Tập 04 Tìm kiếm dấu vết Vạn Ma
Chương 25: Sai lầm, chính xác, giá trị và ý nghĩa
0 Bình luận - Độ dài: 2,020 từ - Cập nhật:
Hôm nay Leicester không đi ra ngoài tuần tra, nhưng Willis không khó để tìm ra ông chú.
[Hắc kỵ sĩ chi hồn chiến thuẫn] là do chính tay cô ấy trao tặng cho Leicester. Tuy rằng trang bị cấp Linh khí không có ràng buộc gì, nhưng nó đã nằm trong túi của Willis từ rất lâu rồi, chắc chắn nói có chút liên hệ đến cô ấy.
Kỹ năng thông dụng [Toàn Địa Đồ Định Hướng Trinh Trắc] này có vẻ hơi vô dụng khi cô đã thành thạo phương pháp sử dụng SP, nhưng nó vẫn rất tiện lợi vào những thời điểm nhất định khi đã biết vật phẩm được đánh dấu, ít nhất là nó sẽ không gây nhiều chú ý từ mọi người xung quanh.
Theo sự chỉ dẫn của kỹ năng, cuối cùng Willis đã tìm thấy một người đàn ông có khuôn mặt buồn bã trong văn phòng đoàn trưởng tại căn cứ.
"Này, này! Sao trông chú giống như người nợ chú vài ngàn kim tệ rồi bỏ trốn thế, chú Leicester?"
“Oa a!”
Leicester giật mình khi thấy hai thiếu nữ đột nhiên xuất hiện trước mặt ông ấy từ hư không. Ông ấy sợ đến nỗi suýt nữa thì ném luôn chiếc khiên lớn bên cạnh bàn. Chỉ khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Willis, ông ấy mới vội vàng dừng lại.
“Không, tiểu thư Willis, tại sao cô lại xuất quỷ nhập thần như vậy..."
Sau khi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ tóc đen trong vài giây, rồi nhìn sang long nương tóc vàng phía sau cô, Leicester mới bình tĩnh ngồi xuống sau khi xác nhận đó thực sự là cô, ông ấy bất lực ôm trán.
"Không ai nợ tôi kim tệ cả, nhưng tối qua có đám con gái yêu thích gây chuyện, rồi cả đám đó đột nhiên biến mất vào đúng lúc quan trọng. Giờ thì lệnh truy nã của họ được dán khắp nơi trong thành. Nó làm tôi lo lắng đến nỗi đêm qua ngủ mãi không được được... Haiz, hình như tôi lo lắng hơi thừa rồi. Nhưng mà, tiểu thư Willis này, cô có phải hơi quá khoa trương không? Chẳng những không bỏ chạy khi quân đội đến, mà cô còn..."
Nghe Leicester phàn nàn như một bà mụ già hay cằn nhằn, Willis vô cùng bối rối và dùng cử chỉ phòng thủ để ngăn ông chú lại.
"Dừng, dừng, dừng! Chuyện hôm qua thật ra chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Tôi không ngờ lại xảy ra chuyện này... Dù sao thì, chú đừng lo lắng, chúng ta đã tìm được nơi trú ẩn an toàn và đồng minh mới rồi. Thực ra, tôi đến căn cứ lần này là vì tôi vẫn muốn nhờ chú giúp đỡ một chút, hehe..."
"Các người... Haiz, được rồi, được rồi, lại có chuyện gì vậy? Để tôi nói trước nhé, tôi đã bị quân đội để mắt đến vì chuyện xảy ra đêm qua rồi, nên chúng ta không thể làm ra động tĩnh quá lớn được."
Ngài đoàn trưởng nở một nụ cười gượng gạo với vẻ mặt như muốn nói "Tôi thực sự chịu thua mấy người rồi", nhưng thái độ của ông ấy rõ ràng đã trở nên thoải mái hơn nhiều.
Hiển nhiên là ông ấy thực sự lo lắng cho Willis và những người khác. Hơn nữa, hành động không chút do dự của Leicester hôm qua đã đứng về phía họ khiến tiểu thư mục sư rất hài lòng.
Tuy nhiên, lần này họ thực sự cần sự giúp đỡ của Leicester.
"Thật ra, chuyện là thế này. Tôi nhớ chú đã từng nhắc đến cái gã... ừm, là Cyril, trong nhóm lính đánh thuê đó từng là thành viên của một tổ chức săn trộm tên là Quỷ Đạo đoàn. Chú có thể kể thêm cho tôi nghe rõ ràng hơn về chuyện đó không?"
"Hửm?"
Leicester nhíu mày. Tuy rằng lúc đó ông ấy quả thực đã thuận miệng để lộ ra ngoài, nhưng việc Willis nhắc đến chuyện này vào lúc này, cộng thêm giọng điệu không hề che giấu của cô, vẫn khiến ông ấy với tư cách là đoàn trưởng của nhóm lính đánh thuê này, nhận thức rõ ràng điều gì đó.
Nhưng vì Willis đã hỏi cụ thể nên ông ấy không thể phủ nhận ngay được.
"Thằng nhóc Cyril đó...trước kia quả thực là vì một chút nguyên do đã từng bị người ta vừa dỗ vừa lừa mà làm qua một số việc ngu ngốc."
Người đàn ông đứng dậy, đi đến cửa sổ, hai tay chắp sau lưng, nhìn bầu trời có phần u ám bên ngoài rồi nói với giọng đầy cảm xúc.
"Tôi đã gặp Cyril trong một nhiệm vụ ủy thác mạo hiểm ở rìa dãy núi Vạn Ma. Lúc đó, tên nhóc bị đồng bọn phản bội và bị ma vật truy sát, còn bị thương nặng gần chết. Tên nhóc đó ngã gục trong rừng sau khi bất tỉnh. Vì đã gặp phải cậu ấy, nên tôi không thể cứ thế bỏ mặc, sau cùng tôi đã phải cứu cậu ta. Sau này, tôi mới biết tên nhóc ấy là thành viên của [Quỷ Đạo đoàn] khét tiếng, là một tên săn trộm đáng hổ thẹn."
"Thực ra không nhiều người biết chuyện này. Chỉ có thằng nhóc đó và vài người đồng bạn đáng tin của nó trong đoàn và tôi. Khi Cyril thú nhận với tôi, tôi đã muốn đuổi nó ra khỏi đoàn... nhưng mà mấy thằng bạn nó đã liều mạng năn nỉ tôi tha thiết. Cũng vì sau khi ở bên nó một thời gian, tôi nhận ra bản tính của Cyril cũng không phải là người xấu. Nó chỉ đi sai đường từ sớm và lạc lối. Vậy nên, tôi đã cho nó ở lại đoàn đến bây giờ."
"Tôi đã đặt ra ba quy tắc với Cyril. Thứ nhất, không được giao du với bọn săn trộm bẩn thỉu đó nữa. Thứ hai, không được trộm cắp, cướp bóc, hay giết hại người vô tội. Thứ ba, không được phản bội đồng đội hay bán đứng đồng bạn vì lợi ích cá nhân. Nếu không, tôi sẽ đích thân cầm cái khiên này tiêu diệt hắn."
Leicester quay lại, một nụ cười nhẹ hiện lên trên khuôn mặt khắc khổ của ông chú.
"Nhưng tôi biết nói gì đây? Thằng nhóc đó quả thực đã không làm tôi thất vọng. Ít nhất là trong khoảng một năm trở lại đây, nó đã làm đúng như quy tắc đã hứa. Thậm chí nó còn để tóc dài và thay đổi diện mạo để đồng bọn cũ không nhận ra."
“Ừm…”
Mặc dù Leicester đã nói như vậy, nhưng tiểu thư mục sư không biết phải đáp lại thế nào và chỉ có thể dùng câu trả lời này để cho thấy rằng cô đang lắng nghe.
Ngài đoàn trưởng không để ý đến thái độ hời hợt của thiếu nữ, chỉ nhìn Willis với ánh mắt hơi cảnh giác, vẻ mặt ngưng trọng và nghiêm túc.
"Cyril đã từng là một kẻ săn trộm, nhưng ai cũng mắc sai lầm trong đời... Ừm, tôi tự hỏi tiểu thư Willis có tính toán gì khi đặc biệt nhắc đến chuyện này nhỉ?"
Xem ra cô đã bị hiểu lầm... Lúc này, giả tạo hay nói dối cũng quá đáng rồi. Giờ đã xác minh được Leicester là một người bạn đáng tin cậy, nên tiểu thư mục sư không còn giấu giếm nữa mà kể lại sơ qua những thông tin tình báo đã nghe được từ Lam.
"Vậy ra là bọn Quỷ Đạo đoàn làm chuyện đó à? Hừm... bọn chúng đúng là một lũ cặn bã và tàn nhẫn trong giới săn trộm. Chẳng trách... Vậy ra tiểu Willis muốn dùng manh mối từ Cyril để tìm ra chúng, đúng không?"
Leicester do dự khi suy ngẫm về điều đó và Willis gật đầu thẳng thắn.
"Đúng vậy, đây là cách dễ nhất hiện tại. Nếu không, tôi sẽ phải đến phủ thành chủ và dùng trượng giữ đầu Taylor Tours để buộc hắn phải thú tội. Nhưng chú biết đấy, tôi thường không thích dùng đến bạo lực."
Khóe miệng quý ngài đoàn trưởng co giật vài lần.
"Đây không phải là vấn đề có bạo lực hay không bạo lực? Ngài coi phủ thành chủ là điểm du lịch hay là sân vườn nhà ngài à?... Thôi bỏ đi. Vì nể mặt ngài, lần này tôi sẽ ngoại lệ. Nhưng tôi vẫn phải hỏi ý kiến Cyril về chuyện này. Nếu tên nhóc kia không muốn thì tôi cũng không thể làm gì được."
"Ừ, tôi không phải loại người thích ép buộc người khác làm việc gì cả. Tôi hiểu là mình phải dùng lời lẽ để thuyết phục người khác. Vậy bây giờ, chú hãy gọi tên đó đến đây nhé?"
……………………………………..
"Được thôi, chỉ cần đoàn trưởng gật đầu thì tôi không có ý kiến."
Không ngờ, trước khi tiểu thư Willis kịp giải thích và lịch sự thuyết phục như đã dự định, thì tóc cắt ngang trán đã rất sảng khoái đồng ý yêu cầu của cô dễ dàng.
"Cậu chắc chứ, Cyril? Nếu những gì tiểu thư Willis nói là sự thật, thì Quỷ Đạo đoàn hiện đang là trung tâm của một cuộc hỗn loạn lớn. Cậu hẳn phải biết việc tìm kiếm chúng có ý nghĩa như thế nào. Dù vậy, cậu vẫn như cũ, quyết định tham gia vào trong chuyện này sao?"
Leicester dường như không quan tâm đến việc hai cô gái Willis đang theo dõi gần đó, ông ấy đang thuyết phục anh ta bằng vẻ mặt nghiêm túc.
"Đoàn trưởng, tôi hiểu ý ngài. Chỉ là lần này những hành động từ nghề cũ thường thấy của Quỷ Đạo đoàn đã khiến dân chúng phẫn nộ."
Với mái tóc cắt ngang trán và một thanh kiếm lớn đeo sau lưng, anh ta hướng ánh mắt về phía bầu trời tối bên ngoài ngôi nhà và cười khúc khích.
"Trước đây tôi đã làm rất nhiều điều xấu, nhưng mãi đến khi gia nhập nhóm lính đánh thuê và trở thành một mạo hiểm giả, tôi mới hiểu được ý nghĩa của sự sống và tình bạn. Bọn săn trộm chỉ là một nhóm tội phạm liều lĩnh, bị thúc đẩy bởi lợi nhuận. Chúng kiếm lời bằng cách vô cớ làm hại người khác. Lẽ ra chúng phải bị trừng phạt từ lâu rồi."
"Nhưng mà tòa thành thị này đúng là đồ khốn nạn. Mấy vị quan chức cấp cao kia chẳng những không trừng trị bọn ác đồ, mà còn âm thầm bao che và dung túng cho chúng. Thay vào đó, họ lại nhắm vào những mạo hiểm giả thực sự làm việc chính."
"Tôi không biết trong đầu đám quý tộc ở Trấn Ma thành và Liên hiệp Vương quốc đang nghĩ gì. Tại sao bọn họ lại nhắm vào ma vật, thậm chí còn cấu kết với bọn săn trộm?"
"Tôi, Cyril, chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt. Tôi không hiểu nhiều đạo lý lớn lao đến vậy, nhưng nếu tôi thích thứ gì mà tôi thích, nếu tôi ghét thứ gì mà tôi ghét. Nếu tôi có thể đánh cho những kẻ đạo đức giả và ghê tởm đó một trận ra trò, thì tại sao tôi lại không thể liều mạng vì nó?"
Anh ta hất mái tóc lệch sang một bên lên, để lộ một vết sẹo sâu hoắm kinh khủng trên trán bởi nanh ác, nó gần như xẻ đôi con mắt mắt phải. Một tia hận thù thoáng qua trong mắt anh ta.
"Thật tình cờ là tôi có một chút nợ cũ mà tôi đã sớm nghĩ muốn thanh toán nó từ lâu rồi."


0 Bình luận