Thuật quản lý kinh doanh...
Miyaji Takumi (宮地拓海) Falmaro (ファルまろ)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel - Phần 1 (Chương 1 → 150)

Chương 121: Hội nghị ba bên

5 Bình luận - Độ dài: 5,317 từ - Cập nhật:

"Tôi đã xem nhẹ những đặc quyền mà mình được hưởng trên nhiều phương diện. Về điểm này..."

Quận 41.

Hiện tại, một cuộc hội nghị ba bên đang diễn ra tại dinh thự của Ricardo.

Những người tham dự từ Quận 40 là Lãnh chúa Ambrose Demilly và Hội trưởng Hội tiều phu Stuart Javier. Từ Quận 41 là Lãnh chúa Ricardo Siegenthaler và Hội trưởng Hội săn bắt Medra Rossel. Và từ Quận 42 là Đại diện Lãnh chúa Estella Cremona, cùng nhân viên Ánh Dương Quán Ooba Yashiro. Rõ ràng chỉ có mình tôi là không phù hợp với nơi này...

Ngoài ra, với tư cách người làm chứng còn có Assunto từ Hội lái buôn hoạt động trên cả ba khu vực, Usse từ chi nhánh Hội săn bắt, và Imelda từ chi nhánh Hội tiều phu. Ba người này chỉ ở vị thế lắng nghe, không được phép phát biểu trừ khi được yêu cầu.

"...Ricardo. Tôi thực sự xin lỗi."

Estella cúi đầu thật thấp.

Như đã thông báo trong bức thư trước đó, trước cuộc hội nghị ba bên, cô ta đã xin thời gian để trực tiếp xin lỗi về những thất lễ từ trước đến nay.

Nếu không làm điều này, sẽ không thể có cuộc thảo luận bình đẳng được.

Vì Estella chủ động muốn xin lỗi nên tôi không có ý định can thiệp. Nếu cô ta bị ép buộc, có lẽ tôi đã tìm mọi cách để ngăn cản.

"Kế đến, chú Demilly, Mr. Javier, Miss Rossel. Cảm ơn đã dành thời gian cho tôi. Tôi chân thành biết ơn."

Estella đặt tay lên ngực và cúi chào.

Sau đó, quay lại đối diện với Ricardo một lần nữa, cô ta nói với vẻ mặt thanh thản:

"Ricardo, cảm ơn vì đã lắng nghe."

"............Hứm."

Đối mặt với nụ cười, Ricardo khó chịu nhìn đi chỗ khác.

Nhưng...

"Đừng có 'Hứm' chứ, Ricardo!"

Medra gào lên với Ricardo. ...Chắc bản thân cô ta nghĩ mình đang "nhắc nhở hơi to một chút" thôi... Ricardo bịt tai bên cạnh Medra như thể om sòm lắm.

"...Giọng bà to quá đấy, Medra."

"Tất nhiên là phải to rồi! Một người đại diện quản lý cả một vùng đã làm đúng thủ tục và cúi cái đầu cao quý của mình xuống cơ mà! Vậy thì cậu cũng phải có đôi lời tương xứng chứ, đúng không!?”

"...Ồn ào quá... Không cần bà nói tôi cũng biết."

Sau khi liếc nhìn Medra, Ricardo vẫn ngồi im và nhìn chằm chằm vào Estella.

Sau vài giây nhìn chăm chú... với một tiếng thở dài nhẹ, hắn chuyển ánh mắt sang hướng khác.

"Thôi, không sao..."

"Vậy, từ giờ mong anh chiếu cố nhé, Ricardo."

".................Ừ."

Có vẻ như Estella - người giờ đây có thể đối mặt thẳng thắn với bất kỳ độc tố nào - đã khiến Ricardo mất đi vẻ gay gắt.

Ván này, Estella thắng rồi.

Cô ta đã xóa bỏ được mâu thuẫn tồn tại lâu dài giữa hai quận.

"Tôi cũng muốn chính thức xin lỗi."

Sau khi Estella nói xong, đến lượt Medra lên tiếng.

"Việc tin đồn không hay lan rộng giữa đôi bên lần này là do hành động thiếu suy nghĩ và nông nổi của người trẻ bên tôi, cũng nghĩa là do sự bất cẩn của tôi. Tôi xin lỗi."

Medra cúi thấp người, gập thân hình to lớn của mình thành hình chữ く.

Với điều này, những hiểu lầm giữa Quận 42 và Quận 41 cũng đã được giải tỏa.

Ngẩng đầu lên, Medra xoay người về phía Ricardo.

"Ricardo, xin lỗi nhé. Vì đã tự tiện hành động."

"Thật tình. Chính vì bà tự tiện hành động nên chuyện mới rối lên thế này. Nếu đã lẩm cẩm rồi thì nghỉ hưu đi là vừa đấy."

"Nếu nghỉ hưu, tôi sẽ làm hầu gái ở đây."

"...Có đùa cũng đừng nói mấy điều gở như thế."

Ricardo tỏ vẻ khó chịu thực sự.

...Ước gì có thể cho hắn thấy bộ dạng Medra mặc tạp dề diềm xếp hôm trước. ...Éo hiểu sao cảnh đó cứ hiện ra trong giấc mơ của tôi.

"Chỉ Miss Rossel mới có thể dẫn dắt Hội săn bắt thôi. Nghỉ hưu là điều không thể. Tôi khuyên anh nên suy nghĩ lại, Ricardo."

"Nghe chưa! Có vẻ tiểu thư Estella còn tinh mắt hơn cậu đấy, Ricardo."

"Ồn ào quá, mụ già khốn kiếp."

"Ricardo! Sao lại gọi Đại diện Lãnh chúa từ nơi khác đã không quản đường xa tới đây là 'mụ già' chứ hả!?"

"Tôi đang nói bà đấy, mụ già khốn kiếp! Sao lại vô tư đẩy cho người khác thế!?"

Ricardo đứng phắt dậy để phản đối, nhưng rồi nhận ra chúng tôi đang nhìn, hắng giọng một tiếng và ngồi xuống ghế lại.

...Tính cách thật của hắn chắc là đây.

"Nhưng, giờ thì những hiểu lầm kỳ lạ đã được giải quyết rồi. Tốt quá còn gì."

Demilly nói như để làm dịu bầu không khí.

Ông ta giỏi việc hòa giải. Đúng là đầu hói có khác.

"Cảm ơn vì đã giúp giải quyết... bóng láng."

"Ừm, cậu im lặng dùm ta, Ooba-kun."

Demilly cười, nhưng thái dương lão đang giật giật.

"Nhưng mà, dù chấp nhận lời xin lỗi, tôi vẫn không thể chấp nhận việc xây cổng thành."

"Ơ, sao vậy? Nói lời keo kiệt như thế sẽ hói đầu đấy?"

"Hô hô, Estella. Câu đó gây tổn thương khá nặng cho ta đấy, cẩn thận nhé."

Demilly bị vạ lây rồi.

"Tôi 'sẽ không' hói đâu."

"Hm~ hay là ta về luôn nhỉ~!"

"Thôi nào, Ambrose. Hói một chút có sao đâu. Có mất mát gì đâu mà."

"Vì chẳng còn gì để mất nữa rồi!"

Javier đổ thêm dầu vào lửa.

Chậc, Ricardo cũng có lỗi khi nói những lời khiêu khích, nhưng Demilly cũng chẳng trưởng thành gì khi đáp lại những khiêu khích vô nghĩa đó.

Không còn cách nào khác. Tôi làm không khí căng thẳng lên một chút vậy.

"Các người bình tĩnh đi. Người lớn hết rồi mà, có phải còn tóc đâu."

"Sa~o cậu lại nói vậy chứ hả, Ooba-kun!?"

"Đừng có trêu người hói, đồ khốn."

"Này Yashiro, ngay cả ta cũng không thể bênh cậu được đâu."

"Darling, anh đùa quá lố rồi đấy."

"Yashiro, đây là nơi nghiêm túc, hãy biết điều đi."

Tôi bị phản đối dữ dội, tấn công tập thể.

Gì chứ, người ta có lòng vậy mà...

"Dù sao đi nữa, nếu Quận 42 làm cổng thành, thu nhập của Quận 41 ít nhiều chắc chắn sẽ giảm. Phần thiệt hại đó nhất định phải được bù đắp bằng khoản khác."

Xét tình hình hiện tại của Quận 41, yêu cầu của Ricardo cũng có lý.

Ngay cả bây giờ, nền kinh tế trong Quận 41 cũng không hoạt động trơn tru. Của cải tập trung vào số ít người, nhiều người bị thiệt thòi. Quận 41 hiện tại là ổ của những người lao động nghèo và người thất nghiệp.

Họ không thể để thu nhập giảm thêm nữa, dù chỉ là một chút.

Đó là điều cấp bách đối với Ricardo và cư dân Quận 41.

Tuy nhiên, cũng không thể hủy bỏ kế hoạch xây cổng thành.

Tôi không nghe thấy bất kỳ lời chỉ trích nào kiểu như chỉ nghĩ cho Quận 42, hay ích kỷ, hay rốt cuộc chỉ muốn thu hút khách đến Ánh Dương Quán.

Đây là vấn đề liên quan đến Quận 42, và cả Quận 40 nữa.

Hội tiều phu muốn có cổng thành để dễ dàng qua lại khu rừng bên phía Quận 42.

Họ đã lập chi nhánh vì mục đích đó. Cơ sở đã hoàn thành khoảng 70% rồi. Bây giờ không thể rút lại nữa.

Nhưng nếu áp dụng thuế thông hành để bù đắp cho phần thu nhập giảm của Quận 41, thì Hội lái buôn của Assunto sẽ bị thiệt thòi. Tất nhiên, đây cũng là vấn đề sống còn đối với cư dân Quận 42 chúng tôi.

Aa, phiền phức quá, phải làm sao đây.

Nếu Ricardo là một kẻ thực sự đáng ghét, là đáy xã hội, là tên khốn tồi tệ nhất như bùn lắng dưới đáy đầm lầy... thì việc đẩy mọi gánh nặng cho Quận 41 và chỉ có chúng tôi "hạnh phúc vô cùng!" cũng không phải là một kết thúc tệ...

Nhưng vì tôi đã biết về hắn nên không thể làm vậy được.

Ngay cả Estella cũng sẽ cảm thấy không thoải mái với hạnh phúc được xây dựng trên xác của Ricardo.

Và nếu hắn đóng cửa thả Medra, tôi cũng sẽ tiêu...

Để cô ta ở chỗ Ricardo là tốt nhất!

Vì vậy, tôi nghĩ mình sẽ chen vào một chút.

"Hay là chúng ta tập hợp các yêu cầu của từng quận xem sao? Nếu cứ tiết lộ dần dần thì chỉ tốn thời gian thôi, phải không?"

Khi tôi hành động, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào tôi.

À, tôi quên nói, hiện tại chúng tôi đang ngồi trong phòng khách của dinh thự Ricardo.

Trong căn phòng rộng, các bàn được xếp theo hình chữ 口, mặc dù các bàn không được gắn với nhau nên có thể nói là giống như các đỉnh của một hình thoi hơn là hình vuông... nhưng dù sao đi nữa, mọi người đều ngồi hướng về trung tâm.

Ricardo ở cuối phòng. Demilly ngồi bên trái nhìn từ cửa vào. Estella ở bên phải. Những người đi cùng mỗi Lãnh chúa đều đặt ghế ngồi chéo phía sau họ.

Và trước cửa vào có ba bàn được xếp hàng, ba người làm chứng ngồi cạnh nhau.

Còn tôi, như trong một vở kịch của Shakespeare, ung dung bước đến bên cạnh Estella.

Ánh mắt từ ba phía tập trung lại. Đúng vậy. Hãy lắng nghe kỹ đi. Tôi sẽ nói cho các người nghe điều quan trọng.

Nhưng trước tiên, khởi động cái đã.

"Quận 42 muốn xây dựng cổng thành, mở cửa cho Hội tiều phu, Hội săn bắt và các nhà mạo hiểm, biến nó thành nguồn thu nhập mới cho quận. Đương nhiên, chúng tôi cũng muốn Quận 41 bỏ thuế thông hành."

"...Hừm."

Ricardo khịt mũi với vẻ mặt khó chịu.

Lần này, nhìn thẳng vào Ricardo, tôi nói như thể đang xác nhận.

"Quận 41 muốn hủy bỏ kế hoạch xây cổng thành của Quận 42, và nếu có thể thì áp dụng thuế thông hành để tăng thu nhập thuế cho quận. Đúng không?"

"...Đại loại vậy. Tuy nhiên, nếu các người từ bỏ ý định xây cổng thành, tôi có thể xem xét lại việc thu thuế thông hành."

"Hư~m... vậy thì cuộc thảo luận có vẻ sẽ không đi đến đâu nhỉ..."

Sau khi nghe ý kiến của Ricardo, Estella khoanh tay.

Điều Quận 42 và Quận 41 mong muốn hoàn toàn đối lập nhau. Có vẻ không thể tìm ra điểm thỏa hiệp.

Cuối cùng, tôi nhìn Demilly ngồi đối diện, xác nhận:

"Mong muốn của Quận 40 là thuốc mọc tóc, đúng không?"

“Chuyện đó đâu ra vậy!? Nhưng quả thật là đó là điều mà ta mong muốn!”

"Bình tĩnh nào, Ambrose. Bức xúc quá sẽ làm rụng tóc đấy."

"Làm sao mà không bức xúc cho được! Bị đồng minh đâm tới tấp sau lưng mà!"

Chắc có thể nói rằng điều Quận 40 mong muốn là chấm dứt xung đột giữa Quận 41 và Quận 42, để quận này được yên bình.

Vì nếu chiến tranh nổ ra, họ có khả năng cao sẽ trúng đạn lạc. Hơn nữa, thương mại cũng sẽ ngừng trệ.

Mà, thực ra họ muốn được sử dụng cổng thành của Quận 42... nhưng nếu nói điều đó ở đây, sẽ tạo ấn tượng là Quận 40 đang thiên vị Quận 42, nên tốt hơn là không đề cập.

Quận 40 đứng vị trí trung lập là tốt nhất.

Để có thể lôi kéo Ricardo.

"Nếu phải nói về mong muốn của tôi, ta mong cuộc thảo luận này kết thúc trong hòa bình và thân thiện đối với cả hai bên... không, cả ba bên, bao gồm cả bọn ta. Có thể vẫn còn chút bất mãn... nhưng ta mong các vị có thể tìm ra điểm thỏa hiệp."

Demilly phát biểu ý kiến mẫu mực với khuôn mặt nhân hậu.

Nhưng như vậy không ổn.

Hiện tại có thể tốt, nhưng càng nhiều nhượng bộ thì càng nhiều bất mãn tồn đọng, và bất mãn đó sẽ ngày càng lớn dần theo khoảng cách kinh tế... chưa được 10 năm thì nó sẽ bùng phát trở lại. À không, 5 năm thôi.

Dù sao đi nữa, giải pháp thỏa hiệp cũng chỉ là "chúng ta không giải quyết gì cả, hãy cùng nhau chịu đựng".

Giải pháp thỏa hiệp cho lần này là gì?

Thay vì cổng thì làm cửa à? Đảm bảo Ricardo sẽ phản ứng kiểu “Giỡn mặt với tôi đó à?” cho mà xem.

"Ơm... vậy thì, thay vì 'cổng', chúng ta gọi nó là 'cửa to' thì sao?"

"Giỡn mặt với tôi đó à!?"

"Đó là giải pháp thỏa hiệp mà!"

"Vậy thì bên tôi sẽ đổi từ 'thuế thông hành' thành 'thuế ra vào'!"

...Thấy không? Sẽ thành ra như vậy đấy.

Cơ mà, đừng nghiêm túc đề xuất ý kiến mà tôi cho là vô lý chứ.

"Như vậy đấy. Vấn đề này không dễ giải quyết. Bởi vì cả hai bên đều có lý do không thể nhượng bộ. ...Đúng không?"

Tôi hướng ánh mắt về phía Ricardo với hám ý:

Ta hiểu mà. Về tình hình tài chính quận của ngươi...

"...Hứm."

Ricardo tựa người vào ghế với vẻ khó chịu.

À, Ricardo. Đừng làm vậy. Việc muốn giữ khoảng cách với người đối diện là đặc điểm của người bị chạm trúng điểm yếu đấy. Và việc khoanh tay trước ngực là cử chỉ tự vệ của người bị dồn vào chân tường, không muốn bị tấn công thêm.

Bằng ngôn ngữ cơ thể, hắn đang nói rằng điều tôi nói là chính xác và hắn không có cách nào phản bác.

Nếu ta đang cố lừa ngươi, thì cuộc chiến đã kết thúc vào lúc này rồi.

Mà thôi, lần này ta sẽ nương tay.

"Nói tóm lại, cả hai bên đã đến điểm không thể nhượng bộ thêm nữa."

Ricardo vẫn nhìn đi chỗ khác không nói gì, còn Estella chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt lo lắng.

Demilly vuốt cái đầu hói của mình với vẻ mặt khó khăn.

"...Đến nước này, chỉ còn một cách duy nhất."

Tôi buông tay khỏi bàn, và đứng thẳng người lên từ tư thế hơi nghiêng về phía trước.

Duỗi thẳng lưng, tôi lùi một bước lớn như thể đang trôi.

Tất cả ánh mắt đều dõi theo tôi, tất cả mọi người, kể cả Estella, đều đối diện với tôi.

Nhìn thấy tất cả khuôn mặt trong tầm mắt, tôi nói ra giải pháp duy nhất với hai tay dang rộng, đường hoàng, đầy tự tin:

"Tiến hành chiến tranh nào."

Ngay lập tức, không khí trong phòng trở nên căng thẳng.

Ánh mắt của Javier và Medra trở nên sắc bén, giữa hai lông mày của Demilly xuất hiện những nếp nhăn sâu.

"...Ngươi đang nghiêm túc đấy à?"

Người đầu tiên lên tiếng là Ricardo.

Tôi đã nghĩ Estella, hoặc Assunto sẽ phản ứng trước... nhưng cả hai người họ đều ngạc nhiên đến mức sững sờ rồi.

Có lẽ đối với những chuyện như thế này, người đã quen với việc làm liều sẽ dễ giữ bình tĩnh hơn.

"Tất nhiên rồi."

"Ooba-kun..."

Tôi giơ một tay lên để ngăn Demilly đang định đứng dậy.

Không sao đâu. Tôi biết ông muốn nói gì.

Có lẽ cảm nhận được ý nghĩ đó, Demilly lại ngồi xuống ghế.

Nét mặt ông ta dịu đi một chút.

...Javier và Medra, đáng sợ qué. Đừng giận. Đây là bước cần thiết mà.

Tôi muốn tất cả mọi người ở đây nhận ra rằng chúng ta đã đi quá xa, rằng chúng ta đang bị giam cầm trong một ngõ cụt, không thể tiến cũng không thể lùi.

Tuy không ai nói ra, nhưng chắc chắn khả năng đó đã thoáng qua trong đầu mọi người.

Chính vì cố tỏ ra chưa nhận thấy, cố tránh né, nên cuộc thảo luận mới lệch hướng và đi vào vòng lặp.

Hãy nhận thức một lần đi.

Chúng ta... ba quận này, đã tiến đến bước trước chiến tranh.

"Nhưng... tất cả mọi người có mặt ở đây, và tất nhiên, tất cả cư dân của ba quận không có ở đây, không ai mong muốn điều đó."

Khi tôi nói ra ý kiến của mình, sức lực như trút khỏi vai Javier và Medra.

Tư thế sẵn sàng chiến đấu được hạ xuống.

Tuy nhiên, Estella và Ricardo vẫn giữ nguyên biểu cảm trên khuôn mặt.

Estella lo lắng, còn Ricardo thì bực tức.

Suy nghĩ đơn giản hơn đi.

"Không muốn chiến tranh. Nhưng cần phải giải quyết vấn đề này. Vậy thì phải làm sao đây..."

Mặc dù có thể bị cười nhạo là điên rồ, nhưng tôi sẽ nghiêm túc thực hiện điều mà tất cả các người đã loại bỏ khỏi danh sách lựa chọn ngay từ đầu.

"Thay vì chiến tranh, tại sao chúng ta không chọn người đại diện từ mỗi quận và tổ chức một cuộc đấu công bằng?"

Tôi nắm chặt tay và cất cao giọng.

Đây không phải là đùa giỡn, không phải là mất trí, càng không phải là đang coi thường!

"Chúng ta sẽ thi đấu công bằng với những điều kiện và luật lệ mà cả ba quận đều có thể chấp nhận. Tôi không đùa đâu. Khi bắt đầu, hãy coi đây là chiến tranh! Nếu không có quyết tâm như vậy, chúng ta không thể giải quyết vấn đề này!"

Tôi bước lên, một lần nữa đến bên cạnh Estella, rồi đập mạnh xuống bàn.

Bộp! - âm thanh vang lên, làm không khí càng thêm căng thẳng.

"Đây là chiến tranh! Một cuộc chiến thời đại mới không đổ máu của bất kỳ ai!"

Căn phòng chìm vào im lặng.

Không ai nói gì, tất cả đều đang trầm ngâm suy nghĩ.

"...Hừ!"

Giữa bầu không khí ấy, Ricardo khịt mũi như đang cười nhạo tôi.

"Ngươi nghĩ có thể giải quyết vấn đề bằng trò lừa trẻ con như vậy sao? Nếu thua cuộc đấu, bọn ta phải cho phép xây cổng thành à?"

Ricardo từ từ đứng dậy.

"Cuộc sống của cư dân trong lãnh địa bọn ta đang bị đe dọa... Bọn ta không điều hành chính quyền với cảm giác nô đùa như các ngươi! Đừng có nói những điều vô lý!"

Ricardo đá mạnh vào bàn.

Chiếc bàn ngã với tiếng động dữ dội.

Lọ mực trên bàn bắn tung toé xuống sàn, để lại vết đen lan rộng.

"...Vậy thì, cuộc đàm phán kết thúc."

Tôi nhìn Ricardo đang sôi máu với ánh mắt lạnh lùng.

Ngươi nghĩ mình đang ở vị thế có thể coi thường người khác sao?

Để ta cho ngươi thấy thế nào là nụ cười khinh miệt thực sự.

"Chúng tôi sẽ tự ý xây cổng thành. Anh đã nghe về bầy ma thú rồi phải không? Chúng không liên quan gì đến cổng thành của chúng tôi, nhưng đã được xác định là cần phải tiêu diệt ngay lập tức. Đúng không, Medra?"

Tôi lái câu chuyện sang Medra, người đang mang vẻ mặt nghiêm trọng.

"...Đúng vậy. Nếu cứ để mặc như thế này, ma thú sẽ xâm nhập vào thành phố, và không chỉ Quận 42, mà Quận 41, Quận 40, và các quận nối tiếp đều sẽ bị tàn phá."

"Vậy đấy."

Này, Ricardo.

Bây giờ ngươi cảm thấy thế nào?

Một đồng minh phe ngươi vừa "ủng hộ ta - kẻ thù của ngươi" từ sau lưng ngươi đấy?

Bỗng nhiên cảm thấy cô độc phải không?

Có một thứ gọi là tâm lý nơi mình thuộc về.

Con người cảm thấy rất khó chịu khi bị đối đầu bởi những người đứng sau lưng và bên cạnh mình. Họ để tâm đến người đứng sau mình gấp nhiều lần so với người đối diện.

Này, Ricardo. Nói ta nghe xem... cảm giác bị cô lập thế nào?

"Hội săn bắt sẽ tiêu diệt bầy ma thú trong thời gian sớm nhất. Đây là ý chí của toàn thành phố. Anh không thể phản đối điều này. Hiểu chứ?"

"......Keh!"

"Tốt. Và khi bầy ma thú biến mất, sẽ không còn lý do gì để ngăn cản việc xây dựng cổng thành ở Quận 42 nữa. ...Anh hiểu điều đó, đúng không?"

"Phiền phức quá! Ngươi muốn nói gì!?"

Ricardo cáu kỉnh.

Nhưng tất cả những gì ngươi có thể làm là giậm chân xuống sàn mà thôi.

Ngươi không thể xông vào đánh ta, phải không?

Trong thâm tâm, ngươi đang thừa nhận sai lầm của mình.

Ngươi đứng dậy trong cơn giận dữ, nhưng không biết phải làm gì với nắm đấm đã giơ lên.

Hãy nghĩ về tình huống ngươi đang gặp phải đi.

Ta và Estella đương nhiên là kẻ thù của ngươi, và Medra cũng đang đồng tình với ta ở một mức độ nào đó.

Demilly và Javier thì trung lập, nhưng chắc ngươi đã nghe chuyện Hội tiều phu muốn sử dụng cổng thành ở Quận 42.

Cô độc thật khó khăn, phải không?

Những điều nhỏ nhặt thường ngày không đáng quan tâm bỗng trở nên đáng lo ngại, kéo theo những kết quả tiêu cực, và đầu óc ngươi đang tràn ngập những yếu tố tiêu cực.

"Chúng ta đã đến điểm không thể lùi bước. Bây giờ chúng tôi không thể dừng lại. Nếu cuộc đàm phán thất bại, chúng tôi sẽ tiến hành bằng vũ lực. Có lẽ, các anh cũng sẽ làm vậy. ...Và rồi, tất cả sẽ kết thúc."

Kết thúc.

"Điều đó" - thứ mà vừa nãy tất cả mọi người đều nhất trí muốn tránh - sẽ trở thành hiện thực.

Đúng vậy.

Là chiến tranh.

"Thằng khốn...!"

Ricardo lại đạp xuống sàn một lần nữa.

Trong lúc đó, Medra đã dựng lại chiếc bàn bị ngã và đặt nó trở lại vị trí cũ.

"Giờ anh có sẵn lòng lắng nghe về cuộc thi đấu ngớ ngẩn đó không?"

"..............."

Ricardo nhìn tôi chằm chằm không nói lời nào.

Nhưng câu trả lời chỉ có thể là một.

"...Nói nhanh đi."

Ricardo quay mặt đi và quay trở lại chỗ ngồi của mình. Nhờ Medra đã dựng lại bàn nên trông có vẻ tử tế. Sẽ thật xấu hổ nếu phải tự mình dựng lại cái bàn mà chính mình đã đá đổ.

"Giờ thì... trước tiên, tôi có thể uống nước được không?"

"Ờ. Cứ uống thong thả."

Demilly trả lời tôi.

Đây là dấu hiệu cho thấy "ta cũng muốn nghe." Ông ta ngầm bày tỏ ý muốn hợp tác hết mức có thể bằng thái độ thân thiện.

Tôi đã nêu ra kết cục tồi tệ nhất trước và liên kết suy nghĩ của mọi người vào đó.

Rồi bằng cách khiến họ nghĩ "Chúng ta phải tránh điều tồi tệ nhất bằng mọi giá", tôi dẫn dắt họ đến chỗ thỏa hiệp với một đề xuất "tốt hơn".

Đây là ứng dụng của kỹ thuật door-in-the-face.

Nhờ có Ricardo, tâm trí của tất cả mọi người ở đây giờ đã được đặt cùng một vị trí.

"Chỉ cần một quyết định sai lầm, chiến tranh sẽ nổ ra ngay lập tức."

Với không khí căng thẳng này, sẽ khó mà cắt ngang cuộc nói chuyện hoặc chỉ áp đặt yêu cầu của riêng mình.

Dù sao thì, không ai muốn bị nói là người khơi mào cho cuộc chiến cả.

Tôi từ từ uống nước, làm ẩm miệng.

Được rồi, giờ thì làm thôi.

Buổi độc diễn của Ooba Yashiro, bắt đầu.

"Điều tôi đang đề xuất chỉ là một cuộc thi đấu. Sẽ không có ai chết. Nhưng tùy thuộc vào kết quả, có thể mất cả lãnh thổ."

"Chuyện đó... nghe nguy hiểm đấy."

Có lẽ không chịu nổi sự căng thẳng, Demilly nói với giọng vui vẻ.

Nhưng bầu không khí vui vẻ đó nhanh chóng bị nuốt chửng bởi sự im lặng.

"Tiếp tục câu chuyện. Chúng ta sẽ đấu một cách công bằng theo các quy tắc đã đặt ra, và xác định rõ ràng kẻ thắng người thua. Một kết quả rõ ràng trước mắt mọi người, không ai có thể phàn nàn sau này, trước đám đông."

"Sẽ là một trận đấu công khai nhỉ."

"Đúng vậy. Cuộc thi đấu này cũng mang ý nghĩa quan trọng đối với người dân các quận."

Biểu cảm của Estella nghiêm túc hơn bao giờ hết.

Cô ta quen tôi cũng đã lâu, nên có lẽ cô ta hiểu phần nào suy nghĩ của tôi.

Khuôn mặt cô ta là sự pha trộn giữa quyết tâm và nỗi lo lắng không thể diễn tả.

"Vậy, sau khi xác định được người thắng thì thế nào?"

Ricardo dựa vào lưng ghế và hỏi với thái độ kiêu ngạo.

Nhưng ánh mắt hắn hoàn toàn nghiêm túc.

"Người thắng có thể đưa ra một điều kiện mà người thua phải chấp nhận."

"Chà..."

Mặt Ricardo méo mó một cách gian xảo.

À, tên này vừa nghĩ đến cảnh mình chiến thắng đây mà. Đó là điềm báo thua cuộc đấy. Chia buồn nhé.

Nhưng nếu Ricardo không tham gia thì không thể tiếp tục, vì vậy tôi sẽ nâng đỡ hắn thêm một chút.

"Nếu Quận 41 thắng, chúng tôi sẽ ngoan ngoãn thu hồi kế hoạch xây dựng cổng thành."

"Ngược lại, nếu bên các ngươi thắng, các ngươi có thể xây cổng thành và ra lệnh cho bọn ta không thu thuế thông hành, phải không?"

"Nếu đó là điều anh muốn."

Tất nhiên, còn có thể làm nhiều hơn thế.

"Đối với Quận 40, bất lợi có vẻ lớn hơn nhỉ."

"Đúng vậy. Lợi ích thì ít mà rủi ro lại cao."

"Chú Demilly. Đây là vấn đề của quận chúng cháu. Xin đừng miễn cưỡng..."

"Không, Estella. Bọn ta không thể đứng trong vùng an toàn và chỉ đứng nhìn cuộc đấu giữa hai quận. Đã tuyên bố trung lập mà không can thiệp thì đâu có được."

Một quận có người đứng đầu như vậy thật là may mắn.

Nếu Quận 40 tuyên bố không tham gia với lý do trung lập thì...

"Có khả năng quận thắng sẽ chiếm đóng quận thua và mở cuộc chiến xâm lược nhỉ."

"Ừ, ta cũng nghĩ giống ngươi đấy. Không cần thương xót những kẻ không đứng cùng chiến tuyến."

Thật khó chịu khi ý kiến của tôi lại trùng với Ricardo.

Kẻ đứng giữa sẽ bị cả hai bên ghét bỏ. Ngay cả trẻ con cũng hiểu điều đó.

Để tránh rủi ro, cách tốt nhất cho Quận 40 - nơi có rủi ro cao nhất - là đứng cùng chiến tuyến.

Đứng cùng chiến tuyến và chọn cách thua với tổn thất ít nhất là tốt nhất.

Ví dụ như... liên minh với một bên và chọn cách thua không để lại thiệt hại.

Nếu muốn giành chiến thắng thì cũng được... nhưng có lẽ lợi ích sẽ ít.

"Đừng lo, Demilly."

Javier đứng dậy khỏi ghế và vỗ mạnh vào vai Demilly.

"Ông có Hội tiều phu chúng tôi ủng hộ mà. Có thể sẽ gặp khó khăn với Hội săn bắt, nhưng chúng tôi không có ý định thua đâu."

"Ha! Nói cái quái gì đó, lão già râu ria kia!? Định thắng chúng tôi bằng sức mạnh à!? Đồ không biết thân biết phận. Vào rừng tu luyện thêm trăm năm đi!"

"Nói gì hả, mụ già kia!?"

"Muốn đánh nhau à, lão già râu ria!?"

Javier và Medra đứng dậy, bắn tia lửa điện ảo ảnh vào nhau.

Trông như poster phim quái vật vậy.

"A-ano, anh Yashiro-san..."

Người rụt rè giơ tay lên là Imelda. Có vẻ cô ta muốn phát biểu.

Khi tôi nhìn sang Ricardo và Demilly, cả hai đều ra hiệu "đồng ý".

"Cho phép phát biểu."

Khi tôi nói vậy, Imelda đứng dậy và nói với giọng nhẹ nhàng:

"Với điều kiện này, Quận 42 quá bất lợi."

Bên cạnh Imelda, Assunto và Usse đang gật đầu mạnh mẽ.

"Cả Hội tiều phu và Hội săn bắt đều có nhân tài. Mặc dù Quận 42 có chi nhánh Hội săn bắt với Magda-san, Deria-san, và Usse-san, nhưng sự chênh lệch về chiến lực vẫn rất rõ ràng. Ngay cả khi chọn ra người đại diện để thi đấu, vẫn có sự khác biệt lớn về nhân tài. Ví dụ cụ thể, nếu mỗi quận chọn một người đại diện để thi đấu, tôi không nghĩ Magda-san có thể đối đầu với Hội trưởng Medra hay cha tôi."

Có vẻ như Assunto, Usse, và cả Estella đều đồng ý, họ liên tục gật đầu tán thành.

Demily, Javier, và Medra cũng đang nhìn tôi với ánh mắt thông cảm.

"Này, ngươi tên gì ấy nhỉ?"

Ricardo nhắm mắt nói với tôi.

Hắn đang khoanh tay sau đầu, thong thả khoanh chân.

"Ooba Yashiro."

"Yashiro à..."

Ricardo ngồi thẳng dậy, đặt khuỷu tay lên đầu gối và nghiêng người về phía trước.

Hắn đan hai bàn tay lại và trừng mắt nhìn tôi.

"...Ngươi nghĩ mình có thể thắng với kiểu thi đấu như vậy sao?"

Đây là lời cảnh báo à?

Hư hưm. Hắn có vẻ tốt bụng đó chớ.

Hắn không nghĩ "Hehe, tên đó không biết gì cả. Thắng là dễ!" - có lẽ do ảnh hưởng của Medra, người luôn đòi hỏi sự công bằng và đã ở bên cạnh hắn từ khi còn nhỏ.

"Tôi chưa biết liệu có thắng được hay không... nhưng tôi nghĩ mình sẽ không thua thảm hại."

"Phải chăng Quận 42 có người nào đó rất giỏi? Chuyện mở rộng quân bị chỉ là tin đồn phải không? Vậy làm thế nào để đấu với quái vật như Medra..."

"Ricardo."

"...Ả?"

Có lẽ không thích bị gọi không kèm kính ngữ, Ricardo nhìn tôi với khuôn mặt cực kỳ đáng sợ.

Nhưng tôi vẫn tiếp tục không chút bận tâm.

"Anh đang 'tự cho rằng' nội dung cuộc thi đấu này là gì vậy?"

"Hảả?"

Tất cả bọn họ chỉ biết khoe khoang cơ bắp và sức mạnh.

Làm sao tôi có thể đề xuất một phương thức thi đấu dã man như vậy được?

"Phương thức thi đấu tôi đề xuất là một thứ tuyệt vời - hoàn toàn rõ ràng về kết quả, an toàn và hòa bình, không đổ một giọt máu nào, nhưng vẫn đầy kịch tính và cảm động."

Nếu làm điều này trên truyền hình Nhật Bản, nó sẽ đạt tỷ suất người xem khá cao. Một nội dung đầy sáng tạo và rất được ưa chuộng.

"Yashiro."

Estella đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt tôi và hỏi:

"Cậu định làm gì vậy?"

Biết ơn vì cô ta đã đưa ra câu hỏi hay, tôi nhìn một vòng tất cả mọi người, cố tình dừng lại một lúc để tạo sự hồi hộp, rồi dõng dạc nói:

"Hãy giải quyết bằng cuộc thi ăn nhiều! Trắng đen rõ ràng!"

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

tôi có nghi vấn về sòng phẳng công bằng ở đây, quận 42 có quỷ ăn mà :)))
Xem thêm
sơ thì ăn ít nhất gấp 20 lần người bthg, magda có ánh sáng lờ mờ đỏ nên sẽ ăn đc nhiều
Xem thêm
có sơ Bertina anh tôi kiểu ez win đây mà
Xem thêm
Giải quyết mâu thuẫn sống còn giữa các quận bằng một cuộc thi ăn, quả quay xe này đách ai lường trước được :))))
Xem thêm