Thuật quản lý kinh doanh...
Miyaji Takumi (宮地拓海) Falmaro (ファルまろ)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel - Phần 1 (Chương 1 → 150)

Chương 105: Này này...

5 Bình luận - Độ dài: 5,832 từ - Cập nhật:

"Bánh ngọt?"

Estella nhíu mày.

Đúng vậy, bánh ngọt.

"Cả Cantal Chika và Chanh đều bán bánh ngọt."

Khi bữa trưa kết thúc, khách hàng đã rời đi.

Trong Ánh Dương Quán vắng vẻ, tôi và Estella ngồi đối diện nhau.

Trên bàn là bánh chanh từ tiệm bánh ngọt Chanh. Chúng tôi đã mua mang về.

"Bánh ngọt thì quán ăn uống nào ở Quận 42 cũng bán mà? Cậu là người phổ biến chúng còn gì."

"Vậy tôi sẽ đổi cách nói. ‘Trong số các quán ăn uống bán bánh ngọt, hai quán nổi tiếng nhất đã bị tấn công’."

"...Có ai đó không thích bánh ngọt đang giật dây phía sau chăng?"

"Nếu hai vụ có liên quan với nhau."

Tôi đưa miếng bánh chanh cắt nhỏ vào miệng. Ưmm, ngon quá!

Hương chanh thanh mát hòa quyện vào kem trứng tạo nên sự cân bằng hoàn hảo với vị ngọt.

Hôm nay, tôi đã cùng Estella đến tiệm Chanh.

Sau khi hẹn trước, họ nói có thể gặp chúng tôi vào giờ trưa hôm nay.

Nhưng chính vì vậy, chúng tôi không thể đưa Ginette đi cùng. Nhờ sự thành công của bữa trưa trẻ em, dạo này giờ ăn trưa rất bận rộn, và Ginette không thể rời khỏi quán.

Và thế là tôi và Estella đã đến tiệm Chanh, nghe chủ tiệm giải thích tình hình, và được cho xem nhà bếp. Chúng tôi cũng được xem quá trình làm bánh chanh, tất nhiên là không có vấn đề gì.

Và vì họ đã cất công làm nên chúng tôi được tặng luôn chiếc bánh chanh ấy.

Dù sao tôi cũng muốn mang về cho nhóm Ginette đang trông coi Ánh Dương Quán.

Ban đầu, địa vị của chanh trong quận này rất thấp. Mọi người chỉ biết ăn nguyên quả mà thôi.

Nhưng Ánh Dương Quán đã giới thiệu nhiều cách sử dụng chanh như "nước chanh", "đá chanh", "trà chanh", khiến nhận thức và nhu cầu về chanh dần tăng lên.

Vì vậy, chủ tiệm Chanh - người đặc biệt yêu thích chanh - đã thử nghiệm và làm ra bánh chanh này.

Nghe nói trước khi đổi mới, ở đó chủ yếu phục vụ trà xanh và trà rang, nhưng lúc tôi dạy làm bánh ngọt, họ gặp được trà chanh và đã vô cùng ấn tượng.

Vì vậy, chiếc bánh làm từ chanh - biểu tượng tình yêu của đôi vợ chồng - cùng với câu chuyện về nguồn gốc của nó đã rất được lòng khách hàng nữ, và tiệm nhanh chóng trở nên nổi tiếng.

...Thiệt tình, nữ giới ở đâu cũng thích những câu chuyện tình yêu cả.

"...Măm măm... hương vị tình yêu."

"Ngon quá đi. Em trở thành fan của chiếc bánh này rồi."

Magda và Loretta dường như cũng rất thích.

"Yashiro-san. Tôi pha cà phê rồi đây."

"Ồ, cảm ơn."

Ginette mang đến cho tôi cà phê thơm ngát.

Bánh chanh ngon thật, nhưng hơi quá ngọt đối với tôi. ...Vì có hương vị tình yêu.

Vì vậy, tôi làm sạch miệng bằng cà phê đậm đà.

Hmm... Tôi tự hỏi tại sao uống cà phê lại khiến mình cảm thấy thông minh hơn một chút.

"Thế, về câu chuyện vừa rồi, cậu thực sự nghĩ bánh ngọt là mục tiêu sao? Ở Cantal Chika, thứ bị lợi dụng là thịt hamburg mà?"

"Ờ, có thể là khó chứng minh mối liên hệ..."

Estella nghiêm túc nhìn tôi... dù miệng vẫn nhai bánh chanh nhóp nhép.

"Cantal Chika là quán ăn uống hàng đầu Quận 42 cả về danh tiếng lẫn thực tế, nên có thể đơn giản vì thế mà họ bị nhắm đến. Nhưng họ cũng bán bánh ngọt. Tôi cảm thấy không nên bỏ qua điểm đó."

"Ý cậu là bánh ngọt đã chọc giận ai đó?"

"Đúng vậy. Đó là điều tôi nghi ngờ."

Những hành động quấy rối chỉ mới bắt đầu gần đây.

Và thay đổi lớn nhất gần đây ở Quận 42 chính là sự xuất hiện của bánh ngọt.

Trong một thành phố trước đây hầu như không có đồ ngọt gì ra hồn, giờ đây đã có những chiếc bánh tinh tế.

Nhờ vào sự phổ biến của đường.

"Chẳng lẽ..."

"Khả năng đó không thể loại trừ."

Trước đây, giới quý tộc độc quyền đường.

Có thể họ không hài lòng khi đường bắt đầu phổ biến trong dân thường.

"Liệu điều đó có đúng không ạ?"

Tuy nhiên, hiếm khi Ginette phản bác.

"Trước đây tôi đã hỏi Assunto-san, nhưng dường như các quý tộc không quan tâm đến loại đường đang lưu hành quanh đây. Ơm... họ gọi nó là 'đường của người nghèo' và coi nó như một bản sao kém chất lượng của đường cao cấp dành cho quý tộc..."

Ra vậy.

Loại đường mới được làm từ rau chân vịt hôi hay củ cải đường, những loại rau củ mà rất ít người ăn nổi.

Đối với giới quý tộc coi trọng truyền thống và phong cách, đường từ củ cải đường có thể là thứ thấp kém.

Cách họ gọi nó là "đường của người nghèo" cho thấy họ coi đó là thứ không đáng để ý đến.

Giống như người giàu không thèm để mắt đến bánh kẹo rẻ tiền vậy.

"Đúng là tôi chưa từng nghe về bất kỳ phản đối nào từ giới quý tộc về việc phân phối đường. Có vẻ như họ thậm chí còn không quan tâm."

Nếu vậy... có lẽ suy đoán của tôi đã sai.

Hai vụ việc gần đây có lẽ không liên quan gì đến nhau, chỉ là các quán trở nên nổi tiếng nên bị những kẻ kỳ quặc nhắm đến...

"Vậy thì, chắc là kế hoạch của chúng ta sẽ vô ích rồi."

"Hở? ... À, 'cái đó' hả?"

Cái đó là giai đoạn hai của chiến dịch dụ kẻ quấy rối mà tôi nhờ Estella thực hiện.

Lần này, chúng tôi bố trí nhiều cô gái trước tiệm Chanh và bảo họ lặp đi lặp lại những câu như: "Ôi, tiệm Chanh nghỉ à?", "Vậy chúng ta đến Ánh Dương Quán nhé?", "Ừ, nơi đó là nguồn gốc của bánh ngọt mà", "Bánh ở Ánh Dương Quán thực sự rất ngon~" giống như những NPC (Non-Player Character) trong RPG (Role-Playing Game) vậy. Nếu nhân vật chính nói chuyện với họ, họ sẽ lặp lại cùng một đoạn hội thoại bao nhiêu lần cũng được, miễn là thông tin được truyền đi.

Mà, tội nghiệp tiệm Chanh khi bị quảng cáo cho tiệm khác ngay trước cửa... Thôi, tha thứ cho tôi đi.

Nhưng nếu quý tộc không liên quan, thì manh mối về bánh ngọt có thể không đúng...

Ngoài quý tộc, tôi không thể nghĩ ra ai khác có thể ghét bánh ngọt.

"Xem ra chúng ta cần lên kế hoạch lại..."

"Đúng vậy. Có lẽ chúng ta nên theo dõi tình hình thêm một chút. Hoặc thuê vệ sĩ để tiệm Chanh có thể mở cửa lại..."

Trong lúc chúng tôi đang nói chuyện như vậy thì...

"Người phụ trách có ở đây không!?"

Cánh cửa bị mở một cách thô bạo như thể sắp văng ra, một người đàn ông xông thẳng vào quán.

Gương mặt gã đó là điển hình của loài bò sát. Nếu trí nhớ của tôi chính xác, cái mặt đó là... cự đà.

Một gã người cự đà với đôi vai cơ bắp cuồn cuộn đã xông vào Ánh Dương Quán.

...Đến rồi!

Gã người cự đà nhìn quanh quán, và có lẽ vì Estella ăn mặc chỉnh tề nhất, hắn dừng ánh mắt ở cô ta.

"Ê! Mày là người phụ trách ở đây à!?"

"Không phải tôi."

"Đừng có cãi!"

"...Tôi đâu có cãi?"

"Ánh mắt mày đấy!"

"Ánh mắt cãi á? Cái này tôi mới nghe lần đầu đấy."

"Mày nói nhiều quá!"

"Khó chịu à?"

"Mày... muốn gây sự à?"

Mặc dù bị thân hình to lớn cao khoảng 190 centimét đe dọa, Estella vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên.

Người mạnh có thể đánh giá sức mạnh của đối thủ qua cách họ di chuyển phải không?

Nhìn vẻ tự tin của Estella, có lẽ đối thủ không đáng sợ lắm.

Nếu vậy thì đáng lẽ tôi nên vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm, nhưng...

"Ngực phẳng lì thì vuốt cái gì đây?"

"Im đi!"

Cô ta liếc tôi bằng ánh mắt cực kỳ đáng sợ. Còn đáng sợ hơn cả gã người cự đà kia... Thảo nào cô ta tự tin thế, ừm.

"X-xin lỗi!"

Mặc dù đáng lẽ nên im lặng, Ginette tiến lên một bước.

"Gì hả!?"

"Ư!"

Ginette nghẹn họng khi bị nhìn chằm chằm.

Tuy nhiên, cô ta hít một hơi thật sâu, lấy can đảm bằng một tiếng "Hưm!" rồi ưỡn ngực.

Boing!

“À, có cái để vuốt rồi.”

"Đã bảo là im đi, Yashiro!"

Tôi lại bị mắng. Estella đáng sợ qué~

"Ơ-ơm! Ch-chính là tôi!"

"...Hả?"

Trước tuyên bố đột ngột, gã người cự đà nhíu mày.

Nhận ra hắn không hiểu, Ginette giải thích rõ hơn:

"T-tôi là người phụ trách!"

"Và tôi là người có quyền lực!"

"...Magda là người được ái mộ."

"Ơ, còn tôi... tôi là người bình thường nhất!"

"Chúng mày nói cái gì vậy!? Đang đùa tao à!?"

"""Chúng tôi hoàn toàn nghiêm túc!"""

"Vậy thì càng làm tao tức!"

Không hiểu tại sao gã bò sát này lại khó chịu khi nhân viên của Ánh Dương Quán - tôi, Magda, Loretta, trừ Ginette - đồng thanh tuyên bố rằng chúng tôi hoàn toàn nghiêm túc.

"Ơ-ơm.... Tôi là người phụ trách, có việc gì không ạ?"

Mặc dù căng thẳng, Ginette vẫn lên tiếng hỏi gã người cự đà.

Nghe vậy, gã nhìn Ginette và nhếch miệng cười.

"Mày là người phụ trách à? Vậy, mau đưa cho tao thứ mày phải đưa đi!"

"Ý anh là ngực à?" Tôi xen vào.

"Không phải! Mày im đi! Nãy giờ cứ lải nhải, phiền phức quá!"

Gã người cự đà nghiến răng với tôi.

Sao tôi có cảm giác mình hay bị ghét ngay từ lần đầu gặp mặt nhỉ.

"Vậy thứ phải đưa là...?"

"Tiền!"

Hửm?

Lạ nhỉ. Theo thông tin trước đó, gã này đáng lý không đòi tiền mới đúng...

"Trước mắt, đưa tao 100 nghìn Rb. Sau đó, đóng cửa quán này đi. Nó làm tao chướng mắt."

Ôi... đúng là ngựa quen đường cũ.

Hơn nữa, còn cực kỳ cẩu thả.

"Ơ-ơm..."

"Gì hả!? Nhanh lên!"

"Nhưng... tại sao chúng tôi phải làm như vậy?"

"Hả!?"

Gã người cự đà có vẻ thực sự không hiểu.

Estella không thể chịu nổi nữa nên xen vào:

"Tại anh chưa nói rõ vấn đề đấy. Anh chưa hề giải thích lý do tại sao quán này phải đưa tiền cho anh. Hay anh đang cố cướp?"

Tốt lắm. Nếu gã này là kẻ cướp, thì gã sẽ bị đánh tơi tả và giao cho đội tự vệ ngay! ...Bởi Magda và Estella.

"Không phải! Tao... ờm... cái kia... cái kia ấy!"

"Có phải anh muốn nói 'Ngay sau khi ăn đồ ở quán này, tao cảm thấy không khỏe. Đồ ở quán này bị thối à!?'...?"

"Đúng! Đúng rồi! Là thế đấy, người phụ trách! Hiểu chưa!?"

"Ơ, v-vâng..."

Gã bò sát cẩu thả này thậm chí còn không nhớ được lời thoại cần nói, nên khi tôi giúp đỡ, gã lập tức bám vào.

...Ê khoan, cái gì vậy? Để ý đi chứ! Việc ta biết những gì ngươi định nói chứng tỏ hành vi xấu xa của ngươi đã bị phơi bày rồi đấy!

"À! Tinh linh Thẩm phán không có tác dụng với tao đâu! Vì tao không nói dối mà!"

Rẻ rúng... Gã bò sát này quá rẻ rúng!

Ngươi không chỉ nói dối mà còn không nói được những gì cần phải nói.

Nói cách khác, ngươi thậm chí còn chưa đủ tư cách bước lên sân khấu nữa.

"Vậy nghĩa là, hiện giờ anh đang cảm thấy không khỏe, phải không?"

"Mày nhìn mà không biết à, đồ ngu!?"

Trước nhận xét tinh tế của Estella, gã bò sát đáp lại bằng lời đe dọa.

Gã này, dù Estella đã cố tình quan tâm, vẫn không nhận ra sao?

Đáng lẽ gã phải nói "Ăn bánh của quán này làm tao cảm thấy không khỏe" và khiến chúng tôi nghĩ gã bị ngộ độc thực phẩm, vậy mà gã trông khỏe re thế kia thì sao được? - Estella đang ngầm chỉ ra điều đó, nhưng gã lại trả lời đầy hăng hái.

Ngay cả Estella cũng chỉ biết cười khổ. ...À, dù cô nhìn tôi với ánh mắt "Tính sao đây?" đi nữa thì tôi cũng chịu. Đây là một kẻ ngốc siêu cấp. Có lẽ còn thiển cận hơn cả Mormat - người dễ bị lừa nhất Quận 42.

...Thiệt tình, chẳng còn cách nào khác.

"Vậy là anh đang bị ngộ độc thực phẩm à!? Căng quá! Ngộ độc thực phẩm nghĩa là bụng anh đau đớn dữ dội đến nỗi không thể đứng vững được, nên chúng tôi không thể đối xử thô bạo với anh!"

Tôi nói rõ ràng và chậm rãi, dạy cho gã bò sát ngốc nghếch này cách diễn.

Ít nhất thì cũng nên giả vờ đau bụng đi chứ!

"À, ừm! Đúng rồi! Ui daaaa! Tao bị ngộ độc thực phẩm nên đau bụng quá!"

Nói ra chi vậy cha! Như vậy dính trọn hình phạt của Tinh linh Thẩm phán mất rồi còn gì!

"Tại bánh ngọt của mày đấy! Chịu trách nhiệm bằng cách đưa tao 100 nghìn Rb đi! Và đóng cửa quán này!"

...Tại sao hắn lại tự phá hủy tất cả biện pháp đối phó với Tinh linh Thẩm phán vậy?

Nói sao đây ta, tôi thậm chí còn chán ngán việc tranh luận với gã này... Tôi cảm thấy nếu nghiêm túc đối đầu với gã, danh tiếng của tôi sẽ bị kéo xuống... Phải làm sao đây? Tôi nhìn về phía Estella với suy nghĩ đó.

Cô ta đáp lại bằng ánh mắt như muốn nói: "Đừng nhìn tôi như thế có được không? Tôi cũng chịu. Đây là một kẻ ngốc siêu cấp. Có lẽ còn thiển cận hơn cả Mormat - người dễ bị lừa nhất Quận 42."

"Loretta... Cô biến hắn thành ếch hộ tôi được không?"

"E-m không làm đâu! Em cảm thấy nếu dính líu đến hắn thì mình sẽ mất giá!"

"Ừ... Tôi cũng cảm thấy nếu dính vào thì mình sẽ mất giá..."

"Không có đâu mà! Onii-chan mau chóng xử lý hắn như thường lệ đi!"

"Ể~... tôi á?"

"Chúng mày lải nhải cái gì vậy!? Nếu không mau lên thì..."

Gã bò sát ngốc gào lên, bắn nước bọt tùm lum và rút thanh kiếm to đeo ở hông. Thanh kiếm có đầu mũi rộng và cong vẹo ấy được gọi là cutlass.

Lưỡi kiếm lấp lánh phản chiếu ánh sáng, không khí trong quán lập tức căng thẳng.

Trong tình huống đó, người hành động đầu tiên là Magda... với chuyển động hết sức tự nhiên, như thể con bé đang đi vệ sinh vậy... không ai trong chúng tôi kịp phản ứng. Ngay cả gã bò sát cũng không kịp tự vệ.

Magda tiến lại gần hắn với dáng đi nhẹ nhàng, và với động tác tự nhiên như thể đang lấy lọ mứt cam trên bàn... con bé tung ra một cú đấm.

Nắm đấm nhỏ được siết chặt, nhắm chính xác vào phần gốc lưỡi kiếm. Cùng lúc kiếm được vung ra, con bé nắm được phần thân kiếm, và với tiếng "rắc!" ngọt xớt, lưỡi kiếm bay vào không trung. Nó đã bị gãy đôi từ gốc.

"...Cấm rút kiếm và hành vi bạo lực trong quán."

Chứ cú đấm mà nhóc vừa tung ra không được tính là hành vi bạo lực à?

Tội nghiệp ghê, thanh kiếm vừa rút ra đã bị đập gãy trong vài giây.

"...Nếu vi phạm lần nữa... sẽ đập nát."

Không, nhóc đã đập nát rồi còn gì... khoan, đang nói về cơ thể người á!? Thứ sẽ bị đập nát không phải thanh kiếm mà là chủ nhân ư!?

Tình hình không ổn rồi. Tôi thật sự không muốn xảy ra đổ máu.

"Magda. Anh ta bị ngộ độc thực phẩm, nghĩa là anh ta đang bệnh. Người bệnh cần phải nằm xuống nghỉ ngơi ngay lập tức."

Tôi chen vào giữa Magda và gã bò sát, đặt tay lên vai hắn, rồi nháy mắt với hắn ý bảo "Ngoan ngoãn nằm xuống đi. Nếu không thì..."

Ngay cả kẻ ngốc như hắn cũng có vẻ đã nhận ra tính nghiêm trọng khi thanh đoản kiếm mà mình tự hào bị phá hủy một cách dễ dàng, hắn ngoan ngoãn tuân theo chỉ thị của tôi, ngồi phịch xuống sàn. Rồi ngập ngừng... nằm xuống.

Có lẽ vì đang bị Magda nhìn chằm chằm, gã bò sát toát mồ hôi đầm đìa khắp người, trông như thật sự không khỏe. Nếu từ đầu hắn diễn tốt như vậy thì bên này cũng đã có thể ứng phó cho ra trò rồi...

Với kẻ ngốc thế này, cách đuổi ngốc nghếch nhất có lẽ thích hợp nhất.

"Ginette. Lấy cho tôi thuốc uống trong túi đen từ hộp thuốc."

"Hơ? À, vâng."

Ginette thoáng do dự, nhưng khi tôi gật đầu, cô ta có vẻ đã chấp nhận lời đề nghị của tôi.

"Estella, nhờ cô lấy nước."

"Tôi sẽ đun sôi."

"Nước! Chỉ cần nước thôi!"

Thật đáng sợ khi cô ta nói một cách tỉnh bơ như vậy.

"Loretta."

"Vâng ạ."

"Cô là người thú nhỉ?"

"Dù trông thế này, nhưng em là người chuột hamster cực kỳ xinh đẹp đấy!"

"Cô có mạnh không?"

"Nếu tính Magdaccho là 100 thì em chắc khoảng 2."

"Nghĩa là cô mạnh gấp khoảng 10 lần Ginette à..."

"Tôi yếu đến vậy sao!?"

Mang thuốc đến, Ginette trố mắt.

Sức mạnh của người thú vượt xa người thường nhiều. Đừng bận tâm.

"Vậy, Magda và Loretta. Hai đứa hãy hợp tác..."

Tôi đặt tay lên ngực gã bò sát ngốc và nói với nụ cười tươi rói:

"...giữ chặt bệnh nhân này để hắn tuyệt đối không thể trốn thoát."

"Cái gì!?"

""Tuân lệnh~ (cười gian xảo)""

"Khoan! Chúng mày muốn gì!?"

Khi gã bò sát định ngồi dậy, Magda ấn chặt vai hắn xuống. Loretta khéo léo giữ chặt đôi chân đang vùng vẫy. Ồ, cô ta giữ đầu gối. Đúng là quyết định chính xác của một chị cả đôi khi phải dùng vũ lực để kiềm chế các em trai nghịch ngợm.

Thế thì...

Tôi ngồi phịch lên ngực gã bò sát ngốc. Hehe... không thể cử động được đúng không?

"Ch-chúng mày định làm gì vậy!?"

"Không có gì. Chỉ là, nếu đã ăn món của quán chúng tôi mà đau bụng, thì chúng tôi phải chịu trách nhiệm chăm sóc cho đàng hoàng chứ."

Khi tôi mỉm cười tươi tắn, mồ hôi tuôn ra đầm đìa từ trán gã bò sát ngốc, chảy dài xuống.

Này này, bất lịch sự quá đi. Tôi có nụ cười đẹp thế này cơ mà... Niiiii.

"Híííííííí!"

Từ cổ họng của gã bò sát ngốc phát ra âm thanh kỳ quái không giống của con người.

"Ginette, cho tôi xem Conversation Record."

"V-vâng! Conversation Record!"

Một bảng điều khiển bán trong suốt xuất hiện trước mặt Ginette.

Thứ này rất tiện lợi, có nhiều chức năng tìm kiếm. Nó cũng hiển thị tỷ giá tiền tệ và có thể xem các cuộc hội thoại của một ngày cụ thể.

Và...

"Tìm kiếm cuộc hội thoại với gã người cự đà này trước ngày hôm qua."

Có thể tìm kiếm bằng cách chỉ định đối tượng hội thoại.

Và kết quả tìm kiếm là... [Không tìm thấy].

"Ủa~, sao lạ vậy ta~?"

"Yashiro có vẻ thích làm kiểu đó nhỉ."

Tay cầm cốc nước, Estella nhìn tôi với vẻ ngán ngẩm.

Đồ ngốc! Đây là kiểu cách của người suy luận! Ai cũng làm vậy hết!

"Dù trước đó anh đã ăn ở đây, nhưng lại chưa từng nói chuyện với Ginette, chủ quán này ư?"

"Ư... à, không... c-có người khác phục vụ... hình như vậy."

"Còn việc thanh toán?"

"Cũng là người khác..."

"Anh đến quán vào lúc nào ạ?"

"Hả?"

"Khi tôi có mặt ở quán, tất cả việc thanh toán đều do tôi phụ trách."

Ginette nói một cách dứt khoát.

Gần đây, Magda và Loretta đã học cách tính toán, nhưng Ginette vẫn nhanh hơn. Với lại, theo đề nghị của Ginette muốn nói chuyện với khách hàng càng nhiều càng tốt, việc thanh toán ở Ánh Dương Quán do Ginette phụ trách.

Tất nhiên, như Ginette đã nói, điều này chỉ đúng khi Ginette có mặt.

"Mấy ngày gần đây, tôi không có rời khỏi quán... Nhưng nếu anh cảm thấy không khỏe gần đây, thì bữa ăn gây ra triệu chứng cũng không phải là quá lâu..."

"À, kh-không phải! Đúng rồi! T-tôi nhầm quán! Đúng vậy, có lẽ thế! Vì có nhiều quán giống nhau mà, hề-hềhềhề..."

"Nhưng ở khu vực tách biệt khỏi đại lộ này, ngoài quán của chúng tôi ra, đâu còn quán ăn uống nào khác? Thậm chí không có bất kỳ cửa hàng nào luôn."

Estella bắt bẻ sắc bén.

Không chỉ cửa hàng, xung quanh Ánh Dương Quán không có tòa nhà nào khác.

Quán này đứng một mình bên đường.

"Không, ý tôi là... ủa, có khi nào tôi đang mơ không... ha-hahaha..."

Gã bò sát ngốc này đến giờ vẫn chưa bị biến thành ếch thì đúng là lạ thật.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy kẻ nói dối trắng trợn đến vậy.

"Nào nào, bình tĩnh đi, các vị."

Trước những lời nói dối quá rõ ràng, bầu không khí trong quán đang chuyển sang muốn vạch trần gã bò sát ngốc.

Nhưng như thế không tốt.

Dân gian có câu "ghét tội chứ không ghét người" mà?

Nhìn thì có vẻ như gã bò sát ngốc này cũng đang rất hối hận.

"Chúng ta hãy thôi đừng quá bận tâm đến sự thật hay chân tướng có được không?"

Tôi nói với tâm hồn bình thản như một vị thánh.

Hẳn là tôi đang mỉm cười đầy yêu thương và dịu dàng.

"Ơ-ơm... Yashiro-san..."

"Yashiro, mặt cậu trông ghê quá đấy..."

"...Ác quỷ."

Ginette, Estella và Magda nói những lời quá đáng như thế.

Tôi xoay người lại hỏi Loretta tốt bụng và thành thật:

"Làm gì có chứ, phải không, Loretta? (cười nhếch)"

"Hííííí!? Ở-ở đây có ác quỷ!"

Ai cũng bất lịch sự như nhau.

Nhưng không sao. Lòng từ bi không phải để phô trương, mà là để ban tặng.

"Này anh bò sát..."

"V-vâng...!"

"Giờ tôi cho anh uống thuốc nhé."

"Ơ... không, t-tôi khỏe lại rồi... Bụng không còn đau nữa..."

"Không cần khách sáo đâu, anh bò sát. Dù không có dấu hiệu cho thấy anh đã ăn ở đây, và dù anh trông khỏe mạnh so với một người bị ngộ độc thực phẩm, và dù anh đã nói dối trắng trợn... người bệnh vẫn cần được chăm sóc... đúng không?"

"...Ơ-ơm... T-tôi... x-xin lỗ..."

"Nào! Không sao đâu! Không cần phải nói gì cả! ...'Chuyện này' là điều mà chúng ta đều phải trải qua mà."

"Đ-đều...?"

"Nào, há miệng ra..."

Tôi mở bao thuốc tối thượng mà Regina đã để lại và nói rằng "Đây là thứ mà tui uống khi cảm thấy thực sự tệ! Như sắp chết! Muốn chết trong vòng ngực ôm ấp!".

Từ bên trong, một mùi hương khó tả tỏa ra như muốn nói "Đây mới là thuốc!"

*Bokon!

Ngay khi tiếp xúc với không khí, "thuốc" bắt đầu chuyển động.

*Bokon... Bokon... Bokon...

"Khoan, đđđđđđ-đó... là cái gì vậy!? Nó chữa cái gì chứ!?"

"Chịu... Không biết."

"Sao lại không biết!?"

"Nhưng chắc chắn nó tốt cho cơ thể. Nhỏ đó có thể đùa quá trớn, nhưng không bao giờ làm ra thứ có hại cho cơ thể... mặc dù rất vui khi làm ra những thứ gây tổn hại tinh thần... Vì vậy, uống nó chắc chắn sẽ không chết đâu."

"Ai mà uống được thứ nguy hiểm như vậy chứ!?"

"Uống được mà. Để tôi đút cho anh uống..."

"Không! Không phải ý đó!"

Gã bò sát ngốc căng cơ toàn thân, cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp.

Nhưng hắn không thể thoát khỏi Magda và Loretta. ...Cơ mà, Loretta, cô được việc hơn tôi nghĩ đấy. Dù gã bò sát này cũng là người thú, nhưng cô giữ hắn rất chắc.

Nào...

Tôi tiến gần hơn đến gã bò sát ngốc và cho hắn xem phần ghi chú về thuốc.

[Công dụng: Tốt cho cơ thể (chắc vậy).

Tác dụng phụ: Giun sán trong bụng sẽ kêu 'Ó, kimôchi~' (trong ba ngày).

Lưu ý: Khi tiếp xúc với không khí, nó sẽ phát ra âm thanh kỳ lạ (đây là tính năng). Khi đưa mặt đến gần để uống, nó sẽ phát ra tiếng thét chói tai (cũng là tính năng).

Cách dùng và liều lượng: Uống một lượng thích hợp với quyết tâm.]

"Vậy đấy. Hãy cho tôi thấy quyết tâm của anh đi."

"Không! Dừng lại! Đừng đưa thứ đó lại gần mặt tôi!"

"Nào, a~n!"

Tôi hoàn toàn lờ đi tất cả lời van xin của gã bò sát ngốc, lấy thuốc đặc chế của Regina ra và đưa nó lại gần mặt hắn.

Ngay lúc đó—

"KYÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ!"

Thuốc quằn quại và phát ra tiếng kêu thảm thiết.

"Không! Tôi không muốn uống! Nói dối! Toàn bộ đều là nói dối! Tôi không bị ngộ độc thực phẩm gì cả! Tôi hoàn toàn khỏe mạnh!"

"Chà... vậy à."

Tôi gật gù hai lần, rồi lại nở nụ cười mãn nguyện.

"Nhưng điều đó cũng là dối trá, phải không?"

Nếu tất cả đều là nói dối thì "khỏe mạnh" cũng là nói dối.

Vậy thì, quả nhiên vẫn phải uống thuốc... he-he-he!

"Khoan! Làm ơn! Tôi sẽ làm bất cứ điều gì cậu nói!"

Lại thế nữa.

Hắn cứ nói những điều dễ bị Tinh linh Thẩm phán chộp thế này thì...

Gã này còn đần hơn hai tên côn trùng kia nữa. Vậy thì khó mà liên kết hai vụ việc với nhau.

Vì thế, tôi sẽ hỏi trực tiếp.

"Anh sẽ làm bất cứ điều gì phải không?"

"Đúng! Tôi thề!"

"Vậy, chỉ riêng điều này, đừng nói dối, trả lời thành thật vào. Nếu làm thế, tôi sẽ bỏ qua tất cả những lời nói dối vô nghĩa trước đó của anh."

Tôi đứng dậy, duỗi thẳng tay và chỉ vào gã bò sát ngốc đang nằm.

"Nhưng nếu ngươi nói dối ở đây... ta sẽ kết thúc cuộc đời ngươi."

Gã bò sát ngốc dường như cuối cùng cũng nhận ra tính nghiêm trọng của tình huống.

Đồng tử giãn ra, nhãn cầu rung nhẹ.

Miệng hé mở, răng va vào nhau kêu lách cách.

Tôi nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng không cảm xúc và hỏi tên bò sát ngốc:

"Ai đã xúi giục anh?"

Hắn là người ngoài cuộc.

Nghĩ kiểu gì cũng không hợp lý.

Hai tên côn trùng lúc trước đã quyết liệt từ chối tiết lộ tổ chức mà chúng thuộc về.

Nhưng gã ngốc này có vẻ sẵn sàng khai ra hết.

Rõ ràng có sự chênh lệch.

So với hai tên côn trùng, gã bò sát ngốc này quá nhẹ dạ, hời hợt, thiếu suy nghĩ, và ba hoa.

Đúng, giống như kẻ làm việc vặt, chỉ thực hiện tội ác theo lệnh của người khác.

"Ai sai anh làm việc này?"

Mặt gã bò sát ngốc tái đi trông thấy.

Trông tôi đáng sợ đến vậy sao?

Nào, sao đây, tên tiểu tốt...

"...Trả lời đi."

"T-tôi không biết..."

Không biết ư?

"Th-thật đấy! Khi tôi đang đi trên đường, bỗng nhiên có người lạ tiếp cận và nói: 'Nếu ngươi phá nát bánh ngọt ở Quận 42, ta sẽ cho ngươi tiền'! Thật đấy! H-hãy nhìn túi dụng cụ của tôi đi! Có đồng tiền vàng được trả trước ở trong đó! Một tên côn đồ như tôi làm sao có được số tiền lớn như vậy chứ!? Này, tin tôi đi! Riêng điều này là thật mà!"

Tôi nhìn thẳng vào mắt gã bò sát ngốc.

Trong đôi mắt mở to của hắn hiện rõ sắc thái sợ hãi... không ai có thể nói dối với đôi mắt như thế này.

Hắn không nói dối—tôi tin chắc như vậy.

"Được rồi. Tôi tin anh."

"Thật sao!? Cảm ơn... vậy, bảo mấy cô bé này thả tay ra nhanh đi..."

"Tôi sẽ tin lời anh nói."

"...? Nên tôi mới nói, bảo bọn này thả..."

"Ngộ độc thực phẩm chắc đau đớn lắm phải không?"

"—!? Kh-không! Thằng ngu này! C-cái đó là nói dối, mày biết mà!?"

Khi tôi cười khẩy, Magda và Loretta cười khẩy, và Estella cũng cười khẩy.

"Ch-chúng mày... đ-đừng..."

"Đừng lo. Anh sẽ sớ~m thấy dễ chịu thôi... chắc vậy."

"Không! Thaaa!?"

Khi gã bò sát ngốc mở miệng nói "tha", tôi ném thuốc đang quằn quại và gào thét của Regina vào miệng hắn.

"KYÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ!"

"GYÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ!"

Tiếng kêu kỳ lạ của thuốc và tiếng thét của gã bò sát ngốc chồng lên nhau, và cuối cùng thuốc được nuốt vào.

"Hực!? Hực hực!"

Sau khi phát ra những âm thanh kỳ lạ và co giật cơ thể hàng chục lần, gã bò sát ngốc cuối cùng cũng duỗi ra.

Cáo phó.

...Không, đùa thôi. Hắn chỉ bất tỉnh.

"Giờ làm gì với hắn đây?"

Estella hỏi với vẻ mặt phức tạp, như vừa thích thú vừa bối rối.

Ờ... để trong quán chỉ tổ vướng víu...

"Chắc đem vứt trước tiệm Chanh."

"...Magda sẽ mang đi."

"Còn em sẽ dán một tấm biển ghi 'Tôi là kẻ nói dối'."

Không biết có phải ảo giác không, nhưng tôi cảm thấy như mọi người đều đang tươi cười.

Chỉ có Ginette là đang mang vẻ mặt lo lắng. Không sao đâu, đừng bận tâm.

Loại người như thế này không dễ chết đâu.

"Nào, đem đi vứt thôi."

Khi tôi tiến về phía gã bò sát ngu ngốc đó—

"Ó, kimôchí~! Ó, kimôchí~! Ó, kimôchí~!"

Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng kêu như vậy.

Thật đấy, Regina. Thuốc của cô thực sự phát huy tác dụng đấy... Tác dụng phụ.

"Ó, kimôchí~! Ó, kimôchí~! Ó, kimôchí~!"

Trong lúc nghe tiếng bụng kêu kỳ lạ đó, tôi nghĩ về thông tin quan trọng mà mình đã có được lần này.

Dường như có ai đó không thích bánh ngọt, đang âm thầm phá hoại.

Đây là tình huống cần phải suy nghĩ một chút...

==============================

Phụ truyện 1: Ena quả nhiên là cao tay hơn một bậc

Assunto: "Ena... cho anh hỏi một chút được không?"

Ena: "Vâng. Được chứ, Assunto."

Assunto: "À... Thực ra... nếu không thích thì em có thể từ chối..."

Ena: "Vậy, em sẽ nhận lời."

Assunto: "...Anh còn chưa nói gì mà?"

Ena: "Khi Assunto tỏ vẻ khó xử, đó là lúc bản thân anh muốn em làm điều gì đó, nhưng không dám nói vì sợ làm phiền em, nên em muốn giúp anh."

Assunto: "...Đúng là vậy... nhưng mà... ơm..."

Ena: "Assunto."

Assunto: "Gì vậy?"

Ena: "Nếu cứ nhăn mặt thế này, nếp nhăn sẽ tăng lên đấy." (Dùng ngón tay kéo căng nếp nhăn trên mặt Assunto)

Assunto: "...Ứm, dừng lại đi... ngứa quá."

Ena: "Vậy đừng nhăn mặt nữa. Hãy nũng nịu với em nhiều hơn. Em là vợ của Assunto mà?"

Assunto: "Vậy thì... mọi người ở Ánh Dương Quán rất muốn gặp em một lần..."

Ena: "Em từ chối."

Assunto: "Hả!?"

Ena: "Vì nếu em gặp mọi người ở Ánh Dương Quán, em sẽ trở thành người quen với họ, và Assunto sẽ không kể cho em nghe về họ nữa. Em rất thích nghe Assunto kể chuyện về người ở Ánh Dương Quán. Vì vậy, em không muốn gặp họ."

Assunto: "...Vậy à."

Ena: "Hơn nữa..."

Assunto: "Hơn nữa?"

Ena: "Em cảm thấy nếu gặp mọi người ở Ánh Dương Quán, em sẽ quá phấn khích và có thể tiết lộ tất cả những chuyện đáng xấu hổ trong quá khứ của Assunto..."

Assunto: "Anh sẽ từ chối họ ngay lập tức!"

==============================

Phụ truyện 2: Yashiro thử nghiệm với Norma

Yashiro: "Tôi là Ooba Yashiro. Một kẻ lừa đảo. Tôi đã thử mọi hình thức lừa đảo có thể nghĩ ra. Tất nhiên bao gồm cả lừa đảo hôn nhân. Hôm nay, tôi sẽ cho các bạn thấy một chút về thủ đoạn của mình."

[Thử nghiệm] Trường hợp Norma

Yashiro: "Đầu tiên, chúng ta sẽ thử với Norma, người đang lo lắng vì đã đến tuổi kết hôn."

Norma: "Ai lo lắng cơ?" (Khẽ áp ống điếu chứa tàn thuốc nóng vào gáy Yashiro)

Yashiro: "Nóng! Nóng quá!"

Norma: "Muốn tán tỉnh tôi thì còn sớm lắm, cậu nhóc."

Yashiro: "Mười năm nữa, chị sẽ bao nhiêu tuổi?"

Norma: "...Hai năm nữa mới được, cậu nhóc."

Yashiro: "Đúng là có hơi lo lắng nhỉ."

Norma: "Ồn ào quá. Vậy, cậu thử làm tôi rung động xem nào?"

Yashiro: "Được thôi... (áp sát người vào) Norma..."

Norma: "Hừm... Tôi không phải cô gái trẻ mà chỉ cần cậu áp sát người là đã rung động đâu... Cậu không có lời tán tỉnh nào làm tim tôi rung động sao?"

Yashiro: "Norma... tôi muốn bóp vếu chị."

—Norma lại áp ống điếu chứa tàn thuốc nóng vào gáy Yashiro.

Yashiro: "Nóng! Nóng quá!"

Norma: "Về luyện tập thêm đi."

Yashiro: "Haha... hahaha."

Norma: "Sao tự dưng cười vậy? Ghê quá."

Yashiro: "Không, không có gì. Bình thường khuôn mặt lạnh lùng của chị cũng quyến rũ, nhưng khi chị hờn dỗi như vậy, tôi cảm thấy đó mới là biểu cảm thật của chị... Thật dễ thương."

Norma: "D-dễ thương!? Cậu dám nói với tôi... những lời không hợp với tôi như vậy sao!?"

Yashiro: "Sao vậy? Bị nói là dễ thương thì chị ngại à?"

Norma: "Chỉ là không hợp với tôi thôi."

Yashiro: "Ồ, vậy sao mặt chị đỏ bừng thế kia?"

Norma: "Ồn quá! Tôi áp ống điếu vào gáy cậu nữa bây giờ!"

Yashiro: "Norma."

Norma: "G-gì hả?"

Yashiro: "...Chị thật dễ thương."

Norma: "—! T-tôi mà nghiêm túc thì cậu sẽ phải chịu trách nhiệm đấy! Hứm!"

—Norma vội vàng bỏ đi.

Yashiro: "...Ừm. Dễ quá."

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

Con heo này có cô vợ được quá nhờ.
Xem thêm
Chap này cười ỉa thằng main, vừa nhây vừa bựa. Đã vậy lúc chơi xỏ con ng ta còn lựa trò bựa để chơi nữa
Xem thêm
cái quả thuốc quái thai gì thế này Regina? :))))
Xem thêm
ra chap nhanh vậy đại ca. TFNC
Xem thêm