Thuật quản lý kinh doanh...
Miyaji Takumi (宮地拓海) Falmaro (ファルまろ)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel - Phần 1 (Chương 1 → 150)

Chương 106: Phiên tòa tại Ánh Dương Quán

4 Bình luận - Độ dài: 5,178 từ - Cập nhật:

Đã vài ngày trôi qua kể từ khi gã bò sát ngốc nghếch kia xông vào Ánh Dương Quán.

Hôm nay là ngày xét xử.

"Bị cáo, Pompeo."

"Khoan đã, các người! Tôi đã làm gì chứ!?"

Phòng xử án tạm thời được lập nên bằng cách sắp xếp ghế khách thành hình chữ U trong Ánh Dương Quán.

Bị cáo trong phiên tòa hôm nay là Pompeo, bếp trưởng kiêm chủ tiệm Luxury, một tiệm bánh nổi tiếng đến mức người ta thường nói "Nói đến bánh ngọt là phải nhắc đến nơi này" ở Quận 40.

Chúng tôi đang vây quanh Pompeo trong Ánh Dương Quán.

Ginette đứng bên phải Pompeo, đối diện là Loretta, Estella, Delia, và tôi ở bên trái, còn Paula ngồi ở khu vực khán giả phía sau.

"Các người đang làm cái quái gì vậy!? Thật vô lễ!"

Pompeo là người sùng bái Umaro. Vì thế, chúng tôi đã nhờ Umaro dụ gã tới bằng lời mời: "Anh có muốn xem nội thất của nhà hàng tôi đã cải tạo không’s? Tôi sẽ đặc cách cho anh tham quan bên trong’s." Và khi gã hớn hở đến trước Ánh Dương Quán, chúng tôi đã bắt cóc gã... một cách hòa bình.

"Chúng tôi sẽ tiến hành xét xử một cách hòa bình."

"Cách làm của các người đã thô bạo từ đầu rồi còn gì!?"

Gương mặt điển trai sắp bước vào ngưỡng lịch lãm của Pompeo nhăn nhó.

"Thả tôi ra ngay lập tức! Tôi là người được kính trọng nhất ở Quận 40 đấy! Các người nghĩ làm thế này sẽ không có hậu quả sao!? Sẽ có chiến tranh đấy!"

"Không, chắc chắn Hội tiều phu mới nổi tiếng nhất."

Thứ hai chắc là Torbeck.

Còn ông chỉ là kẻ nịnh hót các tiểu thư quý tộc thôi!

"Luxury là biểu tượng của Quận 40! Khi được hỏi về đặc sản của Quận 40, ai cũng sẽ trả lời là bánh ngọt của tiệm tôi!"

Cái bánh đó, chẳng phải là thứ tôi dạy cho ông sao?

Gần đây, short cake mà tôi đã dạy dường như đang rất được ưa chuộng ở Luxury.

Người ta nói rằng nó ngọt hơn và dễ thương hơn bánh mì đường nâu trước đây, và các cô gái trẻ đều phát cuồng vì nó.

Chết tiệt, lẽ ra tôi nên lấy tiền hoa hồng.

"Tôi cất công đến tận Quận 42 là để xem nội thất nhà hàng do Umaro-sama thiết kế! Tôi không có thời gian để phí phạm với các người đâu!"

"À, về việc đó, chính là nơi này đấy."

"Cái gì!?"

"Quán này được Umaro cải tạo từ đầu tới cuối đấy."

...Đổi lấy hai tháng ăn miễn phí.

"Hèn gì... Tôi cảm thấy không khí nơi đây rất ngon."

"Ông tùy cơ ứng biến đấy à?"

Không khí ngon là vì đây là vùng quê đấy.

...Mà Quận 40 cũng tương tự thôi!

"Vậy, rốt cuộc đây là trò gì? Tại sao tôi phải chịu đựng cách đối xử như thế này chứ?"

"Hãy tự hỏi lương tâm mình đi!"

Bỗng giọng nói mạnh mẽ của cô gái xinh đẹp có đôi tai chó vang lên.

Paula đã im lặng lắng nghe nãy giờ, nhưng có vẻ như cô ta cuối cùng đã không kiềm chế được cơn giận, đập bàn và đứng dậy.

"Giả vờ ngây thơ cũng vô ích thôi!"

"Nào, bình tĩnh đi, Paula. Không thì tôi sẽ chọc ngực cô đấy."

"Hả!? K-Không được! N-Ngực của tôi... chỉ dành cho người đặc biệt thôi..."

"Cậu nói chuyện khéo léo kiểu gì mà thành quấy rối tình dục thế hả..."

Trong khi Paula đang đỏ mặt một cách đáng yêu, Estella chen câu vô duyên vào. Cô ta thậm chí còn không có ngực để chọc...

"Thậm chí không có ngực để chọc mà cứ..."

"N-nếu là chọc thì được chứ bộ! Còn bóp thì đúng là có thể hơi khó... C-cậu bắt tôi nói gì vậy hả!?"

Úi, có vẻ như suy nghĩ của tôi vô tình tuột ra khỏi miệng.

"Này... Rốt cuộc tại sao tôi bị đưa đến đây hả?"

Pompeo nhìn cuộc đối thoại của chúng tôi với gương mặt co giật. Trông gã như thể muốn rời đi càng sớm càng tốt.

"Cô ta bảo ông hỏi bộ ngực của mình ấy."

"Là lương tâm! Hỏi lương tâm của mình!"

Paula vừa vỗ ngực mình vừa nói. ...Cử chỉ đó trông giống như muốn nói "Hãy nhảy vào ngực tôi đi!", thật sự rất dễ thương.

"Tôi hoàn toàn không nhớ gì. Tôi chưa từng làm điều gì khiến các người oán hận cả."

Pompeo vỗ mạnh ngực mình và tuyên bố dứt khoát bằng giọng nói không chút do dự.

Tuy là cử chỉ tương tự, nhưng tôi chẳng có chút ham muốn nhảy vào ngực gã. Hoàn toàn không.

"Tuy nhiên..."

Hàng mi dài bất thường của Pompeo từ từ hạ xuống, mắt gã híp lại.

"Nếu các người đang oán hận vì bánh ngọt ở tiệm tôi quá ngon đến nỗi đã cướp đi khách hàng của quán này... thì tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần để chấp nhận sự oán hận đó."

"À, không sao, không sao. Vì chúng ta không cạnh tranh cùng phân khúc khách hàng."

Khách hàng của Luxury hầu hết là quý tộc và những người giàu có.

Còn Ánh Dương Quán thì phục vụ chủ yếu cho thường dân. Hai bên không giành khách hàng của nhau.

Cơ mà, vẻ tự phụ của gã này có vẻ càng ngày càng tăng.

Không biết hắn có còn nhớ thời kỳ hắn tự hào khoe bánh mì đường nâu và gọi nó là "bánh ngọt" không nữa.

Dù có tỏ ra sang trọng, nhưng thứ ông dùng vẫn là thứ mà giới quý tộc gọi là "đường của người nghèo" đấy.

Tuy nhiên, những quý tộc hài lòng với thứ đó mới thật là đáng cười. Chắc họ không thể phân biệt được sự khác nhau về hương vị.

"Tôi có thể hỏi một câu không, Mr. Pompeo?"

Estella đứng dậy với vẻ mặt nghiêm nghị, bước đến trước mặt Pompeo, rồi hỏi với giọng điệu nghiêm túc:

"Trong mắt ông, Quận 42 như thế nào? Loại bánh ngọt mà tiệm ông bán đang lan truyền với tốc độ kinh khủng đấy."

"Chẳng là gì cả."

Pompeo trả lời với giọng điệu thong thả, đầy tự tin.

"Tiệm của tôi không chỉ đơn thuần bán ‘bánh ngọt’. Chúng tôi cung cấp 'khoảnh khắc thanh lịch để thưởng thức bánh ngọt một cách tao nhã'. Vẻ sang trọng của tiệm tôi không phải thứ có thể bắt chước được, và khách hàng cũng hiểu điều đó. Đấy là lý do họ ưu ái tiệm của tôi."

...Vậy mà dịch vụ lại không được chu đáo cho lắm.

Tuy nhiên, danh hiệu "nơi quý tộc tụ họp" là một lợi thế lớn. Chính hành động "đến Luxury" đã trở thành một biểu tượng địa vị. Như Pompeo nói, đó là điều không dễ bắt chước.

"Các người làm loại bánh gì, tôi không quan tâm. Tôi chỉ tiếp tục cung cấp bánh ngọt của mình thôi."

Một quan điểm khá là thẳng thắn.

Chính những người có tư duy như vậy mới có thể nổi bật giữa đám đông. Một niềm tin vững chắc tự nó đã có giá trị. Bởi vì niềm tin của con người thường dễ dàng lung lay bởi những lo lắng nhỏ nhặt.

"Nói cho cùng, nếu không có lời mời của Umaro-sama, tôi sẽ không bao giờ tự mình đến Quận 42. Đối với tôi, Quận 42 chỉ là một nơi như vậy thôi."

Pompeo ưỡn ngực, tuyên bố dứt khoát như thể đó là sự thật hiển nhiên, không tỏ ra quá khích hay e dè.

"Vậy sao. Cảm ơn ông."

Estella trả lời ngắn gọn, rồi quay gót.

Sau đó, cô ta đến gần bên tôi và thì thầm vào tai:

"Chúng ta đang bị coi thường đấy."

Những lời thì thầm đó không chứa sự giận dữ hay mặc cảm tự ti, mà chỉ như một câu đùa kèm theo nụ cười khổ não kiểu "Thật là rắc rối."

Đó là điều "bình thường" ở thành phố này.

Các quận tầng lớp thấp luôn bị coi thường vô điều kiện.

Có lẽ như Pompeo nói, họ thậm chí còn không thèm để mắt đến chúng tôi.

"Vậy thì, manh mối 'Pompeo đang cố hủy hoại tiệm đối thủ' có vẻ..."

"Không phải rồi, với tình hình này."

Tôi trao đổi ánh mắt với Estella.

Dù sao, chúng tôi cũng không thực sự nghi ngờ Pompeo, mà chỉ muốn loại bỏ từng khả năng một. Chỉ là, nếu xét về chứng cứ tình huống, tiệm bánh ngọt từ quận khác - tức Luxury - có vẻ đáng nghi nhất.

"Này, Yashiro. Anh tin gã đàn ông khó ưa đó à?"

Paula bước đến, vai vẫn căng thẳng.

Và rồi, giống như Estella đã làm, cô ta cũng áp sát người vào tôi. Không biết cô ta có đang ganh đua với Estella không nữa.

"Tôi hoàn toàn không tin tưởng hắn."

Lời thì thầm đó rõ ràng chứa đầy sự bất mãn.

Mà, cũng không trách được.

Đối với Paula, Cantal Chika gần như là cả cuộc đời cô ta.

Cô ta luôn nỗ lực hết mình trong việc nấu nướng, quản lý và phục vụ.

Paula không thể chịu đựng được việc ai đó làm ô nhục những điều đấy.

Ai cũng sẽ nổi giận khi thứ họ trân trọng bị bôi nhọ.

Nói một cách dễ hiểu, đó giống như cảm giác khi bạn chứng kiến một gã đồng nghiệp trăng hoa đang trêu chọc một cô gái hiền lành, chỉ nhìn thôi đã biết là thuần khiết. Bạn sẽ muốn giết hắn. Nếu hắn dám dùng những trò quấy rối tình dục để làm trò cười, bạn sẽ không thể yên tâm trừ khi loại bỏ hắn khỏi xã hội bằng bất cứ phương pháp tàn nhẫn nào.

Khi nghĩ vậy, tôi có thể hiểu được cơn giận của Paula.

Tuy nhiên, điều đáng lo ngại là... cơn giận của Paula đã chuyển từ những tên cơ bắp trong vụ côn trùng sang kẻ chủ mưu đứng sau, và hiện tại đang hướng về Pompeo, người "có vẻ đáng nghi".

Nếu suy đoán đó là đúng thì không sao, nhưng...

"Lúc dạy hắn làm bánh, thái độ của hắn cũng tệ mà, phải không?"

Trước đây, khi tôi dạy cách làm bánh ở Luxury để phổ biến việc sử dụng đường cát trắng, Paula cũng có mặt, và có vẻ cô ta đã không ưa Pompeo ngay từ lúc đó.

"Hay là chúng ta cứ đột nhập vào Luxury và làm cho họ không thể kinh doanh được nữa? Khi đó họ sẽ không còn là đối thủ, và sẽ không còn gây rắc rối như thế nữa, phải không?"

Paula thở phì phò và nói điều không tưởng. Giọng điệu của cô ta cho thấy cô ta tin chắc Pompeo là thủ phạm.

Có vẻ sự khó chịu đã lấn át khả năng bình tĩnh phán đoán của cô ta.

Tôi phải chỉnh sửa điều này.

"Nếu làm vậy, chính chúng ta mới là kẻ xấu đấy."

"Nhưng, người ta vẫn nói ‘ăn miếng trả miếng’ mà...!"

"Xin lỗi Paula, cho tôi nói một chút."

Paula đang trình bày quan điểm của mình thì Estella giơ tay ra hiệu cho cô ta dừng lại.

"Khi chưa có bằng chứng Luxury là thủ phạm, chúng ta phải nhớ rằng mình đang ở vị thế 'xin' được hợp tác để điều tra."

"Nhưng... hắn đáng nghi quá mà? Ánh mắt cũng đầy vẻ xấu xa..."

Trong tâm trí Paula, Pompeo hoàn toàn bị coi là kẻ xấu. Tội nghiệp.

"Ánh mắt thì cứ để đó... nhưng chúng ta không thể tùy tiện dùng Tinh linh Thẩm phán chỉ vì đáng nghi được, đúng không?"

"Đúng... là vậy, nhưng... ừm."

Có vẻ Paula đã hiểu ý Estella, cô ta lùi lại dù vẫn còn chút không hài lòng.

Nếu ngay bây giờ chúng tôi hỏi Pompeo "Ông có đang quấy rối Quận 42 không?", và sau khi hắn phủ nhận, chúng tôi dùng Tinh linh Thẩm phán, sự thật sẽ được phơi bày ngay lập tức.

Nếu biến thành ếch, hắn chính là thủ phạm. Còn nếu không, hắn vô tội.

Tuy nhiên, Tinh linh Thẩm phán không phải là thứ có thể sử dụng bừa bãi, ngay cả khi dùng để đe dọa.

Tinh linh Thẩm phán là vũ khí có thể cướp đi cuộc đời của đối phương trong chớp mắt, nói cho dễ hiểu thì nó giống như một khẩu súng vậy.

Ngay cả khi đối phương là nghi phạm với 99% khả năng có tội, thì cũng không nên chĩa súng vào họ một cách thiếu suy nghĩ.

Hãy thử nghĩ xem. Nếu bạn bè hay hàng xóm coi bạn là "người nguy hiểm, chuyện gì cũng chĩa súng vào người khác"... bạn sẽ không thể sống bình thường được, phải không?

Nếu là nghề dịch vụ như quán ăn uống thì càng tệ hơn.

Tôi hiểu cảm giác của Paula.

Khi người đáng nghi nhất lại là kẻ mà mình ghét... chắc hẳn ai cũng sẽ vội kết luận “tên này chính là thủ phạm”, và muốn trừng phạt hắn ngay lập tức.

Chính vì thế, cần phải thận trọng.

Dù có vẻ quanh co, nhưng chúng tôi phải xử lý mọi việc theo từng bước.

Tinh linh Thẩm phán là quân át chủ bài. Quân át chủ bài chỉ có hiệu quả khi được sử dụng vào thời khắc cuối cùng.

Nếu để lộ ngay từ đầu, thì đến lúc cần thiết dễ lâm vào cảnh sa cơ.

Hơn nữa, nếu quân át chủ bài mà ta tung ra "thất bại" thì sao...?

Điểm khác biệt giữa Tinh linh Thẩm phán và súng là nó sẽ bị "né" nếu đối phương không nói dối. Và việc bị "né " đó sẽ chứng minh đối phương "vô tội".

Tất nhiên cũng có thể là do cách lấy lời khai không tốt. Tinh linh Thẩm phán là một hệ thống có nhiều lỗ hổng mà.

Nhưng, có bao nhiêu người dám sử dụng Tinh linh Thẩm phán lần thứ hai, thứ ba sau khi thất bại lần đầu?

Nếu nghĩ đến việc lại bị né... thì số người có thể làm được điều đó sẽ rất ít.

Tốt hơn hết là không nên lạm dụng Tinh linh Thẩm phán một cách bừa bãi.

Ngay từ đầu, những người ở đây hầu như không sử dụng Tinh linh Thẩm phán. Vì sợ sức mạnh, hiệu quả và hậu quả mà nó mang lại.

Và có thể nói rằng, chính nhờ có sự sợ hãi đó mà thành phố này vẫn liên tục bình yên cho đến nay.

Bởi một thế giới mà ngay cả thường dân cũng có thể bắn súng bừa bãi ở bất cứ đâu thì không thể duy trì được trạng thái bình thường.

Tuy nhiên, do tôi đã sử dụng sức mạnh đó vài lần, nên không thể phủ nhận rằng khả năng kháng cự với Tinh linh Thẩm phán đã giảm đi một chút.

Và cũng vì thế, tôi phải nói rõ ràng ở đây.

Sử dụng vũ khí quá mạnh sẽ hủy hoại chính mình.

Những người không biết điều đó sẽ bị nhấn chìm trong sức mạnh.

"Dù sao đi nữa... Paula nè."

"Sao?"

"Cứ giao cho tôi đi."

"...Ưm. Nhờ anh."

Khi tôi mỉm cười, vẻ mặt của Paula dịu đi một chút.

Có lẽ cô ta đã hiểu ý tôi mà không cần nói ra.

"Tôi có linh cảm rằng Yashiro sẽ giải quyết được, và tôi không nên cản trở."

Nhưng cũng đừng kỳ vọng quá nhiều.

"Ít nhất tôi sẽ đảm bảo những kẻ kỳ quái kia không còn lảng vảng quanh đây."

Để làm được điều đó, tôi cần phải tìm hiểu mặt trái của chúng.

"Vậy, nghi ngờ đối với tôi đã được giải tỏa chưa?"

"À, có vẻ ông không phải là kẻ xấu."

"Đương nhiên. Ngay cả khi không làm những việc ti tiện đó, tiệm của tôi cũng không thể thua một quán ăn chỉ có nội thất tuyệt vời như thế này."

Tên này chỉ khen những thứ liên quan đến Umaro nhỉ...

"Vậy, xong việc rồi phải không?"

"Ừ. Xin lỗi vì đã làm phiền. Giờ ông về à?"

"Không, cho tôi xem kỹ bên trong quán đã!"

Ông thích Umaro đến mức nào vậy...?

"Trước đó, Pompeo-san. Bác có muốn thưởng thức sản phẩm mới của chúng tôi không ạ?"

Ginette tiến lại gần Pompeo cùng với "sản phẩm mới" mà cô ta đã chuẩn bị từ sáng.

"Sản phẩm mới? Là gì vậy?"

"Bánh tart trái cây ạ. Sự kết hợp giữa vị ngọt của sữa trứng và vị chua thanh mát của trái cây tạo nên hương vị rất ngon."

"Hừm, thứ bánh ngọt giả mạo này thì..."

Ê! Đừng nói bừa!

Tart là loại bánh ngọt cao quý và sâu sắc đấy.

"Thôi, thử một miếng cũng chẳng sao... ứm!?"

Ngay sau khi cho một miếng tart vào miệng, Pompeo trố mắt và tiến sát đến trước mặt tôi. Ông ta nắm chặt hai tay tôi, áp sát mặt đến mức hai đầu mũi chúng tôi gần như chạm nhau. ...Sợ quá, sợ quá, sợ quá!

"Tôi có thể học cách làm cái này được không?"

"Ông..."

Tôi tưởng ông không quan tâm chúng tôi làm bánh gì, và chỉ muốn bán bánh của mình thôi chứ...

"Xin lỗi... Ồ, ở đây náo nhiệt quá nhỉ."

Đúng lúc tôi sắp đá bay Pompeo, Assunto đã đến Ánh Dương Quán... mang theo tin tốt.

"Tôi tìm ra gã người cự đà rồi."

"Thật sao?"

"Vâng. Bức phác họa của Yashiro-san thật tuyệt vời. Mọi người đều khen nó rất sống động."

Assunto vừa nói với vẻ ngưỡng mộ vừa vẫy vẫy bức phác họa tên bò sát ngốc nghếch mà tôi đã đưa.

Tôi đã nhờ Assunto hỏi thăm về tên bò sát ngốc nghếch đó trong lúc rảnh rỗi.

Lý do tôi tránh hai tên cơ bắp trong vụ côn trùng là vì chúng tỏ ra cẩn trọng và cố che giấu danh tính.

Nếu tìm hiểu quá sâu, gây bất lợi cho Assunto thì tôi áy náy lắm.

Nhưng với tên bò sát ngốc nghếch thì không sao.

Một gã bất cẩn như vậy, chắc chắn cũng hành động bất cẩn tương tự ở những nơi khác.

Và đúng như dự đoán, hắn đã sớm để lộ đuôi.

"Hắn tên Ottomar, là thành viên của Hội côn đồ có sào huyệt ở Quận 40."

"Hội côn đồ? Có thứ đó luôn à?"

"À, không, không có đâu. Về mặt chính thức."

Tức là một tổ chức bất hợp pháp à?

"Đó là một Hội không chính thức được tạo thành từ những kẻ vô dụng không thể gia nhập bất kỳ Hội nào. Nhưng... ngộ cái là, họ dường như không thiếu việc."

Không thiếu việc. Nghĩa là vẫn có nhiều người sẵn sàng trả tiền để thuê những tên côn đồ đó.

Mà nhắc đến công việc phải thuê côn đồ thì...

"Chủ yếu là việc quấy rối như lần này phải không?"

"Phải. Bọn chúng không có khí phách. Không thể làm những công việc đòi hỏi trách nhiệm như canh gác thành phố hay làm vệ sĩ. Sức mạnh mà chúng khoe khoang chỉ dùng để bắt nạt kẻ yếu thôi."

Nhưng vẫn có người đến thuê chúng, phải không?

Vậy là thành phố này cũng đang thối nát ngầm.

"Nhưng mà lạ ghê."

Estella đặt tay lên cằm và nhìn chằm chằm vào không trung. Hình như cô ta đang cố nhớ điều gì đó.

"Nếu tôi nhớ không nhầm, tên bò sát vô dụng đó... xin lỗi, Ottomar phải không nhỉ? Hắn đã nói rằng khi hắn đang đi trên đường, một kẻ lạ mặt đột nhiên bắt chuyện với hắn, phải không?"

"À, nghe cô nhắc lại tôi mới để ý."

Nghe Estella nói, tôi cũng nhận ra điểm kỳ lạ.

"Nếu họ đã lập Hội, thì lệnh chẳng phải đến từ cấp trên sao?"

"Chính vì họ không thể tuân theo quy tắc đó nên mới bị ruồng bỏ đấy."

Nghĩa là họ muốn làm gì thì tùy à?

"Họ chỉ tập trung ở cùng một nơi, làm những việc tương tự để kiếm tiền. Đôi khi, họ nhận ủy thác từ người có quyền lực và hành động tập thể. Mối liên hệ của họ chỉ đơn giản như vậy thôi."

"Mối liên kết của họ, cả dọc lẫn ngang đều mỏng manh nhỉ."

Estella nhún vai.

Nếu tên bò sát ngốc nghếch Ottomar gây ra một vụ bê bối, thì việc truy cứu trách nhiệm đến đại diện của Hội côn đồ đó hẳn là không thể.

Trên cơ sở đó, họ là những kẻ lý tưởng để làm điều xấu.

"Là quân tốt thí có thể cắt đuôi khi cần à?"

"Ơ-ơm... nếu cắt đuôi anh cự đà đó, sẽ lớn chuyện đấy ạ."

Ginette rụt rè giơ tay phát biểu.

Rồi, không phải nói về chuyện đó đâu, nên cô có thể im lặng dùm một chút được không?

Tóm lại, giờ khó mà bắt Ottomar khai ra người đã thuê hắn. Nếu công việc không thông qua Hội, thì chỉ có Ottomar biết ai là người thuê.

Và ngay cả Ottomar cũng chỉ mô tả người thuê là "kẻ lạ mặt".

"Phiền phức thật."

"Đúng vậy. Có vẻ chúng ta không thể thuyết phục người thuê họ dừng lại được."

Estella và tôi nhìn nhau.

Vụ việc này, làm sao để giải quyết đây...

Điều kiện để chúng tôi thắng là đảm bảo các quán ăn uống và cư dân Quận 42 không bị Hội côn đồ quấy rối nữa.

Nếu không thể xác định nguồn gốc, chúng tôi chỉ còn cách canh gác toàn bộ thành phố, nhưng...

"Nhiều thành viên của đội tự vệ đang được cử đến công trình xây cổng thành... nên việc canh gác trong thành phố hiện đang thiếu người."

Xây dựng cổng thành đi đôi với phá hủy tường thành.

Ở Quận 42 này, nơi tường thành đối diện với khu rừng đầy ma thú, việc điều động một lượng lớn thành viên đội tự vệ là cần thiết. Nếu có sự cố, thành phố sẽ bị tàn phá ngay lập tức.

"Cần tôi giúp không? Tôi nghĩ Magda và Norma cũng khá hữu ích đấy."

Delia đề xuất.

Đúng là nếu ba người họ hợp lực, chắc có thể thắng hầu hết ma thú, nhưng... cả ma thú lẫn Hội côn đồ đều là trận chiến dài hơi khi chúng tôi phải kiên nhẫn chờ đợi động thái của đối phương, không thể giải quyết nhanh chóng chỉ bằng cách cử ba người này vào. Đúng là khó.

"À mà, hôm nay Magda đâu rồi?"

"Hôm nay là ngày đi săn của Magda-san ạ."

"Con bé đi săn à?"

"Đó là nghề chính của Magda-san mà."

Ginette trả lời câu hỏi của Delia một cách lịch sự.

Khi cổng thành hoàn tất, gánh nặng của Magda sẽ giảm đi rất nhiều.

Chính vì vậy, tôi không muốn phân tán đội tự vệ sang công việc khác, làm chậm tiến độ.

"Nè, vì Hội côn đồ đó chỉ làm những việc xấu, sao chúng ta không đột kích và tiêu diệt họ luôn?"

Đối với Paula, người đầy lòng công lý, đó dường như là giải pháp đúng đắn.

‘Cái ác nên bị tiêu diệt’ à...?

"Như thế sẽ thành chiến tranh đấy."

Estella nói với nụ cười cay đắng.

"Côn đồ không chỉ có ở Quận 40. Chúng có mặt ở hầu hết các quận."

"Nhưng đối thủ lần này là côn đồ Quận 40, phải không?"

"Không, sự việc không chỉ dừng lại ở đó."

Estella giải thích rõ ràng về mối nguy hiểm để Paula có thể hiểu.

“Mối liên hệ giữa bọn côn đồ chắc chắn mỏng manh, và nếu ai đó gây rắc rối và bị đội tự vệ bắt, chúng sẽ vờ như không biết và không liên quan.

Tuy nhiên, nếu đội tự vệ khởi xướng chiến dịch tiêu diệt bọn côn đồ... chắc chắn chúng sẽ đoàn kết phản công, những mối liên kết mỏng manh sẽ tập hợp thành một thế lực lớn.

Xét cho cùng, đối với bọn côn đồ, đây là vấn đề sống còn. Chúng sẽ chống trả quyết liệt.

Và một khi thế lực đó hình thành, nó sẽ khó mà biến mất. Tốt hơn là không nên kích động chúng."

"...Vậy à."

Rất khó chịu, nhưng không còn cách nào khác.

Chúng tôi không có đủ sức mạnh để quét sạch sự thối nát của thành phố này.

Nhiều nhất, chúng tôi chỉ có thể tự vệ cho quận của mình mà thôi.

"Dù sao đi nữa, đến Quận 40 để thu thập thông tin nào."

"Ừ. Nếu Ottomar nhận ủy thác ở Quận 40, thì người thuê hắn có thể cũng đang ở Quận 40."

Ừm, khả năng đó không phải là không có, nhưng nếu muốn giấu danh tính, y có thể thuê côn đồ từ quận khác, nên khó nói trước được.

"Pompeo."

"Măm măm... Có chuyện gì?"

Đừng ăn bánh tart nữa chứ...

"Ông đến đây bằng xe ngựa phải không? Có thể cho tôi đi nhờ được không?"

"Cậu à..."

"Tôi sẽ dạy ông cách làm bánh tart."

"Cậu muốn đi bao nhiêu chuyến cũng được!"

Không, không cần nhiều vậ... à, được thôi. Vậy tôi sẽ đi bao nhiêu chuyến cũng được.

Từ giờ, khi cần đến Quận 40, tôi sẽ có thể thoải mái sử dụng xe ngựa của Pompeo. Ừm, ừm. Ông hứa rồi đấy nhé. Đừng có mà nuốt lời.

"Có điều, xe ngựa của tôi hơi nhỏ, chỉ chở thêm được hai người nữa thôi."

"Chật vậy sao?"

"Vì tôi đâu phải quý tộc."

Dù vậy, nội việc có xe ngựa riêng đã là điều đáng nể rồi.

"Vậy à... không có nhiều không gian à..."

Tôi nhìn quanh các thành viên, chọn người đi cùng.

"Vậy thì, chỉ có thể là cô thôi."

Tôi vỗ vai Estella và hướng ánh mắt xuống ngực cô ta.

"Tiết kiệm không gian mà."

"...Tôi nghĩ phần không gian đó không liên quan gì."

Estella nắm chặt nắm đấm.

Ha ha ha, đùa thôi... tôi không dám nói câu đó. Vì sẽ bị biến thành ếch mất.

Và thế là, tôi và Estella sẽ đến Quận 40.

Dù sao chắc cũng không thu hoạch được nhiều.

===========================

Phụ truyện 1: Loretta cảm thấy hơi khó hiểu

Loretta: "...Hmm hmm... ồ... ra vậy, ra vậy"

Delia: "...Này. Cô có thực sự hiểu nội dung cuộc nói chuyện không vậy?"

Loretta: "Delia-san này, chị biết không... dù không hiểu nội dung cuộc nói chuyện... chỉ cần mỉm cười và nói 'Đúng thế nhỉ~' thì hầu hết mọi việc đều sẽ ổn thôi!"

Delia: "...Cô thật là..."

Loretta: "Vậy Delia-san có hiểu không?"

Delia: "Đương nhiên rồi! Tóm lại, điều quan trọng là biết khi nào nên sử dụng Tinh linh Thẩm phán."

Loretta: "...Tại sao?"

Delia: "Tại vì... ờm, tức là..."

Loretta: "A, nhìn xem. Bánh tart trái cây kìa."

Delia: "Ồ, trông ngon quá nhỉ!?"

Loretta: "Tưởng chỉ là trái cây đặt trên bánh tart, nhưng thực ra đây là loại bánh đòi hỏi kỹ thuật khá cao đấy ạ. Đầu tiên, cắt trái cây phải đồng đều kích thước. Khi chia làm tám phần, để kích thước trái cây không bị lệch, cách cắt phải theo đúng quy định. Tất nhiên, cách sắp xếp cũng được chỉ định cụ thể, nên đây là loại bánh ngọt có độ khó cao. ...Em muốn chuyên về ăn thôi... Chủ quán và Magdaccho rất khéo léo nên đã thành thạo việc cắt rồi... Nhưng cắt vỏ kiwi không hề dễ đâu. Không thể gọt một cách mượt mà được. Giữa chừng nó cứ bị nhão, em đã phải kêu trời không biết bao nhiêu lần. Rồi lại phải cắt chúng thành cùng kích thước, cùng hình dạng... Nói riêng với chị thôi, nếu rau trong món xào hơi chênh lệch kích thước thì không ai mắng đâu. Nhưng với trái cây trên bánh ngọt thì khắt khe lắm. Onii-chan sẽ nổi giận chỉ vì sai vài milimét. Người nhạy cảm như vậy, tương lai chắc chắn sẽ bị hói đầu cho mà xem."

Yashiro: "Cô đang lẩm bẩm cái gì một mình vậy hả?"

Loretta: "Ớ!? Onii-chan tương lai sẽ bị hói đầu!?"

Yashiro: "Dẹp đi! Đừng có đưa ra lời tiên tri xúi quẩy như thế!"

Loretta: "Ủa? Delia-san đâu rồi? Chị ấy vừa ngồi cạnh em mà..."

Yashiro: "Cuộc nói chuyện kết thúc từ lâu rồi, mọi người đang chuẩn bị về."

Loretta: "Cuộc nói chuyện khó hiểu đã kết thúc rồi ạ?"

Yashiro: "Ừ."

Loretta: "Vậy em hỏi một câu được không?"

Yashiro: "Hỏi gì?"

Loretta: "Tại sao không nên sử dụng Tinh linh Thẩm phán quá nhiều?"

Yashiro: "...Cô muốn tôi giải thích lại từ đầu à?"

Loretta: "Em không hiểu lắm."

Yashiro: "...Chịu thua cô luôn. Nghe này, Tinh linh Thẩm phán giống như một quân bài chủ lực có sức mạnh quá lớn, nếu phụ thuộc vào nó thì cấu trúc xã hội sẽ bị biến dạng..."

Loretta: "Nói đến biến dạng, những miếng trái cây bị cắt hỏng và biến dạng thì em sẽ ăn luôn tại chỗ, nên xét về khía cạnh đó, em khá thích luyện tập cắt trái cây!"

Yashiro: "Cô chẳng có ý định nghe, đúng không?"

Loretta: "...? Chúng ta đang nói về cái gì vậy ạ?"

===========================

Phụ truyện 2: Loretta lại bị Paula mắng

Đang tham gia cuộc họp nghiêm túc, đến đoạn "Ngực của Estella có lẽ tiết kiệm không gian và thân thiện với môi trường" —

Loretta: "Em phản đối!"

Paula: "Ồn ào quá đấy."

Loretta: "...Ưư, Paula-san, cô vẫn lạnh lùng với tôi như mọi khi nhỉ..."

Estella: "Thôi nào, Paula. Loretta cũng đang tham gia mà. Hãy nghe ý kiến của em ấy đi."

Paula: "Tôi nghĩ có nghe cũng vô ích thôi... nhưng thôi được rồi, cứ nói đi."

Loretta: "Vâng! Estella-san!"

Estella: "Hả, tôi á?"

Loretta: "Estella-san đúng là tiết kiệm không gian, nhưng vì không có năng suất nên không thân thiện với môi trường đâu ạ!"

Estella: "Em đang nói về cái gì vậy!?"

Paula: "...Thấy chưa? Cô ta là kiểu người như vậy đấy."

Loretta: "Còn Paula có vẻ khá năng suất."

Paula: "Im đi!"

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Paula thật mạnh mẽ khi có thể chịu đựng nhỏ Loretta lâu như vậy.
Xem thêm
tội estella 😂🤣
Xem thêm
Nhỏ chuột này gợi đòn thật chứ 😀
Xem thêm
Cảm ơn trans.
Quả "Đúng thế nhỉ~" của Loretta làm liên tưởng đến anh Cry :))
Xem thêm