Nhìn vào bàn ăn đầy ắp thức ăn ngon và khăn trải bàn. Taylor Tours ngồi đối diện với cô trông có vẻ tử tế, thậm chí còn chu đáo, Lam lại thở dài.
"Cha ơi, con đã bảo cha cứ chuẩn bị đồ ăn thôi. Sao lúc nào cũng thế này vậy. Hai người chúng ta làm sao ăn hết được nhiều thế này?"
Taylor vuốt bộ râu đen của mình với nụ cười, thậm chí không thèm nhìn đến những món ăn ngon trên bàn, sự chú ý của ông luôn tập trung vào cô con gái quý giá trước mặt.
"Này, Tiểu Lam, ngày nào con cũng bận rộn với công việc ở Cục Nội vệ, hiếm khi con về lắm. Cha đã gần một tháng không gặp con rồi. Ăn uống thịnh soạn thì có gì sai sao? Gia tộc Tours ta tuy không giàu có gì, nhưng ta cũng không keo kiệt đến mức ăn một bữa cơm cũng phải tính toán chi li đâu."
"Nào, nào, nếm thử miếng cá phi lê này xem. Đây là đặc sản cực kỳ hiếm, chỉ có thể bắt được ở sông Lạc Hà trong vương đô. Ông nội của con biết Tiểu Lam nhà ta thích ăn cá, nên đã đặc biệt gửi nó cho chúng ta nuôi lớn, chờ con về nhà để thưởng thức."
"………..Được rồi."
Lam hiểu rõ cha mình. Ông không chỉ cưng chiều con gái mà còn có tính cách rất bướng bỉnh, đúng chất của một người thư sinh. Ông rất cứng rắn, ngồi tranh cãi lại với ông cũng chẳng có ích gì.
Tuy rằng ông ấy sẽ không ép buộc cô vì sự cưng chiều của ông, nhưng ông cũng sẽ không thay đổi ý kiến. Thay vào đó, ông ấy sẽ cằn nhằn không ngừng cho đến khi cô chấp nhận lời đề nghị của ông ta.
Nếu không phải vì chuyện này, mẹ của cô sẽ không xung đột với ông ấy và một mình chuyển về sống ở nhà ông bà ngoại và cô cũng sẽ không đưa ra quyết định rời khỏi phủ thành chủ và sống một mình trong thành.
Không chỉ cha cô ấy, mà ngay cả ông nội cô ấy, Griffiths Tours, người được kính trọng như một bậc nguyên lão kỳ tài của cả ba triều đại và giờ đã gần 90 tuổi, cũng cứng đầu không kém. Nói một cách nhẹ nhàng, ông ấy kiên định với lập trường của mình, nhưng nói thẳng ra, ông ấy là người cứng đầu, cổ hủ và bảo thủ.
Thật ra, Lam cũng hiểu tính cách của mình cũng giống vậy. Chỉ là quan niệm sống và thái độ sống của cô có đôi chút khác biệt so với tổ tiên và bậc cha chú, nhưng sự bướng bỉnh của cô thì không hề khác biệt mấy.
Dưới ánh mắt mãn nguyện của cha, Lam dành chút thời gian dùng bữa trưa cùng ông. Sau khi các hầu gái dọn đi khoảng mười mấy đĩa đồ ăn ngon trên bàn, hầu hết đều đã được ăn hết, Taylor, người vẫn luôn quan sát cô từng bước một, gỡ khăn trải bàn khỏi ngực và tò mò nhìn thanh trường thái đao mà cô gái đang dựa vào.
"Tiểu Lam, con đổi đao rồi sao? Ta nhớ trước kia con có nhắc đến quan hệ với [Trảm Ma]..."
"À, vì một số chuyện nên [Trảm Ma] tạm thời gặp chút vấn đề trục trặc, nó đang được sửa chữa. Thanh đao này tên là [Tình Lam], được một... người bạn cho con mượn tạm."
Nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt cha và biết ông ấy đang lo lắng điều gì, Lam do dự một lúc nhưng vẫn lên tiếng an ủi ông.
"Cha đừng lo. Cái [bản mệnh chi đao] chỉ là trò đùa của con với cha thôi. Đừng coi nó là thật. [Tình Lam] là một thanh đao tốt, uy lực không kém gì [Trảm Ma]. Con rất thích nó."
Taylor cảm thấy nhẹ nhõm rõ rệt khi nghe con gái nói vậy.
"Ta hiểu rồi. Ta đã nói với con rằng đó chỉ là chuyện nói suông thôi. Đao chỉ là một công cụ. Làm sao nó có thể liên quan đến mạng sống của một người được? Ta mừng là con vẫn ổn, không có việc gì liền tốt, haha!"
Nghe vậy, Lam lại nhíu mày.
"Cha ơi, đao không phải là công cụ, mà là đồng bạn của con. Điều này đúng với [Trảm Ma] và [Tình Lam]. Nó không liên quan gì đến sự tồn tại của thanh đao bản mệnh của con. Xin cha hãy rút lại lời vừa rồi."
"Ừ, được rồi, được rồi~ Cha rút lại lời nói đó. Đó là lỗi của cha. Cha xin lỗi con. Con gái yêu của cha, đừng giận nữa."
Taylor, người rất cưng chiều con gái, hiển nhiên không có ý định tranh luận với cô về chuyện này. Tuy câu trả lời của ông có phần hơi qua loa, nhưng vì người kia đã nói như vậy, Lam cũng không biết phải nói gì.
Đúng lúc cô định nói ra mục đích thực sự của chuyến đi này thì thành chủ đột nhiên đổi chủ đề, nói đến một chủ đề mà Lam thực sự không muốn nhắc đến.
"Tiểu Lam à, năm nay con đã 20 tuổi rồi phải không? Con gái mà suốt ngày cầm đao thì không tốt... Con không hài lòng với những ứng viên ta tìm được trước đây, nên ta đang tìm thêm vài ứng viên mới. Bọn họ đều là những thanh niên tài giỏi, nhân cách tốt, gia thế hiển hách. Hay là ta tranh thủ thời gian dẫn họ đến gặp con nhé?"
"Tốt………."
Nó lại bắt đầu và lại bắt đầu rồi.
Lam biết rằng đây sẽ là quá trình chắc chắn phải diễn ra mỗi lần cô trở về nhà.
Quả thật, cô tự thấy mình cũng khá xinh đẹp, hơn nữa thân phận con gái độc nhất của gia tộc họ Tours quả thực rất nổi bật. Đám quý tộc trong và ngoài nước chắc chắn sẽ tìm mọi cách để leo lên cái cây cao chót vót này, dù cho chúng có phải gả vào nhà cô đi chăng nữa.
Lam hiểu ý của Taylor. Suy cho cùng, theo ông ấy, con gái luôn phải tìm được chỗ dựa, nếu không thì không thể nào một mình chống đỡ bầu trời như đàn ông vào những lúc nguy cấp được.
Giống như ông nội của cô, tâm trí người cha này chứa đầy những định kiến, chẳng hạn như tin rằng ma vật đều là loài súc sinh thấp kém, phụ nữ thấp kém hơn đàn ông ở bên ngoài…
Ý tưởng này nghe thật nực cười với Lam. Cô không hề có ý định kết hôn với bất kỳ ai vào lúc này, chứ đừng nói đến chuyện yêu một quý tộc hoàn toàn xa lạ, người mà rất có thể chỉ muốn tiếp cận cô vì nhan sắc và địa vị của gia tộc cô.
"Cha à, con nên nói rõ với cha rằng con gái của cha hiện tại không hề có ý nghĩ như vậy. Cho đến khi thanh đao được mài sắc, ma quỷ đã bị diệt trừ, Lam quyết không lấy chồng.”
Taylor thở dài nặng nề, như thể ông đã đoán trước được câu trả lời này.
"Ôi, con gái của ta, con lúc nào cũng bướng bỉnh như vậy. Nếu con là một chàng trai có hoài bão lớn lao như vậy, cha đương nhiên sẽ hết lòng ủng hộ con. Dù sao thì, tiêu diệt ma vật và bảo vệ nhân loại vẫn luôn là sứ mệnh cao quý của gia tộc Tours chúng ta. Nhưng con gái... phải lấy chồng. Cha không nỡ để con đi, nhưng con đã 20 tuổi rồi. Những cô con gái của các quý tộc khác cùng tuổi con giờ cũng đã mang thai, thậm chí còn đang bế con. Ông nội của con lúc nào cũng..."
Lam lấy tay ôm trán như thể đang bị đau đầu. Một khi cha cô bắt đầu cằn nhằn, ông sẽ có vô vàn chân lý và lời hay dạy bảo để kể. Gia tộc Tours là bậc thầy về khoản này. Hơn nữa, ông ấy có thể khơi gợi cảm xúc của mọi người và lay động họ bằng sự lịch thiệp. Lời nói và hành động của ông đều xuất phát từ sự quan tâm và ý muốn bảo vệ chân thành.
Điều này khiến thiếu nữ không thể mở miệng phản bác được.
Cô thậm chí còn không dám nói cho cha mình biết ý nghĩa thực sự của cụm từ [Trảm Ma].
Lam nghiến răng, nghe cha mình lải nhải gần nửa tiếng đồng hồ mà không nói thêm gì. Lời cằn nhằn của ông trải dài từ phép tắc gia giáo của con gái đến trách nhiệm truyền lại di sản cho thế hệ tương lai của quý tộc. Thấy thành chủ không có ý định dừng lại, cuối cùng Lam đành phải dùng đến chiến thuật thư thường lệ.
"Ai nói con gái không thể tự lập? Cha chưa từng thấy tiểu thư [Xích Diễm Flora], một trong ba Huyền Thoại của vương đô sao? Cô ấy mới ngoài hai mươi tuổi, nhưng đã nổi danh khắp nơi, tạo nên vô số truyền thuyết khiến đàn ông cả đời chỉ có thể ngưỡng mộ?"
"Ngoài ra, người cai trị hiện tại của chúng ta, Lilia, Nữ vương bệ hạ đầu tiên của Liên hiệp Vương quốc, ngài ấy còn trẻ hơn con vài tuổi. Ý của cha là Nữ vương bệ hạ không có khả năng cai trị cả một đất nước rộng lớn như vậy sao?"
“Ai nha, chuyện này khác đó, con gái ạ, họ..."
"Cũng chẳng khác gì cả. Được rồi, cha, con đã quyết định rồi. Cha có nói gì cũng vô ích. Hôm nay con đến gặp cha không phải để bàn chuyện này."
Sau khi đột ngột ngắt lời chủ đề, Lam hít một hơi thật sâu, nhìn Taylor Tours, người dường như vẫn muốn thuyết phục cô, rồi khẽ mở đôi môi anh đào.
"Cha, con chắc chắn cha hiểu rõ tình hình ở Trấn Ma thành và phía bắc vương quốc hơn con. Xung đột đang ngày càng leo thang và chúng ta liên tục giao tranh với Dãy núi Vạn Ma. Không biết cha có kế hoạch gì sắp tới không?"
"Hửm? Lên kế hoạch...? Con gái, ý con là sao?"
"Được rồi... để con chuyển sang một câu hỏi trực tiếp và cấp bách hơn. Thưa cha, Dãy núi Vạn Ma đã bị phong tỏa và các tuyến đường chính ở phía bắc của đất nước chúng ta phần lớn đã bị chặn. Điều này đã gây ra sự suy thoái kinh tế và bây giờ cha lại trắng trợn phát động nhiều cuộc truy lùng trên toàn thành phố chỉ để bắt một vài con Ma nhân. Điều này càng gây ra sự phẫn nộ rộng rãi trong dân chúng."
"Gia tộc Tours của chúng ta đã liên tục chiến đấu để chống lại các kẻ thù ngoại bang để bảo vệ người dân. Hành động này chẳng phải có chút là lẫn lộn đầu đuôi sao?"
“………………”
Taylor đột nhiên im lặng, ánh mắt hai cha con chạm nhau giữa không trung. Có lẽ chỉ có họ mới hiểu được ý tứ trong đó.
Mặc dù đã nghe lén được một phần câu chuyện, Lam vẫn quyết định hỏi câu hỏi đã chuẩn bị trước. Cô muốn nghe câu trả lời từ chính cha mình để biết gia tộc mình đã lén lút làm gì sau lưng cô đến mức nào.
Chỉ khi đó cô mới có thể quyết định hành động tiếp theo của mình.
Lam biết cha cô rất cưng chiều cô, sẽ không bao giờ giấu giếm bất cứ điều gì nếu bị hỏi. Suy cho cùng... cô cũng là thành viên của gia tộc Tours.
Sau một hồi im lặng, vị thành chủ đại nhân cũng lên tiếng.
Giọng nói của ông cũng tràn đầy sự bất lực, tội lỗi và quyết tâm không thể phủ nhận.
"Lam, đây là... sự hy sinh cần thiết cho nhân loại."


0 Bình luận