Web Novel - Phần 1 ~ Hậu truyện (50 chương)
Hậu chương 01: Văn phòng tư vấn Ánh Dương Quán
12 Bình luận - Độ dài: 5,874 từ - Cập nhật:
"Tôi muốn Ngài nghiêm túc suy nghĩ về chuyện kết hôn ạ."
Tại bàn trong cùng của Ánh Dương Quán, chỗ ngồi yêu thích của mình, tôi nghe câu như trên.
Đôi mắt của người ngồi đối diện tôi hiển nhiên toát lên sự nghiêm túc, và rõ ràng trong lời nói đó không hề có chút đùa cợt hay giả dối nào...
Tôi...
...không kìm được, tung một cú đấm vào mặt người đó.
"Đau! Đ-đau quá đấy, ngài Anh hùng!"
Chàng trai tóc bạc điển trai với đôi mắt ngấn lệ đang xoa sống mũi vừa bị đấm. Tên cậu ta là Seron.
"...Tại sao tôi phải nhận lời cầu hôn từ anh chứ?"
Tôi không ngừng nổi da gà.
Gã điển trai khốn kiếp này đang nghĩ gì vậy...
Wendy đâu rồi?
Mà quan trọng hơn, tại sao lại là tôi!?
"K-không phải vậy! Tôi đang nói về chuyện kết hôn giữa tôi và Wendy ạ!"
Seron vội vàng đính chính.
À, ý cậu ta là muốn tôi nghiêm túc suy nghĩ về chuyện kết hôn giữa cậu ta và Wendy.
...Hả? Tại sao chứ?
"Bộ anh bị Wendy từ chối rồi à?"
"Không phải. Mọi chuyện đang rất suôn sẻ, tôi đang tận hưởng hạnh phúc mỗi ngày."
"Nếu anh đến đây để trêu tôi thì cút ngay đi!"
"Ngài Anh hùng, cách nói chuyện của Ngài lạ lắm đó!?"
Cái gì vậy chứ!?
Khoe khoang!?
Tên người thành công này đến đây để khoe khoang về cuộc sống viên mãn của mình à!?
"Ginette! Rắc muối đi!"
"Fué!? Đã xảy ra chuyện gì vậy ạ!?"
Nghe tiếng quát của tôi, Ginette vội vã chạy lại, hai tay cầm bình nước.
Đúng lúc lắm, dội nước lạnh lên đầu thằng điển trai khoe mẽ kia đi.
"Ơm... có chuyện gì vậy ạ?"
"Hỏi cái tên suốt ngày khoe khoang kia đi."
"Suốt ngày khoe khoang?"
Ginette nhìn về phía Seron. Seron nhíu mày lúng túng và cười gượng: "...A ha ha."
Hừ! Thật tức chết đi được!
Kể cả khi lúng túng, điển trai vẫn cứ điển trai à!?
Mày điển trai 24/7, quanh năm suốt tháng à!?
Đó là nụ cười tươi sáng có sức hủy diệt đến mức nếu một cô gái ngây thơ nhìn vào, cô ta sẽ bật ra hơi thở say đắm "hafuu...", nhưng chắc Ginette sẽ không bị ảnh hưởng bởi kiểu nụ cười đó... Thật là nguy hiểm. Cậu ta chẳng khác nào vũ khí di động.
Khi tôi có tâm trạng tốt và nhìn vào gương, thỉnh thoảng tôi cũng điển trai như vậy đấy. Nếu nhìn từ góc độ hoàn hảo!
Đúng vậy... ví dụ như góc độ này.
"Seron."
"Vâng. Chuyện gì ạ?"
Tôi gọi Seron đang cười gượng, và nhìn cậu ta với combo tối thượng bao gồm "góc nghiêng 45 độ" cộng với "tóc mái che một bên mắt".
"Góc độ này thế nào?"
"Hể?... À, rất đẹp, thưa ngài Anh hùng."
"Hưhưm... thật à?"
Thấy chưa?
Tôi cũng khá bảnh đấy chứ. Tất nhiên, tôi không dám nói là mình thắng. Tôi khá khiêm tốn mà. Nhưng mà... chắc cũng ngang ngửa.
"Này, Ginette..."
"Ơ... à, vâng."
"Sẵn tiện rót cho cậu ta ly nước đi."
"Hể?... À, vâng!"
Ginette có vẻ hơi bối rối trước combo tối thượng của tôi.
Hehe... không tệ nhỉ. Cũng khá hiệu quả đấy chứ.
Sao nào? Tôi mà nghiêm túc thì cũng có thể làm được đến mức này đấy.
"Ơm, Seron-san, nước của anh đây."
"À, vâng. Cảm ơn."
"Không có gì."
Ginette đáp lại nụ cười tươi sáng của Seron bằng nụ cười dịu dàng.
...Hứm! Tôi cũng làm được.
"Này, Ginette..."
"V-vâng?"
"Cho tôi... xin một ly nước luôn nhé."
"Ơm..."
Tôi che mặt bằng tay phải, ánh mắt sắc bén nhìn xuyên qua kẽ ngón tay.
Trước cử chỉ cực ngầu này, Ginette đã không thốt nên lời.
Tôi hiểu. Tôi hiểu mà, Ginette. Cô đang ngẩn ngơ trước vẻ đẹp trai của tôi đúng không?
Hehe... có phải trái tim thiếu nữ của cô đang sắp bộc phát?
"Ơm, Yashiro-san."
"...Fu, gì vậy?"
"Anh... bị đau đầu ạ?"
"...Không?"
"Vậy sao anh lại ôm đầu như thế?"
"...........À, không có gì đâu."
"Tại sao anh lại nói chuyện kỳ lạ như vậy? Cách nói mọi khi mới đúng là anh và đáng yêu hơn mà?"
"...........Ừm. Thật sự không có gì đâu."
"À, tóc mái anh dài rồi nhỉ. Tôi cắt cho anh nhé?"
"...Xin lỗi. Chúng ta kết thúc chủ đề này được không?"
Có vẻ như ý đồ của tôi đã không được truyền đạt.
Cô ta đã hoàn toàn hiểu sai ý của tôi... làm tôi cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.
...M-mà, có lẽ điều này hơi khó hiểu đối với Ginette.
"Thế, có chuyện gì vậy ạ?"
Ginette hỏi như thể cử chỉ ngầu lòi của tôi chỉ là trò đùa.
...Ai mà đùa chứ. Thật bất lịch sự.
"À... ừm..."
Seron ngập ngừng. Nhưng sau khi nhìn mặt Ginette, cậu ta tỏ vẻ như đã quyết tâm và mở miệng:
"Tôi đang xin lời khuyên về việc kết hôn."
"Fué!?"
Có lẽ bị bất ngờ trước từ "kết hôn", Ginette trố mắt, đưa cả hai tay lên che miệng.
Và do đó, ly nước của tôi và bình nước đầy trong tay cô ta đổ hết lên người tôi.
"Lạnh!"
"Nyá!? X-x-xin lỗi! Đ-để tôi lấy khăn lau ngay!"
Đặt bình nước và ly lên bàn, Ginette vội vã chạy vào bếp.
Khỉ thật... Từ bụng xuống dưới tôi ướt sũng rồi.
Đáng lẽ cô ta nên tạt nước vào cái tên điển trai trước mặt tôi mới đúng... Mà khoan... có khi nào đây là thông điệp bí mật từ Ginette rằng "Yashiro-san mới là người đẹp trai hơn"? ...Ừm, chắc không có đâu.
"Ng-Ngài không sao chứ, ngài Anh hùng!?"
"Ừ... may mà không phải nước sôi."
May thật, vì đó là vùng rất quan trọng. Hiện chỉ bị lạnh thôi.
"Xin lỗi. Tại tôi đột ngột nói chuyện kết hôn nên..."
"Đừng bận tâm. Anh nên bỏ thói quen nghĩ mọi chuyện đều là lỗi của mình đi."
"...Vâng. Tôi sẽ chú ý."
Không biết cậu ta có hiểu không nữa.
"Yashiro-san, đây!"
Ginette chạy vội trở lại, đưa cho tôi một chiếc khăn và bắt đầu lau quần áo ướt của tôi bằng chiếc khăn còn lại.
...Này, nếu cô lau chỗ đó thì tôi lau chỗ nào đây? Đành phải lau bàn vậy.
"Anh có lạnh không? Đừng để bị cảm lạnh nhé."
Ginette đang lo lắng lau phần bụng dưới của tôi một cách cần mẫn... ơm, vị trí này hơi ngượng, cô có thể tránh được không?
"Thôi đủ rồi. Phần còn lại để tôi tự làm."
"Nhưng..."
"Không, thực ra... bị lau ở vùng đó... hơi ngượng."
"Hể? ...Nyaa!?"
Khi nhận ra vị trí tay mình đang tay, dù là qua khăn, Ginette đỏ bừng mặt.
Mà, chỉ mới là khoảng dưới rốn thôi. Nhưng đó là vùng mà một cô gái chưa chồng không nên chạm vào một cách tùy tiện.
"X-x-x-x, x-x-x-x..."
"Được rồi. Bình tĩnh lại đi."
"Xin mút ạ (suimasu)!"
"Là 'xin lỗi' (suimasen) chứ!? Cô đừng dùng từ đó được không!?"
Cô định mút cái gì vậy!?
Bình tĩnh nào!
Có lẽ để che giấu vẻ ngượng ngùng, Ginette quay lưng lại phía tôi.
Việc đó làm cô ta đối mặt với Seron.
Để thay đổi không khí, Ginette tiếp tục nói chuyện với Seron:
"V-vậy, ơm... anh sẽ kết hôn à?"
"Ơ... À vâng. Tôi định vậy."
Đáp lại câu hỏi của Ginette, Seron gật đầu chậm rãi nhưng dứt khoát.
"...Với Yashiro-san?"
"Làm quái gì có chuyện đó! Cô biết mà!?"
"Phải ha! Làm sao có chuyện đó ha! ...May quá."
Gì vậy?
Dù đã biết rồi, nhưng nếu không được phủ nhận rõ ràng thì cô vẫn lo lắng về khả năng một phần triệu đó sao? À không, không bao giờ có, một phần triệu cũng không!
"V-vậy... là với Wendy?"
"Vâng. Tôi chỉ có Wendy thôi."
"Vậy à. Chúc mừng anh."
Nói vậy, Ginette ngồi xuống bên cạnh tôi.
...Cô định nghe nhỉ?
Vì cô thích mấy câu chuyện kiểu này mà.
"Nhưng sao mặt anh không được vui? Có vấn đề gì sao?"
Ginette tiếp cận vấn đề trọng tâm như một phóng viên giải trí.
Seron có vẻ thấy dễ nói chuyện hơn với cách tiếp cận này, ngập ngừng nói ra lý do.
" Thực ra... tôi muốn làm cho Wendy trở thành người hạnh phúc nhất thế giới."
"Xin phép được cáo lui!"
"Yashiro-san, bình tĩnh lại đi! Đó là chuyện tốt mà, đúng không!?"
"Nếu phải nghe thêm những lời tình tứ ngọt ngào này, tôi sẽ bị tiểu đường mất!"
"Ngài Anh hùng! Xin hãy nghe tôi nói! Tôi thực sự đang rất lo lắng!"
"Có gì mà lo chứ. Đại loại như 'Cưới anh nhé', 'Em vui lắm', 'Vậy là em đồng ý?', 'Tất nhiên rồi!' là xong."
"...Tôi chưa từng nói kiểu đó..."
"Rồi sống hạnh phúc mãi mãi, không phải sao?"
"Vấn đề là..."
Vẻ mặt Seron tối sầm lại. Cậu ta bồn chồn.
"Làm ơn, xin hãy nghe tôi nói có được không?"
Seron đặt tay lên bàn, nghiêng người về trước và khẩn khoản.
...Thiệt tình, chẳng còn cách nào khác.
"Trước hết, chẳng phải cuộc hôn nhân của anh và Wendy đã ở giai đoạn cuối cùng rồi sao?"
Cổng thành Quận 42 vừa mới hoàn thành gần đây. Để xây dựng quân lộ chạy qua trước Ánh Dương Quán từ cổng thành đó, Seron và Wendy đã nghĩ ra ý tưởng về gạch phát sáng để chiếu sáng đường tối.
Những viên gạch phát sáng đó đã gặt hái thành công lớn, xưởng gạch của gia đình Seron đang trên bờ vực phá sản đã được hồi sinh, ước mơ của Wendy cũng được thực hiện, và hai người họ đã quyết định sẽ sớm kết hôn. Đó là điều tôi đã nghe.
"Lẽ nào cha anh lại nói gì nữa?"
Vì cha cậu ta từng muốn gả cậu ta cho quý tộc để hồi sinh xưởng gạch, nên không phải là không có khả năng.
"Không. Cha tôi... nói ra thật đáng xấu hổ... nhưng kể từ khi gạch phát sáng trở thành cú hit lớn, ông ấy tuyệt đối không muốn để vuột mất Wendy... và giữ quan điểm rằng không chấp nhận bất kỳ người vợ nào khác ngoài Wendy..."
"Thực dụng vãi..."
"Xấu hổ quá... Mà, về phần mình, tôi vui vì ông ấy công nhận Wendy, nhưng ông ấy làm hơi quá... Có vẻ như ông ấy đã đi khắp nơi lan truyền tin đồn rằng chúng tôi sắp kết hôn."
Ông già đó...
"Vậy nghĩa là sao? Giữa hai người vẫn chưa có lời hứa kết hôn nào?"
"Vâng. Vẫn chưa có gì rõ ràng cả."
Có nghĩa là...
"Ý anh là Wendy không thiết tha với chuyện kết hôn?"
"Không phải. Tôi nghĩ chắc chắn Wendy cũng mong muốn kết hôn với tôi, nên tôi không lo lắng gì về điểm đó."
"Vậy chứ anh muốn tôi suy nghĩ cái gì? Chẳng cần suy nghĩ gì cả, sớm muộn gì hai người cũng sẽ kết hôn mà, phải không?"
"Vâng, tôi nghĩ mình và Wendy sẽ kết hôn trong tương lai không xa."
...Bực.
"Kiểu như, ngay cả khi ở bên nhau, dù không nói ra nhưng cả hai đều có ý thức về hôn nhân."
...Bực bội.
"Tôi tin chắc rằng hai chúng tôi có thể xây dựng một gia đình hạnh phúc... và nhất định là Wendy cũng..."
...Càng bực bội.
"Không thể tưởng tượng ra một thế giới không có Wendy... Từ tận đáy lòng tôi nghĩ vậy."
...Càng lúc càng bực bội.
"Nhưng... thực sự, liệu như vậy có ổn không..."
"Tất nhiên là ổn, có gì đâu!?"
Thằng này bị gì vậy!?
Sau khi kiên nhẫn lắng nghe thì tôi thấy éo có vấn đề gì cả! Hắn muốn khoe khoang thôi!
Hay là gì? Cái gọi là hội chứng sợ hãi trước hôn nhân à?
Kệ mày chứ!
Tao chẳng quan tâm đến những phiền não ngu ngốc kiểu "Tất cả đều là những cô gái tốt, tôi không biết chọn ai hết!"
Thật sự tôi chỉ muốn nói: "Cứ làm những gì anh thích đi! Khạạạạạc... phẹt!"
"Ginette~... Tên điển trai trước mặt bắt nạt tôi kìa~"
"Ơ? Yashiro-san... sao anh lại khóc...?"
"Tôi đâu có khóc...! Đây là... nước mắt trái tim! .............Ủa, vậy là khóc rồi còn gì!?"
"B-bình tĩnh nào, Yashiro-san! Đ-đừng khóc nữa, nhé? Ơm... ngoan ngoan."
Không biết phải làm gì, Ginette nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
Ồ, cảm giác gì đây? Dễ chịu thật...
"Không hiểu sao, cô làm tôi nhớ đến Bà chủ..."
"Hở? 'Bà chủ'?"
"À, Bà chủ là mẹ tôi..."
"Không, tôi biết chứ... Nhưng chẳng phải anh đã bắt đầu gọi là 'mẹ' rồi sao?"
"Ư..."
Ừm, đúng là sau nhiều chuyện, tôi đã định gọi ông chủ và bà chủ là "ba" và "mẹ"... nhưng vẫn hơi ngượng, mà cũng cảm thấy hơi muộn màng...
Tôi đã quen gọi họ là "ông chủ" và "bà chủ" suốt thời gian qua nên miệng đã quen với cách gọi đó rồi.
"M-mà, gọi là gì chả được? Quan trọng là tình cảm cơ."
"Phải ha. Tôi cũng thấy hơi ngượng khi gọi Sơ là 'mẹ'."
Trong suốt cuộc trò chuyện, Ginette vẫn tiếp tục xoa đầu tôi.
Cảm giác được xoa đầu vừa ngứa ngáy vừa dễ chịu.
Không hiểu sao, tôi cảm thấy năng lượng đang dâng lên...
"Nhưng, tôi nghĩ mình sẽ phấn chấn hơn nếu được kẹp vào giữa..."
"Tại sao vậy ạ...?"
"Ơ, muốn biết à?"
"Không. Tôi xin từ chối."
Vì Ginette nhút nhát mà ha.
"Ahaha. Hai người lúc nào cũng thân thiết nhỉ."
"Đâu có bằng anh với Wendy!"
"...Ơ, ngài Anh hùng... Có chuyện gì khiến Ngài giận ạ?"
Tôi đâu có giận!
Hoàn toàn không có ghen tị gì hết!
Ngày nào cũng tình tứ với nhau không biết chán! Aa, ghen tị quá!
"Thế, anh bất mãn vụ gì?"
"Không, không hẳn là bất mãn... mà là... cứ thế này liệu có ổn không..."
Seron nói với vẻ bồn chồn, như đang tự hỏi bản thân.
"Tôi không biết diễn tả thế nào nhưng... có lẽ là quá bình yên... Trước khi kết hôn, có lẽ cần phải vượt qua những thử thách..."
"Ờm... gì cơ? Ý anh là tôi nên ra sức phá đám cuộc hôn nhân của hai người?"
"Kh-không! Tôi muốn nhờ Ngài giúp đỡ ạ!"
"Nếu muốn gây sóng gió, sao không đi ngoại tình với một người phụ nữ nào đó đi?"
"Ngoài Wendy ra, những người phụ nữ khác đối với tôi chẳng có giá trị bằng một nắm đất sét có hàm lượng lưu huỳnh cao và tỷ lệ nén lớn!"
"Đừng dùng đất sét làm ví dụ, khó hiểu quá! Nếu so với ngực thì giá trị bằng cỡ nào?"
"Ơ-ơm... tôi không hiểu lắm..."
Tôi không thể nói chuyện với kẻ không hiểu khi tôi đưa ra ví dụ về ngực! Về đi!
"Không sao đâu. Chỉ có Yashiro-san mới hiểu được điều đó thôi."
Ơ kìa... Ginette, cô nói câu nhẫn tâm thế...
"Vậy, rốt cuộc anh muốn gì?"
"Thực ra... Wendy có gia đình... nhưng tôi chưa từng gặp họ..."
"Hả?"
Nghe Seron nói, tôi nghiêng đầu thắc mắc.
"Wendy có gia đình sao?"
Wendy vẫn sống một mình trong một phòng thí nghiệm cũ kỹ ở khu vực hoang tàn vắng vẻ. Lúc gặp Seron, và cả sau đó nữa, cô ta vẫn luôn sống một mình.
"Gia đình của Wendy sống ở Quận 35."
"Quận 35?"
Quận 35 nằm ở đường chéo đối diện với Quận 42, là quận gần biển nhất.
Từ việc Masha của Hội cá biển thường xuyên đến Quận 42 qua cổng thành phố đó, có thể nói khoảng cách không phải là không thể đến được, nhưng có lẽ họ di chuyển bằng xe ngựa qua các quận. Đối với một đứa trẻ, từ Quận 35 đến Quận 42 có lẽ hơi quá xa.
"Tại sao một đứa trẻ lại đến Quận 42 từ nơi xa xôi như vậy?"
Theo câu chuyện mà Loretta đã nghe được từ Seron và Wendy trước đây, Wendy đã đến Quận 42 khi cô ta mới có mấy tuổi, và gặp Seron ở đó.
"Vì ở Quận 42 có loài thực vật mà Wendy cần ạ."
"À. Phải ha, cô ta có nói nguyên liệu cho loại bột phát sáng kia là từ một loài thực vật sống trong rừng ở Quận 42."
"Vâng. Sau khi bắt đầu nghiên cứu ở nhà và xác định được nguyên liệu, Wendy đã mạnh dạn rời khỏi nhà."
Một quyết định táo bạo.
"Liệu cô ta có cảm thấy lo lắng không nhỉ... rời khỏi nhà khi còn quá nhỏ..."
Đối với Ginette, người mà cho đến khi 9 tuổi mới bắt đầu đến quán Ánh Dương Quán và trước đó chưa từng ra khỏi nhà thờ, quyết định của Wendy có lẽ là điều khó tin.
Đến Quận 42 mà không có bất kỳ mối quan hệ nào.
"Wendy không quay về nhà sao?"
"Không phải. Có vẻ như Wendy vẫn thỉnh thoảng về nhà vài lần mỗi năm... Vì vậy, trước đây tôi đã nói với Wendy rằng mình muốn xem..."
"Anh nói muốn xem ngực của Wendy à?"
"Không, xem mắt cha mẹ của Wendy ạ!"
À, ra thế... Dễ nhầm quá.
"Vậy, nếu chưa gặp thì có nghĩa là anh đã bị từ chối?"
"Vâng. Cô ấy nói 'Vì nhà xa quá'."
"Vì anh lúc nào cũng bận làm gạch mà ha."
Có lẽ đó là sự quan tâm của Wendy.
Nhưng nếu sắp kết hôn, tôi nghĩ nên đến chào hỏi gia đình đối phương thì hơn.
"Chỉ là... tôi có cảm giác..."
Nói đến đây, nét mặt của Seron hơi u ám.
"Wendy có vẻ không mấy vui vẻ khi nhắc đến gia đình..."
"Thật vậy sao?"
"Tôi không chắc... chỉ là cảm giác thôi."
Nếu Seron - người yêu của cô ta - có cảm giác như vậy, thì khả năng đó rất cao.
Lời nói khi cố che giấu điều gì đó thường kèm theo cảm giác không tự nhiên.
"Hơi đáng lo ngại nhỉ..."
Ginette lẩm bẩm. Khi cô ta nói "đáng lo ngại", không phải là vì tò mò, mà đó là sự lo lắng liệu Wendy có đang gặp vấn đề với gia đình không.
Cô ta là kiểu người luôn can thiệp và tự lo lắng về mọi thứ.
Tuy nhiên, vì Seron cũng tỏ ra quan tâm...
"Wendy hầu như không nhắc đến gia đình. Cô ấy nói vì đó là quyết định của cô ấy."
Con đường tự chọn. Con đường bước đi để nắm bắt ước mơ của mình.
Để đi trên con đường đó, Wendy đã chọn sự cô đơn.
"Nhưng tôi cảm thấy cô ấy có một nỗi cô đơn nào đó... vì vậy, nếu có thể, tôi muốn chấp nhận mọi thứ về cô ấy trước khi tiến tới hôn nhân. Để làm cho Wendy trở thành người hạnh phúc nhất thế giới..."
Những lời đó chứa đựng sự dịu dàng cùng với quyết tâm mạnh mẽ.
Cậu ta thực sự muốn làm cho Wendy hạnh phúc.
Hứm... cũng hơi ngầu đấy.
"Thật hết cách mà..."
Nghe lời lẩm bẩm của tôi, Seron, và không hiểu sao cả Ginette, đều rạng rỡ hẳn lên.
Đừng nhìn tôi với ánh mắt đầy kỳ vọng như vậy. Tôi đâu có làm được gì đặc biệt. Về vấn đề hôn nhân, tôi cũng không có nhiều kiến thức...
Nhưng, giúp đỡ một chút thì... ừm... chắc cũng chẳng sao.
"Được rồi, Seron. Tôi sẽ giúp anh."
"Thật ã!?"
"Ừ... tôi cũng là đàn ông. Tôi hiểu cảm giác của anh mà."
"Ngài Anh hùng..."
Không muốn hạnh phúc của người mình sẽ cưới bị thiếu sót dù chỉ một chút. Muốn làm họ hạnh phúc 100%. Đó mới là đàn ông.
Dù là gai nhọn nhỏ nào cũng khiến người ta khó chịu khi để ý đến.
Không thể nói là hạnh phúc khi còn những vướng mắc như vậy.
"Tôi cũng giống anh... thuộc phe muốn tâm hồn tràn đầy hạnh phúc khi vui đùa với ngực khủng!"
"Ơm... tôi không thuộc phe đó ạ..."
"Vậy anh thuộc phe tâm hồn muốn tràn đầy hạnh phúc khi vui đùa với ngực nhỏ à?"
"Cũng không luôn.."
"Dù sao đi nữa, anh hiểu ý tôi mà đúng không?"
"Không ạ... xin lỗi..."
Sao lại không hiểu!?
Đúng là một thằng thiếu tinh tế!
Thôi được rồi. Nói tóm lại là...
"Chỉ cần làm cho Wendy trở thành một cô dâu hạnh phúc là được chứ gì?"
" 'Cô dâu hạnh phúc'... cụm từ thật tuyệt vời."
Ginette nhìn vào khoảng không với ánh mắt mơ màng.
Không biết cô ta đang tưởng tượng cái gì nhỉ... tôi tò mò quá.
Tò mò nhưng... không thể hỏi được.
Vì vậy, tôi hỏi một điều khác.
"Này, Ginette."
"Vâng."
"Quy trình kết hôn ở thành phố này diễn ra như thế nào?"
"Quy trình... ạ?"
Này này... Kết hôn thì có đủ thứ thủ tục mà hả? Kiểu như 'Xin hãy gả con gái bác cho cháu' chẳng hạn.
"Trước tiên, tìm người mình thích ạ."
"Điểm xuất phát xa quá rồi... Không thể bắt đầu từ giai đoạn tiến triển hơn một chút sao?"
Nếu để mặc thế này, có lẽ cô ta sẽ nói dai dẳng về "lần hẹn đầu sẽ đi công viên ăn cơm hộp~", nên tôi quyết định rút ngắn nhiều nhất có thể.
Mà, cũng không phải tôi không muốn nghe buổi hẹn lý tưởng trong mắt Ginette là như thế nào.
"Thông thường phải đến chào hỏi cha mẹ song phương mà phải không?"
"Đúng vậy... Về cơ bản, việc kết hôn giữa hai người thân thiết từ nhỏ là điều bình thường, nên nghe nói ngoại trừ tầng lớp quý tộc, những người khác không thường xuyên làm những lễ nghi chào hỏi trang trọng như vậy."
Ra vậy. Đối với thường dân, việc kết hôn giữa hai người cùng Hội hay sống gần nhau là bình thường. Cả cha mẹ và con cái đều quen biết nhau rồi, nên không cần phải chào hỏi một cách trang trọng.
Có nghĩa là trường hợp của Seron và Wendy có thể là một cuộc hôn nhân khá bất thường trong All Bloom này.
"Nếu vậy thì có lẽ trước khi kết hôn, đi chào hỏi một lần cũng tốt."
"Vâng. Nếu có thể, tôi muốn được nhiều người chúc phúc. Muốn đến chào hỏi một cách đàng hoàng để được công nhận là một người đàn ông có thể làm cho Wendy hạnh phúc."
"Nếu Wendy đồng ý, nhỉ?"
"...Vâng."
Hiện tại, Wendy dường như chỉ từ chối một cách nhẹ nhàng, nên không biết cô ta thực sự nghĩ thế nào. Có thể cô ta thực sự không muốn gặp cha mẹ, và nếu vậy thì việc ép buộc sẽ không phải là chiến lược tốt.
Dù có lý do trước là vì đối phương, dù có thể tự tin rằng trong thâm tâm không hề nghĩ như vậy, nhưng hành động mà không hiểu đối phương thì chỉ là cái tôi mà thôi.
Dù sao cũng nên thẳng thắn hỏi Wendy một lần.
"Có làm lễ đính hôn không?"
"Các quý tộc hình như có làm. Kiểu như tặng nhẫn chẳng hạn."
Điểm đó thì giống nhau nhỉ.
Tóm lại, những việc mà ở Nhật Bản thường làm thì ở đây chỉ có tầng lớp quý tộc mới làm.
"Đối với thường dân, khi đã quyết định kết hôn, người ta sẽ đến chỗ lãnh chúa và nộp giấy tờ. Như vậy là được công nhận đã kết hôn."
"Rồi sau đó?"
"Hể? Nhiêu đó là xong rồi ạ..."
"Thế à..."
Dường như có tồn tại thứ giống như giấy đăng ký kết hôn.
Nhưng, nhiêu đó là xong thì...
Đây là thành phố không có những ngày lễ như sinh nhật. Có lẽ thường dân cũng không tổ chức đám cưới.
Nhắc đến mới để ý, suốt một năm nay tôi chưa thấy ai tổ chức đám cưới ở nhà thờ.
Đám cưới có lẽ cũng chỉ có quý tộc hay tương tự mới tổ chức.
Và, nếu tơi nhớ không nhầm thì ở thành phố này, tặng hoa là cách thể hiện ý định cầu hôn.
...Trong trường hợp đó, có cần cầu hôn không nhỉ?
"Nà, anh có định cầu hôn không?"
"À, mặc dù có thể với những thường dân như chúng ta thì không liên quan, nhưng nghe nói các quý tộc khi cầu hôn sẽ dành những lời yêu thương nồng nhiệt. ...Thật lãng mạn nhỉ."
Ginette say mê tưởng tượng.
Cầu hôn bằng hoa kèm lời ngọt ngào. Loại cầu hôn như vậy dường như là niềm mơ ước của các cô gái.
Có phải giống như mơ ước trở thành công chúa trong truyện tranh không nhỉ?
Nhưng thực tế chỉ là nộp giấy tờ rồi xong. Điều đó... có vẻ hơi nhạt nhẽo.
"Nhưng gần đây có vẻ không phải vậy."
Như để đính chính lời của Ginette, Seron lên tiếng, trông hơi ngại ngùng, nhưng đâu đó có vẻ vui.
"Do ảnh hưởng của ngài Anh hùng, ở Quận 42 có vẻ ngày càng nhiều người cầu hôn."
"...Do ảnh hưởng của tôi?"
Tôi có cảm giác rất chẳng lành.
Tôi định hỏi Seron xem chuyện gì đang xảy ra, nhưng một gương mặt quen thuộc xuất hiện từ phía sau Seron đã giải thích giúp tôi.
"Cậu đã cố gắng tạo ra thói quen tặng hoa cho nhau một cách tự nhiên phải không? Đó chính là ảnh hưởng của nó."
"Estella..."
Cô ta nhìn về phía này với vẻ mặt vui vẻ.
"...Nghe lén à? Đồi bại."
"Tôi đến đây một cách bình thường! Từ lối vào đã nghe thấy rồi!"
"Hả!?"
Lúc này Seron mới hoảng hốt nhìn quanh.
May mắn là trong quán không có khách.
...Cơ mà, chú mày định nói chuyện bí mật sao? Có lẽ chú mày không tự nhận ra mình đã nói chuyện thiếu cảnh giác đến mức nào.
"Vậy, việc điều tra chuyện cầu hôn đã trở thành thói quen có nghĩa là anh cũng định làm phải không?"
Tai tôi chưa hề nghe gì về việc ngày càng nhiều cặp đôi cầu hôn.
Seron vốn chỉ ở trong xưởng làm gạch hoặc tình tứ với Wendy, không thể nhạy bén với xu hướng thời thượng được.
Việc thằng này biết có nghĩa là nó đã cất công tìm hiểu.
Tại sao lại tìm hiểu chuyện đó... đáp án chỉ có một.
Để bản thân cũng làm như vậy.
Và suy đoán của tôi đã được Seron chứng minh bằng việc gật đầu.
"Th-thực ra thì... tôi định cầu hôn vào ngày mai."
"Thế sao!?"
"Úi!?"
Ginette cực kỳ quan tâm, mắt long lanh sáng ngời, thái độ mãnh liệt đến mức tôi vô tình thốt thành tiếng.
"Vâng. Ơm... tôi đã chuẩn bị hoa... và đã hẹn trước rồi."
"...Chu đáo."
"Rất thú vị!"
"Mấy cô có mặt ở đó từ lúc nào vậy!?"
Từ phía sau Seron, Magda và Loretta thò đầu ra.
Rặt một lũ nhiều chuyện.
"Anh đã suy nghĩ kỹ lời cầu hôn chưa? Đây là khoảnh khắc quan trọng chỉ có một lần trong đời và không bao giờ quên được suốt cuộc đời, nên phải tập dượt cho kỹ đấy!"
Estella khuyên nhủ Seron, như thể đó là chuyện của chính mình vậy. Đồ nhiễu sự.
Tuy nhiên, có vẻ không chỉ Estella là người nhiễu sự.
Bị bao vây bởi bốn cô gái xinh đẹp - Ginette, Estella, Magda và Loretta, với vẻ mặt như một nghi phạm bị thẩm vấn, Seron đổ mồ hôi trán. Chắc áp lực lắm nhỉ.
Không hiểu sao các cô gái lại hay gây áp lực kiểu "Nếu không làm cô ấy hạnh phúc thì chúng tôi không tha đâu!" đối với bạn trai của những cô gái quen... Nói "Các cô đâu liên quan gì" là điều cấm kỵ.
"T-tạm thời... tôi có suy nghĩ về lời nói rồi."
"Tạm thời à..."
"...Hơi lo lắng."
"Không cảm nhận được quyết tâm thách thức trận chiến lớn nhất đời."
Estella, Magda, Loretta cau mày trước từ "tạm thời" của Seron.
Có vẻ thái độ yếu đuối như vậy tạo ấn tượng tiêu cực.
"Nếu tiện, có thể cho chúng tôi nghe được không?"
Ginette nở nụ cười như thiên thần, nhưng đề nghị như ác quỷ.
Nói lời cầu hôn cho người khác giới không liên quan nghe á? Đây là hình phạt gì vậy...
Seron tỏ vẻ bối rối hoảng hốt nhưng... cuối cùng có lẽ đã quyết tâm, cậu ta ngẩng mặt lên và gật đầu.
...Làm thật à?
"Lời cầu hôn... tôi định dùng theo phong cách ngài Anh hùng đang thịnh hành gần đây."
"Hửm? Chờ một chút..."
Phong cách ngài Anh hùng?
Anh hùng mà chú mày nói là anh hùng nào?
"Không phải là... phong cách tôi, đâu nhỉ?"
"À không. Ý tôi là những lời lẽ nam tính, chu đáo và dịu dàng như ngài Anh hùng ạ."
"Cái đó đang thịnh hành sao!?"
"Vâng. Trong số những người quen của tôi cũng có nhiều người thành công với lời cầu hôn theo phong cách ngài Anh hùng ạ."
"...Thật á? Mà, giống tôi như thế nào?"
Tôi chỉ có linh cảm chẳng lành... nhưng không biết còn tệ hơn.
Cảm giác thật kỳ lạ... nhưng hãy cho tôi xem lời cầu hôn giống tôi là như thế nào đi.
"Hơi... xấu hổ... nhưng tôi sẽ thử."
Đứng dậy, kìm nén trái tim đang đập nhanh vì căng thẳng, Seron hít thở sâu, rồi hướng ánh mắt nghiêm túc về phía tờ giấy ghi "Wendy" mà Loretta đang giơ cao.
"Wendy... à, tuy hiện tại không có, nhưng trong thực tế đoạn này tôi sẽ tặng hoa."
Vừa nói lời chú thích như vậy, thay vì hoa, cậu ta nắm chặt chiếc cốc rỗng và đưa nó về phía tờ giấy "Wendy" mà Loretta đang cầm.
Rồi...
"Đ-đừng hiểu nhầm, không phải anh mua vì cưng đâu nhé!"
"Khoan, chờ chút!"
Tôi bất giác cản lại.
Làm sao có thể không cản kia chứ!?
"Cái tsundere đó là gì vậy!?"
"Vẫn còn nữa ạ!"
"Không, đến đó là hết rồi chứ!"
"Vẫn còn ạ!"
Khẳng định xong, Seron quay lại phía "Wendy", nhướn mày lên và tiếp tục:
"Từ giờ, anh sẽ ở bên cưng mãi mãi! Tất nhiên là vì lợi ích của anh!"
"Lại tsundere!? Tại sao lại là tsundere chứ!?"
"...Hmm. Giống Yashiro thật."
"Đùa phải không!? Nói là đùa đi, Estella!"
Tôi được coi là tsundere như vậy sao!? Ơ, tự dưng muốn chết ghê.
"...Thế này... Wendy chắc chết mê."
"Thiệt luôn!?"
"Sức công phá khá lớn..."
"Các cô ổn không vậy!?"
"......Ơ.....ơm...... tôi xin phép không bình luận ạ."
"Này, mặt cô đỏ như gấc rồi đấy, Ginette!"
"T-tại... nếu tưởng tượng là mình thì..."
"Vui đến vậy sao!? Nè, tất cả bình tĩnh lại đi!"
Magda, Loretta, Ginette, tất cả đều trở nên kỳ lạ.
Trước hết, cái này hoàn toàn không giống tôi!
"Aa... xấu hổ quá..."
Đỏ tận mang tai, Seron cúi mặt xuống.
Nhưng... đây còn xấu hổ hơn! Tại chú mày cả đấy!
"G-gọi cưng thì... khó quá."
"Chỗ đó sao!?"
Còn nhiều chỗ xấu hổ hơn nữa mà!?
Nếu cầu hôn kiểu này thì chắc chắn vài năm sau sẽ hối hận đấy!
"L-là thế đó! T-tôi muốn kết hôn... và muốn nhờ giúp để làm cho Wendy trở thành cô dâu hạnh phúc nhất thế giới! Không phải cuộc hôn nhân bình thường, mà tôi muốn mang đến cho Wendy sự cảm động kỳ diệu như những gì ngài Anh hùng đã nhiều lần thể hiện!"
Nói hết một hơi, Seron cúi đầu chín mươi độ.
"Làm ơn hãy giúp tôi!"
... Dù chú mày có nói thế đi nữa thì...
"Chỉ là có lẽ thôi... nhưng cuộc hôn nhân này sẽ thất bại.”
"T-tại sao ạ!?"
"Hở, muốn nghe à?"
Tại lời cầu hôn ớn lạnh đó chứ sao!
Đến mức ngại nói ra!
Nếu ta là Wendy, ta sẽ cho chú mày một cú đấm megaton vào cằm, làm chú mày bất tỉnh ba ngày.
"Hmm... tôi hiểu ý Yashiro rồi."
Véo cằm bằng ngón tay, Estella sáng mắt lên.
"Cầu hôn theo phong cách Yashiro độ khó cao nên có khả năng thất bại cao phải không?"
"Ôi... ở đây có kẻ ngốc nhưng làm như thông minh."
Nếu nói độ khó cao thì chẳng qua là thua sự xấu hổ thôi. Vì chắc chắn sẽ thành lịch sử đen tối.
"...Quả nhiên chỉ có ngài Anh hùng mới có thể tự do sử dụng lời cầu hôn theo phong cách ngài Anh hùng nhỉ"
"À, tôi cũng không dùng được đâu. Đó chỉ là ảo ảnh mấy người tự ý hình dung thôi."
"Khi đối mặt với người thật, có khi sẽ xấu hổ đến mức không nói nên lời đâu nhỉ."
Ginette thì thầm với vẻ quan tâm.
Nhưng mà này, Ginette. Dù không có thật ở đây thì việc bị gọi là "phong cách Yashiro" cũng xấu hổ chết đi được.
"...Vậy thì ngày mai. Tất cả chúng ta sẽ lén đi xem Seron cầu hôn."
"Không có ý kiến gì!"
"Đúng vậy. Tôi cũng sẽ đi cùng. Vì tò mò quá. Phải không, Ginette-chan?"
"Hể!? Ơ-ơm... vâng. Tôi cũng tò mò."
Ủa, bốn cô kia?
Trong mắt bốn cô gái đang cháy bùng ngọn lửa sứ mệnh, như thể nói "Nếu chúng tôi canh chừng thì chắc chắn sẽ thành công".
"...Ổn không đấy, Seron?"
"Hả?"
"Có vẻ họ định đi rình đấy."
"Ahaha... đúng là hơi xấu hổ... nhưng nghĩ đến việc được ngài Anh hùng canh chừng thì tôi có thêm dũng khí ạ!"
Hả... tôi cũng phải đi sao?
Lại phải chịu sự nhục nhã như lúc nãy ư?
...Thôi, tha cho tôi đi.
Nhưng mà... tôi lỡ đồng ý giúp đỡ rồi...
"...Thôi được rồi. Nếu lời cầu hôn thành công và mấy người bắt đầu chuẩn bị cho đám cưới, lúc đó tôi sẽ giúp đỡ trong khả năng có thể."
"Vâng! Tôi sẽ cố gắng!"
Với nụ cười tươi rói, Seron nắm chặt nắm tay.
Đây là khoảnh khắc một người đàn ông quyết tâm. Hình ảnh đó thật dũng mãnh, chắc chắn trông đáng tin cậy trong mắt các cô gái.
Chính vì thế, nà, Seron...
Chú mày đổi lời cầu hôn được không?


12 Bình luận
Cứ 8h tối mỗi ngày là ra 1/4 chương. Tối nay mới ra chương 428 p1 xong :v
Mong được bóc lột trans đến khi nó hết