Có lẽ đây không phải lần đầu tiên cô hầu gái trẻ nghe được câu hỏi như vậy. Cô ta không hề ngạc nhiên mà chỉ nhún nhường lắc đầu.
"Làm sao tôi có thể là một tồn tại mạnh mẽ và lợi hại như một Ma nhân được? Như ngài có thể tưởng tượng, tôi không phải là con người, mà là một ma vật có tên là Mị Ngữ. Nhưng đừng lo, tôi là nô lệ được cửa hàng này nuôi dưỡng từ nhỏ. Tôi đã học đủ thứ kỹ năng trong sinh hoạt hàng ngày và các khía cạnh khác của nghề phục vụ từ nhỏ. Tôi sẽ không bao giờ có ý định làm hại chủ nhân của mình. Nếu ngài lo lắng, ngài chỉ cần trả tiền mua tôi và ký khế ước nô lệ với tôi dưới sự công chứng của cửa hàng."
"Thì ra là người của tộc Mị Ngữ, chẳng trách..." [note79543]
Willis không để ý đến lời tự giới thiệu tinh tế trong giọng điệu của đối phương mà chỉ nhớ đến phần giới thiệu về tộc Mị Ngữ mà cô đã từng đọc trong một cuốn sách.
Nếu phải nói thì những con ma vật như Mị Ngữ có phần giống sự kết hợp giữa tiên cá[note79544]và Mị Ma[note79545]trong trò chơi.
Mị Ngữ rất yếu. Xét về chỉ số cơ bản, chúng không mạnh hơn người thường là bao. Bất kỳ người đàn ông trưởng thành nào đã trải qua quá trình huấn luyện nghiêm ngặt về cơ bản đều có thể tự mình đánh bại hai hoặc ba con Mị Ngữ.
Nhưng mặt khác, Mị Ngữ còn sở hữu một thiên phú rất đặc biệt, đúng như tên gọi của chủng tộc chúng - [Mị hoặc].
Tất nhiên, sức mạnh của Mị Ngữ không thể đạt tới mức có thể điều khiển các sinh vật thông minh và khiến chúng tuân theo mệnh lệnh, ít nhất là với Mị Ngữ thông thường.
Cái gọi là bùa chú [Mị hoặc] này chỉ là một loại ma pháp đặc biệt pha lẫn trong ngôn ngữ, có thể khiến đối phương cảm thấy có ấn tượng tốt với Mị Ngữ đó.
Bản thân hình dạng của Mị Ngữ không cố định. Khi mới sinh ra, chúng chỉ là một dạng năng lượng giống như một quả cầu ánh sáng nhỏ. Sau đó, dưới sự dẫn dắt của cơ thể mẹ, chúng sẽ bắt chước một sinh vật nhất định về mọi mặt.
Sau đó, Mị Ngữ sẽ hoàn toàn biến đổi thành hình dạng con của sinh vật kia và lớn lên như một đứa trẻ bình thường, cuối cùng chúng sẽ có ngoại hình giống như sinh vật đó.
Đương nhiên, chỉ dựa vào ngoại hình và thân thể như vậy thì không thể nào khiến cho Mị Ngữ có được thiên phú và năng lực giống như vật thể được mô phỏng. Hơn nữa, một số chủng tộc quá lớn hoặc quá mạnh cũng không thể chuyển hóa, ví dụ như chủng tộc thần thoại như Long tộc, sở hữu năng lực đặc biệt trong huyết mạch.
Đây chính là cách sinh tồn của tộc Mị Ngữ. Sinh ra đã yếu đuối, chúng chỉ có thể dựa vào đặc điểm này và sức quyến rũ nửa vời của mình để bám víu vào những chủng tộc mạnh hơn mà sinh tồn. Về cơ bản, chúng sẽ bắt chước ngoại hình nữ giới phù hợp nhất với tiêu chuẩn thẩm mỹ của chủng tộc khác để nhận được sự bảo vệ tối đa.
Vì Mị Ngữ này giờ đã có hình dạng giống người, điều đó có nghĩa là mẹ của cô gái đã ở trong tay con người khi sinh ra cô bé. Hơn nữa, có lẽ ngay cả thế hệ Mị Ngữ trước của cô gái cũng được nuôi lớn theo cách tương tự.
Thấy Willis im lặng hồi lâu không có mở miệng, thiếu nữ Mị Ngữ kia cho rằng cô chán ghét thân phận ma vật của mình nên vội vàng ngẩng đầu lên, dùng giọng điệu có chút quyến rũ khiến người ta thương hại giải thích.
"Tuy tôi chỉ là một ma vật thấp kém, nhưng khả năng mô phỏng Mị Ngữ rất lại hoàn hảo! Đây là cơ hội ngàn năm có một. Ngoại trừ việc con cháu mà tôi sinh ra chắc chắn sẽ là Mị Ngữ, thì cơ thể tôi thực ra cũng chẳng khác gì con người. Không chỉ ít bị tổn thương và lão hóa hơn, mà cảm giác khi sử dụng nó hẳn phải rất…!”
Hửm? Cảm giác khi sử dụng nó ư?? Điều này có nghĩa là gì?
Willis sững sờ một lúc, hồi lâu vẫn không hiểu đối phương đang ám chỉ điều gì. Cuối cùng, cô chỉ có thể đáp lại bằng một tiếng "Ừ" nhẹ.
Cô luôn cảm thấy cô hầu gái Mị Ngữ này dường như đang mong chờ được cô ấy mua, nhưng tiểu thư mục sư kia đã có rất nhiều người vây quanh, công việc phục vụ hàng ngày đều do hai chị em rất khéo léo Leila và Renee đảm nhiệm. Mua nô lệ lấy về để làm gì? Thả nô lệ ra để tích công đức sao?
Hơn nữa, như đã đề cập trước đó, tộc Mị Ngữ hầu như không có khả năng sinh tồn nào ngoại trừ việc dựa vào kẻ mạnh.
Ở đây, hoặc nếu cô ấy được ai đó mua lại trong tương lai, thì ít nhất cô ấy cũng có thể sống sót. Nhưng nếu cô mua cô ấy một cách ngạo mạn rồi để thả cô ấy đi, thì ở Liên hiệp Vương quốc vốn thù địch với các dị tộc như này, sẽ có một tương lai còn bi thảm hơn đang chờ đợi cô gái Mị Ngữ này.
Willis không thể nào để bản thân tiêu tiền vô ích và mang thêm gánh nặng chỉ vì thương hại người khác. Chỗ cô không phải là nơi trú ẩn cho những cô gái đau khổ.
Nhìn thái độ của thiếu nữ tóc đen, tiểu hầu gái Mị Ngữ, người đã chứng kiến quá nhiều tình huống tương tự, dường như cũng hiểu ý của cô. Một thoáng hối hận và oán hận thoáng qua trên khuôn mặt cô gái, cô gái lại cúi đầu, trở về dáng vẻ khiêm tốn ban đầu.
"Vậy... không biết hai người muốn xem gì? Tôi có thể giới thiệu cho hai người."
Willis không quan tâm đến sự thay đổi biểu cảm của đối phương. Cô là người bề ngoài ấm áp nhưng bên trong rất lạnh lùng, cô sẽ nhanh chóng mất hứng thú với những thứ không khiến mình hứng thú.
"Ừm... có thứ ta muốn thấy..."
Thực ra chẳng có gì đáng xem ở phía Khu nô lệ cả. Đi xem thì có thể làm gì được? Tuy Willis có rất nhiều cách để cứu những nô lệ, nhưng đây không phải mục đích chính trong chuyến đi này của tiểu thư mục sư. Cô không muốn gây ồn ào quá nhiều trước khi tìm thấy đám Quỷ Đạo đoàn.
Mặt khác, như người ta vẫn nói, những cô gái này đến từ nhiều chủng tộc khác nhau trên thế giới. Cho dù Willis có ra tay thật, thì sau này cô ấy sẽ xử lý họ thế nào? Mang họ theo rồi từng người một đuổi về nhà ư? Rõ ràng là không thực tế.
Nếu quan chức chính quyền đáng tin cậy, thì Willis đã có thể giao nộp họ cho Trấn Ma thành xử lý. Tuy nhiên, dựa trên tình hình hiện tại ở Liên hiệp vương quốc và thông tin tình báo thu thập được từ Leicester và Lam, ít nhiều có thể đoán được rằng những người đứng đầu của tòa thành thị này có lẽ đã cấu kết với bọn săn trộm. Giao nộp các nô lệ cho họ chắc chắn chẳng khác nào đưa dê vào miệng cọp.
Vì vậy, Willis không có ý định làm bất cứ điều gì không cần thiết.
Còn những thứ khác trong Cửa hàng Vạn Hữu này...
Nói thật, tuy cô chỉ nhìn lướt qua, nhưng chất lượng dược vật ở đây quả thực tốt hơn nhiều so với những kẻ bán hàng rong bên ngoài. Ít nhất thì công dụng và tác dụng phụ của thuốc đều được ghi rõ ràng bằng ngôn ngữ thông dụng của vương quốc.
Nhưng bản chất của chúng vẫn không thay đổi, nó chỉ là thứ đồ chơi gì đó có bao bì đẹp mà không thể nhìn thấy được dưới ánh sáng.
"Hãy để chính chúng ta tự mình xem xét. Nếu ngươi có việc gì cần làm thì cứ làm đi."
"Được rồi, nếu hai người cần gì thì cứ hỏi nhé."
Sau khi cúi chào một lần nữa, cô gái Mị Ngữ ăn mặc hở hang lặng lẽ rời đi. Tuy nhiên, cô ta không đi quá xa. Cô ta vẫn lặng lẽ quan sát và chờ đợi hai cô gái Willis, dường như cô ta vẫn còn mải mê suy nghĩ về cách quảng bá bản thân.
Không để ý đến cái nhìn mơ hồ kia, tiểu thư mục sư dắt tiểu long nương đi dạo quanh các khu vực của Cửa hàng Vạn Hữu.
Vật phẩm được bán ở đây khá đa dạng. Ngoài các loại thuốc thông thường và hiếm, nguyên liệu không chỉ giới hạn ở những loại thu thập được từ trên cơ thể của ma vật và ma thú. Ngoài ra còn có các loại kim loại đặc biệt, ma tinh thạch chất lượng từ cấp 1-5 và hàng trăm loại vật phẩm khác.
Đúng lúc này, có điều gì đó đột nhiên thu hút sự chú ý của Willis.
Nói chính xác hơn, cô cảm thấy có chút không rõ ràng cho lắm.
Đó là một viên pha lê màu vàng chỉ bằng một nửa kích thước lòng bàn tay, được đặt bên trong quầy, được bọc trong một chiếc hộp kim loại trong mờ đặc biệt và được bảo vệ bởi một vòng tròn ma pháp trận nhỏ.
Không phải, cái đồ chơi này...... Nhìn thế nào thì nó cũng giống như........
"Chủ nhân, thứ này..."
Rõ ràng, tiểu long nương cũng nhận ra vấn đề. Dù sao thì cô cũng ở bên Willis mỗi ngày, Hiểu Quang cũng rất quen thuộc với loại vật có thể tập hợp được nguyên tố ánh sáng cực kỳ tinh khiết này.
Bởi vì... ừm, trước kia khi cô ấy không tìm được thứ gì ngon để ăn, chủ nhân chỉ cần nén nguyên tố ánh sáng thành tinh thể có độ tinh khiết cao rồi đưa cho cô ấy nhai như kẹo đường đậu. Tiểu thư cự long vẫn còn giữ khá nhiều thứ đó trong túi nhỏ của mình làm lương thực khẩn cấp.


0 Bình luận