Nếu không thể truy cập trang web xin vui lòng sử dụng DNS 1.1.1.1 hoặc docln.sbs

Thuật quản lý kinh doanh...
Miyaji Takumi (宮地拓海) Falmaro (ファルまろ)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel - Phần 1 (Chương 1 → 150)

Chương 027: Cách dùng bắp

27 Bình luận - Độ dài: 4,416 từ - Cập nhật:

"Howaaaaaaaaa!?"

Ginette phát ra tiếng kêu kỳ quặc trong nhà bếp của Ánh Dương Quán.

"Có cái gì đang nổ bốp bốp ấy!?"

Vừa lắc cái chảo đã đậy nắp, Ginette vừa tỏ vẻ hoảng sợ, lưng cong lại. Nhưng nếu không lắc chảo đều để nhiệt lan tỏa đồng đều thì nó sẽ bị cháy mất.

"Đừng lo, không chết đâu. Cứ tiếp tục đi."

"V-vâng!"

Từ trong chiếc chảo vốn phát ra tiếng khô khốc bỗng nhiên bắt đầu vang lên tiếng nổ, và rồi tiếng nổ cứ liên tục và dồn dập.

Không trách được khi Ginette gần như muốn khóc.

Nhớ lại lúc làm lần đầu, tôi cũng đã hoảng sợ, nghĩ rằng nó sẽ phát nổ.

Tiếng nổ liên tục va vào nắp chảo, sau đó dần dần giảm tần suất.

Không gian tràn ngập mùi thơm khó tả của bơ cháy.

Ban đầu, Magda và Estella tò mò nhìn vào bếp để xem chuyện gì xảy ra, nhưng bây giờ họ đã tránh xa bếp.

Bertina, người đã ăn sạch naan, pizza và okonomiyaki trong lúc chúng tôi vắng mặt, đang chờ ở phòng ăn và nói "Làm xong thì mang ra cho tôi nhé".

Umaro đã về ngay khi chúng tôi trở lại. Có vẻ như gã phải chuẩn bị cho công việc của mình. Mặc dù gã đã lẩm bẩm rằng có lẽ ngày mai cũng sẽ được nghỉ.

Vì vậy, hiện tại trong nhà bếp có tôi, Ginette, Yaplock với khuôn mặt xanh xao như sắp ngất, Weller đang tận tụy hỗ trợ chồng mình, Sheryl thì phấn khích với tiếng nổ, và Totto đang cố gắng hết sức để giữ em gái mình không chạy lung tung, tổng cộng sáu người.

Lão này có vợ và con trai khá thật.

"Y-Yashiro-san... tiếng... đã... ngừng rồi..."

Ginette báo cáo với đôi mắt rưng rưng.

"Vậy thì đổ nó vào bát đi."

Tôi đưa cho Ginette cái bát gỗ, cô ta cầm lấy... không, không cầm được.

Tay cô ta đang run rẩy dữ dội. Có vẻ cô ta thực sự rất sợ.

Hầy, chẳng còn cách nào khác...

"Sheryl, Totto. Lại đây một chút."

"Vââng!"

"Ư-ưm!"

Sheryl đến gần một cách vui vẻ, còn Totto thì với vẻ e dè.

Tôi cầm lấy cái chảo và đưa nó đến trước mặt hai đứa trẻ.

Rồi từ từ mở nắp ra.

""Waaaa!?"”

Đôi mắt hai đứa trẻ sáng lên, thể hiện phản ứng tuyệt vời nhất.

Mùi thơm của bơ lập tức tỏa ra, trong chảo lúc này chứa đầy thứ đồ ăn trắng xốp mà trước đó không hề có ở đó.

Trước cảnh tượng ấy, hai đứa trẻ phấn khích vô cùng.

"Tuyệt quá! Cái gì thế này!?"

"Mùi thơm quá..."

Hehe. Phản ứng đó... cái này bán được là cái chắc!

Tôi đổ bắp rang đã làm xong vào bát và rắc một chút muối lên. Bắp rang bơ muối đã hoàn thành.

"Trông ngon quá."

"Phải không nào? Nè, thử ăn một miếng..."

"Vâng, tôi rất muốn!"

Tôi tưởng mình đang nói chuyện với Ginette, nhưng... người đứng đó là Bertina với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.

"Ơ... không phải cô đang ở phòng ăn sao...?"

"Do mùi thơm quá nên tôi đã đến đây lúc nào không hay."

Dịch chuyển tức thời à!?

"Em muốn ăn!"

"E-em cũng thế!"

Hai đứa trẻ tiến lại gần tôi.

"...Thú vị."

"Chà... một sự biến đổi kỳ diệu nhỉ."

Magda và Estella, nãy vừa mới tránh xa, giờ cũng quay lại vì bị mùi thơm thu hút... Mấy nhỏ này...

"Bắp nhà tôi... có thể biến thành thứ như thế này ư..."

"Lạ lùng nhỉ."

Yaplock và Weller nhìn chằm chằm vào cái bát với vẻ mặt phức tạp.

Có lẽ họ cảm thấy khó chịu vì bắp không được sử dụng như bắp thông thường mà bị biến đổi kỳ lạ. Nhưng mà, họ sẽ hiểu khi ăn thử thôi.

Còn người có công lớn nhất là Ginette thì...

"Cô đứng dậy được không?"

"X-xin lỗi... chân tôi bủn rủn mất rồi..."

Cô ta ngồi sụp xuống sàn nhà bếp, đầu gối run lẩy bẩy.

Sợ đến mức đó sao?

"Vì cô là người đã cố gắng nhiều nhất... tôi cho cô quyền được ăn đầu tiên."

"Thật ạ? Cảm ơn anh!"

Khuôn mặt mệt mỏi của Ginette lại rạng rỡ trở lại.

Tôi đưa bát cho Ginette... nhưng tay cô ta vẫn còn run rẩy, không cầm được.

Xung quanh, áp lực "Mau ăn đi" đang đè lên cô ta trong thầm lặng.

"Au... t-tôi ăn sau cũng được..."

"Vậy thì, để tôi là người lớn tuổi nhất..."

"Bertina-san, làm ơn lùi lại hai bước!"

Nghe tôi nói thế, Bertina định phản kháng, nhưng khi tôi thì thầm "Còn không tôi sẽ không cho cô ăn đâu", cô ta lập tức lùi lại hai bước. Sự thèm ăn của người này thật kinh khủng...

Tuy nhiên, đây là món mới làm xong. Để nguội thì phí lắm.

Không còn cách nào khác...

"Này, Ginette. Há miệng ra."

"Hoe!? ... A... au... v-vậy... tôi xin phép... aaaa~"

Ginette nhắm chặt mắt và há to miệng.

Tôi gắp một hạt bắp rang bỏ vào miệng cô ta.

Ngạc nhiên vì vật thể lạ trong miệng, Ginette vội vàng ngậm miệng lại và nhai.

Một tiếng "rột" dễ chịu vang lên... đôi mắt Ginette bắt đầu lấp lánh.

"Ngon quá!"

"...Đừng nói chuyện khi đang nhai thức ăn."

Ginette nhai đi nhai lại hạt bắp rang ấy, thưởng thức hương vị một cách trân trọng.

...Cô ta không hiểu rồi.

"Món này phải ăn thoải mái như thế này cơ."

Nói xong, tôi bốc một nắm bắp rang từ bát và ném vào miệng.

Má căng phồng, nhai "rột rột" một cách mạnh mẽ.

Ưm, ngon thật!

"Ă-ăn gian quá, Yashiro-san! Tôi cũng muốn!"

"...Magda, đã chuẩn bị đầy đủ."

"Đ-đây thực sự là một món ăn rất thú vị nhỉ."

Có vẻ như sự kiên nhẫn của đám đông đã đến giới hạn.

"Vậy thì, mời mọi người dùng... oááááái!?"

Trước khi tôi nói xong, những cánh tay từ bốn phương tám hướng vươn ra, cướp lấy bắp rang trong bát.

Khắp nơi vang lên những âm thanh nhẹ nhàng "rào rạo", "rồm rộp", "rụp rụp".

"Tôi cũng muốn thêm một miếng nữa."

Có vẻ như tay chân của Ginette đã hết run, cô ta dùng những ngón tay mảnh khảnh chộp lấy bắp rang và cho vào miệng.

"Ngoonnn quáááá~!"

Đã bảo đừng nói chuyện khi đang ăn rồi mà...

"Yashiro... rột rột... cái này rốt cuộc... rột rột... là sao vậy? ... Rột rột... tại sao... rột... những hạt nhỏ xíu đó... rột rột... lại biến thành những thứ trắng to thế này... Rột rột rột rột... rột rột?"

"Aa! Phiền quá! Hoặc là ăn hoặc là nói, chọn một đi! Mà câu cuối cùng của cô, ngay cả câu hỏi cũng biến thành ‘rột rột’ rồi kìa!"

Mọi người đã vào trạng thái không thể dừng lại được, và chỉ trong chớp mắt, cả bát bắp rang đã bị ăn sạch.

"...Chủ quán, cho thêm."

"Uee!? L-lại phải làm cái thứ đáng sợ đó à!?"

Magda định bắt Ginette làm việc quá sức mà không thương tiếc.

...Tự làm đi.

"Âm thanh tuy dữ dội, nhưng không nguy hiểm lắm đâu."

"...Nghĩa là vẫn có một chút nguy hiểm phải không?"

Dĩ nhiên là có một chút. Chừng nào còn dùng lửa.

"Vì cùng liên quan đến câu hỏi của Estella, tôi sẽ giải thích cho mọi người."

Nói xong, tôi cho khoảng mười mấy hạt bắp nổ vào chảo đã được phết bơ, đặt lên bếp làm nóng mà không đậy nắp.

"Loại bắp nổ có vỏ cứng này, khi được làm nóng..."

Bộp! Một hạt trong chảo bắn lên.

Tất cả mọi người ở đó đều giật mình.

"...hơi nước bên trong hạt giãn nở, phát nổ và bắn ra như thế này."

Trong khi tôi đang giải thích, những hạt bắp trong chảo lần lượt nổ tung, thậm chí có những hạt còn bay ra khỏi chảo.

"...Am! Nice catch."

Magda dùng miệng đớp lấy hạt bắp rang vừa bay ra khỏi chảo.

Đúng là họ hàng của loài mèo, khéo léo thật.

Chỉ trong vài phút, tất cả hạt bắp nổ đã biến thành bắp rang trắng xốp.

"Giống như đang xem phép thuật vậy..."

Yaplock, người đã chăm chú quan sát, có vẻ không thể tin vào những gì đang xảy ra trước mắt mình, khuôn mặt ông ta cứng đơ.

"Đúng là Hội tái tạo ước mơ..."

"Tôi đã bảo đừng gọi như thế rồi mà!"

Là Hội gom rác!

Tự tái tạo ước mơ của mình đi!

"Vậy, làm thêm nhé?"

"...Yashiro."

"Hửm? Sao thế, Magda?"

"...Magda, làm."

Tuy đôi mắt vẫn vô hồn như thường lệ, nhưng Magda nhướng mày và vươn hai tay ra, như thể đang nói "Đưa chảo đây."

"Nhóc làm được không?"

"...Đã nhớ rồi."

Mà, dù sao thì chỉ cần đậy nắp và lắc chảo thôi, cũng không khó lắm...

"...Sau này, nếu thành món trong thực đơn, cần người biết làm."

Chà...

Magda đang nghĩ cho tương lai à.

Đúng vậy. Nếu có nhiều người có thể giúp đỡ khi thêm món mới vào thực đơn, tốc độ phục vụ sẽ tăng lên.

Còn nhỏ vậy mà đã để ý đến chuyện như thế...

"Được, cứ thử đi. Nhưng phải cẩn thận nhé."

"...Yên tâm."

Tôi cho bơ vào, thêm bắp, rồi đưa chảo cho Magda.

"...Người làm ra món ăn, có quyền được ăn đầu tiên."

Ngay khi vừa đặt chảo lên bếp, Magda thì thầm câu đó. ...Con bé này, hóa ra chỉ là ghen tị vì Ginette được ăn đầu tiên thôi à...

"...Một miếng của Magda, to lắm đấy."

Con bé không định độc chiếm đấy chứ...?

Nhìn quanh, tôi thấy tất cả những người vừa mới tránh xa giờ đều đang ở trong bếp, với ánh mắt như thú dữ rình mồi. ...Các người thèm đến vậy sao?

Thế này thì hôm nay sẽ kết thúc bằng cuộc chiến tranh giành bắp rang mất.

Tôi quyết định làm tortilla bằng bột bắp, một nguyên liệu khác mà tôi đã có được.

Nói là tortilla, nhưng có nhiều cách làm khác nhau. Tuy nhiên, cũng không nên cầu kỳ quá. Do đó, tôi sẽ làm loại bột đơn giản không cần ủ.

Trộn nước ấm và muối vào bột bắp, nhào cho đến khi cứng bằng dái tai. Ở đây nếu thêm vôi để kiềm hóa, vitamin B3 (Niacin) sẽ dễ hấp thụ hơn, nhưng tôi không có vôi.

Tôi cán mỏng bột và nướng hai mặt trong chảo cho đến khi hơi giòn.

Vì chắc chắn sẽ bị ăn hết một cách điên cuồng, tôi quyết định làm số lượng lớn.

"Yashiro-san. Tôi có thể giúp gì không?"

Ginette đến bên cạnh tôi, đề nghị giúp đỡ trong khi vẫn giật mình mỗi khi nghe tiếng nổ của bắp rang. Có lẽ vì sợ tiếng động, mắt cô ta đang rưng rưng.

"Vậy, cô làm sốt salsa (sarusa sauce) được không?"

"Sốt khỉ (saru sauce) ạ?"

"Đừng gọi thế, khỉ sẽ buồn lắm."

"...Ơ?"

"Cắt cà chua thành từng miếng vuông, băm nhỏ hành tây và tỏi... sau đó vắt nửa quả chanh."

"Vâng!"

Trong khi tôi đang nướng tortilla, nguyên liệu được chuẩn bị với tốc độ đáng kinh ngạc.

Không ổn. Tôi đang bị thúc ép... Tôi không thích cảm giác bị giục giã này.

"Yashiro-san. Tôi đã xong rồi. Tiếp theo làm gì ạ?"

"Cô hãy hát và nhảy một điệu nhảy kỳ lạ đi."

"Vâng. Tôi hiểu... sao được chứ!? Để chi vậy ạ!?"

“Tôi không thích bị thúc ép, nên cô làm gì đó tùy ý để giết thời gian đi.”

"Thế, chúng ta đổi công việc nhé?"

"Ừ, cô nướng hai mặt bánh cho hơi giòn đi."

"Vâng."

Chúng tôi đổi vị trí, và tôi bắt đầu làm sốt salsa.

Nói thì nói vậy, nhưng tôi chỉ cần nấu những nguyên liệu mà Ginette đã chuẩn bị.

Xào hành tây và tỏi, cho cà chua và dầu ô liu vào đun khoảng mười phút, sau khi nguội bớt, thêm nhiều nước chanh và muối để nêm nếm. Thế là xong.

Sốt salsa chua đơn giản đã hoàn thành.

Tiếp theo, tôi làm tacos bằng thịt gà băm.

Xào thịt băm với gia vị, khi thịt hơi khô thì tắt bếp.

Giờ thì chỉ việc cuộn thịt với rau trong tortilla và chấm với sốt salsa mà ăn thôi.

"Này, xong rồi... đây?"

Quay lại, tôi sửng sốt.

"...Bên này... rột rột... cũng xong... rột rột."

Trước mắt tôi là một đống bắp rang khổng lồ.

Sáu cái bát, mỗi bát đầy ắp bắp rang gần như tràn ra ngoài.

...Họ không biết giới hạn là gì sao?

"Xúc giác lạ lùng, sự tiện lợi, và hương vị khiến người ta nghiện... Tuy không thể dùng làm bữa ăn chính, nhưng xét trên góc nhìn món ăn thì quá tuyệt vời."

Bertina, với đôi má đang căng phồng, nói như thể đang diễn thuyết.

...Mà, sao cô ta có thể nói chuyện trôi chảy trong tình trạng đó vậy? Khéo vãi.

"Yashiro-san. Tortilla đã chuẩn bị x... nhiều quá vậy!?"

Ginette cũng ngạc nhiên.

"Ginette. Em phải ăn nhanh lên kẻo hết đấy."

Thực sự định ăn hết à...

Gia đình Yaplock cũng đang mải mê ăn bắp rang.

"Bắp nhà tôi có thể biến thành thứ ngon như thế này... giống phép thuật vậy... Yashiro-san đúng là người tạo ra phép màu..."

Tôi không muốn nhận sự sùng bái gây khó chịu này.

Hơn nữa, không phải tôi là người nghĩ ra bắp rang.

Có lẽ là ai đó từ nước ngoài.

Nhưng bọn họ... tự tiện mở tiệc bắp rang... trong khi tôi đang nấu ăn... được rồi, tốt thôi. Cứ ăn no đi.

...Tôi sẽ cho các người thấy... hehehe.

Tôi thay đổi vẻ mặt và bắt đầu nói bằng giọng tươi sáng, không để lộ chút cảm xúc đen tối nào trong lòng.

"Vậy, tiếp theo là tacos. Tortilla không được phân loại là 'bánh mì' theo quy định của nhà thờ. Phải không, Bertina-san?"

"...Rột rột rột rột rột (gật đầu)"

...Mê bắp rang đến mức nào vậy.

Như thế hệ mê Mỹ những năm 80 à? Hay như thời kỳ mê frisbee và bánh quy Mỹ?

Thôi kệ đi. Người này chỉ quan tâm đến ăn uống thôi.

Vậy thì cứ để cô ta yên lặng cho đến khi món ăn được hoàn thành.

"Ginette, lấy cho tôi ít rau lá."

"Vâng."

Tôi đặt xà lách và cà chua băm nhỏ lên tortilla, phủ thêm một lớp thịt băm, rồi cuộn tortilla lại để giữ nhân bên trong. Sau đó chấm vào sốt salsa và cắn một miếng.

...Ưm! Khá tốt cho một món làm nhanh.

"Tôi xin phép."

Người đầu tiên với tay lấy là Bertina.

Rốt cuộc dạ dày của người này hoạt động như thế nào vậy?

Hơn nữa, tôi tha thiết mong ai đó dạy cho cô ta từ "khiêm tốn".

Mà, cô ta rời nhà thờ cũng lâu rồi, không biết bọn trẻ có ổn không nhỉ?

Sau Bertina, Yaplock cũng đưa tay ra.

Có lẽ ông ta tò mò không biết bắp mình trồng đã biến thành món ăn như thế nào.

"Bắp đó mà lại có hương vị phong phú thế này..."

"Ngon quá, anh yêu."

"Ngon tuyệệt~!"

Có vẻ như cả gia đình họ rất thích món này.

"...Hửm?"

Khi cảm thấy có ánh mắt và quay lại nhìn... tôi thấy Totto đang nhìn mình bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

...Thôi đi. Đừng nhìn ta như thế. Ngưỡng mộ ta thì tương lai chỉ có thể trở thành kẻ lừa đảo thôi.

"Yashiro-san. Anh định thêm món này vào thực đơn của Ánh Dương Quán à?"

"Phải... có vấn đề gì không?"

"Không hề!"

Ginette đang phấn khích đến mức không tưởng.

Cô ta ghé sát mặt, nắm lấy hai tay tôi, và tiến lại gần tôi từng bước một, hai, ba.

Gần quá, gần quá, gần quá!

"Được thêm một món ngon thế này vào thực đơn, tôi xúc động quá!"

"V-vậy à... thế thì tốt. Cô bình tĩnh lại một chút đi..."

Bị đẩy liên tục, tôi bị dồn vào sát tường.

Nếu Ginette mà đặt tay lên tường thì đó sẽ là một màn kabedon hoàn hảo... Mặc dù vị trí của chúng tôi đang bị đảo ngược.

"Ơ.......... a!? T-tôi xin lỗi!"

Nhận ra tình hình của mình, Ginette đỏ mặt, vội vàng lùi lại, giữ khoảng cách với tôi quá mức cần thiết.

"X-x-x-xin lỗi ạ, t-tôi khiếm nhã quá!"

"Không, ờm... cô vui đến thế thì tôi cũng chẳng có gì phải khó chịu cả."

Thật ra, tôi đang cảm thấy như mình hơi gặp may.

Nhưng thấy Ginette quá ngại ngùng thì hơi khó xử. Tôi sẽ chuyển chủ đề để cho cô ta thời gian bình tĩnh lại.

"Estella thì sao?"

"Ừm. Không tệ."

Giọng điệu kẻ cả thật đấy, nhỏ này.

"Có vẻ sẽ hợp với cá hồi nướng nhỉ."

"Làm gì có chuyện đó."

Món Nhật-Mexico hỗn hợp à...

"Magda. Nhóc thì sao?"

"...Chưa ăn."

"Hửm? Không hợp khẩu vị à?"

"...Bụng no rồi."

Ừ, ăn nhiều bắp rang như thế thì no là đúng.

Nhìn khuôn mặt của mọi người khi ăn tacos, có vẻ như đánh giá rất tốt.

Lý tưởng là món ăn không cần được ca ngợi quá mức, mà là món mà mọi người muốn ăn lâu dài và thường xuyên.

Ngay cả khi không làm thành hình tacos, có thể chỉ dùng tortilla làm món chính cũng được.

Cơm là món chính, thỉnh thoảng ăn tortilla, đôi khi là bánh xèo okonomiyaki, kiểu vậy.

"Nào..."

Khi Estella, gia đình Yaplock, và thậm chí cả "trùm cuối" Bertina bắt đầu lộ vẻ no nê trên khuôn mặt, tôi lại thả thêm bơ vào chảo.

"Yashiro-san, anh còn làm gì nữa à?"

Ginette thốt lên ngạc nhiên khi thấy hành động của tôi.

"Bọn tôi không thể ăn thêm được nữa đâu."

Estella nói với giọng mệt mỏi trong lúc dựa vào bồn rửa. Cô ta xoa bụng, cố làm dịu dạ dày một chút.

Phía sau Estella, Bertina gật đầu tán thành.

"Với lại, tôi phải cáo từ sớm đây... Phải về lo cho bọn trẻ ở nhà thờ nữa..."

Này, cô đang nói bằng miệng nào vậy!? Sau khi đã phát huy thực dục tùy tiện đến thế.

Bây giờ đã là chiều muộn.

Tiếng chuông kết thúc cũng đã ngừng reo, và mặt trời sắp lặn hoàn toàn.

"Không có gì mới đâu. Vì tôi gần như không ăn được mấy bắp rang nên đang làm phần của mình thôi. Các người không cần phải ăn đâu."

Khi tôi nói vậy, tiếng thở phào nhẹ nhõm thoát ra từ mọi người.

Có vẻ như họ thực sự đã đến giới hạn rồi.

"Bertina-san và gia đình Yaplock có thể về được rồi đấy. À, Estella cũng thế. Nói thật thì, về sớm thì hơn. Nếu không có thể sẽ hối hận đó."

Tôi nói với vẻ mặt điềm tĩnh, như đang thể hiện lòng tốt của mình.

"...Cách nói của cậu có vẻ mờ ám."

Estella nghi ngờ tôi.

"Không, thật đấy, về sớm đi."

"Cậu đang cố đuổi bọn tôi đi à?"

"Cô nghĩ nhiều quá rồi. Tôi lo cho các người thôi. Đường đêm nguy hiểm lắm."

"Không đúng. Yashiro không phải là kiểu người lo lắng về những điều như vậy."

Nói dứt khoát ghê... Đúng là một nhỏ thô lỗ.

"Có phải cậu đang có điều gì muốn giấu bọn tôi không?"

"Không hẳn là muốn giấu... hưmmm..."

Ngay lúc tôi đang nói lấp lửng, bắp rang trong chảo bắt đầu nổ tung.

Âm thanh chói tai của hạt bắp cứng đập vào nắp kim loại vang lên.

Với tiếng nổ đó, Estella ngậm miệng lại. Có lẽ cô ta đã mất cơ hội để chen lời.

Mà, chuyện này cũng nằm trong tính toán của tôi. Nổ đúng lúc lắm.

Estella và tất cả mọi người có mặt tại đó đều đang chăm chú theo dõi hành động của tôi. Trong khi nhiều người đang nghi hoặc, chỉ có Ginette là bộc lộ vẻ mặt lo lắng.

Cô ta trông như đang nghĩ: "Ôi, người đó lại định làm gì nữa đây..."

Tôi hoàn toàn phớt lờ những ánh nhìn đó và chuyển sang bước tiếp theo.

Làm nước sốt.

Tôi làm tan mật ong nhận được từ Yaplock, đun sôi cùng với bơ và một ít sữa. Mật ong đặc sánh trở nên lỏng hơn và mịn hơn, rồi tôi tắt lửa.

Sau đó, tôi lấy bắp rang đã ngừng nổ từ chảo, cho vào tô... rồi đổ nước sốt lên trên.

Tôi nhẹ nhàng trộn đều nước sốt sền sệt với bắp rang, cẩn thận không làm vỡ bắp rang. Mùi hương ngọt ngào khó cưỡng lan tỏa khắp không gian.

"...Đ-đây là..."

"...Ực."

Ginette và Magda, những người thích đồ ngọt, nuốt nước bọt.

Estella và Bertina cũng nhìn công việc của tôi không chớp mắt.

Và hai đứa trẻ nhà Yaplock đến sát bên cạnh tôi, nhón chân để xem tôi làm việc.

Thực ra nếu để nguội một chút và trở nên giòn thì sẽ ngon hơn, nhưng...

"Xong rồi! Bắp rang mật ong hoàn thành!"

"Tôi xin phép!"

"Yashiro, cho tôi với!"

"Yashiro-san, tôi có thể xin một miếng không ạ?"

"...Magda đã nhịn tacos vì món này!"

"Em muốn ăn~!"

"Anh ơi, em cũng muốn ăn!"

"...Ôi, Thần linh ơi..."

"Anh yêu, nhìn này. Bắp nhà mình đang tỏa sáng như vàng..."

Phản ứng dữ dội thật.

Ơ, khoan đã!

Chẳng phải các người đã no không thể ăn thêm rồi sao!?

Vì thế mà tôi định khoe khoang món bắp rang cao cấp hơn này trước mặt các người và ăn một mình kia mà...

Dạ dày của họ không đáy à?

Bertina, người đầu tiên với tay lấy, dù đang vất vả với mật ong vẫn còn nóng và kêu "Nóng! Nóng!" nhưng vẫn đưa lên miệng...

"...Thật tuyệt vời làm sao. Đây chính là ân huệ từ đất mẹ mà ngài Thần linh tinh đã ban tặng."

...và bắt đầu cầu nguyện điều gì đó khó hiểu.

Không, món này ở Nhật chỉ là đồ ăn vặt thông thường thôi.

"A... ngọt quááá~..."

"...Magda sinh ra là để gặp món này."

"Có lẽ tôi thích món này..."

Ba cô gái say mê đưa bắp rang lên miệng.

À mà, thành phố này có vẻ ít đồ ngọt.

Tôi chỉ từng thấy bánh Imagawayaki thôi. Nếu có đậu đỏ thì chắc cũng có đường, đi tìm chắc sẽ thấy ở đâu đó bán thôi.

Nhưng có thể sẽ khó tìm ở Quận 42.

Nếu vậy, bắp rang mật ong này có thể trở thành một vũ khí mạnh mẽ.

"...Ơ kìa, mấy người! Không phải mấy người đã no rồi sao!?"

Phần của tôi gần như không còn gì.

"...Đồ ngọt đi vào dạ dày khác."

Này, Magda.

Nhóc thực sự chưa từng đến Nhật à? Lối suy nghĩ của nhóc rất giống người Nhật đấy.

Thì ra ở thế giới khác cũng có khái niệm "dạ dày riêng cho đồ ngọt".

"Yachiro! Đây là... báu vật!"

Sheryl cầm một hạt bắp rang, đưa lên ánh đèn làm nó lấp lánh.

"Không, món này lúc nào cũng có thể ăn được, nên ăn nhanh đi."

"Nhưng nó đẹp mà?"

"Để qua ngày mai thì nó sẽ không còn đẹp nữa đâu. Ăn khi nó còn đẹp đi."

"Ưm!"

Có vẻ đã hiểu, Sheryl cho bắp rang vào miệng và nở một nụ cười ngọt ngào.

"Ngọt quááá!"

Phản ứng giống hệt Ginette.

Nghĩa là Ginette có mạch tư duy giống Sheryl, như một đứa trẻ năm tuổi.

Ừm, điều đó có lý.

"Ra vậy... Yashiro định giữ món này cho riêng mình à. Đúng là người không thể mất cảnh giác được nhỉ."

Estella phàn nàn trong khi nhai nhồm nhoàm... nhưng trông không giống phàn nàn mấy.

Kế hoạch thất bại rồi.

Tôi đã đánh giá thấp sự tham lam của bọn họ.

"Yashiro-san! C-cái, cái, cái, c-cái, cái, c-c-cái...!"

"Bình tĩnh đi. Cô ăn nhiều bắp rang quá nên đang cục cục như gà mái rồi kìa!"

"C-cái này cũng sẽ được thêm vào thực đơn phải không ạ!?"

"Ừ, nguyên liệu rẻ nên có thể làm được khá nhiều. Thêm vào cũng được thôi."

"Hoan hô!"

Ginette vui sướng tột độ.

Magda cũng đang mừng thầm.

Mừng là họ thích món này.

"...Yashiro-san..."

Tuy nhiên, riêng một người có vẻ mặt không vui.

Đó là Bertina.

"...Bắp rang này... nguy hiểm lắm..."

Mặt Bertina tái nhợt.

Có chuyện gì không hay đã xảy ra sao?

"Sơ, chị sao vậy!?"

Ginette vội vàng chạy đến chỗ Bertina.

Cùng lúc đó, Bertina ngồi thụp xuống sàn.

...Toàn thân cô ta đang run lên bần bật.

Gì vậy!?

Có thành phần độc hại gì đối với chủng tộc cô ta sao!?

Hay là có khuyết điểm nghiêm trọng nào tôi bỏ sót...!?

"...Đ..."

Trong lúc tôi đang cố suy nghĩ để hiểu tình hình, Bertina ngước khuôn mặt tái mét nhìn tôi.

Và rồi...

"...Đau bụng quá."

"Tại ăn nhiều quá đấy!"

Tự làm thì tự chịu.

Vậy là đã chứng minh được rằng dạ dày của Bertina cũng không phải không đáy.

"...Không phải đâu. Món ngon thì có ăn bao nhiêu cũng không đau bụng mà..."

"Không, sẽ đau đấy..."

Cô ta bắt đầu lẩm bẩm trong khi vẫn ngồi thụp.

"...Ngon thế này mà không thể ăn thêm được... có ngay trước mắt mà không thể đưa vào miệng... chỉ có mũi được hạnh phúc còn miệng thì bất hạnh... đây là tội lỗi không thể tha thứ, là hành vi tàn nhẫn... Yashiro-san, mau sám hối đi!"

"Cô đang giận cá chém thớt đấy à!?"

Sau đó, tôi phải cõng Bertina, người không thể cử động vì đau bụng, chạy đến nhà thờ dưới cơn mưa lớn.

...Hôm nay tôi đã ra ngoài bao nhiêu lần rồi nhỉ?

Bình luận (27)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

27 Bình luận

5 năm rồi vẫn 😂
Xem thêm
Cuối cùng thì chương này cũng đã dc dịch, cảm ơn trans
Xem thêm
TRANS
DỊCH LẠI ĐI PLS
Xem thêm
Trans không có ý định dịch lại chương này à?
Xem thêm
trans lười thì cho xin cái link đọc eng cái...
Xem thêm
Nói thật chứ đọc lần 2 mà tới khúc này thì khá tức á. Mất mạch truyện vl
Xem thêm
Mong ad dịch lại chứ đọc kiểu này mang lại cảm giác ko liền mạch
Xem thêm
TRANS
3 năm rồi đấy bạn :)
Xem thêm
Tệ quá, dịch thì khó hiểu, còn có nhiều tự vựng không dịch mà để nguyên như kiểu cho nó Tây Tây, có phải ai cũng giỏi inh lịch như bạn đâu, có đọc hiểu tiếng anh thì chả ai lại xem bản dịch của bạn cả.
Thậm trí bây giờ còn không tôn trọng nguyên tác, tự ý cắt xén làm ngắt mạch truyện.
Thế thì bạn tóm tắt me luôn từ đầu đi
Xem thêm
Tại 1 số món ăn khó dịch, dịch cũng chả ai hiểu nên mới để tiếng anh.
Với tôi thấy bộ này đọc cuốn mà, dịch mượt đấy chư.
Về chương này bị tóm tắt thì hơi khó chịu thật, nhưng nhóm dịch còn non thì chịu chứ biết sao.
Xem thêm
@tranduyqaz: à ko bạn, tên món ăn tất nhiên là phải giữ nguyên rồi, và nếu người dịch chỉ để eng danh từ riêng thì còn chấp nhận đc như ở đây họ thậm trí còn để nguyên si cả tính từ và động từ.
T k rảnh liệt kê hết đc bởi vì hầu như chương nào cx có.
Đừng bảo là nhóm dịch còn non ông ơi, những từ k dịch đc thì tra gg k thì đi hỏi, chứ cái này họ cố tình, họ dịch họ hiểu thì họ ghi vào chứ non cái hen gì đâu.
Giống kiểu mấy dân chuyên ngành nói chuyện đấy ai ngồi nghe hiểu quái gì đâu???
Xem thêm
Xem thêm 2 trả lời
Muốn đọc full ghê ( ◜‿◝ )
Xem thêm