Tập 04 Tìm kiếm dấu vết Vạn Ma
Chương 84: Sợ hãi cái chết
0 Bình luận - Độ dài: 1,757 từ - Cập nhật:
Thiên lao của Trấn Ma thành đương nhiên không thể so sánh với thiết kế ba tầng bên trong và bên ngoài của thiên lao tại thành Dũng Khí, hơn nữa nơi kia còn được trấn giữ bởi sức mạnh ẩn giấu của các [Thủ tội giả]. Thậm chí nó còn là một pháo đài phòng thủ siêu cấp do tiểu thư Edith, tổ tiên của Liên hiệp Vương quốc, là một Thủ hộ giả cấp Siêu Việt chỉ huy. Nhưng nhìn chung, thì nhà tu nơi đây vẫn không tệ.
Thiên lao ở đây thường không dùng để giam giữ ma vật, bởi vì một khi phát hiện chúng trong thành, chúng sẽ bị trục xuất hoặc bị giết chết ngay lập tức. Vì vậy, thiên lao ở Trấn Ma thành về cơ bản đều là con người phạm phải tội nghiêm trọng, nghe nói ít nhất một phần ba trong số đó là do một tiểu thư Lam nào đó đích thân đưa vào đây.
Với sự dẫn đường của đại diện quyền thành chủ đại nhân, Willis và nhóm của cô đương nhiên không gặp trở ngại nào và nhanh chóng tiến vào sâu bên trong thiên lao.
Người cai ngục dẫn họ đến một phòng giam được canh gác nghiêm ngặt và dùng chuôi thương gõ vào song sắt kim loại màu đen.
"Oliver! Đứng dậy nhanh lên, có đại nhân muốn gặp ngươi!"
Người bị nhốt trong phòng là một gã đàn ông trung niên, trông khoảng ba mươi tuổi. Tuy trông khá điển trai, nhưng vì mấy ngày nay không được chăm sóc nên tóc và râu ngắn hơi rối.
Hắn ta mặc chiếc áo khoác ngắn bằng vải xám tiêu chuẩn của tù nhân ở Liên hiệp Vương quốc, ngồi trên một chiếc giường cứng phủ rơm, tay bị còng và khóa lại, nhìn chằm chằm vào bức tường. Nghe thấy tiếng gọi của cai ngục, Oliver quay đầu lại, vẻ mặt buồn bã thoáng chút bối rối.
"Không phải việc thẩm vấn đã kết thúc từ mấy ngày trước rồi sao? Lúc này còn có nhân vật quan trọng nào có thể đến tìm ta chứu?"
"Sao ngươi nói nhảm nhiều thế? Ta bảo đứng thì đứng dậy nhanh! Ngươi chưa ăn đủ đau khổ sao?!"
“…………….”
Bị quản ngục mắng như thể đó là chuyện thường ngày, Oliver im lặng không nói gì thêm. Hắn chỉ thành thật đứng dậy, bước ra khỏi góc tối của phòng giam. Hắn nhìn qua các cô gái qua song sắt, dừng lại một chút, rồi khóe miệng nhếch lên một nụ cười khinh bỉ.
"Ta đang tự hỏi là ai vậy... Hóa ra là Lam đại nhân. Vậy ra ngươi đến đây chỉ để chế giễu một vị tướng bại trận như ta sao? Xem ra ngươi đã sống rất thoải mái sau khi bỏ lại gia đình vì công lý và bảo vệ bản thân. Giờ ta có nên gọi ngươi là thành chủ đại nhân không?"
"Sao ngươi dám! Ngươi..."
Sắc mặt của người cai ngục thay đổi, hắn định giơ thương lên để làm gì đó, nhưng Lam giơ tay ra hiệu bảo hắn rời đi.
Thiếu nữ có buộc tóc thành hai đuôi ngựa, người đang bị chế giễu một cách mỉa mai, chỉ đáp lại bằng vẻ mặt bình tĩnh.
"Oliver, hành động của ta, Lan Tours, không thẹn với lương tâm và không cần một kẻ như ngươi phán xét ta. Thôi đứng đó nói lời nhảm nhí đi."
"Người muốn gặp ngươi hôm nay không phải là ta, mà là một người hoàn toàn khác. Hơn nữa, ta muốn nhắc nhở ngươi rằng phán quyết cuối cùng đối với bọn tội phạm các ngươi vẫn chưa được đưa ra. Lời nói và hành động của ngươi bây giờ có thể ảnh hưởng đến cái mạng của ngươi sau này. Việc nên làm như thế nào thì ngươi hãy tự lo liệu lấy đi."
"Hừm... vậy thì, không biết đại nhân Lam và những vị khách quý khác có lời khuyên gì cho chuyến thăm hôm nay không?"
Tiểu thư đại diện quyền thành chủ không thèm để ý đến hắn ta mà chủ động nhường đường cho hắn và đuổi những người cai ngục xung quanh ra trước khi gật đầu với thiếu nữ tóc đen bên cạnh.
"Nếu cô có bất kỳ câu hỏi nào, cứ thoải mái hỏi."
Tiểu thư mục sư bước tới và mở một mắt liếc nhìn gã đàn ông đang chán chường.
"Hửm? Thì ra là cái tên này..."
Tiểu thư mục sư có một số ấn tượng về khuôn mặt này.
Đêm đó, sau khi Lam và Mona dẫn quân đi tiêu diệt tàn quân của Quỷ Đạo đoàn, khi cô công chúa nhỏ đã gặp lại Lam, tù nhân đầy máu mà Lam đang nói chuyện khi đó chính là Oliver.
Có vẻ như lúc đó cô ấy phải biết thân phận của gã đàn ông đó.
“Ngươi là ai?”
Tuy nhiên, cái tên này dường như không có trí nhớ tốt như tiểu thư Willis. Mặc dù đã từng gặp cô trước đây, hắn ta vẫn cau mày như thể vừa gặp một người lạ.
Đối với thủ lĩnh của băng nhóm tội phạm lớn này, Willis cũng không cho hắn thấy sắc mặt tốt đẹp gì mà cô chỉ chậm rãi nói.
"Ngươi không cần biết ta là ai. Chỉ cần thành thật trả lời vài câu hỏi của ta thôi. Đừng có cố nói dối hay che giấu bất cứ điều gì, nếu không ngươi nhất định sẽ phải hối hận."
Sau khi giả vờ dọa đối phương vài lần, tiểu thư mục sư đã đi thẳng vào vấn đề ngay mà không thèm quan tâm Oliver có nghe hay không.
"Bọn Quỷ Đạo đoàn các ngươi đã bắt cóc Nguyệt Ảnh Vương tộc thú con từ đám ma vật bằng cách nào? Ai đã giúp các ngươi từ phía sau?"
“Ách.........”
Vẻ mặt có phần khinh thường của Oliver đột nhiên cứng đờ. Hiển nhiên, câu hỏi đầu tiên của Willis đã chạm đến điều cấm kỵ lớn nhất trong lòng hắn.
Gã đàn ông nhìn đi chỗ khác với vẻ tội lỗi nhưng vẫn tiếp tục cãi chày cãi cối.
"Ngươi không phải là ma vật, ngươi quan tâm tới chuyện này làm gì? Đám săn trộm tự nhiên luôn có cách riêng của chúng. Ngay cả giới quan lại trong triều cũng chưa từng điều tra chuyện này. Ngươi thật sự muốn lợi dụng chuyện này để khôi phục lại thói quen cũ của chúng sao?"
“…………..?”
Không bị lừa bởi nỗ lực vụng về này để thay đổi chủ đề này, thiếu nữ tóc đen nheo mắt lại, một nụ cười nguy hiểm dần dần hình thành ở khóe miệng của cô.
"Dạo này ta nhận thấy rất nhiều người không muốn trả lời đúng câu hỏi của người khác, thay vào đó chúng lại đòi đặt câu hỏi thay vì trả lời... Rốt cuộc thì ngươi lấy đâu ra can đảm để hành động kiêu ngạo như vậy trước mặt ta vậy... con người?"
"Con người...? Ngươi!"
Như thể đột nhiên nhận ra điều gì đó, Oliver đang định nói gì đó thì đồng tử của hắn đột nhiên co lại dữ dội!
Ngọn giáo ánh sáng màu đỏ vàng rực rỡ đã xuyên qua ngực hắn ta qua song sắt nhà tù tại một thời điểm nào đó, khiến một lượng lớn máu đỏ bắn tung tóe và đầu kia của ngọn giáo đang được giữ trong bàn tay trắng trẻo của cô gái tóc đen!
Cái gì? Là khi nào?
Oliver cảm thấy sợ hãi và bối rối, đó là những bản năng không thể tránh khỏi khi cuộc sống thực sự đang hướng tới cái chết.
Hắn không hiểu. Hắn là một trong những thủ lĩnh của Quỷ Đạo đoàn, có thực lực ngang ngửa cấp Đại Địa, tại sao lại bị đâm xuyên tim trong nháy mắt, thậm chí hắn còn chưa kịp nhìn rõ?
Điều mà hắn không thể hiểu hơn nữa là tại sao đối phương, người rõ ràng muốn moi được thứ gì đó từ hắn, lại đột nhiên tấn công và giết người sau một lời không hợp?!
Không, cô ta không phải là con người, chắc chắn không phải là con người! Cô ta là thứ gì đó mạnh mẽ và vô cảm hơn con người rất nhiều! Cô ta...
Cảnh tượng nhanh chóng mờ đi, đôi mắt vàng kim của cô gái phản chiếu trong mắt hắn Suy nghĩ kinh hãi tột độ của gã đàn ông đột nhiên biến mất. Ngọn giáo đâm xuống không chút thương tiếc hay do dự đã dễ dàng cướp đi sinh mạng mong manh của Oliver.
"Hừ, hổ không gầm thì ngươi nghĩ ta là một con mèo bệnh sao..."
Cô nhếch môi đầy khinh bỉ, ngọn giáo do ánh sáng vàng tạo thành trong tay cô gái tóc đen hóa thành một điểm sáng rồi tan biến. Gã đàn ông mở to mắt không muốn nhắm lại ngã xuống bất lực. Máu từ lồng ngực bị đâm thủng chảy ra, nhuộm đỏ sàn nhà tù bẩn thỉu.
"Hả? Hả?! Chuyện gì đã xảy ra vậy?!"
"Willis? Cô đang làm gì vậy...?"
Một lúc sau, cô bé Theresa, người không mấy am hiểu thế sự, đột nhiên kêu lên kinh ngạc và khóe miệng của một vị đại diện quyền thành chủ đại nhân đang nhịn không được co giật.
Lam không hẳn bất mãn với tiểu thư mục sư vì đã giết Oliver. Suy cho cùng, một kẻ tàn ác như vậy chắc chắn sẽ bị kết án tử hình. Những lời cô ấy vừa nói chỉ là để lừa hắn thôi.
Nhưng cũng giống như ý nghĩ thoáng qua trong đầu Oliver trước khi chết, Lam cũng không hiểu nổi. Rõ ràng có thông tin tình báo rất quan trọng mà cô cần hỏi cái tên này, vậy tại sao Willis đã nghĩ cái gì mà trực tiếp giết hắn ta chỉ vì vài lời từ chối qua loa?
Về phần cô ấy cũng không nhìn rõ động tác ra tay của một tiểu thư mục sư nào đó, đến mức mà hoàn toàn không kịp ngăn cản. Loại chuyện nhỏ nhặt này đã bị bộ não dãi gió dầm sương của tiểu thư Lam lựa chọn chặn lại.


0 Bình luận