Web Novel - Phần 1 (Chương 1 → 150)
Phụ chương 17: Magda × Eyes (Phần đầu)
1 Bình luận - Độ dài: 2,358 từ - Cập nhật:
Trần nhà...
Trần nhà phòng mình là khung cảnh đầu tiên tôi nhìn thấy mỗi sáng.
—Leng keng.
Và âm thanh đầu tiên tôi nghe được là luôn tiếng bước chân ngoài hành lang và tiếng leng keng của đồng xu.
Tiếng va chạm của những đồng xu trong túi Yashiro.
Rồi đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng... và giọng nói của Yashiro vọng vào hỏi tôi...
"Magda, đã dậy chưa? Ta vào đây."
Tuy đã dậy rồi, nhưng tôi luôn giả vờ như chưa thức.
Để khoe tư thế ngủ nhếch nhác của mình cho Yashiro khi anh ta đến gần giường.
Hôm nay, tôi thử tạo một tư thế uể oải để khoe vẻ gợi cảm của mình.
"...Mufuu~"
"Tư thế ngủ kinh khủng quá. Coi chừng đau cổ đấy."
...Lạ thật.
Đáng lẽ đây phải là tư thế quyến rũ khiến anh ta phải nuốt nước bọt chứ.
"Dậy nổi không?"
Yashiro vuốt đầu tôi và hỏi.
Dĩ nhiên là dậy được. Não và cơ thể tôi đã hoàn toàn tỉnh táo rồi.
Đây chỉ là giả vờ ngủ thôi.
"...Munyu...... thêm 70 phút nữa..."
"Lâu thế!"
Thực ra là xạo đấy.
Mặc dù ý thức tôi đã tỉnh táo, nhưng cơ thể lại nặng nề, mí mắt không mở nổi. Tóm lại là còn buồn ngủ.
Lý thuyết của tôi là thực sự không tồn tại người nào có thể dậy sớm vào buổi sáng.
Buổi sáng không phải để thức dậy. Buổi sáng là để ngủ tiếp một lần nữa.
Chủ quán có thể dậy sớm vì chị ấy hơi khác biệt so với con người bình thường. Như có thể thấy từ bộ ngực đó, Chủ quán không giống người bình thường, mà là Another Human... à không, là Neo Human. ... Nghĩa là, người có bộ ngực to thì có thể dậy sớm... A, hay là có thể cách ly cơn buồn ngủ vào ngực?
Có vẻ như tôi vừa khám phá ra thêm một chân lý của thế... giới... munyu munyu...
"Này, đừng ngủ nữa!"
Yashiro vẫn chưa biết. Những cô gái có ngực khiêm tốn không thể cách ly cơn buồn ngủ, đây là đặc tính cố hữu.
Vì vậy, ngủ nướng là đặc quyền của tôi... munyu munyu... munyuu... ai không ngực chứ hả? Tôi không phải là Estella.
*Chú thích: munyuu vừa là tiếng chép miệng trong lúc ngủ, vừa đồng âm với 無乳 (không ngực).
"Dậy-đi-nào. Hôm nay không phải là ngày đi tiêu diệt bầy ma thú sao?"
"...À phải."
Cơn buồn ngủ tan biến trong chớp mắt.
Hôm nay, cuộc săn bắt phối hợp giữa trụ sở và chi nhánh Quận 42 của Hội săn bắt sẽ được tiến hành.
Đây là cơ hội đầu tiên tôi được vào rừng cùng với Hội trưởng, Medra Rossel.
Để một ngày nào đó cũng đạt được sức mạnh như vậy, tôi không thể bỏ lỡ cơ hội đứng cùng chiến tuyến.
"...Sẽ thay đồ ngay."
"Vậy ta xuống dưới trước nhé."
Tại sao lại xuống dưới?
Yashiro có thể giúp mà... Thiếu quyết đoán thế. Dù thực ra anh ta rất dễ bị "đốn ngã".
Với chút không hài lòng, tôi thay sang bộ đồ chuyên mặc để “ra ngoài”.
Bên ngoài cổng thành khác với bên trong.
Tôi khoác lên mình trang bị để bảo vệ tính mạng và nắm chặt chiếc rìu chiến yêu thích.
Cầm nó làm tôi cảm thấy phấn khích. Đến mức có thể lao vào chém ngay khi thấy "kẻ địch".
Xuống tầng một, khi tôi bước vào khu vực quán ăn...
"Darling! Hôm nay em sẽ cố gắng hết sức, nên hãy cổ vũ cho em nhé!"
Medra Rossel đã ở đó.
Tôi đạp mạnh sàn nhà và lao thẳng vào.
Tấn công—
"Ồ, bé hổ đầy nhiệt huyết!"
Tuy nhiên, Medra Rossel nhẹ nhàng đỡ đòn tấn công từ chiếc rìu lớn như thể đang đùa với một con mèo.
"Nhưng dù đang ngái ngủ, nhầm tôi với ma thú cũng hơi bất lịch sự đấy."
Cô ta nở nụ cười đầy tự tin của kẻ mạnh.
Khư... mạnh quá.
"Không, nếu vừa thức dậy mà thấy cô, tôi cũng sẽ phản ứng tương tự. Cơ mà, vì không tự tin về sức mạnh nên tôi sẽ bỏ chạy ngay lập tức."
"Mồ! Darling thật quá đáng! Đùa lố quá đấy!"
"...Không phải đùa đâu."
Medra Rossel thể hiện trọn vẹn vũ khí phụ nữ... "sự đáng yêu" mà cô ta có lẽ đã giấu kín hàng chục năm, trút lên Yashiro dồn dập.
Nghe nói không có người đàn ông nào cảm thấy khó chịu khi nhận được tình cảm rõ ràng. ...Có lẽ Yashiro cũng không phải hoàn toàn ghét bỏ. Khuôn mặt như muốn nói "Khỉ thật, nếu hồi khuya có ăn đêm thì chắc giờ mình đã nôn mất" chắc chắn chỉ là để che giấu vẻ ngượng ngùng. Nghĩa là, hảo ý ngược... Medra Rossel hiểu điều đó nên không ngừng tiến công.
Không thể không thán phục.
Medra Rossel hiểu rõ đặc điểm của đối phương, nhanh chóng triển khai chiến thuật tốt nhất, với kinh nghiệm và trí tuệ xứng đáng với vị trí Hội trưởng Hội săn bắt, cùng khả năng phán đoán để ra tay ngay lập tức.
Yashiro rất dễ bị "đốn ngã".
Không ngờ trong thời gian ngắn lại xuất hiện một người phụ nữ nhìn thấu điểm yếu của Yashiro...
Và còn một điều nữa... Yashiro thích ngực to hơn cả cơm ba bữa.
Có nghĩa, Medra Rossel... là tình địch của Magda.
"...Yaa—"
"Này này, bé hổ! Sau khi chậm rãi suy nghĩ thì lại tấn công, ý đồ gì vậy?"
...Chết tiệt. Quả nhiên không thể đọ sức bằng tấn công vật lý được.
"...Yashiro"
"Hửm?"
Tôi không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Yashiro.
Nếu là Yashiro, chắc chắn sẽ hiểu điều này.
"...Rồi rồi. Thiệt tình, đúng là đứa trẻ nũng nịu mà."
Yashiro thở dài và vuốt đầu Magda.
Sau đó, anh ta xoa nhẹ gốc tai tôi.
"...Mufuu!"
Mặc dù bị coi là đứa trẻ nũng nịu thật không cam tâm, nhưng vì được xoa tai nên tôi đành miễn cưỡng chấp nhận.
Thử liếc nhìn Medra Rossel thì cô ta đang nhìn tôi với ánh mắt ghen tị. ...Không, cô ta đang nhìn Yashiro. ...Đó là ánh mắt của kẻ săn mồi.
"...Được rồi!"
Medra vỗ tay như thể vừa nghĩ ra điều gì đó. ...Âm thanh vang lên như hai cỗ xe đâm vào nhau. ...Nếu bị kẹp ở đó thì... chết chắc.
"...Haaaaaaaaaaa!"
"Cái gì vậy!? Sao thế, Medra!?"
Medra Rossel hạ thấp eo, nghiêng người về phía trước và tỏa ra khí thế chiến đấu toàn thân.
Luồng khí cuồn cuộn dữ dội đến mức như thổi bay cả Ánh Dương Quán.
Và rồi, trên đầu Medra Rossel xuất hiện đôi tai nhỏ.
“...Darling...................”
Cô ta nhìn chằm chằm vào Yashiro, không chớp mắt.
Là khóa mục tiêu.
"Xin... xin lỗi, bây giờ tôi không có tiền..."
Có vẻ Yashiro đã hiểu lầm cái nhìn nóng bỏng của Medra Rossel là đòi tiền.
Không còn cách nào khác.
Sự vụng về trong việc đọc tình huống cũng là một phần tính cách của Yashiro... Tuy nhiên, cũng có khả năng anh ta hiểu rõ nhưng cố tình giả vờ không hiểu...
"Mồ~! Darling thật quá đáng!"
Cô ta kẹp cánh tay, đặt nắm đấm lên má tạo dáng nhõng nhẽo, lắc lư thân trên trông thật... đáng yêu.
Medra Rossel... đối thủ mạnh.
Có lẽ đúng gu của Yashiro. Chắc chắn Yashiro yếu đuối trước những cô gái ngực to quyết đoán kiểu này. Việc anh ta “đổ” chỉ còn là vấn đề thời gian.
...Không thể lơ là được.
Mặc dù trong mắt tôi chỉ thấy một con quái vật, nhưng nghe nói đàn ông luôn vô thức thấy những cô gái ngoan ngoãn như vậy là đáng yêu.
Dân gian cũng có câu "Yêu nhau yêu cả đường đi, ghét nhau ghét cả tông ti họ hàng"... không thể xem thường.
"Này, Magda! Chuẩn bị xong chưa... Mẹ!?"
Usse Damare vừa đến Ánh Dương Quán, thấy Medra Rossel đang lắc lư õng ẹo trong quán thì mắt trợn trắng. ...A, may mà không ngất. Ý chí mạnh mẽ. Không hổ danh là đại diện chi nhánh.
"Yashiro... phạm vi của mày ở cấp độ bốn chiều à..."
"Sao lại nói với tôi!? Dù sao thì, mấy người mau đến Quận 41 đi! Mắc mớ gì tụ tập ở đây!? Cổng thành ở Quận 41 cơ mà!"
"Tao đến đón Magda."
Usse Damare chỉ vào Magda và nói.
Hôm nay, theo kế hoạch thì tôi sẽ đi xe ngựa của Hội Săn bắt, cùng với mọi người ở chi nhánh đến Quận 41.
Nhưng đâu có cần tốn công đến đón...
Tôi hiểu rõ ý đồ của Usse Damare.
"Usse-san. Chào buổi sáng. Hôm nay cố gắng nhé."
"À... ờ, Chủ quán! Thật trùng hợp! Ư-ưm! Tôi sẽ cố gắng! Cứ trông cậy vào tôi!"
...Dù không biết thân biết phận, Usse Damare là fan của Chủ quán.
Ánh mắt ông ta cứ liếc đi liếc lại vào ngực Chủ quán. Hay là thu phí xem nhỉ? ...À, không được. Yashiro sẽ phá sản mất.
"...Medra Rossel"
"Gọi là Mẹ đi, bé hổ!"
...Phiền phức quá.
"Đừng có mặt khó chịu như vậy!"
Mẹ của tôi chỉ có một người trên thế giới, nên không thể gọi Medra Rossel là Mẹ được.
"Hội có quy tắc của Hội! Nếu không tuân thủ, tôi sẽ đuổi việc bé đấy!"
Chuyện đó thì... không ổn...
Tôi được ở lại Ánh Dương Quán chính vì tôi là thành viên của Hội săn bắt.
Liếc nhìn Chủ quán.
"Có chuyện gì vậy, Magda-san?"
Nếu tôi không còn ở đây, Chủ quán sẽ lại cố gắng quá sức một mình...
Rồi nhìn Yashiro.
"Hửm?"
Yashiro... cần tôi. Khỏi nêu lý do, chắc chắn là cần. Nếu không có sẽ khóc.
Vậy thì, tôi không thể bị đuổi khỏi Hội săn bắt.
Vì có những người cần tôi.
Cho nên...
".............Mẹ Medra "
"Hmm... chẹp, được rồi."
Đây là điểm thỏa hiệp tối đa.
Hơn nữa, tôi có điều cần phải báo cáo cho Medra Rossel.
"Usse Damare cuồng ngực khủng."
"Này, Magda!? Mày đang nói gì vậy!? T-tao như thế hồi nào...!"
"...Chỉ cần thấy ngực khủng là mắt không thể kiểm soát, liếc nhìn liên tục."
"Nghe tao nói đi chứ!"
"Usse, anh! Anh đã nhìn ngực tôi bằng ánh mắt đó sao!?"
"Con đâu có nhìn đâu Mẹ!?"
Bị Medra Rossel chất vấn, Usse Damare tái mặt.
Hứm. Nên nhận chút hình phạt này.
" Magda! Mày cứ đợi đấy!"
"...Usse Damare."
"Cái gì!?"
"...Tại sao gọi không kèm kính ngữ?"
"Hả... ý mày là sao? Định bắt tao thêm '-san' à? Cơ mà, mày đang gọi tao không kính ngữ còn gì."
Thiệt tình, thế cho nên Usse Damare mới...
"...Con người có cái gọi là 'thứ bậc'."
"Sao mày xem tao là cấp dưới chứ hả!?"
"Thôi, mấy người mau đi cho tôi nhờ!"
Usse Damare ồn ào từ sáng bị Yashiro mắng. Chỉ mình Usse Damare thôi.
"...Bị mắng kìa."
"Mày cũng bị mắng đấy!"
Usse Damare nói lời khó hiểu. Thôi, phớt lờ ông ta đi.
"...Im lặng, phớt lờ."
"Mày đúng là con nhóc đáng ghét!"
Usse Damare nổi giận như trẻ con.
Đúng là người lớn không thể trưởng thành...
"Magda-san."
Và Chủ quán, người trưởng thành quá mức, tiến đến trước Magda.
"...Sáng nay cũng thật đáng trách."
"Chuyện gì cơ!?"
Tôi vừa nói vừa che ngực.
Thật là, đã biết rõ mà còn...
"Nghe nói hôm nay Magda-san sẽ hỗ trợ hậu phương cùng với nhóm Medra-san."
Với vẻ mặt lo lắng, chị ấy nắm chặt hai tay tôi.
"Dù làm việc chăm chỉ là điều đáng trân trọng, nhưng xin hãy cẩn thận đừng bị thương... Chị sẽ cầu nguyện Thần tinh linh để Magda-san trở về an toàn."
Mỗi khi tôi đi săn, Chủ quán luôn cầu nguyện cho sự an toàn của tôi như vậy.
Trước khi tôi đến đây, chưa từng có ai làm thế.
Kể từ khi đến đây, điều này luôn xảy ra...
Dù có trở thành chuyện đương nhiên, tôi chắc chắn sẽ không quên lòng biết ơn.
"...Thề trên bộ ngực của Chủ quán."
"Em thề cái gì ở đâu vậy!?"
Chủ quán buông tay tôi ra và lại che ngực.
...Nếu thu phí, có lẽ Magda cũng sẽ mất kha khá tiền. Không biết có cách nào chỉ thu tiền của Usse Damare không nhỉ...
"Thôi nào, Magda-san. Con gái không nên nói những điều như vậy."
"...Sẽ ghi nhớ."
"Nếu không cẩn thận, em sẽ trở thành như Yashiro-san đấy."
"Ginette, lát cho tôi biết thêm về ý nghĩa thực sự của phát ngôn vừa rồi nhé."
"Hau!? X-xin lỗi, tôi chỉ vô tình..."
Chủ quán hơi ngây thơ.
...Chỉnh sửa. Khá ngây thơ.
Quán này thật tốt.
Sống ở đây, mỗi khi ra ngoài, tôi đều nghĩ: Phải trở về an toàn.
"...Yashiro, Chủ quán. Magda đi đây."
"Ừ, cẩn thận nhé."
"Magda-san. Đây là cơm hộp. Khi đói hãy ăn nhé."
"...Nhiều quá."
"Ừa. Bữa sáng, bữa trưa, và dự phòng khi dùng 'ánh đỏ', tổng cộng năm hộp."
*Lưu ý: Từ giờ tớ sẽ dùng ‘ánh đỏ’ thay cho ‘ánh sáng mờ đỏ’ để rút gọn hơn nữa. Vốn dĩ 赤モヤ là để rút gọn,‘ánh sáng mờ đỏ’ vẫn còn dài quá.
"...Cảm ơn."
Tuy hơi khó chịu vì chị ấy nói tắt "Thứ phát sáng lờ mờ màu đỏ" nhưng thôi, vì là Chủ quán mà. Nhớ tên chính thức có lẽ hơi khó đối với chị ấy.
"Darling. Em cũng sẽ cố gắng!"
"Vâng vâng. Cố gắng đi."
"Ưm!"
Medra Rossel rạng rỡ nụ cười.
Yashiro, lẽ nào... anh có tố chất thuần hóa thú dữ...
"Nào, đi thôi mấy đứa!"
"Vâng!"
"...Rõ."
Và thế là, nhóm Magda rời khỏi Ánh Dương Quán.


1 Bình luận