Tập 04 Tìm kiếm dấu vết Vạn Ma
Chương 30: Khách ghé thăm chợ đen dưới lòng đất
0 Bình luận - Độ dài: 2,070 từ - Cập nhật:
"Được rồi, nhớ nhanh chóng liên lạc với người liên lạc. Đây là những gì cô cần làm. Nếu hắn ta đến, hãy tìm cơ hội để bóp nát nó. Bằng cách đó, chúng ta sẽ nhận được tin tức."
Bởi vì Eileen đã nói rằng họ không nên ở gần điểm liên lạc, nên Willis cũng không ở lại. Cô ấy vừa vặn có thể nhân cơ hội này đi đến chợ đen ngầm phía bên dưới, nơi được cho là "không bán bất kỳ thứ gì hợp pháp", để xem cô có thể tìm được thứ gì thú vị không.
Thứ cô ấy đưa cho Eileen không phải là bảo vậ gì cả, mà là một đạo cụ ma pháp nhỏ mà tiểu thư mục sư đã mua ở thành Thiên Không trước đó. Đó là hai viên đá giòn to bằng hạt đậu phộng, ngay cả người thường cũng có thể dùng sức bóp nát nó. Khi một trong hai viên bị phá hủy, viên còn lại cũng sẽ vỡ theo. Đó là một vật dụng nhỏ dùng để truyền đạt những thông điệp đơn giản, có lẽ nó không khó để chế tạo.
“Vậy thì tôi…”
"Tóc cắt ngang trán, anh nên đi theo Eileen và giúp cô ấy an toàn. Sau một thời gian dài xa cách, hai người hẳn cũng có không ít lời nói muốn nói mới đúng. Hai người là mục tiêu tương đối nhỏ, nên nếu chú ý một chút lời nói sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu."
Thấy người đàn ông do dự, Willis dứt khoát đuổi anh ta đi. Họ không cần Tóc cắt ngang trán bảo vệ. Tốt hơn hết là để anh nên ở lại với Eileen, một người bình thường, để đảm bảo an toàn. Suy cho cùng, một cô gái ở một mình trong một nơi hỗn loạn ngoài vòng pháp luật như thế này thì không an toàn chút nào.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu nhất là tiểu thư mục sư không muốn đi chơi mà luôn có một tên đàn ông với vẻ mặt như sắp chết luôn ở bên cạnh cô
Dưới ánh mắt biết ơn của Tóc cắt ngang trán và Eileen, bốn người tạm thời mỗi người đi một ngả. Hai người kia đi vào chợ đen rồi nhanh chóng biến mất, còn Willis và thú cưng thì tùy tiện chọn một hướng đi dạo lang thang giết thời gian.
Chợ đen ngầm này không có tên, không có bảo vệ canh gác, lại không được sạch sẽ, ngăn nắp cho lắm. Đi dọc đường, ven đường, góc phố, ngõ hẻm, họ thường xuyên bắt gặp những vết tích của những loại chất lỏng không rõ màu sắc vương vãi khắp nơi.
Khứu giác của Willis và tiểu long nương đều nhạy bén hơn người thường rất nhiều. Dù chỉ là đi ngang qua, sau một thời gian dài bị bỏ quên, họ cũng dễ dàng ngửi thấy mùi lạ phát ra từ những thứ này.
Mọi thứ đều có, khí cay nồng lẫn với thảo dược, mùi máu, mùi dịch cơ thể không thể diễn tả được của sinh vật, thậm chí còn có cả nước tiểu và mùi phân, còn có rất nhiều mùi lạ mà bọn họ chưa từng gặp qua, hoàn toàn không thể phân biệt được, khiến hai cô gái nhíu mày.
Sau khi để Tóc cắt ngang trán và Eileen, những kẻ đứng ngoài cuộc ở lại, tiểu long nương không còn giữ im lặng như trước nữa. Có lẽ để đánh lạc hướng sự chú ý khỏi những mùi hương kỳ lạ kia, cô rồng vừa đi vừa chủ động hỏi.
"Chủ nhân, con thú con của Nguyệt Ảnh tộc kia đã bị bắt mấy tháng rồi. Ngài nghĩ nó còn sống không? Nếu con người muốn diệt trừ mối nguy hiểm tiềm tàng này trước khi nó lớn lên, chẳng phải chúng nên giết nó sau khi bắt được là cách dễ nhất sao?"
Sau khi nhìn con vật cưng của nhà mình đang đi với chiếc mũi được che kín, Willis mỉm cười thản nhiên.
"Về lý thuyết thì đúng là vậy, nhưng Tiểu Quang à, vì lũ ma vật vẫn còn hoạt động trong thành, nghĩa là chúng phải có thứ gì đó để dựa vào. Ta không nghĩ con người sẽ tùy tiện giết chết con thú con đó đâu."
"Con người... lòng tham của hầu hết các sinh vật là vô hạn. Khi có cơ hội, chúng sẽ thèm khát nhiều hơn nữa. Từ việc ngăn chặn kẻ thù có được sức mạnh của loài thần thoại cho đến việc tự mình tìm kiếm nó, tất cả chỉ là một suy nghĩ của chúng mà thôi."
Tiểu thư cự long như có điều đang suy nghĩ.
"Ý ngài là con người muốn sử dụng con thú non đó để làm thí nghiệm, hay thậm chí là giải mã lý do tại sao nó lại biến thành một loài thần thoại?"
"Ừm... đại khái là vậy. Suy cho cùng, trong thế giới mà sức mạnh là tối thượng này, ai mà không muốn trở nên mạnh mẽ hơn chứ? Sức mạnh của một loài thần thoại đã gần như bất khả chiến bại đối với con người rồi, chưa kể chúng còn có thể có một bí mật liên quan đến một vị thần nữa."
Hai cô gái vừa đi vừa trò chuyện. Tuy ven đường có rất nhiều người đi bộ, nhưng hầu hết họ đều chọn cách che mặt bằng mũ trùm đầu hoặc bằng nhiều cách khác nhau. Họ cũng cố tình giữ khoảng cách khi đi ngang qua, có lẽ là để đề phòng móc túi hay gì đó. Hiển nhiên là họ đều rất cẩn thận, không ai muốn tiết lộ thân phận thật.
Cái chợ đen này chắc chắn có trộm cắp, hơn nữa số lượng cũng không ít. Dù sao ở đây cũng không có bảo vệ chính thức nào trông coi trật tự, có thể tưởng tượng được tội phạm hoành hành đến mức nào.
Trên thực tế, trên đường đi, hai người Willis đã gặp phải một vài tên vô duyên, cả nam lẫn nữ, đều muốn nhắm đến họ. Tiếc thay, mấy động tác nhỏ như vậy làm sao có thể qua mắt được tiểu thư mục sư? Hơn nữa... cô ấy không bao giờ trực tiếp mang theo tiền ở trên người.
Willis cũng không làm quá lên. Cùng lắm là cô ra hiệu cho tiểu long nương vừa mở vừa đóng lại long uy, dọa cho đám đạo tặc định ra tay thì sợ đến mức ngã lăn ra đất, sùi bọt mép. Rồi cô cũng mặc kệ bọn chúng.
Ngay cả khi chuyện như vậy xảy ra, người đi đường ven đường cũng chỉ nhìn với vẻ thờ ơ, hoặc như thể đang xem một vở kịch. Không ai lại gần hay can thiệp. Dường như họ đã quen với những tình huống như thế này.
Đây thực sự là một nơi ngoài vòng pháp luật.
Hầu hết người bán hàng ở chợ đen ngầm này đều bán hàng trực tiếp tại các quầy hàng rong. Dù có nhà cửa thì cũng chỉ là những túp lều nhỏ tối tăm, trông như những cửa hàng nhỏ. Hiếm khi thấy những cửa hàng có quy mô lớn và lâu đời.
Nhưng nghĩ lại thì, ở một nơi như thế này, ai dám để lại một lượng lớn tài sản cố định mà không có chút cơ sở và tự tin chứ?
Lại đi được một lúc, Willis dừng lại ở một sạp hàng nhỏ ven đường, rồi nhìn quanh. Sau khi đi qua nhiều sạp hàng, cô phát hiện đồ vật ở đây phần lớn đều là chai lọ đã được niêm phong, nhìn qua thì không thể phân biệt được nó có công dụng gì.
Chủ gian hàng là một gã đàn ông trung niên hói đầu, dáng vẻ bình thường, mặc một bộ giáp hơi cũ kỹ, trên đó có vài vết máu khô sẫm màu, trông chẳng giống ai. Hắn ta ngồi trên một chiếc ghế gỗ, hai chân bắt chéo, ngáp dài chán nản.
Một thanh trảm mã đao cũng dính đầy vết máu loang lổ được đặt cạnh chân hắn. Ai cũng có thể nhận ra nó không phải để bán.
Trước mặt hắn ta cũng giống như những người khác, chỉ có một khoảng trống trải được trên mặt đất với một tấm vải, trên đó đặt nhiều lọ sứ, kim loại đặc biệt và thậm chí cả những vật liệu chưa sạch sẽ - có lẽ là những vật liệu được lột ra từ xác của những con ma thú hoặc ma vật, tỏa ra mùi máu tanh nồng.
Thấy có người xuất hiện trước quầy hàng, ban đầu hắn chỉ liếc mắt lên, nhưng khi thấy rõ hai thiếu nữ không hề che mặt. Hắn giật mình, vội vàng phủi mông đứng dậy, đặt thanh trảm mã đao lên ghế, hai xoa tay lên không trung, tạo dáng rất giống với ấn tượng của Willis về một gian thương vô liêm sỉ.
Phản ứng đột ngột của chủ gian hàng chắc chắn không phải vì hắn quen biết hai cô gái Willis. Dù sao thì cả hai đều đeo [Mặt nạ cản trở nhận thức]. Chắc hắn nghĩ chỉ là tiểu thư mục sư và tiểu long nương kia xinh đẹp hơn nhiều so với phụ nữ bình thường, điều này khiến hắn cảm thấy kinh ngạc.
Suy cho cùng, thế giới này khác với Trái Đất. Huyết thống không phải là thứ gì đó bí ẩn không có ý nghĩa trên thực tế, mà thực sự đại diện cho một loại sức mạnh có thể được thừa hưởng.
Không nói đến vô số các chủng dị tộc và ma vật, ngay cả trong số loài người, hầu hết giới quý tộc đều sinh ra với năng khiếu về ma pháp, ngoại hình hoặc thể lực mạnh hơn những người dân bình thường.
Đây là một món quà được truyền lại qua huyết thống của tổ tiên, những người từng sở hữu sức mạnh to lớn, hoặc có thể nói đây là một hình thức sàng lọc. Chỉ những người xuất chúng mới có cơ hội trở thành những tồn tại được gọi là [Quý tộc].
Cho nên, dù không chắc chắn 100%, nếu một cô gái có nhan sắc xinh đẹp tuyệt trần, khí chất cao quý, không hề che giấu thân phận đột nhiên xuất hiện ở nơi như vậy, thì chín phần mười xuất thân của cô ta chắc chắn không phải người bình thường.
Ngoại trừ những kẻ già đời và tân binh trẻ tuổi, hoặc những đại lão cực kỳ trâu bò[note79537], những người bình thường không dám dễ dàng xuất hiện ở khu chợ đen này.
“Hoan nghênh hoan nghênh! Ừm....... Không biết hai vị tiểu thư cần gì ạ?”
"Vậy ở đây ngươi bán thứ gì?"
Vừa nói, gã đàn ông đầu trọc, khuôn mặt rõ ràng là thô kệch nhưng đôi mắt lại hơi nhỏ, vừa nhìn lướt qua hai cô gái, như thể đang quan sát xem ai mới là người nắm quyền. Thấy thái độ im lặng, lạnh nhạt của thiếu nữ tóc vàng cùng tư thế hơi lùi về sau, gã đàn ông vốn đã trở thành cao thủ trong nghề này lập tức đưa ra phán đoán.
Khi nghe Willis nói, hắn ta lập tức vỗ tay và cười khúc khích với giọng điệu nịnh nọt hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài dữ tợn của hắn.
"Này, chỗ tôi có rất nhiều bảo bối. Một tiểu thư cao quý và xinh đẹp như ngài chắc hẳn sẽ quan tâm đến các sản phẩm làm đẹp và chăm sóc da. Nhìn cái này xem. Nó được làm từ bột hoa sen băng hái từ những ngọn núi cao của Tuyết quốc ở phía bắc thế giới, pha trộn và chiết xuất từ hơn một chục nguyên liệu quý giá. Thoa nó vào buổi sáng và buổi tối, trong vòng một tháng, tôi đảm bảo làn da của ngài sẽ trắng hơn, mịn màng hơn và mềm mại hơn! Còn cái này nữa..."


0 Bình luận