Đi hỏi tiểu long nương những câu hỏi tương tự cũng vô ích. Tuy thời gian mà cô rồng đã ở bên Tuyết Dực nhiều hơn cô, nhưng cô ấy không thể nào biết được cơ thể Tuyết Dực đã có những biến đổi cụ thể nào. Cô rồng cũng chưa bao giờ là người hiền lành, mà bản thân Tuyết Dực cũng chưa nắm vững ngôn ngữ để thuận tiện giao tiếp.
Có vẻ như nếu có thời gian, mình phải đến không gian thú cưng và trò chuyện vui vẻ thêm với Tuyết Dực thôi.
Bây giờ thì cứ để cô bé về trước đã.
Dù sao thì thức ăn cũng đã ăn xong, kẻ địch cũng đã xử lý xong. Nếu cứ để một con chim trắng to như mặt trời nhỏ như vậy lơ lửng trên trời, sợ rằng chẳng mấy chốc sẽ bị đám cường giả ma vật mạnh mẽ của Dãy núi Vạn Ma đến thăm.
Willis có thể cảm nhận được Tuyết Dực đã kiềm chế đáng kể độ sáng của chính nó, khiến cho ánh sáng chiếu vào khu vực thung lũng được tạo thành bởi khoảng mười mấy đỉnh núi gần đó, tập trung hết vào ngọn đồi thấp này để nó sáng như ban ngày. Nếu con bé bay lên cao hơn, nó không còn có thể che khuất ánh sáng của chính mình nữa...
Cô sợ rằng nó sẽ thực sự trở thành mặt trời thứ hai trên thế giới này, thậm chí còn che khuất cả vẻ huy hoàng của vầng Tam Nguyệt.
Willis chuyển ý thức sang hóa thân bên ngoài, thông qua khế ước, trao đổi ngắn gọn với Tuyết Dực. Tuy Tuyết Dực không muốn rời đi, nhưng dường như cô bé hiểu rằng ở lại đây sẽ gây phiền phức cho tiểu thư mục sư, nên con bé đã ngoan ngoãn đi qua cánh cổng Thần quốc vừa được mở lại để trở về không gian thú cưng. Để lại cho dãy núi trở về màn đêm tĩnh lặng.
Chỉ đến lúc đó, Willis cuối cùng cũng có thời gian để bỏ lại con Sơn Lang Savo cũng đang hoang mang phía sau và tiến đến gần một vài người bạn đồng hành vẫn còn vẻ mặt hoang mang. Tất cả mọi người đều mang vẻ mặt cứng đờ vì bối rối.
Thật ra, đó không phải lỗi của họ. Bất kỳ người bình thường nào cũng sẽ cảm thấy choáng váng và bối rối khi chứng kiến một chiếc vuốt chim khổng lồ tỏa ra ánh sáng trắng từ trên trời cao rơi xuống, đập tan ngọn núi và xuyên vào, dễ dàng nghiền nát kẻ thù và mang chúng đi, rồi nhanh chóng biến mất không một dấu vết trước cả nhóm khi lao vào chiến đấu với một kẻ thù bí ẩn và hùng mạnh.
"Đại nhân Willis, chuyện vừa rồi thực ra là...?"
Sau khi suy nghĩ một lúc, cô gái tóc đen mỉm cười và chỉ vào cô gái rồng tóc vàng bên cạnh mình.
"Đừng lo, nó không phải kẻ thù đâu. Cứ coi nó là thú cưng và bạn đồng hành của ta, giống như Hiểu Quang vậy. Khi nào có cơ hội, ta sẽ giới thiệu nó cho từng người một tới xem."
Leila, Renee và Theresa thay nhau gật đầu trầm ngâm. Esther, người ít biết về Willis nhất, vẫn còn hơi bối rối. Chỉ có một thánh kỵ sĩ cơ nào đó có phản ứng kỳ quái đột nhiên kêu lên đầy phấn khích!
"A! Tôi hiểu rồi, con chim ánh sáng đó là thú cưỡi của tiểu thư Willis phải không? Thì ra là vậy, thật sự rất ấn tượng! Quả nhiên là tiểu thư Willis!!"
"?"
Sau khi liếc nhìn Edwina, người đột nhiên lấy ra cuốn sổ tay ghi chép dày mà cô ấy thường giấu trong thánh huy trên người, rõ ràng bên trong đó có rất nhiều nội dung được ghi chép. Cô ấy bắt đầu viết một cách điên cuồng dưới ánh sáng mờ ảo của lửa trại, khóe miệng của Willis giật giật vài lần, nhưng vì đã quen nên cuối cùng cô cũng không để ý đến cô ấy nữa.
Dù sao, nếu như cô kiên trì nói, Tuyết Dực quả thực có thể coi là vật cưỡi của cô, nên cô nàng này nói cũng không sai.
Lúc này, Savo, con Sơn Lang đang choáng váng vì kẻ thù mạnh mẽ của mình đột nhiên bị một sinh vật đáng sợ hơn giết chết, cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần. Nó chậm rãi đi đến bên Willis, chân sói hơi khập khiễng, cúi đầu với vẻ mặt nghiêm túc.
"Tuy hơi đột ngột và khó tin, nhưng thay mặt bộ tộc, tôi chân thành cảm ơn ngài đã tiêu diệt con rắn ghê tởm đó. Tôi nợ các ngài một ân huệ. Sơn Lang không bao giờ đối xử bất công với ân nhân của mình. Nếu có gì chúng tôi có thể giúp ngài, xin cứ tự nhiên yêu cầu."
"Ừm?"
Trực tiếp đến thế sao?
Nói chuyện với các ma vật thường rất ít tình tiết bất ngờ, nhưng Willis lại rất thích bầu không khí nói thẳng nói thật này. Trò chơi phức tạp trong giới quan chức của Liên hiệp Vương quốc trước đây khiến cô đau đầu.
"Ừm.....không sao đâu, thế này đã giúp chúng ta bớt đi không ít việc rồi~"
…………………………………………
“Oa! Thật là lợi hại!!!"
Ngồi trên lưng con sói màu vàng kim khổng lồ đang chạy, Theresa với mái tóc và đôi mắt xanh lá cây đang lắc lư trong khi liên tục thốt lên những tiếng cảm thán trong trẻo và vui vẻ.
Sau khi giúp bộ tộc Sơn Lang giải quyết cuộc khủng hoảng sinh tồn và lãnh thổ, Willis và những người khác nghỉ ngơi trong hang một đêm và tiếp tục hành trình đến lãnh thổ của bộ tộc Nguyệt Ảnh vào sáng hôm sau.
Đương nhiên, còn có sáu con Sơn Lang trẻ tuổi cường tráng khác đi cùng, bao gồm cả tiểu long nương. Mọi người đều cưỡi sói để tạm thời di chuyển. Chỉ có Esther không muốn cưỡi những con Ma Lang khác, nên cô ấy quyết định biến thành hình dạng thật của mình - một con Ma Lang màu xanh lam sẫm dài hơn 5 mét và buộc cô sói con Novia vào lưng mình để cùng nhau lên đường.
Sơn Lang quả thực rất nhanh, nhất là trên những con đường núi hiểm trở như thế này. Chúng trông như cá gặp nước. Nhờ khả năng giữ thăng bằng và độ bám tuyệt vời của chiếc đuôi dài, chúng có thể dễ dàng xoay người nhảy qua các địa hình gập ghềnh nguy hiểm, thậm chí có thể nhảy qua khe núi cách xa hơn mười mét.
Điều đáng khen nhất là chúng có thể giữ người cưỡi ổn định nhất có thể khi thực hiện những động tác khó như vậy. Ngay cả một người có thể lực và tốc độ phản ứng chậm như Theresa cũng có thể ngồi vững trên đó miễn là cô ấy cẩn thận.
Không có gì ngạc nhiên khi Esther lại khuyến khích điều đó đến vậy.
Là thủ lĩnh hiện tại của bộ tộc Sơn Lang, Savo chắc chắn không thể cứ thế đi theo Willis và những người khác vào lúc này. Nhưng sau khi nghe tiểu thư mục sư nói rằng cô cần vài con Sơn Lang để di chuyển, hắn đã sẵn sàng cử một vài thành viên mạnh mẽ của bộ tộc đi.
Đúng như câu nói của hắn, Sơn Lang sẽ đền ơn, dù chúng có khó khăn đến đâu.
Tất nhiên, Willis không phải loại bà chủ độc ác thích bỏ đá xuống giếng, lợi dụng sự bất hạnh của người khác để vắt kiệt giá trị thặng dư của họ. Cô đã giúp Savo chữa lành vết thương ở chân và một số vết thương tiềm ẩn từ trận chiến với con rắn khổng lồ đêm qua. Nhiều con sói khác trong bộ tộc bị thương cũng được Edwina và những người khác nghiêm túc chữa trị và bọn họ còn để lại một ít lương thực cho bộ tộc vượt qua cơn khủng hoảng hiện tại.
Tuy không có nhiều đồ ăn, nhưng họ vẫn cố gắng hết sức để giúp đỡ. Suy cho cùng, bản thân Willis cũng chẳng có nhu cầu ăn uống gì nhiều. Đồ đạc trong kho đồ của cô chủ yếu là mấy món tráng miệng ngon lành nhưng ít năng lượng, đồ ăn vặt đặc biệt hoặc đồ uống. Cô cũng chẳng có nhiều đồ ăn dự trữ để lấp đầy dạ dày.
Những người khác luôn gặp phải khó khăn do không gian lưu trữ đồ đạc hạn chế và tính bất tiện khi phải mang theo một lượng lớn thực phẩm khi đi du lịch.
Nhân tiện, mặc dù thanh vật phẩm của Willis rất lớn, giống như kho đồ của một người chơi cấp cao, nhưng nó cũng có giới hạn. Phần lớn không gian bên trong đã bị chiếm dụng bởi các vật phẩm quý giá, trang bị, thuốc men, nguyên liệu và đồ lưu niệm linh tinh trong trò chơi. Trên thực tế là cô không còn nhiều chỗ trống nữa.
Sau nhiều lần thử nghiệm, tiểu thư mục sư về cơ bản đã tìm ra một số nhược điểm của việc mang kho đồ từ trò chơi ra ngoài.
Trước hết, tất nhiên, nó có một nhược điểm chung của không gian chứa đồ, đó là không thể mang theo sinh vật sống. Thứ hai, cô không thể cất giữ đạo cụ lưu trữ ở thế giới này, hay nói chính xác hơn là những trang bị ma thuật có không gian bên trong riêng, vào kho đồ. Nếu cô cố nhét chúng vào, hai không gian khác nhau sẽ chồng lên nhau và va chạm, khiến những đạo cụ lưu trữ tương đối yếu hơn bị hư hại trực tiếp.
Do đó, mặc dù Willis là người chơi, cô ấy không thể tạo ra không gian vô hạn như búp bê Matryoshka xếp chồng lên nhau.
Ngồi trên lưng con Sơn Lang đang lao nhanh, Willis lấy ra bản đồ toàn bộ Dãy núi Vạn Ma mà Walter đã đưa cho cô trước đó, trải nó ra trên bộ lông nâu hơi cứng của con sói khổng lồ và nghiên cứu nó một lúc.
Bọn họ vừa mới rời khỏi lãnh địa của tộc Sơn Lang, nơi Savo đang ở và vẫn còn cách căn cứ chính của tộc Nguyệt Ảnh khoảng 400 km. Với tốc độ hiện tại của tộc Sơn Lang, thậm chí tính cả thời gian nghỉ ngơi và ăn uống, đúng như Esther đã nói, bọn họ chắc chắn có thể đến được lãnh địa của tộc Nguyệt Ảnh trước hoàng hôn ngày mai.
Tuy nhiên, Willis luôn có chút lo lắng về những con Sơn Lang mạnh mẽ từ bộ tộc Savo bị bắt đi và nhóm người lạ mặt đến thăm lãnh thổ của họ.
Gạt chuyện khác sang một bên, mục đích của đối phương khi quay lại và phái con rắn khổng lồ đi giết Savo và bầy sói chắc chắn không phải là để tranh giành lãnh thổ.
Sau khi suy nghĩ nhiều, Willis cảm thấy rằng suy đoán hợp lý duy nhất là "Giết lang diệt miệng".
Có lẽ bọn chúng đang thực hiện một số âm mưu bí mật, không thể hoặc ít nhất là không muốn bị Dãy núi Vạn Ma dễ dàng phát hiện. Tuy nhiên, bọn chúng cần sự hỗ trợ của những ma vật đủ mạnh, nên đã dùng thủ đoạn này để liên tục chiêu mộ và mở rộng lực lượng, đồng thời duy trì hoạt động trong bí mật.
Vậy thì tộc Sơn Lang này không thể là trường hợp cá biệt được.


0 Bình luận