy. Làm sao [Mẹ] có thể sống lại được?"


3 Bình luận