Tập 04 Tìm kiếm dấu vết Vạn Ma
Chương 106: Điêu khắc trên gỗ
0 Bình luận - Độ dài: 2,054 từ - Cập nhật:
Không đi sâu vào chi tiết về nguồn gốc của bộ tộc Linh Ngẫu, cũng không đề cập đến tên tuổi và thông tin tình báo của những người được gọi là [Cha] và [Mẹ] mà Ini đã trả lời để thỏa mãn sự tò mò của Willis và quay lại chủ đề chính.
"Vậy, điều gì đưa mọi người đến Rừng Linh Ngẫu này? Có phải là vì chị Ewan nhờ gửi tin đến đây không?"
“Thực ra, chúng tôi…”
Ngay khi Willis sắp giải thích rằng họ chỉ đi ngang qua đây với tư cách là những du khách, thì tiểu thư Ma Lang Esther đứng cạnh họ đột nhiên ngắt lời.
"Ewen đã nhờ tôi chuyển lời đến một thành viên của bộ tộc Linh Ngẫu tên là Ini. Cô ấy nói rằng: 'Nhắc nhở tên kia đừng có ở nhà ngủ nướng suốt ngày. Giờ cái tên đó đã là tộc trưởng, cô ấy nên gánh vác trách nhiệm của mình. Tôi hy vọng khi tôi trở về, tôi sẽ thấy thỏa thuận mà cô ấy đã hứa được thực hiện.'. Đại khái nội dung chỉ có vậy thôi.”
“Chậc.”
Giống như mèo bị dẫm lên đuôi, Ini đột nhiên nhíu mày. Tuy sắc cô ấy mặt không hề thay đổi, có lẽ vì bản thân cô ta là con rối, nhưng nhìn vẻ mặt buồn bã và u ám của cô gái này, cả nhóm có thể thấy lời Esther nói khiến cô ấy vô cùng không vui.
tự mình bỏ trốn rồi còn muốn xen vào chuyện của người khác nữa.
"Cái tên kia... đã tự mình chạy trốn ra ngoài rồi mà vẫn muốn xen vào chuyện của người khác nữa. Cái tên đó thật sự nghĩ mình là người giám hộ của chúng ta sao? Hừ, thỏa thuận, lời hứa, cái đồ ma đầu to xác!"
“…….?”
Tuy cả biểu cảm lẫn phản ứng của cô gái trước mặt đều có vẻ cực kỳ chán ghét, nhưng từ việc tiểu thư Ini không trực tiếp đuổi họ ra ngoài, có thể thấy cô ấy không thực sự tức giận, mà giống như đang cãi nhau với một người thân trong nhà hơn.
Trong khi tiểu thư Ini đang tiêu hóa cái "tin nhắn" này, Esther giả vờ nháy mắt với Willis một cách bí mật và Willis chỉ có thể gật đầu bất lực đáp lại.
Mặc dù cô ấy có vẻ không thông minh lắm và lời nói vừa rồi của cô ấy có vẻ hơi tự sát, nhưng cả nhóm phải thừa nhận rằng Esther đã chó ngáp phải ruồi khi thành công trong việc chắc chắn đã cải thiện đáng kể mối quan hệ giữa họ. Ít nhất là cô ấy đã chứng minh rằng bọn họ thực sự là người quen của Ewen.
Đây chắc chắn là bước đệm rất hữu ích.
Quả nhiên, sau khi cơn giận nguôi ngoai, Ini không còn khăng khăng hỏi tại sao họ lại đi đường xa mà đến thế nữa. Một tia suy nghĩ thoáng qua trong đôi mắt gần như không thể phân biệt được với người thật, cuối cùng cô ấy chủ động nhường đường cho cả nhóm đi vào căn nhà gỗ.
"Mọi người chắc hẳn đã đi một chặng đường dài và cũng khổ cực rồi. Hãy vào đây, ngồi xuống và uống trà rồi chúng ta sẽ nói chuyện sau."
Willis gật đầu và hỏi lại với vẻ tò mò.
"Ta có thể hỏi xem thỏa thuận mà cô vừa nhắc đến là gì mà lại khiến cô ghê tởm đến vậy không? Có lẽ chúng ta có thể giúp được cô thì sao"
"Chẳng có gì to tát cả... chỉ là treo vài chiếc chuông gió lên cây trong khu rừng này thôi. Chúng khá là phiền phức, phải không?"
"Ừm……….?"
Nghe vậy, mọi người gần như vô thức ngước nhìn tiếng chuông gió đang kêu leng keng lắc lư dưới mái hiên, nhìn nhau đầy vẻ khó hiểu. Nhưng khi họ quay lại nhìn về phía của Ini, vị tiểu thư tộc trưởng này đã chủ động đi vào trong phòng, chỉ để lại một bóng lưng mảnh khảnh.
"Đại nhân Willis, ngài có thấy tiểu thư Ini này có hơi kỳ lạ không?"
"Khụ... Dù sao thì, chúng ta cứ vào trong trước nhé."
Tuy hành vi của Linh Ngẫu có chút quái dị, nhưng thái độ và cách đối xử của Ini với người ngoài như bọn họ vẫn rất hợp lý và tương đối thân thiện. Chờ có cơ hội thì hãy hỏi thăm tình hình nội bộ của tộc Linh Ngẫu cũng không muộn.
Sau khi chào hỏi và để đám Sơn Lang ở bên ngoài, Willis và những người khác lần lượt bước vào căn nhà gỗ. Dù sao thì căn nhà nơi Ini ở cũng chỉ khoảng 100 mét vuông, đủ chỗ ở cho vài người, nhưng mấy con sói khổng lồ ngoài kia cao tới ba bốn mét thì không thể chen vào được.
Căn nhà gỗ của Ini tuy không lớn nhưng được trang trí rất tinh xảo.Cấu trúc của căn nhà gỗ này có một phòng ngủ và một phòng khách, nhưng không có nhà vệ sinh hay phòng bếp.
Tuy ngoại hình và hành vi của tộc Linh Ngẫu không khác gì người thật, nhưng dù sao thì những con rối này cũng không có chức năng sinh lý thông thường như các sinh vật sống, bọn họ không cần bài tiết hay ăn uống. Điều này khiến Willis hơi tò mò. Cấu trúc bên trong cơ thể của chủng tộc này có những gì?
Mọi người ngồi vào chỗ trong phòng khách và nhìn quanh. Tiểu thư Ini trông có vẻ đang rất vui vẻ. Căn phòng này không chỉ sáng sủa, yên tĩnh và gọn gàng mà còn sạch sẽ, nó còn có đủ loại đồ nội thất.
Ghế sofa được làm bằng gỗ cứng và đệm mềm, có ngọn lửa thỉnh thoảng lại nổ lách tách trong lò sưởi mùa thu. Trông phòng này chẳng giống một căn phòng có con rối ở một chút nào. Điều đặc biệt thu hút sự chú ý của cả nhóm là những chiếc đèn ma pháp được chế tác tinh xảo và đủ loại vật dụng chạm khắc lấp đầy hầu như mọi ngóc ngách của căn phòng.
Đặc biệt là phần sau, tuy có vẻ những vật dụng này chủ yếu là được chạm khắc gỗ, nhưng mỗi vật trong số chúng lại chứa đựng nội dung vô số hình ảnh thiên kì bách quái, từ những chú chim, mèo nhỏ và thỏ đáng yêu đến những con ma thú hung dữ, đáng sợ mang đến cảm giác áp bức vô hình. Người chế tạo đã điêu khắc chúng với độ chính xác rất sống động, chân thực như thật đến mức rõ ràng là người đó đã dồn hết tâm huyết vào từng nét đao khắc.
Giống như những người khác cũng chú ý đến họ, Willis nhìn quanh những tác phẩm chạm khắc bằng gỗ đuợc đặt xung quanh, rồi quay lại nhìn tiểu thư con rối đang ngồi đối diện trên ghế sofa, người có vẻ đang lo lắng về điều gì đó, với vẻ tò mò hiện rõ trên khuôn mặt.
"Tiểu thư Ini, tất cả đồ được chạm khắc gỗ ở đây đều do cô làm phải không?"
"...Hả? À, đúng rồi, cô đang nói về những thứ đó hả? Thực ra, không chỉ mỗi đồ gỗ chạm khắc đâu, mà mọi thứ trong phòng này, bao gồm cả đồgia dụng, đèn ma pháp và thậm chí cả căn phòng này, đều do tôi làm. Tất nhiên, cũng có một số thứ cũng được làm với sự giúp đỡ của các chị em khác trong bộ tộc. Bọn họ xem như đó chỉ để giết thời gian thôi."
"Lợi hại thật... Tay nghề của các người thật đáng nể. Các thành viên trong Linh Khôi tộc đều giỏi những việc tương tự sao?"
Ini gật đầu, hướng mắt nhìn những tác phẩm chạm khắc gỗ khắp phòng, cầm một tác phẩm mới chưa hoàn thành trên bàn, giơ lên trước mặt và có vẻ như đang tự nói chuyện với chính mình.
"Cũng đúng thôi. Suy cho cùng, chúng ta là những con rối, chúng ta có một sự đồng cảm khó lý giải với những vật thể và đạo cụ vô tri vô giác này. Hoặc có lẽ đó là một món quà tự nhiên. Hơn nữa, con rối không có tuổi thọ và không cần phải ăn uống. Ngoài thời gian chúng ta cần ngủ để duy trì hoạt động, phần thời gian rảnh rỗi còn lại của chúng ta chỉ là làm những việc như thế này để giết thời gian."
"Tất nhiên, điều này khác nhau tùy từng người trong tộc. Tôi thích sự yên tĩnh, nên tôi tập trung nhiều hơn vào những thứ như thế này. Ví dụ, chị đại Ewen thích không khí náo nhiệt hơn, nên có thể cô ấy sẽ khó tìm được thời gian để từ từ phát triển nghệ thuật của mình."
Nói đến đây, tiểu thư con rối cũng có vẻ hơi bối rối.
"Các người không phải là bạn của chị đại Ewen sao? Chẳng phải cô ấy đã từng thể hiện năng lực sáng tác của tộc Linh Ngẫu khi còn ở bên các người sao?"
"Ừm, chuyện này..."
Dĩ nhiên, Willis không thể trả lời câu hỏi kiểu này. Cô vội vàng đưa mắt sang Esther đang ngồi bên cạnh để cầu cứu. Esther lập tức phản ứng lại và chủ động trả lời câu hỏi của Ini.
"Cũng có một số lần ngẫu nhiên, nhưng mỗi người đều có đàn tộc riêng và chúng tôi không phải lúc nào cũng ở cùng Ewen, nên chúng tôi không biết rõ chi tiết lắm. Hơn nữa, cô ấy thích chạy đi du lịch khắp thế giới, lang thang trên núi, giúp đỡ những ma vật gặp nạn, vân du tứ hải nên hiếm khi chúng tôi gặp cô ấy thường xuyên."
"Ừ... Đúng vậy, chị cả của tôi là một người hiền lành. Chị ấy đặc biệt ghét các hành vi bắt nạt và nô dịch. Trước đây, nếu không có chị ấy..."
Ini vô thức đồng ý vài câu, nhưng đột nhiên đổi chủ đề như thể để tránh điều cấm kỵ nào đó.
"Nếu tiện, các cô có thể kể cho tôi nghe về cuộc sống của chị cả Ewen ở bên ngoài được không? Chuyện gì cũng được. Rừng Linh Ngẫu của chúng tôi là một nơi hẻo lánh, hình như nơi đây đã được công nhận là lãnh thổ của chủng tộc này. Hơn mười năm nay, chúng tôi ít tiếp xúc với các sinh vật lạ, thông tin tình báo nắm được cũng rất lạc hậu."
Nghe vậy, Esther lập tức mỉm cười vui vẻ mà không có ý đồ gì sâu xa.
"Tất nhiên là được rồi, ta nói cho cô biết..."
Hai bên trò chuyện rất lâu. Tuy tiểu thư Ma Lang chủ yếu nói về những chuyện vụn vặt, nhưng rõ ràng Ini đang lắng nghe rất chăm chú. Sự thiện cảm của cô ấy đối với họ cũng ngày càng tăng, nụ cười trên môi cũng tươi hơn.
Một lúc sau, khi Esther đang hít thở nghỉ ngơi, Willis đã nêu lên nghi ngờ trong đầu cô.
Cô chỉ vào bức tượng gỗ còn dang dở nằm trong tay tiểu thư con rối, giờ đã được đặt lại lên bàn. Đó là một sinh vật rất khó chạm khắc. Cơ thể uốn lượn của nó được tái hiện trên một miếng gỗ, tác phẩm này đòi hỏi tay nghề cực kỳ cao và sự kiên nhẫn tỉ mỉ.
Đó là tác phẩm điêu khắc hình con rắn.
"Tiểu thư Ini, hình như cô đã gặp chút khó khăn với tác phẩm này. Đây có phải lần đầu tiên cô thử sức với nó không? Xin lỗi cho ta hỏi một chút là điều gì đã khiến cô đột nhiên nảy ra ý tưởng để điêu khắc vật này vậy?"


0 Bình luận