Mãn cấp xuyên không tại s...
清酒浅辄 - Thanh tửu thiển triếp
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 04 Tìm kiếm dấu vết Vạn Ma

Chương 15: Giúp ta một chút! Ngài Leicester

0 Bình luận - Độ dài: 1,837 từ - Cập nhật:

Sau khi quyết định rời khỏi quán trọ vì sự kiện khẩn cấp vào buổi sáng, Willis dẫn theo vài cô gái và chạy thẳng đến trụ sở của [Hắc kỵ sĩ mạo hiểm đoàn] trước khi tình hình leo thang.

Bởi vì đã từng đến đây một lần trước nên họ khá quen thuộc với đường đi. Tuy nhiên, khi đến cổng trụ sở, họ nhìn thấy gã đàn ông tóc cắt ngang trán đứng đó giống như một vị thần giữ cửa, tay cầm một thanh đại kiếm. Tiểu thư mục sư nhìn hắn mà vẫn mỉm cười một cách rất không tử tế.

Rất có thể chú Leicester đã đánh cho tên đó một trận ra trò và bắt hắn ta làm người gác cửa lần nữa.

Cô chỉ có thể nói rằng tên này đáng bị như vậy. Lỗi là do tên này không có chút mắt nhìn nào cả. Ai bảo hắn cứ khăng khăng chạy ra ngoài gây rối trong khi mọi thứ vẫn ổn. Với tính cách ngu ngốc của tên này, dù không gặp Willis và những người khác, sớm muộn gì hắn ta cũng sẽ biết thiệt thòi lớn.

Sau khi chào hỏi qua quý ngài tóc cắt ngang trán một cách thân thiết, khiến tên này đỏ mặt khi nhìn thấy Willis và nhóm của cô tiến vào căn cứ mà không gặp trở ngại nào. Hôm qua chú Leicester đã nói rằng nếu gặp bất kỳ vấn đề gì trong thành thị, họ có thể đến nhờ chú giúp đỡ bất cứ lúc nào.

Trong trường hợp đó, làm sao tiểu thư mục sư có thể không khách khí?

Khi cô gặp Leicester, ông ấy đang kiểm tra cơ sở vật chất trong căn cứ. Hôm qua, Willis nghe nói nhóm lính đánh thuê của họ vừa hoàn thành một đơn hàng lớn và tài chính dư dả. Hơn nữa, tình hình ở Trấn Ma thành đang ngày càng căng thẳng, nên có lẽ họ sẽ không chạy ra ngoài làm nhiệm vụ trong thời gian ngắn. Vì vậy, tiểu thư mục sư không hề lo lắng về sự vắng mặt của ông chú.

"Này, chú Leicester, chú có bận gì không?"

Thiếu nữ tóc đen mỉm cười chào ngài đoàn trưởng mặc giáp đen. Tuy nhiên, dù nhìn thế nào đi nữa thì nụ cười đó…dường như không chứa một chút ý tốt nào. 

Nghe vậy, Leicester quay đầu lại, trong căn cứ cũng không cần đội mũ giáp bảo vệ, nhưng khi thấy người quen, ông ấy cũng lộ ra nụ cười thân thiện.

"Là tiểu thư Willis à? Chúng ta mới gặp nhau hôm qua mà. Sao ngài lại dành thời gian đến chỗ tôi mà ban ngày ngài lại không đi dạo chơi quanh thành thị với đồng bạn? Mấy vị này là..."

Đây là lần đầu tiên mọi người, bao gồm Leila, Renee, Edwina và những người khác, gặp Leicester. Willis giới thiệu sơ qua.Sau khi hai bên chào hỏi nhau, họ đi thẳng vào vấn đề chính.

"Này này... ừm, ta đang gặp chút phiền phức. Chúng ta có thể nói chuyện ở nơi khác được không?"

"Hửm? Phiền phức sao?...Được rồi, mọi người đi theo tôi."

Nghe thấy hai chữ này, Leicester vội vàng ngừng cười, gật đầu bình tĩnh rồi dẫn đường.

Lính đánh thuê trong căn cứ không nhiều. Phần lớn bọn họ đều làm việc bán thời gian với tư cách là mạo hiểm giả. Đương nhiên, nếu không có việc gì làm, bọn họ cũng sẽ không nhàn rỗi. Cho dù bọn họ không rời khỏi thành, họ vẫn còn rất nhiều nhiệm vụ phải làm.

Leicester đưa một vài thiếu nữ đến phòng tiếp khách nơi họ đã ở hôm qua, ông cho người của mình ra về và đóng cửa lại.

"Được rồi, thế này thì an toàn hơn rồi. Tiểu thư Willis, ngài gặp phải rắc rối gì vậy?"

“Ừm, thực ra mọi chuyện là như này…”

Không hề phóng đại hay thêm mắm thêm muối, Willis chỉ mô tả đơn giản những gì đã xảy ra sáng nay bằng giọng điệu trung lập.

Khi Leicester ngẩng đầu lên lần nữa, ông chú đã vô cùng kinh ngạc.

"Chỉ vì chuyện này mà ngài đã đánh chết đám lính mang lệnh khám xét của Trấn Ma thành sao? Lại còn giết chết chúng nữa?"

Tiểu thư mục sư chống tay lên hông và gật đầu một cách tự nhiên.

"Lý do đó chẳng phải quá chính đáng sao? Chúng là bọn săn trộm, là tội phạm. Mà lúc chúng ta ra tay, làm sao ta biết được Trấn Ma thành lại hèn hạ đến mức chiêu mộ những kẻ cặn bã như vậy vào quân đội? Ta vốn nghĩ đây là cơ hội tốt để diệt trừ tà ác này cho dân chúng thôi."

Trên thực tế, lý do thực sự là tiểu thư Willis không muốn những gã thô lỗ đó lục lọi phòng trọ và hành lý của cô rồi tùy tiện gây rắc rối.

Bình thường cô sẽ không cố ý giết người, nhưng ánh mắt dâm đãng của Alvins khiến cô cảm thấy hơi khó chịu. Đám lính đang hành động như côn đồ cũng khiến tiểu thư mục sư khó chịu. Hơn nữa, cô đã xác định gã này là một kẻ săn trộm, nên cô ra tay có chút hơi nặng nề.

Kẻ duy nhất cô đích thân làm thịt là tên ngốc đã đâm cô bằng thương. Những kẻ còn lại đều bị tiểu long nương giết chết. Willis không hề ngăn cản thú cưng của mình như thường lệ.

"Haiz... Tính cách yêu thích làm loạn của tiểu thư Willis vẫn chẳng thay đổi gì kể từ lần đầu chúng ta gặp nhau. Trước đây ngài vẫn vậy, thậm chí tấm khiên có cấp bậc cao như thế này mà ngài vẫn đưa tôi không chút do dự…”

Leicester liếc nhìn chiếc khiên nặng nề của kỵ sĩ đen dưới chân mình, vuốt ve nó một cách trìu mến và ngẩng đầu lên với một nụ cười gượng gạo.

"Thật ra, tôi biết trong quân đội của Trấn Ma thành có khá nhiều người thuộc nhiều tầng lớp khác nhau. Những Liệp Ma giả này đã tồn tại trước khi tôi đến tòa thành thị này và thành lập [Hắc kỵ sĩ dong binh đoàn]. Những nghề nghiệp tương tự như chúng  không chỉ tồn tại ở Trấn Ma thành, mà còn ở nhiều thành phố của phía bắc vương quốc."

"Tóm lại, bọn chúng thường ỷ vào sự coi trọng của cấp trên để hành động hoành hành không sợ, làm mưa làm gió. Tuy chúng không dám công khai bắt nạt người dân trong thành phố, nhưng chúng lại lợi dụng tình hình để làm nhiều trò mờ ám. Dù sao thì những người đã làm kẻ săn trộm thì có mấy ai là người tốt đâu? Không chỉ tôi, mà còn có rất nhiều mạo hiểm giả khác cũng đều chán ghét bọn chúng."

"Nhưng dù có nói gì đi nữa thì trên mặt nổi bọn chúng vẫn là một bộ phận cư dân của Trấn Ma thành, cũng là một loại sức mạnh từ đám quan chức của Liên hiệp Vương quốc. Tiểu thư Willis cảm thấy rất sảng khoái khi làm vậy là sướng rồi, nhưng chuyện này cũng là một cái tát vào khuôn mặt của mương quốc. Tôi sợ rằng chuyện này sẽ không có kết cục tốt đẹp..."

Với tiếng cười khúc khích vô tư, Willis thoải mái ngả người ra sau ghế sofa như thể chuyện đó chẳng liên quan gì đến cô.

"Tôi biết nha, đó là lý do tôi chạy đến đây để nhờ chú giúp đỡ, chú Leicester. Chú cũng không thể bán đứng chúng ta được."

"Haiz……."

Vẻ bất lực trên khuôn mặt ngài đoàn trưởng càng tăng thêm mấy phần.

"Tiểu thư Willis, ngài đang nói gì vậy? Tôi, Leicester, tuy không phải là nhân vật lợi hại gì, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không bán đứng bằng hữu cùng ân nhân của mình. Tuy nhiên... ngài đã bỏ lại tên Liệp Ma giả tên là Alvins kia, mà trên đường đến đây ngài cũng không hề che giấu tung tích. Tôi sợ rằng Trấn Ma thành sẽ sớm có động tĩnh, nên có lẽ ngài cũng không thể ẩn núp ở đây lâu được."

Sau khi suy nghĩ một lúc, Leicester dường như đã quyết định.

"Thế này thì sao? Chúng ta chắc chắn không thể ở lại Trấn Ma thành thêm nữa. Mọi người nên ở lại đây để tránh sự chú ý. Tối nay tôi sẽ dùng quan hệ đưa mọi người ra khỏi thành. Tình hình hiện tại đang rất căng thẳng. Một khi các người ra khỏi thành, vương quốc sẽ không còn thời gian để truy đuổi mấy người nữa."

"Ừm... Không sao đâu. Vậy, cảm ơn chú. Ta thực sự xin lỗi vì đã gây rắc rối cho chú lần này."

"Tôi chỉ có thể nói là, tôi sẽ cố gắng hết sức. So với lòng tốt của tiểu thư Willis thì chuyện này chẳng đáng là gì cả. Bây giờ, mọi người đừng chạy lung tung nữa, hãy nghỉ ngơi ở đây đi. Tôi sẽ đi sắp xếp nhân viên ngay."

"Ừm~"

Leicester vội vã rời đi, tay cầm tấm khiên. Có lẽ đã được sắp xếp trước nên khi ông chú rời đi, không ai vào quấy rầy Willis và những người khác. Chẳng mấy chốc, trong phòng khách chỉ còn lại mấy cô gái.

Lúc này, tiểu long nương nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu, chọc vào cánh tay của tiểu thư mục sư đang chậm rãi ăn món tráng miệng.

"Chủ nhân, ngài đang làm gì vậy? Chúng ta có cần phải nhờ đến sự giúp đỡ của con người đó không? Chúng chỉ là một lũ kiến hôi thôi. Nếu chúng dám gây sự, chẳng phải tốt hơn hết là tiện tay đập chết chúng luôn sao?"

Willis mỉm cười mà không nói gì, nhưng Leila càng hiểu chuyện thì càng thấy được một số kế hoạch của tiểu thư mục sư nên cô ấy cũng mỉm cười, nó tiếp.

"Hiểu Quang đại nhân, Willis đại nhân đang cố ý thăm dò thái độ của Leicester, có lẽ là để xem ông ta có đáng tin hay không. Hơn nữa, sáng nay Willis đại nhân còn cố ý gây sự với đám lính kia."

Thiếu nữ bạch vũ gấp bốn chiếc cánh ra sau lưng và bên tai, mỉm cười nhẹ nhàng nhìn Willis. Trên khuôn mặt thanh tú tràn đầy hy vọng và ao ước như viết lên mấy chữ: “Muốn được khen ngợi, muốn được xoa đầu”.

"Có vẻ như đại nhân Willis của chúng ta đã đưa ra quyết định rồi phải không?"

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận